Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 128: BUÔNG LƠI

“Đang yên đang lành, sao lại bắt đầu hoài nghi vụ thu mua này vậy? Triển Lệnh Nguyên đã nói tin tức nội bộ gì với em thế?” Trần Tử San tò mò đi theo Triệu Hàm Như.

“Nào có tin gì, anh ta bịa chuyện lừa em thôi. Quan1điểm của anh ta cũng giống mọi người, không coi trọng vụ thu mua này, khuyên em nên tiếp tục bán khống.” Nghĩ đến Triển Lệnh Nguyên là anh họ của Khúc Nhạc, ánh mắt Triệu Hàm Như hơi tối lại. Bây giờ cô dị ứng với tất cả8những người và việc liên quan tới anh.

Trần Tử San tỏ ra thoải mái cười nói: “Gần đây thái độ của Triển Lệnh Nguyên với em đã tốt lên nhiều rồi. Chị còn tưởng rằng anh ta sẽ lại suốt ngày bới móc như ngày xưa đó. Sao? Buổi2tối ra ngoài làm một chén không? Từ khi em chuyển nhà đến giờ vẫn chưa mời chị bữa nào đâu.”

“Còn uống nữa hả? Chị quên em vừa ốm xong sao?” Triệu Hàm Như day day trán. Sau khi say mèm, cô vừa vì thất tình vừa lập nghiệp,4vốn là chỉ là cảm sốt thông thường mà lại dai dẳng mãi mới khỏi.

Trần Tử San vỗ vai cô: “Rượu vào quên sầu, say rượu hại thân. Nhà cửa dọn dẹp xong chưa?”

Triệu Hàm Như bỗng hơi hốt hoảng. Căn hộ nhỏ trước kia có quá nhiều hồi ức liên quan tới Khúc Nhạc, cô không muốn tức cảnh sinh tình, suốt ngày chìm trong đau khổ và buồn bã nên đành phải chuyển khỏi nơi ấy, thuê một căn hộ đối diện công ty.

Công ty mới, phòng ở mới, nhưng dường như vẫn không thể nào thoát khỏi những dấu vết anh để lại trong tim cô.

Cô làm ra những chuyện này cũng chỉ là giấu đầu hở đuôi, lừa mình dối người mà thôi.

“Chuyện của anh ấy đã bàn giao hết rồi sao?” Triệu Hàm Như đột nhiên nhỏ giọng hỏi.

Trần Tử San sững sờ, còn tưởng rằng cô sẽ không bao giờ muốn nhắc đến những người và việc liên quan đến Khúc Nhạc, không ngờ cuối cùng cô vẫn không thể buông xuống được: “Xong hết rồi, lần trước chẳng phải đã để em ký mấy giấy tờ đó rồi hay sao?”

Sau khi hai người ầm ĩ chia tay, những chuyện liên quan tới giải quyết hậu quả do đóng cửa công ty đầu tư đều được ủy thác cho luật sư và trợ lý. Hai người vốn vô cùng hòa hợp bỗng trở mặt thành thù, thậm chí còn không muốn gặp lại nhau dù chỉ một lần, chuyện này cũng có một dạo đã trở thành đề tài lúc trà dư tửu hậu trong giới.

Thật ra những chuyện thế này chẳng có gì lạ, thậm chí ngày nào chẳng có chuyện xưa như diễm này diễn ra. Bạn bè thân thiết nhất vì tiền bạc lợi ích mà bất hoà, cả đời không qua lại với nhau, quả thật không phải chuyện hiếm gì. Dần dà, mọi người quên luôn chuyện này, cũng quên luôn một Triệu Hàm Như vẫn luôn núp dưới bóng Khúc Nhạc.

Cuối cùng cô cũng có thể dùng một hình tượng độc lập hoàn toàn mới để lăn lộn trong giới tài chính rồi. Nhưng không hiểu sao khi kéo được cái mác “Khúc Nhạc” xuống rồi, cô lại chẳng cảm thấy có gì đáng vui vẻ để chúc mừng hết.

“À, em nhớ ra rồi.” Triệu Hàm Như hoảng hốt gật đầu, viền mắt lại ươn ướt.

Trần Tử San lo lắng nhìn cô: “Sao vậy? Gần đây hay thấy em khóc lắm đó.”

“Ừm, cũng không biết có chuyện gì nữa.” Triệu Hàm Như làm như không có gì dụi mắt, không hề buồn bã: “Mắt em có chút vấn đề nhỏ, bác sĩ Giản nói là dùng mắt quá độ.”

“Đã nói với em là đừng liều mạng quá rồi. Tối nay kiểu gì cũng không được làm thêm giờ, em với chị ra ngoài chơi cho đã một chuyến. Chắc là trước giờ em chưa từng tới quán bar nhỉ? Chị biết một quán bar rất được, trai đẹp cực kỳ nhiều, nói không chừng sẽ có diễm ngộ đó.” Trần Tử San nháy mắt mấy cái với cô, cười vô cùng sâu xa.

Triệu Hàm Như bỗng khựng lại, hình ảnh trước đây Khúc Nhạc đưa cô rời khỏi quán bar rối ren ấy vẫn ở ngay trước mắt, sự quan tâm của anh, hơi ấm của anh, áo khoác của anh, sự phẫn nộ của anh...

Từng cơn sóng hồi ức ấm áp ập đến khiến cô đau đến chẳng thiết sống nữa.

Trần Tử San nhìn vẻ đau thương tràn đầy trong mắt Triệu Hàm Như, nước mắt ngập quanh hốc mắt. Cô đột nhiên hiểu được, Triệu Hàm Như vốn chẳng phải gì mà dùng mắt quá độ, mà là đau thương quá độ, những giọt nước mắt ấy là cô ấy đang khóc thật.

“Em...” Bình thường Trần Tử San vẫn luôn khuyên Triệu Hàm Như không nên gắng gượng, lúc nên khóc hãy cứ khóc. Nhưng đến khi Triệu Hàm Như khóc thật, cô lại cảm thấy luống cuống không biết nên an ủi như thế nào mới tốt.

Triệu Hàm Như nhận khăn giấy từ Trần Tử San, cẩn thận lau khô nước mắt, vẻ mặt lại điềm nhiên như không có gì. Dường như mọi chuyện vừa rồi đều là ảo giác của Trần Tử San.

“Em không muốn đến quán bar, hay là đến nhà chị chơi đi, nhà em bừa bãi lắm.”

“Được đó, lâu rồi không mở party, để chị gọi mấy người tới...”

“Đừng gọi nhiều người quá.” Bây giờ cảm xúc của Triệu Hàm Như thực sự không ổn, cô không muốn sự thất thố của mình biến thành chủ đề trà dư tửu hậu của người khác.

“Vậy cứ để chỉ có hai chị em mình đi, có gọi Tạ Doãn và Chu Nhàn không?” Trần Tử San lập tức lĩnh hội được ý của cô.

Chu Nhàn chính là lễ tân ở công ty cũ, đi theo Triệu Hàm Như đến công ty mới, phụ trách công tác hành chính, cũng không tính là người ngoài.

“Được, dù sao bây giờ em cũng đang trong thời kỳ vườn không nhà trống, buổi tối cứ ở nhà chị đi.” Triệu Hàm Như cảm thấy gần đây thực sự quá bị đè nén, quả thật cần xả hết ra.

Trần Tử San mua một căn hộ rất lớn ở trung tâm thành phố, giá vô cùng cao, cũng may mà lương của cô không thấp, có thể dễ dàng gánh được khoản trả góp cao đến líu lưỡi hằng tháng.

Chu Nhàn và Tạ Doãn đều đã tới nhà Trần Tử San mấy lần, nhưng lần nào cũng không ngừng tấm tắc tán thưởng.

“Thế này đã là gì? Mấy đứa chưa thấy sự đời đấy thôi. Nhà Khúc Nhạc mới gọi là xa hoa, toàn bộ tất cả đều là thiết bị nhà thông minh, giống y đúc mấy biệt thự cao cấp trên tivi đó.” Trần Tử San ném cho các cô ấy mỗi người một chai rượu, mở dàn karaoke, “Nào nào nào, muốn hát gì thì tự chọn đi.”

Chu Nhàn tràn đầy phấn khởi bắt đầu chọn bài: “Chị Tử San, nhà chị hấp dẫn em ở điểm này nhất đó! Em thích nhất là ca hát, nhưng mà KTV ở đây ít đến đáng thương, nào giống quê nhà chúng ta, vừa ra khỏi cửa chưa được mấy bước đã có KTV...”

“Haiz, em đó, chưa mời mọc ai đã tự uống rồi à?” Trần Tử San vừa quay sang đã thấy Triệu Hàm Như đang vùi trong bóng tối trên ghế sofa, cầm một chai bia, ngơ ngẩn uống: “Chẳng phải em nói là không uống rượu à?”

“Không phải chị nói là uống rượu quên tình à?” Ánh mắt của cô rất ngơ ngẩn, ngay cả ở nhà Trần Tử San cũng có hình bóng của anh.

Trần Tử San đưa một miếng gà rán cho cô: “Em không nghe còn câu sau "Say rượu hại thân" à? Gà rán với bia, phim Hàn hay diễn vậy, thích hợp nhất với trạng thái sĩ diện của em bây giờ.”

Chu Nhàn kích động nói: “Chị Tử San, chị vẫn còn xem phim Hàn à? Em cũng thích lắm luôn ấy, toàn các giáo sư siêu đẹp trai...”

Trần Tử San nở nụ cười: “Em xem trộm lúc làm việc đúng không? Chị cũng không rảnh rỗi mà xem, chẳng qua là để theo kịp thời đại thôi, để xem lớp trẻ tụi em suy nghĩ cái gì mà thôi.”

“Chị cũng đâu có già đâu.”

“Vẫn là Tạ Doãn biết nói chuyện, mặc dù bình thường không nói nhiều, nhưng vừa nói đã trúng điểm quan trọng.” Trần Tử San khoan khoái nằm lên ghế sofa, nghe Chu Nhàn đứng trước màn hình ngọt ngào hát tình ca, một cái tay hờ hững khoác lên vai Tạ Doãn: “Em nhìn dáng vẻ âm u hiện tại của Boss nhà em đi, thật là vô vị, không bằng qua đây đi theo chị đi, chị cũng được lắm đó...”