“Bác sĩ Giản thật đẹp trai, không hề kém Khúc Nhạc một chút nào.” Giản Lịch vừa đi, Trần Tử San liền lôi kéo Triệu Hàm Như nói.
“Em biết chị thích anh ta, nhưng chị đừng lấy Khúc Nhạc ra so sánh. Bác sĩ Giản là người tốt, chị muốn theo đuổi thì nhanh1tay lên.” Triệu Hàm Như tức giận nói.
“Vừa nhắc tới Khúc Nhạc là em liền đau lòng? Em nói chia tay rồi mà, chia tay cũng không cho phép chị nói xấu cậu ấy sao?” Trần Tử San nhìn một cái là thấy rõ lòng của Triệu Hàm Như.
Triệu Hàm Như mím môi không8nói lời nào, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
“Chậc chậc, thật không ngờ, nhiều năm rồi mà chị nhìn không ra, không chỉ cậu ấy thích em, mà em cũng thích cậu ấy nữa.” Trần Tử San cứ như phát hiện đại lục mới, chép miệng kêu gào kỳ lạ.
“Em đâu có! Chúng2ta có thể không nhắc đến Khúc Nhạc nữa được không?” Triệu Hàm Như phủ nhận.
“Sao có thể không nhắc được? Nếu không phải là Khúc Nhạc buộc chị tới tìm em thì có lẽ em đã chết ở trong nhà rồi. Cậu ấy chính là ân nhân cứu mạng của em đó, em4mau gọi điện thoại cho cậu ấy đi. Chị dám đảm bảo, cậu ấy lo lắng muốn nổi điên luôn rồi.”
“Em không gọi.” Triệu Hàm Như mất tự nhiên quay đầu.
“Không gọi cũng được, nói không chừng cậu ấy đang bay qua đây, lúc đó em và cậu ấy đối mặt với nhau mà nói. Ơn cứu mạng ấy à, nhớ lấy thân báo đáp đấy!” Trần Tử San nở nụ cười.
“Chị đừng nói linh tinh, nếu nói ơn cứu mạng, thì cũng là chị và Tạ Doãn cứu em.” Triệu Hàm Như lúng túng nói.
“Bọn chị không cần em lấy thân báo đáp. Chị thật sự không hiểu nổi hai em, bình thường trông rất tốt mà, sao em lại không tin tưởng cậu ấy? Chẳng phải hai em luôn nói đối phương là người mình tin tưởng nhất sao?”
“Chị nói đúng, bọn em vô cùng tin tưởng nhau khi hợp tác, sai ở chỗ bọn em không nên phát triển thành tình yêu. Với em mà nói, tình yêu không thể chịu nổi bất cứ khảo nghiệm và tin đồn nào. Là em không tin tưởng anh ấy, ở cạnh em, anh ấy sẽ không hạnh phúc.” Triệu Hàm Như từ từ uống nước mật ong.
“Em có ý gì? Em từng tổn thương về tình cảm?” Trần Tử San không thể tin nổi.
“Đúng vậy, lần đó em bị tổn thương rất nặng nề. Anh ấy ở cạnh em sẽ không vui, mà bản thân em cũng không vui, bởi em không muốn suốt ngày suy nghĩ miên man và sống trong cảm giác hối hận.” Triệu Hàm Như thở dài.
“Em biết rõ cậu ấy không hề có lỗi với em mà vẫn muốn bỏ mặc cậu ấy sao? Làm như vậy quá không công bằng với cậu ấy rồi.”
“Từ khi mới bắt đầu, em đã nợ anh ấy, cũng chưa từng đối xử công bằng với anh ấy. Thay vì miễn cưỡng qua ngày, sau đó làm tổn thương anh ấy, em thà dứt khoát từ chối. Như vậy cũng tốt, em tạm thời không muốn gặp anh ấy.” Giọng của Triệu Hàm Như bắt đầu nghẹn ngào.
Trần Tử San nhìn Triệu Hàm Như một lúc lâu mà không nói được nên lời. Trong ấn tượng của cô, Triệu Hàm Như là người ngoài mềm trong cứng. Vậy mà bây giờ Triệu Hàm Như lại vì tình yêu mà trở nên yếu ớt, thậm chí khóc ngay trước mặt cô. Loại chuyện tình cảm này, thật sự là hại người mà.
“Được rồi, đừng khóc nữa, không gọi thì không gọi, để chị nói với cậu ấy giúp em.” Trần Tử San bất đắc dĩ lấy điện thoại ra.
“Bạn gái nhà em nổi giận rồi, em ấy không muốn gặp em, tự giải quyết cho tốt đi. Ps: Để em ấy yên tĩnh một thời gian, đừng cưng chiều em ấy quá.”
Bên kia đại dương, Khúc Nhạc lo lắng đợi nửa ngày mới nhận được một tin nhắn không đầu không đuôi của Trần Tử San. Anh khóc không được mà cười cũng chẳng xong. Nhớ đến tiếng khóc khi say của Triệu Hàm Như, anh lại cảm thấy đau lòng, vì anh chưa từng thấy cô khóc.
Cô từng nói với anh, cô đã khóc hết nước mắt cả đời này rồi, sau này có muốn khóc cũng không được nữa. Bây giờ vì anh mà cô lại khóc, lúc đó cô đau đớn đến thế nào?
Trong lòng của anh có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng có một chút vui vẻ, điều này có phải chứng tỏ anh đã trở thành người quan trọng nhất trong cuộc sống của cô?
Tiếc rằng đãi ngộ của người quan trọng nhất này không được tốt lắm, Triệu Hàm Như không chỉ không nghe điện thoại, không gửi tin nhắn, mà còn đơn phương cắt đứt tất cả liên lạc với anh.
“Boss, vào được rồi.” Tiếng gọi của trợ lý khiến Khúc Nhạc hồi hồn lại. Anh lưu luyến nhìn điện thoại, vẫn còn hy vọng màn hình đột nhiên hiện lên tin nhắn của cô, tiếc là không có.
Anh thở dài đứng lên, bình tĩnh đi vào hội trường họp báo.
Ánh đèn flash chớp tắt liên tục, nhân vật hot nhất thời điểm này bước lên sân khấu.
Mặc dù anh kín tiếng, nhưng chuyện về anh lại rất truyền kỳ. Từ nhỏ đã phải xa cha mẹ, một mình theo học ở ngoài nước, trước giờ không hề dựa vào gia thế hiển hách của bản thân, đạt được học vị tiến sĩ của MIT, mười mấy tuổi đã sáng lập công ty game. Sau khi công ty lên sàn, anh trở thành tỷ phú, kết quả là vào quãng thời gian huy hoàng nhất của mình, anh dứt khoát đổi nghề sang học tài chính, sáng lập quỹ đầu cơ, bắt đầu từ quy mô chưa đến hai trăm triệu mà đi lên, chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi đã quản lý vốn lên đến mấy trăm triệu USD...
Vào lúc sự nghiệp đang trên đà thăng hoa, anh lại dứt khoát về nước, chen vào cung đấu ở Tài chính Hồng Hải, cuối cùng trở thành hạt giống không lường được, làm cho tất cả mọi người phải rớt kính mà nhìn. Cho đến giờ, vẫn không ai biết được anh đã đánh bại “Phế thái tử” Khúc Phong, đạt được sự ủng hộ của các cổ đông đáng ghét đó như thế nào.
Nhưng cuộc đời anh đã chứng minh một điều, thiên tài thì vẫn cứ là thiên tài, vàng dù đặt ở đâu cũng sẽ vẫn tỏa sáng.
Nhưng tất cả những thứ này đều vẫn không phải chuyện hấp dẫn mọi người nhất, mà chính là anh không chỉ tuổi trẻ mà còn vô cùng nho nhã anh tuấn. Ít nhất một nửa số phóng viên ở hiện trường không hề liên quan đến mảng tài chính và kinh tế, tất cả đều phóng viên mảng giải trí.
Trẻ trung anh tuấn giàu có, tính tình khiêm tốn, không có tin tức tiêu cực, người đàn ông độc thân hoàng kim như vậy đi tới đâu cũng đều là tiêu điểm và cục cưng của truyền thông. Dù đã có tin tức là Khúc Nhạc đính hôn, nhưng hai mắt của các phóng viên nữ ở đây vẫn phát sáng, không ngừng chớp chớp, chỉ ước được nuốt anh vào bụng.
Nhưng dường như Khúc Nhạc không phát hiện ra, trên mặt vẫn giữ nụ cười mỉm dửng dưng, Anh càng bày ra bộ dáng lạnh nhạt, mấy phóng viên nữ càng nuốt nước bọt ừng ực. Nam thần hệ cấm dục bây giờ đang là mốt nhất đấy.
Đợi các phóng viên chuyên ngành tài chính kinh tế hỏi xong một chuỗi các câu hỏi chuyên ngành buồn tẻ nhàm chán, một phóng viên nữ đeo kính giọng đen cuối cùng cũng có được một cơ hội đặt câu hỏi.
“Khúc tổng, xin hỏi tin tức ngài và cô Tiêu Khả Nhi của Ngân hàng Đông Sơn đính hôn là thật sao? Nếu là thật thì ngài định bao giờ sẽ cử hành hôn lễ?”
Các phóng viên nam ở đây tỏ ra khinh bỉ, phóng viên nữ này trông cũng có vẻ đứng đắn lắm, ai ngờ lại đi hỏi chuyện hóng hớt như vậy. Nhưng mà mấy chuyện hóng hớt như thế này mới là tiêu điểm chú ý của đại chúng. Hiện trường yên lặng đến mức ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe rõ.