Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 148: KHẮC TINH

“Đây là loại bệnh gì? Không được nói lung tung, cũng không được giận dỗi. Em muốn đánh muốn mắng gì anh cũng được, nhưng không được phép hành hạ bản thân. Dù như nào cũng phải ăn ngon ngủ được, nghe chưa?” Khúc Nhạc chán nãn nói.

“Không phải em có thể khống chế. Em thấy anh rất ổn, không có chút nào khó chịu cả.” Triệu Hàm Như1lẩm bẩm.

“Đương nhiên rồi, anh ăn ngon ngủ được, không có một chút ảnh hưởng nào.” Khúc Nhạc tức giận nói.

Triệu Hàm Như uất ức mếu môi, nháo biết bao lâu chỉ có một mình cô tự ngược, còn người ta thì ở trong nước rất thoải mái.

“Không phải người yêu cãi nhau là chuyện rất bình thường sao?” Khúc Nhạc xoay mặt Triệu Hàm Như lại, nghiêm túc8nhìn cô, “Em nhớ kỹ cho anh, dù có xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng phải ở bên nhau. Đời này em là của anh! Đừng suốt ngày nháo chia tay!”

“Anh mắng em đáng ghét mà còn đòi quen em? Hơn nửa năm anh không để ý đến em, em không thể chia tay à? Thật không công bằng!” Triệu Hàm Như không phục nói.

“Nhỏ mọn, sao2lại thích mang thù như thế? Anh mắng em một câu, em có thể mắng lại anh một trăm câu. Anh không đi tìm em, em có thể đi tìm anh. Không cho phép nói chia tay, biết chưa?” Khúc Nhạc bật cười.

“Logic trộm cướp! Đúng là rất bá đạo!” Triệu Hàm Như không phục lầm bầm.

“Đúng vậy, anh bá đạo đấy. Gầy thành bộ dáng này, một trận4gió cũng có thể thổi bay em, phải bao lâu mới nuôi mập lên đây?” Khúc Nhạc vuốt tóc Triệu Hàm Như, vẻ mặt đau lòng.

“Là do anh không nấu cơm cho em ăn.” Triệu Hàm Như uất ức nói, tiếc nuối nhất là tài nấu ăn của anh.

“Anh…” Khúc Nhạc há miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ, anh không thể nào vứt bỏ trách nhiệm tập đoàn Hồng Hải được, mà anh cũng không thể yêu cầu cô buông tha sự nghiệp của mình để đi theo anh, “Qua lần này, anh nấu cơm cho em ăn.”

Triệu Hàm Như bật cười, mặc dù biết không có khả năng, nhưng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào.

“Tập đoàn Hồng Hải có nhiều việc lắm sao? Có cần em giúp anh không?” Triệu Hàm Như sờ mặt Khúc Nhạc, dù anh đang cười, nhưng trên mặt đều là vẻ mỏi mệt nặng nề cô chưa từng thấy trong quá khứ.

“Em định giúp anh như thế nào?” Khúc Nhạc nhìn cô, ánh mắt chuyên chú ấm áp, giống như những ngày đêm đã từng trải qua.

“Em về nước làm trợ lý cho anh? Trợ lý chăm sóc cuộc sống của anh.” Triệu Hàm Như đột nhiên có ý tưởng mới.

Khúc Nhạc buồn cười, “Chăm sóc như thế nào? Mỗi ngày để anh nấu cơm, rửa chén, châm trà, gọt táo cho em?”

Khúc Nhạc nói những thói quen hằng ngày trong quá khứ của bọn họ. Nhiều năm trôi qua, anh đã nuôi cô thành một cô gái không làm việc nhà, không phân biệt được ngũ cốc.

“Anh đúng là không biết tốt xấu, tự mình suy nghĩ đi!” Triệu Hàm Như thẹn quá hóa giận quay đầu đi chỗ khác, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười. Nếu cô làm trợ lý của anh thì chưa biết ai sẽ sai bảo ai đâu. Trước kia, cô cũng từng làm trợ lý của anh. Kết quả, không bao lâu sau bọn họ đảo khách thành chủ, cô không những sai bảo anh, mà còn giận cá chém thớt anh, buộc anh quen với tính xấu của cô.

“Khúc Nhạc, anh đúng là một ông chủ tốt, làm cấp dưới của anh sẽ rất hạnh phúc, bởi vì đến người có tính xấu như em mà anh còn dung được.” Triệu Hàm Như cảm khái nói.

Vẻ mặt của Khúc Nhạc rất kỳ lạ, “Không lẽ em nghĩ rằng anh dễ dàng tha thứ với bất cứ ai? Nếu anh không chịu đựng cưng chiều tính xấu của em, thì bây giờ em sẽ ngồi trên đùi anh sao? Nếu anh không có ý đồ với em, thì anh sẽ có lòng dạ tốt nuông chiều cấp dưới à?”

Trợ lý của anh đều không dám phát giận hay cãi lại anh, cũng chưa có trợ lý nào nói anh dễ làm việc chung cả.

Triệu Hàm Như nghẹn lời, mặc dù trước đây không có danh phận, nhưng Khúc Nhạc cũng đã xem cô là bạn gái, đương nhiên đãi ngộ phải khác nhau rồi.

Trên mặt của cô hiện lên vẻ ngọt ngào, lại ôm anh làm nũng, “Lúc anh không mắng em là lúc anh tốt nhất.”

“Khi đó tâm trạng anh không tốt, giận cá chém thớt em. Anh xin lỗi!” Khúc Nhạc hổ thẹn hôn lên trán Triệu Hàm Như một cái.

Giữa hai người chưa từng có bí mật, họ nằm trên giường nói chuyện phiếm. Anh kể ngắn gọn lại những chuyện đã xảy ra trong nửa năm qua.

Tuy báo chí có đưa tin rất nhiều, nhưng đó đều là mặt nổi và suy đoán của người ngoài. Triệu Hàm Như chỉ biết là chuyện của Hồng Hải rất phức tạp, không ngờ nó lại phức tạp như thế này. Nghĩ đến Khúc Nhạc phải gánh áp lực nặng như vậy, cô đau lòng ôm chặt anh hơn nữa.

“Em nhất định phải nghĩ cách giúp anh! Lúc đầu em nên cùng anh trở về.”

Vừa nghĩ tới chuyện cô giận dỗi với anh ngay lúc anh phải dùng hết sức lực đối phó đối thủ, không bàn bạc với anh mà mang cấp dưới của anh lập công ty mới, thì cô lại cảm thấy áy náy. Đổi lại là cô, đối mặt với phản bội như vậy, cả đời cô sẽ không tha thứ cho anh.

“Xin lỗi, đều em sai, em không nên không tin anh, không nên đâm dao vào lòng anh. Khi đó, nhất định là anh rất hận em.” Triệu Hàm Như áy náy nói, trong lòng ê ẩm, hận bản thân không hiểu chuyện.

“Bây giờ anh cũng rất hận em! Hận em không thương bản thân mình, gầy thành bộ dáng này. Em có biết lòng anh bị đâm bao nhiêu dao không?” Khúc Nhạc tức giận nói.

“Em không dám, sau này có chia tay với anh, em cũng sẽ chăm sóc mình thật tốt.”

“Em còn dám nói!” Khúc Nhạc trừng Triệu Hàm Như, bấm eo cô một cái.

“Ây da, đừng nháo mà! Em khó chịu, em lại nôn lên người anh.” Triệu Hàm Như nở nụ cười.

“Để xem em còn dám nói lung tung không? Em đợi thêm một thời gian nữa, Hồng Hải dần dần đi vào quỹ đạo, một núi chuyện lộn xộn từ từ giải quyết xong, anh sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh em.” Khúc Nhạc xoa đầu trấn an cô, lần nữa kéo cô vào trong ngực của mình.

Triệu Hàm Như biết dù cô có sốt ruột thì cũng không giúp gì được cho Hồng Hải. Khúc Nhạc không thiếu cấp dưới, trợ lý của anh người nào cũng là tinh anh lấy một đối mười, tính chuyên nghiệp không thể bàn cãi. Khó khăn lớn nhất của Hồng Hải là đấu tranh phe phái, chỉ cần anh dọn sạch Hồng Hải thì tất cả có thể đi vào quỹ đạo. Đối với cô mà nói, những lục đục đấu đá nội bộ Hồng Hải là ngoài tầm tay với.

“Nhìn sắc mặt anh là biết đã lâu không ngủ được, mà còn dám nói dối em ngủ ngon…” Triệu Hàm Như đau lòng sờ bọng mắt của Khúc Nhạc, vỗ nhè nhẹ lưng anh như dỗ trẻ con.

Khúc Nhạc mỉm cười, lẳng lặng nằm bên cạnh Triệu Hàm Như. Hai người bốn mắt nhìn nhau. Bị cô gái mình yêu nhìn bằng ánh mắt lưu luyến, anh lại có chút động tình, dịu dàng hôn lên tóc, trán, mi tâm, gương mặt của cô…

Vừa định có động tác tiếp theo thì nghe tiếng hít thở đều đều của cô.

Nhìn khuôn mặt yên tĩnh khi ngủ của Triệu Hàm Như, Khúc Nhạc không nỡ đánh thức cô, chỉ có thể âm thầm thở dài. Cô đúng là khắc tinh của anh mà!

Triệu Hàm Như vốn khó ngủ, lúc này lại an tâm ngủ say trong ngực Khúc Nhạc. Anh cúi đầu nhìn cô, làm thế nào cũng ngủ không được.

Yêu sâu đậm một người, ngay cả hô hấp của người đó cũng thấy ngọt.

Khúc Nhạc ngây ngốc ngắm Triệu Hàm Như, cho đến khi điện thoại đặt trên tủ đầu giường rung lên. Anh cẩn thận đứng dậy nghe điện thoại, cố gắng không đánh thức người ngủ say.

“Boss, chúng ta còn một cuộc họp, đến 9 giờ 30 phút phải bay đi Pháp…” Đầu dây bên kia điện thoại, Trần Vĩ biết mình làm phiền mộng đẹp của Khúc Nhạc, nhưng vẫn kiên trì nói xong.

Anh ta nhìn thoáng qua Tạ Doãn mang vẻ mặt nhờ vả ngồi bên cạnh, “Trợ lý của cô Triệu nói, cô Triệu cũng có một…”

Anh ta rụt cổ một cái, cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương của Khúc Nhạc, cảm thấy có chút bi tráng. “Từ nay về sau quân vương không còn vào triều lúc sáng sớm” trong chuyện xưa, có bao nhiêu trung thần tướng giỏi có can đảm mạo phạm thẳng thắn can gián?

Khúc Nhạc im lặng vài giây, vô cùng không cam lòng trả lời: “Biết rồi.”

“Sao rồi? Sao rồi?” Tạ Doãn không kịp chờ đợi hỏi Trần Vĩ.

“Anh ấy nói biết rồi.” Trần Vĩ bất đắc dĩ trả lời. Anh ta cũng không biết "biết rồi" có có ý gì, chỉ có thể ngóng trông boss sẽ lấy đại cục làm trọng, đúng là hồng nhan họa thủy, mỹ nhân hỏng việc mà.

Khúc Nhạc nhìn Triệu Hàm Như, lần nữa thở dài, ngay cả chuyện ở bên cạnh cô nhiều thêm một phút đồng hồ cũng là chuyện xa xỉ, kiếm nhiều tiền hơn nữa có ý gì?

Loại người như bọn họ, tiền chỉ là một chuỗi chữ số mà thôi. Thứ chống đỡ bọn họ cố gắng phấn đấu chỉ là trách nhiệm, trên lưng bọn họ gánh quá nhiều trách nhiệm.

Kim đồng hồ chỉ 6 giờ 40 phút, biết không thể kéo dài nữa, Khúc Nhạc đành phải chịu đựng luyến tiếc đẩy Triệu Hàm Như ra.

“Bảo bối, anh có cuộc họp, em ngủ thêm một lát nữa đi.” Khúc Nhạc lưu luyến xoa mặt Triệu Hàm Như, biết cô luôn thiếu ngủ, khó lắm mới ngủ ngon thế này, anh không nỡ gọi cô thức.

Triệu Hàm Như mơ màng lên tiếng, muốn mở mắt nhưng mí mắt lại nặng nề, đành phải nhắm mắt lại hàm hồ nói: “Vâng. Em có mua cho anh một cái áo, để trên ghế sofa.”

Khúc Nhạc ngạc nhiên nhíu mày, nghi ngờ mình nghe lầm, nhưng trên ghế sofa thật sự có hai cái túi giấy.

Anh biết cô cuồng công việc, hận không thể mỗi một phút mỗi một giây đều làm việc. Quen biết đã lâu, nhưng anh chưa từng thấy cô đi shopping. Sao bây giờ lại mua đồ cho anh, lại còn ngay lúc hai người chia tay?

Khúc Nhạc lấy hai cái áo khoác gần như giống nhau như đúc ra xem, chỉ khác nhau về size và một vài chi tiết rất nhỏ. Anh không có cách nào khống chế được nụ cười trên mặt, đây chính là đồ đôi đấy!

Cô bé này, trong lòng chỉ có anh, vậy mà vẫn làm ầm lên với anh.

Anh cúi người hôn lên môi cô, dịu dàng vén vài sợi tóc trên mặt, nhẹ giọng cười nói: “Anh nhận tấm lòng của em.”

Không biết vì sao cô rất buồn ngủ, trong mơ màng nghe tiếng nói nhỏ nhẹ của anh, nhưng lại không thể nào thức dậy được.