Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 139: ÔNG CỤ

Trong thời gian vừa qua, Khúc Nhạc bận rộn dọn dẹp cục diện rối rắm do bọn họ để lại. Lúc biết chuyện Lý Tịnh làm, anh còn kinh hãi và tức giận hơn cả Khúc Tòng Giản. Anh không thể tin được rằng có người hám lợi đến mức đó, thật sự không hiểu tại sao Lý Tịnh lại làm như vậy.

Vì tiền sao? Bà1ta là vợ của Khúc Tòng Giản, không cần làm việc cũng đủ tiền tiêu xài cả đời. Vì quyền lực? Bà ta không có đủ năng lực, những quyết định của bà ta luôn đẩy Tài chính Hồng Hải về phía đường cùng.

Khúc Nhạc mệt mỏi cúp điện thoại, phân phó thư ký: “Tìm một người nào đó đuổi Tiêu Thiên đi, sau này không8cho ông ta vào đây nữa, tôi sẽ không gặp ông ta.”

Thư ký sửng sốt, “Khúc tổng, làm như vậy có được không? Dù sao ông ta cũng là cổ đông của công ty.”

Hơn nữa, năm xưa Tiêu Thiên là cổ đông của tổng bộ, trên dưới tập đoàn đều có giao tình với ông ta.

Khúc Nhạc có thể thành công lên chức, một phần là2do ông ta ủng hộ. Nếu anh lớn lối như vậy thì chẳng khác nào lấy ơn báo oán.

“Cổ đông? Ông ta chỉ là cổ đông của công ty chi nhánh, có tư cách gì suốt ngày làm phiền tổng giám đốc của tổng bộ?” Giọng của Khúc Nhạc không lớn, nhưng lại vô cùng khí phách.

Thấy thư ký còn ngẩn người, Khúc Nhạc nói tiếp:4“Không còn bao lâu nữa đâu, ông ta sẽ không thường xuyên ra vào tập đoàn được nữa.”

Sự sắc bén tàn nhẫn của Khúc Nhạc hoàn toàn nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người. Khúc Phong bị tạm giam điều tra, Lý Tịnh từ chức, Khúc Tòng Giản chính thức giao chức tổng giám đốc cho Khúc Nhạc. Đến bây giờ, mọi người mới hồi hồn, Tài chính Hồng Hải chỉ còn một người nắm quyền.

Khúc Nhạc “tiên đoán” vô cùng chính xác. Tiêu Thiên làm phản vì kết thân không thành, đã không còn cách nào xuất hiện ở Hồng Hải nữa rồi.

“Ngay cả Tiêu Thiên cũng bị điều tra. Năm xưa ông ta và cựu chủ tịch cùng nhau xây dựng sự nghiệp đấy.” Các bô lão trong tập đoàn bàn tán ầm ỉ, bọn họ có chút lo lắng khi đối mặt với sự thay đổi long trời lỡ đất này.

Khúc Nhạc và bọn họ không có giao tình, cách làm của anh không mềm mại như Khúc Tòng Giản mà sắc bén và tàn nhẫn, muốn lăn lộn dưới tay anh không phải là một chuyện dễ dàng.

Mấy năm nay, nương theo tranh đấu của Khúc Phong và Lý Tịnh, bọn họ đứng giữa kiếm được không ít tiền, bây giờ có muốn nghĩ tới cũng không dám làm.

Tài chính Hồng Hải lập nghiệp từ tài chính, nhưng mấy năm nay, tập đoàn xem trọng cả tài chính và công thương nghiệp, ngoại trừ ngân hàng vốn có, chứng khoán, ủy thác mua bán, bảo hiểm các loại lĩnh vực, thì dưới sự chỉ đạo của Lý Tịnh và Khúc Phong, tập đoàn bắt đầu lấn sang bất động sản, nhiên liệu tự nhiên, tin tức. Phát triển toàn diện không phải là chuyện xấu, nhưng hai người họ vì tranh quyền đoạt thế và cái lợi trước mắt mà dần đi lệch đường.

“Chuyện của Khúc Phong đã có manh mối rồi, hai người có ý kiến gì không?” Một ông cụ có khí thế mạnh mẽ tự mình rót trà cho hai cha con ngồi trước mặt.

Ông cụ nghiện trà, nhưng lại không có mấy người được phép đi vào phòng trà, ngồi đối ẩm với ông.

“Không dám, không dám.” Khuôn mặt già của Khúc Tòng Giản ửng đỏ, bề ngoài giống như không dám uống trà ông cụ pha, thật ra là đang tỏ rõ thái độ với ông cụ. Con trai ruột do một tay ông ta bồi dưỡng đào hố ngay trước mặt, ông ta khó mà tránh được trách nhiệm.

“Tôi không hỏi anh.” Ông cụ nhìn Khúc Tòng Giản một cái, sau đó hỏi Khúc Nhạc: “Ấn tượng của ông về cháu dừng lại vào năm cháu bảy tám tuổi, cháu chỉ cao tới đây thôi…”

Ông cụ giơ tay diễn tả chiều cao, “Mới đây mà cháu đã lớn thế này rồi, lại còn làm người nối nghiệp của ba cháu nữa. Ông đã già rồi…”

Ông cụ đắm chìm trong ký ức năm xưa. Khúc Nhạc không nói gì, chăm chú lắng nghe lời ông cụ nói.

“Ông ủng hộ ba cháu sáng lập Hồng Hải, tập đoàn phát triển đến ngày hôm nay, tuy có chính phủ chống đỡ, nhưng tiền vốn đều là của nhà họ Khúc. Mặc dù nhà họ Khúc là thế gia, nhưng lại vì một câu nói của ông mà dồn hết tiền xây dựng Hồng Hải, ông nhận phần ân tình này. Những năm gần đây, Tòng Giản cũng trả giá không ít, ngay cả ông cũng không thể phủ nhận công lao của ba cháu.” Ông cụ hớp một ngụm nước trà.

“Có điều, Tòng Giản đã lớn tuổi rồi, tính cách càng ngày càng mềm yếu, bị vợ và con trai một trái một phải kiềm chế, xem công ty là của nhà mình, bắt đầu mặc kệ ông già này. Làm cấp trên, kỵ nhất là làm việc theo cảm tính, cha của cháu đã phạm vào sai lầm này, mới khiến Hồng Hải gây ra điều gièm pha làm người ta khó chịu như thế.” Ông cụ không nể mặt răn dạy, khiến cho Khúc Tòng Giản đã sáu, bảy mươi tuổi xấu hổ đỏ mặt.

“Tôi không biết, cũng không quan tâm tình hình hiện giờ của Hồng Hải, tôi chỉ cần anh đừng làm chuyện ngu ngốc đó một lần nữa, đó không chỉ là mặt mũi của anh, mà còn là mặt mũi của tôi nữa.”

“Chú Đường…” Khúc Tòng Giản vô cùng xấu hổ, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

“Đám già đó nghi ngờ Khúc Nhạc, bởi thằng bé không có căn cơ, còn quá trẻ tuổi, chưa từng nhậm chức trong tập đoàn. Mặc dù thằng bé từng quản lý một quỹ đầu cơ nhỏ ở nước ngoài, nhưng quy mô giữa nó và Hồng Hải khác nhau trời vực. Vậy mà tôi vẫn dốc sức ủng hộ Khúc Nhạc, cũng như năm xưa tôi ủng hộ anh sáng lập Hồng Hải, vì tôi phải báo ân tình năm xưa.” Ông Đường lạnh nhạt nhìn Khúc Tòng Giản, không giận mà tự có uy.

“Tuy phía sau Hồng Hải có chính phủ, nhưng quyền khống chế lại nằm trong tay nhà họ Khúc. Ông không muốn giọng khách át giọng chủ, cũng tin tưởng cháu sẽ không làm cho ông thất vọng một lần nữa. Sau khi cháu nhậm chức, có nhiều người tới đây oán giận với ông, ông lại cảm thấy cháu làm đúng. Hồng Hải là một chiếc thuyền lớn, nhưng nó đã bị đạp hư thành ngàn vạn lỗ thủng, không dùng thủ đoạn sắc bén là không thể chữa trị được. Lúc đặc biệt, phải dùng cách đặc biệt, cháu cứ thẳng tay đi, ông làm chỗ dựa cho cháu.” Lúc nói những lời này, ông cụ tóc bạc trắng không hề che giấu khí thế sắc bén.

“Ông Đường, cháu sẽ không làm ông thất vọng.” Giọng Khúc Nhạc không lớn, nhưng lại vô cùng có lực.

“Chú Đường…” Khúc Tòng Giản cảm động muốn khóc. Nhà họ Khúc và nhà họ Đường là thế giao, cha của Khúc Tòng Giản là anh em với ông Đường. Sau khi lên vị trí cao, ông Đường luôn để ý đến nhà họ Khúc, nhà họ Khúc cũng kiên quyết ủng hộ ông Đường. Thật không ngờ, Hồng Hải lại xảy ra chuyện lớn, mang đến rất nhiều phiền phức cho ông, mà ông vẫn còn ủng hộ nhà họ Khúc.

Ông Đường gật đầu, “Làm rất tốt, đừng bị những chuyện không quan trọng ảnh hưởng, có ai dám ngáng chân cháu, cháu cứ đến tìm ông.”

Khúc Tòng Giản vô cùng kích động, có lời hứa này của ông Đường, dù chiếc thuyền Hồng Hải chìm, thì cũng có thể vớt lên được.

Khúc Nhạc không có vẻ gì là kích động. Anh bình tĩnh nhưng không mất phần cung kính trả lời: “Cảm ơn ông Đường.”