“Không gọi được cho Khúc Nhạc.” Ánh mắt Triệu Hàm Như phức tạp. Cô không biết nên cảm thấy sợ hơn hay là may mắn. Nếu anh thật sự nhận điện thoại, cô cũng không biết phải giải thích với anh như thế nào. Không, chắc là cứ xin anh tha thứ còn hơn.
Trần Tử San nhét điện thoại lại vào tay cô: “Chị cũng mặc kệ em đấy, nếu em không muốn làm căng với cậu ấy thì tốt nhất nên giải thích1rõ ràng chuyện này với cậu ấy. Gọi tiếp đi, gọi cho tới khi nào cậu ấy nhận điện thoại của em mới thôi.”
“Haiz, nếu anh cố tình không nhận điện thoại của em thì sao?”
“Vậy vẫn phải tiếp tục gọi, đây là báo ứng, ai bảo em lúc đó không chịu nhận điện thoại của cậu ấy? Bất kể như thế nào, chuyện này nhất định phải do em đích thân nói với cậu ấy. Chớ có đùn đẩy cho chị, trừ phi8em định cả đời không qua lại với cậu ấy nữa. Em cũng phải chín chắn hơn đi, bây giờ bọn em vẫn còn chưa chia tay, mặc dù em đã đơn phương tuyên bố chia tay nhưng cậu ấy vẫn chưa thừa nhận, nên bọn em vẫn đang là người yêu đấy. Đến điện thoại mà em cũng không dám gọi thì quả là quá đáng lắm biết không? Vả lại, dù bọn em không phải người yêu thì cũng là đối tác2làm ăn. Chuyện em rút khỏi công ty cũng phải thông báo cho đối tác một tiếng chứ, nếu không quả là quá thiếu đạo đức nghề nghiệp.”
Cô mím môi, cảm thấy lời của Trần Tử San rất có lý, bất kể như thế nào thì trong chuyện này, cô đều đuối lý, nên mới sợ hãi phải gọi điện cho anh.
Còn chưa đến hai mươi bốn tiếng nữa là khai trương rồi, cô không rời điện thoại lấy một giây, ngay cả lúc4ngủ cũng nắm chặt điện thoại, sợ bỏ lỡ điện thoại gọi lại của anh.
Nhưng cuối cùng cô vẫn phải thất vọng.
“Vẫn không gọi được à?” Trần Tử San cũng cảm thấy không bình thường. Từ sau Khúc Nhạc biết, bởi vì lần trước anh không nhận điện thoại của Triệu Hàm Như khiến cô nhóc này quậy tung một trận, sau đó một ngày hai mươi bốn giờ, lúc nào Khúc Nhạc cũng mở máy, sợ không nhận được điện thoại của cô. Hơn nữa theo buổi họp báo thì địa vị của anh ở Tài chính Hồng Hải cũng đã dần ổn định rồi, cũng không cần bận tới mức hai mươi bốn tiếng không nhận được điện thoại của cô chứ?
“Dùng điện thoại chị gọi cho cậu ấy.”
Triệu Hàm Như nhận lấy chiếc điện thoại Trần Tử San ném tới, ngón tay bất giác khẽ run lên, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt.
“Tử San.” Điện thoại được nhận rất nhanh, giọng nói lạnh lùng quen thuộc của Khúc Nhạc mang theo chút xa lạ, truyền đến tai cô rất rõ ràng.
“Là em.” Qua mấy giây, Triệu Hàm Như mới ngập ngừng lên tiếng.
Anh lặng im rất lâu, rồi mới cất lời với vẻ mỉa mai: “Triệu tổng? Vẫn chưa chúc mừng tiệc khai trương hôm nay của em.”
Nghe được sự phẫn nộ không hề che giấu của anh, đầu của cô nổ ong ong lên, anh đã biết rồi!
“Em đã ngóng trông ngày hôm nay từ rất lâu đúng không? Từ cái ngày anh rời khỏi đất Mỹ, e là em đã bắt đầu mưu đồ rồi. Triệu Hàm Như, không ngờ ham muốn quyền lợi của em lại nặng như vậy, bao nhiêu năm qua thật đúng là đã để em phải chịu uất ức rồi.” Khúc Nhạc dừng một chút, nhớ tới người mẹ trong mắt chỉ có quyền lực, vì tranh quyền đoạt lợi mà không từ thủ đoạn của mình, lòng anh càng phẫn nộ: “Thì ra em thật sự là con người như vậy. Triệu Hàm Như, em thực sự khiến anh buồn nôn!”
Khi nghe đến câu nói này, trái tim của cô hoàn toàn lạnh lẽo. Khúc Nhạc từ trước đến giờ luôn dung túng cô. Mấy năm qua, hai người không phải là chưa từng có tranh chấp, nhưng tới giờ anh vẫn chưa từng nỡ nói một câu nặng lời với cô.
Nhưng những lời nói lần này của anh đã khiến trái tim vốn yếu ớt của cô vỡ vụn.
Anh luôn luôn dung túng đến không có giới hạn với cô, đây là lần đầu tiên nổi giận. Trong mắt anh lóe lên sự ê chề và thất vọng vì bị phản bội. Nếu không có phóng viên đó thì anh vẫn chưa từng nghe thấy chút gì liên quan đến chuyện này, thật giống như chỉ trong vòng một đêm đã bị người ta lấy mất đại bản doanh vậy. Vậy mà cô lại không hề nói tiếng nào đã phản bội anh!
“Khúc Nhạc, anh đừng mở miệng là chỉ trích em như thế.” Triệu Hàm Như lấy lại tinh thần, giọng nói lạnh tanh không chút tình cảm hòng giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân: “Lúc đó anh đã đồng ý với em sẽ quay lại, nhưng anh lại tiếp quản vị trí ở Tài chính Hồng Hải. Khi đó anh có suy xét đến em không? Có hỏi cảm nhận của em không? Hôm nay em lựa chọn như vậy cũng chỉ là có qua có lại thôi.”
“Hay cho câu có qua có lại, em thật khiến anh mở rộng tầm mắt.” Khúc Nhạc cười lạnh, không ngờ cô không hề có chút áy náy nào.
Tiếng cười lạnh của anh rất chói tai, khiến cô không kìm được mà run lên, sự mạnh mẽ vờ vĩnh bị đánh tan trong nháy mắt.
Cô ngắm nhìn khách sạn đèn đuốc sáng trưng, ánh mắt mờ mịt không có tiêu cự. Rốt cuộc anh và cô đang làm gì vậy? Cứ anh tới tôi đi như vậy thật sự rất buồn cười.
“Khúc Nhạc, xin lỗi, em cũng không ngờ sự tin tưởng giữa chúng ta lại mỏng manh như vậy.” Lời xin lỗi bất ngờ và sự thê lương trong giọng nói của cô khiến tim anh nhói lên. Khúc Nhạc nắm chặt điện thoại, nhưng lời ra khỏi miệng vẫn không khách sáo như cũ.
“Lúc nào cũng đổ hết trách nhiệm lên người khác, đây chính là áy náy của em đó ư?”
“Là lỗi của em, do em trước giờ vẫn chưa đủ tin tưởng anh.” Triệu Hàm Như nhìn chiếc đèn treo rực rỡ trên đầu, mặt cười nhưng trong lòng đã đổ mưa: “Khúc Nhạc, rất xin lỗi.”
Sắc mặt của Khúc Nhạc chợt biến, anh biết cô không phải đang xin lỗi vì chuyện này, mà cô dùng ba chữ này để phất tay từ biệt với tình cảm này.
“Giải thích với cậu ấy rồi sao?” Trần Tử San đi tới, lại thấy Triệu Hàm Như đang ngẩn người nhìn trần nhà.
“Vâng.” Hàm Như trả điện thoại lại cho Trần Tử San.
Trần Tử San lại phát hiện mắt Triệu Hàm Như mờ hơi sương, bèn dè dặt hỏi: “Nói chuyện ra sao rồi?”
Cô cười nhưng ánh mắt không hề cười: “Chẳng ra sao cả, anh ấy biết trước rồi. Chị Tử San, em nhờ chị một chuyện.”
“Chuyện gì?” Trần Tử San thấy không ổn.
“Em và anh ấy đã hoàn toàn chia tay rồi. Trong khoảng thời gian này, cảm xúc của em có thể sẽ không được ổn định. Chị hãy cố gắng đừng nhắc tới anh ở trước mặt em. Nếu anh ấy tới để tiếp quản chuyện của công ty thì chị giúp em ra mặt nhé. Em không muốn gặp lại anh ấy.” Hàm Như càng như vậy cười, Trần Tử San càng thấy hoảng sợ, không dám hỏi nhiều mà đồng ý luôn.
Triệu Hàm Như nhanh chóng chuyển ra khỏi căn hộ cũ, thuê một căn hộ nhỏ đối diện công ty, tiếp tục giữ tác phong cuồng công việc, phần lớn thời gian đều ăn ở tại công ty.
Trần Tử San nhìn quầng mắt màu xanh nhạt của cô, không nhịn được mà khuyên nhủ: “Nghề này của chúng ta mặc dù vất vả nhưng cũng không cần điên cuồng như em đâu. Mặc dù bây giờ em còn trẻ nhưng cứ tiếp tục như vậy thì sẽ xảy ra chuyện thật đó.”
“Chị Tử San, chị đừng lo, làm xong đơn này nhất định sẽ thưởng cho chị một phong bì thật dày.” Cô cười an ủi Trần Tử San, mở hộp cơm ra.
Trần Tử San nhìn thoáng qua rồi lại không đành lòng nhìn lại: “Em cũng đâu cần làm quá như vậy chứ? Gầy như vậy rồi còn giảm béo hả? Không bằng trực tiếp nhịn đói tu tiên đi.”
“Đây là thực phẩm dinh dưỡng.” Trong hộp cơm chỉ có vài miếng rau quả, ngay cả sốt salad cô cũng không trộn mà cho vào miệng luôn: “Chẳng phải chị bảo em phải chú ý đến cơ thể hay sao?”
Trần Tử San há hốc mồm nhìn cô: “Như thế mà cũng ăn được? Em bị mất vị giác rồi à? Chị bảo em chú ý cơ thể chứ không bảo em một ngày ba bữa đều ăn rau, em có phải trâu đâu!”