Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 135: KHÁCH

“Boss?”

“Chuyện gì?” Khúc Nhạc hồi hồn, trở về với vẻ lạnh nhạt vốn có.

“Anh có muốn xuống xe xem không?”

“Không cần. Chủ nhà đi vắng, lần sau lại đến, bây giờ tới khách sạn.” Khúc Nhạc hờ hững đáp.

“Anh Khúc quen chủ của căn biệt thực này sao?” Tài xế nhiệt tình bắt chuyện.

Khúc Nhạc mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

Tài xế tiếp1tục lải nhải: “Triệu tổng, chủ của căn biệt thự này là một người rất tốt. Tuy vợ chồng bọn họ đã qua đời nhiều năm, nhưng thanh danh của họ đến giờ vẫn còn. Lúc Triệu tổng còn sống, tập đoàn Triệu Thị giúp nhiều người có việc làm, phúc lợi cho nhân viên cũng cao, hằng năm quyên góp tiền cho trường8học và bệnh viện. Sau khi Triệu tổng qua đời, em trai của Triệu tổng kiếm không ít tiền từ Triệu Thị, nhưng lại đối xử không tốt với nhân viên, bị người ta mắng chửi nhiều lắm…”

“Tôi nghe nói Triệu Minh Hồng bị người ta hại chết?” Dường như Khúc Nhạc cảm thấy rất hứng thú với chuyện này.

“Cả thành phố chúng tôi2đều biết chuyện này, là do Triệu Minh Vĩ hãm hại. Triệu tổng số đen mới có một người em trai độc ác như thế, vì cướp quyền khống chế của Triệu Thị mà dùng thủ đoạn độc ác hại vợ chồng anh trai mình. Đúng là súc sinh!”

“Giết người không cần đền mạng sao?” Thư ký tò mò hỏi.

“Người anh em, cậu ngây4thơ quá rồi, hạng người như bọn họ sẽ tự mình ra tay sao? Triệu tổng đột nhiên chết trong trại tạm giam, nếu không có Triệu Minh Vĩ ra lệnh cho kẻ dưới làm, thì sao ông ấy lại chết đột ngột khi đang khỏe mạnh như thế? Còn Tống tổng nữa, chính là vợ của Triệu tổng, nghe nói bị một tài xế lái xe đâm chết, trông thì có vẻ như ngoài ý muốn, nhưng làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Hai vợ chồng ngoài ý muốn chết cùng một ngày? Có quỷ mới tin!”

“Thê thảm quá! Vì quyền lực mà giết hai mạng người, còn là người thân của mình…”

“Vì tiền, đám nhà giàu đó chuyện gì cũng làm ra được. Tội nghiệp cho con gái của Triệu tổng, ba mẹ mất hết khi mới mười mấy tuổi. Sau đó nghe nói cô bé đã ra nước ngoài, chắc là cả đời sẽ không quay lại, nơi này là nơi đau lòng mà.” Tài xế càng nói càng hăng.

“Nghe anh nói như vậy, tôi lại có hứng thú với tập đoàn Triệu Thị. Làm phiền anh đưa chúng tôi đến trụ sở của Triệu Thị, để tôi biết nhiều mặt của xã hội hơn.” Khúc Nhạc cười nói.

“Anh Khúc, nói như anh mới là lời nói của người làm việc lớn. Triệu Thị là bảng hiệu của thành phố C chúng tôi nhưng cũng không thể so sánh với tập đoàn nhà anh được. Tập đoàn nhà anh có nhiều công ty lên sàn như vậy, rõ là một tập đoàn tàu sân bay lớn. Người dân cả nước có ai không biết tập đoàn nhà anh. Tôi còn mua cổ phiếu của Tài chính Hồng Hải nữa đấy. Anh nhìn Triệu Thị đi, đến bây giờ còn chưa lên sàn nữa, chúng tôi sắp tuyệt vọng với nó rồi.”

“Chẳng lẽ anh cũng có cổ phần của Triệu Thị?” Thư ký cảm thấy lời nói của tài xế có chút thú vị.

“Vợ của tôi làm việc ở Triệu Thị, tuy chỉ là một nhân viên bình thường, nhưng cũng được chia cổ phần. Lúc Triệu tổng còn sống, ông ấy rất quan tâm đến nhân viên, nên chia cổ phần cho nhân viên, dù chỉ là một số nhỏ nhưng tiền lãi hằng năm rất nhiều. Hầu như nhà nào ở thành phố C cũng có người đi làm ở Triệu Thị, tất cả mọi người đang mong Triệu Thị lên sàn, sau đó bán cổ phiếu đi.”

“Tôi nghe nói Triệu Minh Hồng lúc còn sống phản đối đưa Triệu Thị lên sàn.” Khúc Nhạc cảm thấy hứng thú hỏi.

“Bây giờ không giống ngày xưa nữa, lúc đó chúng tôi cũng không muốn đưa Triệu Thị lên sàn, lên sàn thì có gì tốt đâu chứ? Tập đoàn làm việc có hiệu quả, cuối năm được chia nhiều hoa hồng. Nếu lên sàn rồi, thì phải chia hoa hồng cho đám người người chỉ biết mua cổ phiếu, chứ không biết ra sức làm việc. Một hai năm nay, Triệu Thị kiếm được không ít tiền từ ngành bất động sản, nhưng tiền lãi chia cho chúng tôi thì ngày càng ít. Mọi người đều nói Triệu Minh Vĩ lấy hết tiền của Triệu Thị rồi, vậy chúng tôi giữ cổ phần có lợi ích gì nữa? Tốt nhất là Triệu Thị lên sàn, chúng tôi bán cổ phần lấy tiền. Anh Khúc, anh là chuyên gia, anh nói xem Triệu Thị có khả năng lên sàn không?”

Khúc Nhạc cười không nói gì.

“Đó là trụ sở của Triệu Thị. Lúc Triệu tổng xây mấy tòa nhà này, nó chính là tòa nhà cao nhất thành phố C. Bây giờ nhìn nó đổ nát hơn xưa rất nhiều.” Tài xế chỉ mấy công trình kiến trúc bề thế bên ngoài cửa sổ.

Khúc Nhạc lấy điện thoại giơ về hướng mấy tòa nhà chụp vài tấm hình.

“Anh Khúc, hay là tôi đỗ xe lại giúp anh chụp vài tấm hình lưu niệm?” Tài xế không ngờ một ông chủ lớn như Khúc lại cảm thấy hứng thú với mấy tòa nhà bình thường, khiến sự tự hào trong lòng anh ta được khơi dậy.

“Không cần.” Khúc Nhạc cất điện thoại, “Tôi có một người bạn ở thành phố C. Cô ấy nhiều năm không về quê rồi. Tôi chụp vài tấm hình để cô ấy thấy sự thay đổi của nó.”

“Thành phố C thay đổi rất nhiều, tôi chở anh đi thêm hai vòng nữa nhé?” Tài xế nhiệt tình nói.

“Lần sau đi, hôm nay có nhiều việc cần làm, bây giờ đến khách sạn, đừng để khách đợi lâu.” Khúc Nhạc nhìn đồng hồ đeo tay, tiếc nuối nói.

“Lần sau tôi lại chở anh đi dạo vài vòng.” Tài xế cảm thấy ông chủ này rất bình dị gần gũi, không hề kiêu căng, nên thấy rất thoải mái.

Khách của Khúc Nhạc đã đợi anh được một lúc rồi. Ông ta sốt ruột đi tới đi lui, lại còn lặng lẽ hút thuốc, nhìn rất khẩn trương.

“Lão Trần, đừng khẩn trương quá, cứ nói thật là được.” Người đàn ông trung niên đi cùng lão Trần an ủi.

“Ông nói xem, hạng người cao quý như cậu ta muốn biết chuyện đó để làm gì? Nếu tôi nói thật thì có xảy ra chuyện gì không?” Lão Trần khẩn trương xoa xoa tay.

“Ông không làm chuyện xấu thì sợ cái gì? Cậu ta chỉ muốn hỏi thăm ông về chuyện năm xưa thôi mà, ông chỉ cần nói chuyện ông biết, ai sẽ truy xét đến ông? Hơn nữa, cậu ta là nhân vật lớn đến từ thủ đô, không phải là bọn đàn bà lắm mồm trên phố, sẽ không truyền chuyện này ra ngoài. Tôi quen cậu ta đã nhiều năm rồi, nên biết cách làm người của cậu ta, cậu ta tuyệt đối sẽ không bán đứng ông. Ông suy nghĩ cho con trai ông đi, chỉ cần ông nói thật thì không cần phải lo tiền chữa bệnh cho nó nữa.” Người đàn ông trung niên vừa dỗ dành vừa uy hiếp, vì con trai, dù cho mạo hiểm thế nào, thì lão Trần cũng sẽ cam tâm tình nguyện.

“Lão Hoàng.” Khúc Nhạc mở cửa đi vào.

“Khúc tổng, cậu đúng là một người bận rộn mà, tôi cũng không làm lỡ thời gian của cậu nữa. Để tôi giới thiệu, đây là lão Trần, quản giáo trại tạm giam thành phố C. Ông ấy làm công việc này ba mươi năm rồi, bây giờ sắp về hưu.” Lão Hoàng chào Khúc Nhạc, sau đó thức thời đi ra ngoài.

“Cảnh sát Trần, mời ngồi.” Khúc Nhạc ra dấu một cái, tạm thời làm yên lòng lão Trần, “Cảnh sát Trần quản lý trại tạm giam đã nhiều năm, e rằng có rất ít chuyện có thể giấu được ông?”