Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 119: MẸ CON

“Nghe thấy không? Hàm Như luôn gọi tên em đấy! Chị biết Hàm Như lâu rồi mà chưa từng thấy con bé có dáng vẻ chật vật thế này, chẳng khác gì con ma men đầu đường!” Trần Tử San tức giận nói với Khúc Nhạc ở đầu dây bên kia điện thoại.

“Chắc chắn là Boss1bị sốt rồi, để em gọi điện thoại cho bác sĩ.” Một tay Tạ Doãn bị Triệu Hàm Như nắm chặt, tay còn lại cố gắng tìm số điện thoại của bác sĩ gia đình cô.

“Nằm dưới đất uống nhiều như vậy, lại còn ngủ nữa, không cảm lạnh mới là lạ. Xem như con bé8may mắn, nhiều người uống rượu xong sẽ bị nôn đến sặc chết.” Trần Tử San mắng nhỏ một tiếng.

“Thật sao? Đáng sợ như vậy?” Tạ Doãn hoảng sợ nói.

“Khúc Nhạc, em nghe rồi đó, dáng vẻ lúc này của Hàm Như rất chật vật, chị không muốn nói thêm gì với em nữa. Chị thật2sự không hiểu em nghĩ như thế nào, bình thường nuông chiều Hàm Như, để con bé tin tưởng em, rồi phủi mông chạy mất. Bây giờ nhìn nó khổ sở như thế, em hài lòng chưa? Không hiểu nổi hai em có thù oán gì với nhau nữa!” Trần Tử San thở phì phò hét4lên, sau đó tức giận cúp điện thoại.

Khuôn mặt Khúc Nhạc vô cùng tối tăm. Vừa bắt đầu tiếp quản tài chính Hồng Hải Kim Dung, anh bận rộn họp với cổ đông, khách hàng, các bộ phận liên quan, trấn an thị trường, bận đến mức không giành ra được vài phút để nghỉ ngơi, thì làm gì có thời gian liên lạc với Triệu Hàm Như. Bởi vì có quá nhiều bí mật thương nghiệp liên quan đến tài chính Hồng Hải Kim Dung, nên anh không mang điện thoại vào phòng họp, cũng không quan tâm tin tức ở bên ngoài.

Mãi cho đến lúc nãy, anh mở điện thoại lên xem thì mới thấy hơn một trăm cuộc gọi nhỡ từ Triệu Hàm Như. Cô là một người hiểu chuyện, sẽ không vô cớ gọi điện thoại như những người phụ nữ khác, chắc chắn là có chuyện gì đó rất quan trọng.

Anh gọi điện thoại lại cho cô, gọi mãi cũng không có ai bắt máy, bèn hoảng hốt gọi điện thoại cho Trần Tử San, không hề ngoài ý muốn bị Trần Tử San mắng cho một trận.

Trần Tử San có mắng khó nghe thế nào thì anh cũng cảm thấy bình thường. Chỉ khi nghe Triệu Hàm Như nghẹn ngào gọi tên anh, lòng của anh mới đau thắt từng cơn.

Con nhím có vẻ ngoài kiên cường, nhưng bên trong lại yếu đuối khiến anh đau lòng. Dù có gặp khó khăn khổ sở gì, cô cũng chưa từng chảy một giọt nước mắt. Bây giờ ở đầu dây bên kia điện thoại, cô khóc lóc thảm thiết như thế, rốt cuộc đã đau lòng đến mức nào?

Hơi thở của anh chậm lại, chỉ nghĩ thôi cũng làm cho anh không thể chịu đựng được.

“Đặt vé máy bay gần nhất đến New York.” Khúc Nhạc vừa cầm áo khoác lên đi ra ngoài, vừa phân phó trợ lý.

“Khúc Nhạc, con đi đâu vậy? Năm phút nữa phải tiếp tục cuộc họp rồi.” Một người phụ nữ trung niên bước ra từ trong phòng họp, nói với Khúc Nhạc bằng vẻ mặt không vui.

“Tôi có việc gấp.” Khúc Nhạc trầm giọng nói.

“Chuyện nào cũng không quan trọng bằng chuyện ở đây. Chúng ta liều mạng lâu như vậy mới ngồi lên vị trí này, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, Khúc Phong sẽ ngóc đầu trở lại. Bây giờ con cần phải dùng hết sức để đối phó, biết chưa? Con hãy suy nghĩ đến mẹ, rồi suy nghĩ đến ba con đang nằm trong bệnh viện, con nhẫn tâm để ba mẹ thất vọng sao?” Người phụ nữ trung niên nghiêm túc nói.

“Vậy tại sao bà lại làm tôi thất vọng? Lúc bà tự ý lan truyền tin đồn tôi và Tiêu Khả Nhi đính hôn, bà có nghĩ đến cảm giác của tôi không?” Khúc Nhạc cười lạnh.

“Không phải tin đồn, mẹ cho rằng con và Tiêu Khả Nhi vô cùng hợp nhau, nhà bọn họ sẽ là trợ lực giúp sự nghiệp của con đi lên.” Người phụ nữ trung niên kia nói một cách đương nhiên.

“Bà đừng có nằm mơ, sự nghiệp của tôi ở Mỹ, cục diện rối rắm của tài chính Hồng Hải Kim Dung là do bà và ba tôi gây ra, không có một chút quan hệ nào với tôi. Vì lòng hiếu thảo nên tôi mới quay về giúp mấy người. Nếu bà không biết ơn, mà còn được một tấc lại muốn tiến một thước khống chế cuộc sống của tôi, thì tôi sẽ quay lại Mỹ ngay. Bà và Khúc Phong tiếp tục đấu với nhau đi.” Thái độ của Khúc Nhạc vô cùng cứng rắn.

“Con dám nói chuyện như vậy với mẹ? Mẹ là mẹ của con, sinh ra con, nuôi dưỡng con…” Người phụ nữ trung niên giơ tay ôm ngực.

“Vì bà là mẹ của tôi nên tôi mới quay về. Nhưng bà đừng lấy thân phận này ra đe dọa tôi nữa, tôi không phải là đứa con trai ngu hiếu để mặc cho mấy người thao túng. Bà đừng hòng nghĩ tới chuyện thao túng tôi!” Khúc Nhạc vốn tao nhã đột nhiên trở nên khí thế hung hãn. Người phụ nữ trung niên bất giác lui ra sau một bước.

“Lập tức sắp xếp một buổi họp báo.” Khúc Nhạc đi lướt qua bà ta, lớn tiếng dặn dò thư ký.

“Con muốn làm gì?” Người phụ nữ trung niên túm ống tay áo của Khúc Nhạc.

“Như mong muốn của bà, lấy thân phận tổng giám đốc của tài chính Hồng Hải Kim Dung để ra mắt người ngoài, đồng thời làm sáng tỏ hôn ước với Tiêu Khả Nhi.” Khúc Nhạc hừ lạnh.

“Con không thể làm như vậy được! Con sẽ mất đi sự ủng hộ của nhà họ Tiêu! Con có biết nhà họ Tiêu là cổ đông rất quan trọng không hả? Khó lắm mẹ mới thuyết phục được bọn họ ủng hộ.” Người phụ nữ trung niên kia hoảng hốt nói.

“Có liên quan gì đến tôi? Tôi chưa từng thích ngồi ở vị trí này, nhà họ Tiêu không ủng hộ tôi thì tôi cũng không cần. Có thể ngồi thì ngồi, không thể ngồi thì tôi quay về Mỹ. Tôi nhắc lại lần nữa, bà đừng nghĩ tới chuyện sắp xếp cuộc sống của tôi!” Khúc Nhạc lạnh giọng nói.

Triệu Hàm Như là ranh giới cuối cùng của anh. Có người giẫm vào nó, hoàn toàn kích thích một mặt hung ác âm u trong lòng anh.

Người phụ nữ trung niên chưa từng thấy bộ dáng này của Khúc Nhạc, nên hơi luống cuống, “Con không thể làm vậy được, con mà làm như vậy, mẹ sẽ… mẹ sẽ…”

“Bà sẽ làm cái gì? Vĩnh viễn không thừa nhận đứa con trai này, hay là cắt đứt nguồn kinh tế của tôi? Tôi không phải là đứa trẻ tám tuổi năm xưa, sẽ không ôm đùi của mấy người khóc ròng, cầu xin mấy người đừng vứt bỏ tôi. Về tiền bạc, bà đừng quên, từ năm mười bốn tuổi, tôi không còn động tới một đồng nào của mấy người rồi.”

Vì sao Khúc Nhạc dám nói như vậy? Suýt chút nữa bà ta đã quên rồi, đứa con trai này rời xa trung tâm quyền lực của Tài chính Hồng Hải, ở nước ngoài quản lý mấy tỷ đô la tài chính. Mặc dù không bằng Tài chính Hồng Hải, nhưng cũng là áo cơm không lo, cuộc sống thoải mái, không còn là một cục cao su mặc cho người bóp tròn bóp dẹp rồi.

“Là ba con muốn đưa con ra nước ngoài, đâu phải con không biết mẹ vì chuyện này mà cãi nhau với ba con? Mẹ cũng không nỡ xa con mà.” Người phụ nữ trung niêm ôm mặt khóc, cứng không được thì mềm. Bà ta lập tức đổi sang cách dùng tình thân.

“Bà còn có lựa chọn mà, không phải sao? Bà có thể chọn đi cùng tôi, nhưng bà không làm vậy. Bao nhiêu năm qua, bà đã từng đến Mỹ thăm tôi lần nào chưa? Chỉ khi nào đi ngang New York, bà mới hẹn tôi ra ăn vài bữa cơm. Với bà, đứa con trai này chẳng là cái gì khi so sánh với quyền lực, cũng có lẽ tôi chỉ là một công cụ giúp bà đoạt quyền thôi.” Những bất mãn kiềm nén đã lâu bùng lên, thấy khuôn mặt của mẹ mình ngày càng khó nhìn, trong lòng anh không hề thấy dễ chịu chút nào.