Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 155: ĐIỆN THOẠI

“Không có tên người gửi, nhưng chỗ người nhận đề tên em.” Mặc dù sắc mặt Trần Tử San cũng tái nhợt, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều so với những người khác. Nhưng cho dù1vậy thì ai cũng đều có thể nhìn ra Trần Tử San chỉ đang cố giả vờ mà thôi.

Triệu Hàm Như gật đầu, như thể thứ cô nhìn thấy chỉ là đồ vật bình thường, hoàn toàn không8ảnh hưởng gì đến cô cả, “Báo cảnh sát đi, cứ giao cho cảnh sát xử lý.”

Sự bình tĩnh của cô đã hóa giải cơn khủng hoảng của mọi người. Chính chủ còn không sợ, mấy nhân viên2như bọn họ sợ cái gì nữa.

“Được rồi, vứt thứ này vào nhà kho đi, chờ một lát nữa giao cho cảnh sát, mọi người tiếp tục công việc.” Cô làm như không có việc gì, vỗ nhẹ4lên chiếc hộp, rồi lại vỗ vai Tạ Doãn. “Đừng sợ, chỉ là một trò đùa ác nho nhỏ mà thôi.”

Sắc mặt Tạ Doãn vẫn nhăn nhó như cũ, nhưng vẫn cố miễn cưỡng cười với cô. “Boss, thành thật xin lỗi chị, là do em đã quá ngạc nhiên.”

“Không trách em được, không có chuyện gì đâu, tiếp tục làm việc đi.” Triệu Hàm Như mỉm cười, thoạt nhìn có vẻ thật sự không quan tâm đến thứ đồ vật đáng sợ kia.

“Không hổ là Boss, thật không thể không phục phong độ này của chị ấy!”

“Đúng đấy, vừa rồi tôi cũng bị dọa sợ gần chết!”

“Đêm nay chắc tôi gặp ác mộng mất…”

“Cậu là đàn ông mà còn sợ cái này? Chỉ là một con búp bê thôi mà.”

“Nhưng nó kinh tởm đến thế cơ mà! Nếu tôi mà là Boss thì chắc đã khóc ầm lên rồi.”

“Cho nên cậu mới không phải là chị ấy, tôi cũng nghi ngờ trên đời này vốn không có thứ khiến chị ấy sợ hãi đâu.”

“Không đến mức như vậy chứ, người ta cũng chỉ là một cô gái trẻ tuổi bình thường thôi mà.”

“Bình thường? Cậu đã từng gặp cô gái trẻ nào có khí thế mạnh mẽ như thế chưa?”

Dù sao đây cũng là công ty nhỏ, bầu không khí khá thoải mái, chẳng có ai quản thúc bọn họ bàn tán về ông chủ của mình ở sau lưng cả.

“Em không sao chứ?” Trần Tử San muốn quan tâm đến Triệu Hàm Như nên đi theo cô vào trong văn phòng.

Triệu Hàm Như cười khổ, “Em chỉ cảm thấy hơi kinh tởm thôi. Nếu chỉ vì một chút chuyện nhỏ này mà em bị hù dọa thì chẳng phải sẽ đúng ý của những người kia à?”

“Em kiên cường hơn chị nghĩ rất nhiều đấy, chị bị dọa sợ rồi đây này. Nếu người nhận được bưu kiện đó mà là chị thì chắc chị sẽ suy sụp mất. Đúng rồi, em có giấy phép sử dụng súng không?”

“Có ạ, lúc trước Khúc Nhạc có bắt em làm rồi. Đừng quá lo lắng, không có chuyện gì đâu, chỉ là một con búp bê thôi mà. Càng là những kẻ dám gửi những thứ như thế này thì càng không có can đảm ra tay thật.”

“Nhưng em vẫn phải cẩn thận đó. Em sống có một mình, ban đêm nhớ để súng ở dưới gối…”

Triệu Hàm Như tự tin nói: “Chị Tử San , chị đừng quá phóng đại lên như vậy chứ, nếu để súng ở dưới gối thì em còn ngủ thế nào được? Nhỡ đâu súng bị cướp cò, người bị thương chẳng phải là em sao? Yên tâm đi, tòa nhà em đang ở có hệ thống an ninh rất tốt, rất an toàn.” Ở phố Wall, cô chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, cho dù lần này may mắn kiếm được ít tiền lời nhưng cũng không quan trọng đến mức bị người ta mưu sát đâu.

“Chị cảm thấy chúng ta vẫn nên tăng cường về an ninh, tốt nhất là thuê cho em một vệ sĩ tư nhân.” Trần Tử San nói rất nghiêm túc.

“Chị Tử San ơi, chị lại quá phóng đại mọi chuyện lên rồi. Kẻ có tiền trên con phố này nhiều như vậy nhưng có mấy ai thuê vệ sĩ đâu?” Triệu Hàm Như không để ý mà đổi sang chủ đề khác. “Chuyện công ty quan hệ công chúng thế nào rồi? Việc em nhận được bưu kiện uy hiếp chứng tỏ hình tượng của công ty chúng ta ở bên ngoài đang không được tốt lắm. Đúng là chúng ta rất cần một công ty xử lý quan hệ công chúng đấy.”

“Chị đã nói chuyện với mấy công ty rồi, có một công ty tương đối đáng tin cậy? Bao giờ em có thời gian thì thử gặp họ một chút, nếu thấy được thì chúng ta chọn họ, không được thì lại chọn công ty khác.”

“Được, bảo họ buổi chiều đến đây đi.”

“Em không định xử lý chuyện con búp bê kia thật đấy sao? Em cũng biết có báo cảnh sát cũng vô dụng mà. Bọn họ chỉ đến ghi chép một ít thông tin là đi thôi, trước có chuyện gì xảy ra thì họ sẽ chẳng làm gì cả.” Nhìn bề ngoài thì có vẻ Trần Tử San rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế, khi vừa nghĩ tới hình ảnh kia, da đầu cô lại tê rần cả đi.

“Em sẽ nói chuyện với Murs… em sẽ bảo ông ta cho người hỗ trợ chú ý một chút. Dù sao nơi này cũng là địa bàn của ông ta, có vệ sĩ nào tốt hơn người của ông ta đâu chứ?”

Rồng dù mạnh cũng khó thắng được rắn địa phương, đây đúng là chân lý mọi lúc mọi nơi.

Sắc mặt của Trần Tử San lúc này mới hơi dịu đi. “Em cũng giúp Murs kiếm không ít tiền. Ông ta rất sùng bái em, chắc sẽ giúp chuyện nhỏ này thôi.”

“Mấy ngày nay giới truyền thông vẫn luôn chỉ trích vụ mua lại ôtô của công ty Tenda là một âm mưu. Chúng ta là một trong số ít những kẻ được lợi nên chắc phải chịu oan ức một thời gian. Em cũng đã chuẩn bị tốt tư tưởng từ trước rồi. Vì thế mà hôm nay em cũng chẳng suy nghĩ nhiều về chuyện mình nhận được bưu kiện đe dọa.”

“Em đúng là có một trái tim mạnh mẽ đấy!” Đến ngay cả Trần Tử San cũng phải bội phục cô.

Nhìn bề ngoài trông Triệu Hàm Như có vẻ bình thường. Nhưng thật ra đến ban đêm, khi chỉ còn một mình trong nhà, hình ảnh máu me tàn nhẫn kia vẫn cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Cô lăn lộn mãi trên giường vẫn không ngủ được. Đây là lần đầu tiên mà cô liên tục đi kiểm tra từng cửa sổ và mỗi góc ở trong nhà. Suy nghĩ chán chê, cuối cùng cô vẫn lấy súng ở trong ngăn tủ ra rồi để ở dưới gối đầu.

Thật ra hành động này chỉ để an ủi tâm lý mà thôi, chứ cô đã quên mất cách dùng súng như thế nào rồi.

Lúc trước, khi có tin người quản lý quỹ bị sát hại, mọi người trong phố Wall đều cảm thấy rất lo lắng. Khúc Nhạc cũng bắt cô phải đi mua súng, còn đưa cô đi luyện bắn mấy lần. Nhưng từ trước đến nay cô vốn là người nhát gan nên không thích thứ hung khí này, chỉ luyện tập qua loa rồi gác chuyện này lại, bây giờ cho dù có lưu manh xông tới thật thì cô cũng không biết cách mở súng.

Ôm tâm trạng nặng nề, cô cũng không nhớ mình đã ngủ như thế nào, chỉ cảm thấy giấc ngủ này rất nặng, dù biết rõ có người tiến vào phòng của mình nhưng vẫn hoàn toàn không động đậy được.

Triệu Hàm Như hoảng sợ nhìn bóng đen bước từng bước tới gần mình, tay giơ lưỡi dao sắc nhọn lên …

“A!” Triệu Hàm Như thét lên, giãy giụa tỉnh lại, chiếc đèn ngủ ở góc giường phát ra ánh sáng dịu nhẹ trong bóng đêm, tấm màn ở cửa sổ được kéo kín mít, trong phòng không hề có bóng đen nào cả. Mồ hôi lạnh tuôn đầy sau lưng đang nhắc nhở cô tất cả chỉ là cơn ác mộng mà thôi.

Vào giây phút này, một nỗi cô độc kinh khủng bao phủ toàn bộ cô, mất cha mẹ, rời bỏ quê hương, đi tới nơi xa lạ này một mình dốc sức làm việc, xa cách người yêu, dù đau khổ hay vui vẻ cũng chỉ có thể tự cảm nhận một mình. Cô là một nhà lãnh đạo mạnh mẽ nên không thể cho mọi người thấy một chút yếu ớt bất lực của mình được.

Các dây thần kinh của cô căng thẳng, đến mức chúng có thể đứt bất cứ lúc nào.

Đột nhiên, điện thoại di động để trên đầu giường rung lên. Bây giờ mới là hơn ba giờ sáng, người gọi điện tới vào lúc này chỉ có thể là Khúc Nhạc vì anh biết rõ thói quen sinh hoạt của cô, lại lệch múi giờ.

Thế nhưng cô lại ngồi ôm đầu gối không nhúc nhích, như thể không nghe thấy tiếng rung.

Cô là Triệu Hàm Như mạnh mẽ quyết đoán, cho dù có gặp phải khó khăn thế nào cũng tuyệt đối không bao giờ cúi đầu thỏa hiệp, chỉ có thể tự liếm vết thương và làm dịu đi nỗi sợ hãi của mình ở sau lưng người khác.

Khúc Nhạc hơi mất tập trung nhìn vào chiếc điện thoại của mình. Không hiểu vì sao lúc này anh rất muốn được nghe thấy giọng nói của cô. Thứ cảm giác này đột nhiên ập tới mãnh liệt, nên dù biết rõ có thể hiện giờ cô đang ngủ, nhưng anh vẫn muốn gọi điện thoại cho cô.

Cô không nghe máy… Là đang ngủ? Hay đã xảy ra chuyện gì?

Anh nôn nóng đứng dậy. Từ khi mỗi người một nơi, anh vẫn thường rơi vào trạng thái lo âu như thế này.

Chẳng mấy chốc, Triệu Hàm Như đã gọi lại, nói bằng giọng mũi, nghe giống như vừa tỉnh ngủ. “Sao gọi cho em sớm vậy?”

Anh thấp giọng bật cười, “Còn đang ngủ sao?”

“Vừa tỉnh xong.” Cô ngáp một cái, giọng nói không có gì khác với bình thường.

Nhưng anh lại cau mày. “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Triệu Hàm Như hơi run lên, tỏ vẻ kỳ lạ “Sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy?”

“Không biết, cảm giác.” Khúc Nhạc đứng dậy, nhìn ra bầu trời nắng đẹp hiếm hoi ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng lại giăng một bóng đen mờ nhạt.

Cho dù ở chỗ anh có nắng đẹp bao nhiêu, chỉ cần nơi cô nhiều mây âm u thì lòng anh đều không ổn.

“Bảo bối, anh dám khẳng định trên đời này sẽ không có người nào hiểu rõ em hơn anh. Cách em thở, cách em nói, dùng từ, dù chỉ là một điểm biến hóa rất nhỏ thôi, anh cũng đều có thể phát hiện ra được. Có phải em vừa khóc xong? Thật ra lúc vừa rồi khi anh gọi điện tới, em đã tỉnh rồi đúng không? Em không muốn để anh biết em đang khóc nên cố ý không nghe máy.”

Triệu Hàm Như cầm điện thoại, cũng không tức giận vì bị vạch trần, mà chỉ không thể kiểm soát được từng giọt nước mắt đang rơi xuống.

“Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết đi, được không?” Vẻ mặt Khúc Nhạc khó nén khỏi lo lắng, chỉ có một khả năng khiến cô im lặng, đó là cô đang rơi lệ!

“Không có việc gì, em chỉ đang nhớ anh thôi.” Triệu Hàm Như vẫn cố nói dối.

Anh bỗng nhiên đứng dậy, vừa thì thầm dỗ dành cô ở trong điện thoại, vừa đi ra giao một tờ giấy cho thư ký bên ngoài cửa.

“Lập tức đặt vé đi chuyến bay gần nhất tới New York, càng nhanh càng tốt!”

Từ Dương khiếp sợ nhìn tờ giấy, lập tức bay tới New York? Thế còn cuộc họp ngày mai thì sao?

“Từ Dương, Boss đi đâu vậy? Tôi đang có một phần văn kiện khẩn cấp cần anh ấy ký tên ngay.” Cô thư ký xinh đẹp Nghiêm Hiểu Văn đạp giày cao gót bước nhanh tới.

“Đi nói chuyện yêu đương với bà chủ tương lai rồi.” Từ Dương nói với vẻ tức giận ngồi trở lại trên ghế, đặt trước vé máy bay.

Đúng là hồng nhan họa thủy, người sát phạt quyết đoán, bình tĩnh khôn khéo như Khúc Nhạc mà khi đứng trước tình yêu vẫn chỉ như một chàng trai bình thường. Từ Dương thật sự rất tò mò, không biết cô gái có thể khiến Boss liên tiếp làm ra những hành động thiếu lý trí như thế sẽ có dáng vẻ như thế nào.

Nghiêm Hiểu Văn khẽ giật mình, trong lòng dâng lên cảm giác ghen tuông. Mỗi ngày cùng làm việc với ông chủ trẻ tuổi nhiều tiền, anh tuấn nho nhã như thế này, là một người phụ nữ, cô ta khó tránh khỏi có những cảm xúc rung động.

Mặc dù ông chủ đã tuyên bố là mình đã có bạn gái, nhưng trừ Trần Vĩ ra, chưa ai từng gặp qua người bạn gái thần bí này. Vì thế mà cô ta cũng tự thôi miên bản thân mình xem như người bạn gái thần bí kia không hề tồn tại.

Nghiêm Hiểu Văn đứng sững ở đấy mất mấy giây, bước chân bất giác đi về phía cửa khu vườn trên cao. Khúc Nhạc thường hay ra chỗ này gọi điện thoại. Cô ta cách anh chỉ khoảng vài chục bước chân. Nhìn bóng lưng của anh, không biết vì sao lúc này, cô ta lại cảm thấy bóng dáng anh trở nên rất đỗi dịu dàng, không còn giống ông chủ lớn khó gần và sắc bén ngày thường nữa.

Nghe bọn họ nói, anh rất yêu chiều cô gái may mắn kia, luôn dịu dàng và nói những lời ngọt ngào ở trước mặt cô ấy. Nhưng Nghiêm Hiểu Văn vẫn luôn không tin, cô ta cho rằng một người đàn ông lạnh lùng hà khắc như anh tuyệt đối không bao giờ làm như thế.