Chương 151
TRƯỞNG THÀNH
Trần Tử San nở nụ cười, “Tốt xấu gì lần này em cũng kiếm được một khoản lớn, đừng ra vẻ hận thù sôi sục như thế. Nếu để cho đám kiến bò trên chảo nóng ở bên ngoài thấy thì bọn họ nhất định sẽ cắn chết em.”
“Ngày mai mở lại phiên giao dịch. Thị trường Frankfort nhất định sẽ nổi điên lên, ai cũng không muốn bị loại bỏ. Chúng ta có thể nhân1cơ hội này kiếm thêm một khoản.” Cảm khái thì cảm khái, Triệu Hàm Như cô cũng không phải là người chính nghĩa. Người vì tiền mà chết, chim không ăn chim chết, “Nếu mọi chuyện ầm ĩ lên, thì sàn giao dịch sẽ ra mặt. Bọn họ sẽ không để xảy ra tình cảnh không thể cứu vãn. Tiền thôi mà, bỏ nhiều tiền thì có thể sống sót, người chết thật sự là quỹ nhỏ như8chúng ta. Không chỗ dựa, không đền tiền nổi, chết nhanh hơn bất cứ ai.”
“Chị biết cảm giác lúc này của em là gì không? Em cảm thấy chúng ta cứ như con thuyền nhỏ ở trên biển rộng, cố gắng vùng vẫy, chỉ mong sống sót, nhưng chỉ cần một cơn sóng ập đến thì thuyền vỡ người chết.” Triệu Hàm Như thở dài.
“Thật ra chị vẫn luôn tò mò, khi đó em đã dự cảm được2vụ kiện thu mua lần này có vấn đề, vì sao em lại không dừng tay, lại còn muốn đi theo đám đầu tư đó?” Trần Tử San ngẫm lại mà cảm thấy sợ, Triệu Hàm Như nói không sai, quỹ của bọn họ quá nhỏ, gặp chuyện chấn động thế này, người chết đầu tiên là bọn họ.
“Đơn giản là vì tiền, chỉ cần lập tức có lợi nhuận, thì nó đáng giá phiêu lưu. Nếu cho4em làm lại, em vẫn sẽ quyết định như vậy. Người làm ngành như chúng ta, trước tiên phải là một nhà mạo hiểm, không có máu cờ bạc thì làm sao có thể kiếm tiền?”
“Chị nhớ trước đây em là một người bảo thủ, chính Khúc Nhạc đã phát hiện tiềm năng của em, khiến cho em thành như bây giờ.” Trần Tử San thuận miệng nói thì lập tức hối hận.
Ngoài dự đoán của Trần Tử San, Triệu Hàm Như không còn buồn bã như trước, mà còn hơi xấu hổ trả lời: “Đúng vậy.”
Trần Tử San nhạy bén cảm giác được có gì đó không thích hợp. Giọng điệu của Triệu Hàm Như có vẻ ngọt ngào. Cô dám chắc đó không phải là ảo giác.
Hai mắt Trần Tử San tỏa sáng, “Sao chị lại có cảm giác là lạ?”
“Cảm giác gì?” Triệu Hàm Như ngượng ngùng, ngồi trước bàn làm việc, giả vờ nhìn màn hình máy vi tính.
“Hai đứa làm hòa rồi à?” Trần Tử San lớn mật suy đoán, cũng không cần tang chứng vật chứng.
Triệu Hàm Như lúng túng im lặng vài giây, vén tóc ra sau tai, mất tự nhiên đằng hắng, “Xem như là thế đi.”
“Chuyện lớn như vậy mà em không nói cho chị biết?” Trần Tử San chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ lại đoán đúng.
“Có cái gì đâu mà nói.” Sắc mặt của Triệu Hàm Như ửng đỏ, giả vờ di chuột.
“Gì mà có cái gì đâu mà nói?” Trần Tử San nhìn chằm chằm Triệu Hàm Như, “Hai em làm hại chị đau lòng, bây giờ lại qua cầu rút ván? Thật quá đáng!”
“Chị Tử San, chị biết em không có ý này mà. Em mời chị ăn cơm tạ lỗi.” Triệu Hàm Như chắp hai tay, liên tục xin lỗi.
“Em mời chị ăn cơm? Không hề có thành ý, bảo Khúc Nhạc mời chị ăn.” Trần Tử San khí phách nói.
Sắc mặt Triệu Hàm Như càng đỏ hơn. Vừa nhắc tới Khúc Nhạc, giọng điệu của cô trở nên vô cùng mềm mại, “Vâng, để em nói với anh ấy.”
“Chậc chậc, vừa làm hòa đã thế này, em định rải thức ăn chó cho bọn độc thân như chị phải không?” Trần Tử San lấy tay quạt quạt, “Sao nhìn bộ dáng này của em mà chị lại cảm thấy mặt đỏ tim đập? Đúng là thấy quỷ rồi!”
“Chị cũng có bạn trai mà.” Triệu Hàm Như nhếch môi, vẻ mặt xấu hổ.
“Đó không phải là bạn trai, cùng lắm chỉ là bạn giường, giải quyết nhu cầu sinh lý bình thường mà thôi. Bây giờ chị còn chưa gặp được người đàn ông có thể đi vào lòng chị. Chị không phải là kiểu người bạn tri kỷ, chỉ hòa hợp về tâm hồn như bọn em. Được rồi, bọn em ấy ấy chưa?” Trần Tử San nhún nhún vai, vô cùng tiếc nuối nói.
“Chị Tử San, chị có thể nghĩ đến chuyện trong sáng hơn một chút không?” Triệu Hàm Như bùng nổ, giận dỗi nhìn Trần Tử San.
“Cái này có liên quan gì đến trong sáng? Triệu Hàm Như, chị rất nghiêm túc phê bình em. Tư tưởng này của em vô cùng sai lầm. Giải phóng phụ nữ đã nhiều năm, mà em còn sót lại tư tưởng phong kiến, đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi...” Trần Tử San nghiêm mặt nói.
“Gượm đã...” Triệu Hàm Như vội ngăn Trần Tử San nói tiếp, “Em không bàn luận về tính biến sắc, chỉ là bọn em chưa đi đến bước đó mà thôi.”
“Hai em quen nhau đã bao nhiêu năm? Lâu như vậy mà chưa đi đến bước đó? Em như vậy là không được! Em chịu được, nhưng Khúc Nhạc không chịu được. Hơn nữa, hai em còn yêu xa, chẳng may cậu ấy ở trong nước, ha ha…”
“Anh ấy chịu được. Anh ấy đang đợi em sẵn sàng.” Mặt Triệu Hàm Như đỏ như có thể rỉ ra máu, nhưng vẫn ngốc nghếch giải thích thay Khúc Nhạc.
Nếu đổi thành người đàn ông khác, Trần Tử San chỉ cười nhạt. Nhưng đây là Khúc Nhạc, chị ấy tin Triệu Hàm Như nói thật. Khúc Nhạc đã cưng chiều Triệu Hàm Như đến mức không có nguyên tắc, không có ranh giới cuối cùng, có thể vì Triệu Hàm Như mà làm bất cứ chuyện gì, nói bất cứ cái gì đều không khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
“Sao chị có cảm giác em đang thể hiện tình cảm? Chuyện tình cảm của hai em giống như một quyển tiểu thuyết tình cảm vậy, ngọt ngấy chết người. Kết quả hai em còn chưa đi đến bước đó, những người làm khán giả như chị rất sốt ruột, biết không?”
“Thời cơ chưa tới mà, chúng ta đừng nói chủ đề này nữa được không? Em cũng không cố ý chọc chị.” Triệu Hàm Như xấu hổ đến mức muốn tìm một cái động chui vào.
“Vậy cũng được, em nói xem hai em làm hòa như thế nào đi. Mà thôi, để chị đoán. Nhất định là làm hòa ở Đức đúng không? Thời gian qua, mỗi ngày em đều đằm mình vào công việc, lịch trình của em chị đều biết.” Trần Tử San tràn đầy phấn khởi làm Sherlock Holmes.
“Vâng.” Triệu Hàm Như thành thật gật đầu.
“Là ở bữa tiệc của ngân hàng Đức? Aizz, sao chị lại không nghĩ tới điều này sớm chứ? Rất có thể Khúc Nhạc sẽ đi dự tiệc, em lại vừa lúc đi… Không phải em cố ý đấy chứ? Vì muốn cùng cậu ấy gương vỡ lại lành, nên cố ý tạo một cơ hội không hẹn mà gặp.” Trần Tử San càng đoán càng có cảm giác thành công.
“Nếu em muốn làm hòa với anh ấy thì cần gì phải tạo cơ hội gặp gỡ phức tạp như thế?” Triệu Hàm Như hừ lạnh, vẻ mặt ngạo kiều.
“Triệu Hàm Như, em lại nữa rồi! Khúc Nhạc chiều chuộng em quá rồi. Chắc là cậu ấy ở trước mặt em cúi mình hết mức, đúng là tự làm tự chịu.” Trần Tử San hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh Khúc Nhạc cúi mình dỗ Triệu Hàm Như quay lại.
“Cái gì tự làm tự chịu? Rõ ràng chịu khổ là em, anh ấy ở trong nước ăn ngon ngủ ngon, không có một chút ảnh hưởng.” Triệu Hàm Như bất mãn nói.
“Chịu khổ cũng là tự em làm. Chị đã nói với em rồi, đừng có đòi chia tay. Những người ngoài cuộc như chị đều thấy cậu ấy thật lòng với em, chẳng lẽ em không cảm giác được sao? Đừng cảm thấy cậu ấy phản bội em. Em không chịu giải thích với cậu ấy, chị bảo em gọi điện thoại, em lại nói những lời độc ác. Em nói có phải em làm không? Kết quả ầm ĩ đến chia tay. Chị thấy chỉ là em đơn phương chia tay, người ta không hề đồng ý. Bây giờ cậu ấy dỗ em, em liền đồng ý quay lại. Vậy mà trước đó lại tự làm khổ mình.” Trần Tử San phê bình không hề nể nang.
Triệu Hàm Như vốn cảm thấy mình không có lỗi, nhưng nghe Trần Tử San nói như vậy, cô lại cảm thấy mình quá đáng, Khúc Nhạc xui xẻo mới thích cô, “Em biết mình sai rồi, em cũng đã xin lỗi anh ấy rồi.”
“Hai em đừng làm loạn nữa, yên ổn sống qua ngày đi. Trên đời này, rất khó tìm được một người biết tâm ý, tình đầu ý hợp. Không biết có bao nhiêu người ước ao được như hai em đó.” Trần Tử San hóa thân thành chị cả tri kỷ.
Trần Tử San nghĩ lại tình cảm của mình thì có chút thương cảm, không phải tất cả cảm tình đều chống lại được khảo nghiệm, không phải tất cả đàn ông đều kiên định giống Khúc Nhạc.
“Em biết rồi.” Triệu Hàm Như khiêm tốn nhận lời nhắc nhở, lúc này điện thoại đột nhiên sáng lên.
Nhìn ánh mắt sáng rực và nụ cười ngọt ngào dịu dàng của Triệu Hàm Như, Trần Tử San dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết đó là tin nhắn của Khúc Nhạc. Cô thức thời không làm phiền đôi trẻ vừa làm hòa không được bao lâu, chứ không phải sợ ở lại bị bọn họ ngược chết.
Triệu Hàm Như đang soạn tin nhắn trả lời thì Khúc Nhạc gọi lại.
“Anh vừa xuống máy bay mới thấy tin tức của Feisu, em không sao chứ?” Khúc Nhạc luôn bình tĩnh lại có vẻ lo lắng.
“Không sao, em đang định trả lời tin nhắn của anh đây.” Triệu Hàm Như mím môi, ngón tay vô thức xoắn lọn tóc của mình.
“Đợi em trả lời tin nhắn quá lâu. Anh nhớ khi đó em không xem trọng án kiện thu mua này.” Khúc Nhạc thở phào.
Lúc vừa có thông cáo Feisu thu mua Tenda, Triệu Hàm Như chủ trương không dính vào vụ này. Vì vậy hôm nay vừa thấy tin tức, anh liền lo lắng cho cô.
“Đúng vậy, lúc tòa án châu Âu phán ‘luật Tenda’ vô hiệu, em liền nghi ngờ phán đoán trước đây của mình. Vì vậy, hai ngày trước em thoát thân, thuận tiện mua thêm cổ phiếu của Feisu và Tenda.” Triệu Hàm Như cười nói thoải mái.
Khúc Nhạc sửng sốt vài giây, rồi bật cười thành tiếng, không che giấu một chút tán thưởng tự hào nào, “Em khiến anh phải nhìn em với cặp mắt khác xưa.”
“Anh phải tin tưởng thực lực của em mới đúng, danh tiếng cô gái thiên tài không phải nói chơi.” Giọng điệu của Triệu Hàm Như vô cùng tự tin.
Trong mắt của Khúc Nhạc tràn đầy ý cười dịu dàng. Triệu Hàm Như từng rất bài xích biệt danh này, nhưng bây giờ cô lại đắc ý nhận nó. Cô tự tin độc lập hơn quá khứ nhiều. Anh hơi chua xót, nếu không phải anh bị ép về nước, thì dưới cái bóng của anh, cô không thể nào tự mình đảm đương một phía.
Đôi khi, buông tay cũng là một cách thành toàn.