Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 130: MƯU ĐỒ

“Cô có cảm thấy gần đây Triển Lệnh Nguyên thích chạy đến công ty chúng ta hay không?”

“Đúng rồi đúng rồi, trước kia anh ta cũng cứ ba ngày lại đến gây chuyện hai lần như vậy đó.”

“Nhưng mà bây giờ anh ta nào có đến gây chuyện. Cô nhìn dáng vẻ ân cần của anh ta đối với Boss đi, không phải là muốn theo đuổi cô ấy đấy chứ?”

“Không thể nào, quan hệ giữa anh ta và Boss chẳng phải rất căng sao? Trước đây mỗi lần chỉ1cần anh ta đến là cô ấy lại bị anh ta chọc đến phát cáu...”

“Vậy thì cô không hiểu rồi, đàn ông hơi ngây thơ đều thích bắt bạt người mình thích như vậy đó.”

“Anh ta mà là loại người ngây thơ á? Loại lãng tử như anh ta muốn kiểu phụ nữ nào chẳng được, sao có thể thấy hứng thú với Boss của chúng ta được chứ?”

“Thì vậy đó, đối tượng qua lại của anh ta trước giờ đều là ngôi sao người mẫu...”

“Mấy người nói cứ như8Boss không ra gì ấy.”

“Không phải ý đó, chẳng qua là cảm thấy kiểu tướng mạo đơn thuần như Boss không thể nào lọt vào mắt xanh của anh ta mà thôi.”

“Nếu nói xứng, tôi vẫn cảm thấy Boss và Khúc Nhạc là xứng đôi nhất. Đơn thuần kết đôi với lạnh lùng, vừa nhìn đã thấy cảnh đẹp ý vui.”

“Suỵt, đừng nói nữa, hai người bọn họ đều đã trở mặt rồi, trong công ty tuyệt đối đừng nhắc đến tên Khúc Nhạc, cẩn thận bị Boss nghe thấy2đó.”

“Hai người bọn họ đã từng ở bên nhau sao? Trước đây bọn họ là Kim Đồng Ngọc Nữ, chiêu tài tiến bảo nổi danh đó.”

“Ha ha ha, cô coi bọn họ là mèo cầu tài à?”

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, mấy lời này đừng có nhắc đến nữa. Không cần biết bọn họ có từng yêu nhau hay không, bây giờ đều đã là quá khứ rồi...”

Triệu Hàm Như đau đầu nhìn Triển Lệnh Nguyên. Không biết người này gần đây uống nhầm thuốc gì, gần4như ngày nào cũng tới phòng làm việc của cô điểm danh, hôm kia thì đưa bánh mousse, hôm qua thì đưa lê hầm rượu đỏ, hôm nay lại đưa sữa chua thủ công. Ngân hàng DC sắp phá sản sao? Bằng không thì tại sao anh ta lại rảnh rỗi đến mức này!

Triển Lệnh Nguyên ân cần đưa sữa chua đã quấy đều cho cô: “Thêm một chút mật ong và nho khô, vị sẽ càng ngon hơn, đây là đầu bếp nhà anh học riêng được từ một mục dân Mông Cổ đó. Nếm thử đi, vị rất được đó, sữa chua thủ công có vị vô cùng đậm đà, khác hẳn với sữa chua bình thường...”

“Cảm ơn, không cần, tôi còn phải làm việc.” Đưa tay không đánh người đang cười, Triệu Hàm Như cố gắng khắc chế sự bực mình của mình, uyển chuyển từ chối.

Triển Lệnh Nguyên nhét mạnh cái thìa vào trong tay cô: “Nếm thử đi, nếm thử đi. Sữa chua tốt cho dạ dày, gần đây em ăn uống thất thường, ăn nhiều sữa chua sẽ điều hòa lại.”

Triệu Hàm Như hít sâu một hơi, không ngừng khống chế cơn giận của mình: “Triển Lệnh Nguyên, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”

Triển Lệnh Nguyên tỏ ra vô tội: “Không muốn làm gì cả, bảo em ăn sữa chua thôi mà.”

“Nếu anh muốn thay em họ của anh làm gì đó thì thật sự không cần đâu. Tôi và anh ấy đã...”

Sắc mặt Triển Lệnh Nguyên sầm xuống, lập tức cắt ngang lời cô: “Cậu ta là cậu ta, anh là anh. Em không cần mỗi lần nhìn thấy anh là lại nghi thần nghi quỷ, hoài nghi anh nhận lời sai bảo của cậu ấy đâu. Nói thật cho em biết, anh vừa ý em đấy, muốn theo đuổi em. Đừng nói bây giờ em đã độc thân, kể cả em có thật sự yêu đương với Khúc Nhạc thì anh cũng sẽ nghĩ cách cướp em lại.”

Lần này Triển Lệnh Nguyên thổ lộ cực kỳ giống với mấy tổng giám đốc bá đạo trong truyện, khiến Triệu Hàm Như cả kinh rất lâu không nói nên lời.

“Triển Lệnh Nguyên, đây là thủ đoạn trêu đùa mới của anh sao? Chuyện công việc không cách nào bắt bẻ tôi nên đành dùng mánh khoé trên tình cảm để đánh bại tôi? Tôi với anh có thù oán gì hay sao? Anh hà cớ gì phải nhằm vào tôi như vậy?” Triệu Hàm Như lấy lại tinh thần, nghĩ kỹ lại liền nổi giận. Mấy cô bạn gái của Triển Lệnh Nguyên có ai không phải nữ thần dáng người chữ S chứ? Anh ta mà coi trọng ván giặt quần áo như cô hay sao?

Tám chín mươi phần trăm là không vừa mắt chuyện cô phản bội Khúc Nhạc, nên trút giận thay cho em họ đây mà.

“Tôi thừa nhận chuyện tôi đào góc tường của Khúc Nhạc là không đúng. Nhưng đây chuyện giữa tôi và anh ấy, không cần anh xen chào bênh vực kẻ yếu, biểu dương chính nghĩa.”

Triển Lệnh Nguyên không ngờ cô sẽ lý giải như vậy. Bản thân tràn đầy tình ý lại bị cô cho rằng như vậy, cuối cùng anh ta đã được trải nghiệm sự bất đắc dĩ và phát điên của Khúc Nhạc lúc đối mặt với cô rồi. Cô gái này có phải trời sinh bị khiếm khuyết dây thần kinh yêu đương hay không?

Anh ta hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn giận của mình: “Trên thương trường nói chuyện theo cách của thương nhân, anh cho rằng hành động tự lập công ty của em không có bất kỳ điều gì không ổn cả. Em nên sớm làm như thế. Em đã quên chuyện anh vẫn luôn giật dây em rời khỏi Khúc Nhạc rồi sao? Tình cảm giữa anh và Khúc Nhạc rất tốt, mới đầu quả thật là anh không hài lòng chuyện cậu ấy tình sâu thắm thiết với một cô nhóc bình thường như em. Nhưng sau này anh lại cảm thấy em quả thực có phẩm chất đặc biệt vô cùng hấp dẫn người khác, hoàn toàn khác biệt với những người bạn gái trước kia của anh, nên anh nhất định phải thành thật nói cho em biết, anh đã bị em hấp dẫn thật rồi.”

Triệu Hàm Như như nghe được chuyện cười, thái độ vô cùng phách lối: “Ha ha, tôi lại không cảm thấy tôi có phẩm chất đặc biệt gì hấp dẫn người khác, phẩm chất đặc biệt hấp dẫn tiền thì may ra có.”

“Em muốn hiểu như vậy cũng được, nói không chừng anh lại thích phẩm chất mèo chiêu tài của em đó.” Triển Lệnh Nguyên mỉm cười, đôi mắt phóng điện xèo xèo.

“Anh Triển thật biết nói đùa. Vô cùng cảm ơn ý tốt của anh, nhưng bây giờ tôi cần làm việc, mong anh đừng quấy rầy nữa tôi nữa, được không?”

“Được, vậy tối nay cùng nhau ăn cơm.” Triển Lệnh Nguyên mặt dày mày dạn nói.

“Ngại quá, tối nay tôi phải đi Chicago rồi, sinh nhật dì út của tôi. Tôi đã hẹn ăn cơm với dì rồi.”

“Anh đi cùng em.” Triển Lệnh Nguyên vô cùng không thức thời nói.

“Không tiện đâu, bọn tôi có chút chuyện gia đình cần bàn.” Mặc kệ Triển Lệnh Nguyên có mục đích gì, cô đã hạ quyết tâm rồi. Với người này, có thể tránh xa được bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu.

“Vậy anh tiễn em đến sân bay.” Triển Lệnh Nguyên kiên quyết không bỏ cuộc.

“Không làm phiền anh, đúng lúc có hai đồng nghiệp cũng muốn đi sân bay, bọn tôi sẽ cùng đi.”

“Anh có thể đưa bọn em cùng đi mà.” Triển Lệnh Nguyên ân cần đến mức làm cho người ta không thể từ chối.

Triệu Hàm Như yên lặng nhìn anh ta mấy giây: “Nếu đã vậy thì làm phiền anh.”

“Không phiền, không phiền, nên vậy mà.” Thái độ của Triển Lệnh Nguyên tốt một cách lạ kỳ.

***

“Đây rốt cuộc là thế nào?” Trần Tử San nhìn Triển Lệnh Nguyên đặc biệt lái một chiếc xe thương vụ đến để đưa bọn họ đến sân bay, hoàn toàn ngây người ra: “Tài xế của chúng ta đâu?”

“Để anh ta nghỉ ngơi rồi, vị đại thiếu gia này sống chết đòi đưa chúng ta đi, vậy thì cứ cho anh ta một cơ hội đi.” Triệu Hàm Như nhếch môi. Trước kia anh ta suốt ngày hành cô, bây giờ coi anh ta là lái xe để sai bảo cũng xem như sự trả thù nho nhỏ.

“Cho anh ta một cơ hội? Nghĩ thông suốt rồi sao? Chuẩn bị đón nhận một mối quan hệ mới rồi hả?” Trần Tử San tỏ vẻ mờ ám.

Triệu Hàm Như nhíu mày: “Nói bậy bạ gì đó? Anh ta ân cần như thế chắc chắn là có mưu đồ. Chị không cho là anh ta thích em thật đấy chứ? Em tự biết lượng sức mình mà.”

“Em cũng được lắm mà, Qua Như vẫn luôn rất xem trọng em đó. Theo lời anh ta nói thì là thanh lệ thoát tục, khí thế vô cùng. Nếu em đồng ý thì đã thành ngôi sao lớn từ lâu rồi...”