Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 116: TÁCH RA

“Muốn khóc thì khóc đi, đừng cười gượng như vậy, nhìn ghê lắm.” Trần Tử San đi vào phòng làm việc của Triệu Hàm Như, tiện tay giật một tờ khăn giấy đưa cho cô.

Triệu1Hàm Như dở khóc dở cười nhận khăn giấy: “Khóc gì chứ, em đâu có sao? Chị cũng cảm thấy em đáng thương lắm à?”

Trần Tử San thở dài: “Ở trước mặt chị không cần8giả bộ đâu. Em tự lập nghiệp nhất định sẽ còn làm được tốt hơn bây giờ. Nhưng Khúc Nhạc trồng cây si với em nhiều năm như vậy lại đột nhiên bỏ em cưới2người khác, trong lòng em chắc chắn có ít nhiều khó chịu. Em cũng nên chuẩn bị tâm lý, nếu không định đón nhận cậu ấy thì nên biết có ngày cuối cùng bọn em4sẽ ai cưới phận người ấy, trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn.”

“Chị nói đúng.”

“Cậu kia bạn trai thần bí của em đâu rồi? Xảy ra chuyện lớn như vậy, bảo anh ta cố gắng an ủi em đi.” Trần Tử San cố gắng làm Triệu Hàm Như vui lên. Quen biết nhiều năm như vậy, trong mắt cô Triệu Hàm Như luôn là người mạnh mẽ tự tin. Chưa bao giờ cô thấy Triệu Hàm Như phải cố gắng giả vờ kiên cường như vậy. Cô chỉ sợ có thêm một kích thích nhỏ xíu nữa thôi là Triệu Hàm Như sẽ suy sụp ngay.

“Có thể nói là chia tay rồi.” Triệu Hàm Như tiếp tục giữ nụ cười bình lặng, chỉ là ánh mắt lại rất trống rỗng.

Trần Tử San đột nhiên hiểu ra, khiếp sợ nhìn Triệu Hàm Như, hỏi dò một câu: “Không phải là Khúc Nhạc đấy chứ?”

“Đúng vậy.” Triệu Hàm Như thản nhiên hào phóng thừa nhận. Đây là lần đầu tiên cô thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ này trước mặt người khác, chỉ là không ngờ lại trong tình cảnh như vậy, tâm tình như vậy.

Trần Tử San không khỏi xổ ra lời nói bậy: “Cái ***! Dùng việc đính hôn của cậu ta để ENDING quan hệ của hai đứa hả?”

Triệu Hàm Như thờ ơ nhún vai: “Xem như thế đi. Chị đừng dùng ánh mắt ấy nhìn em, em thật sự không hề cảm thấy mình đáng thương. Bọn em cũng mới bắt đầu chưa được bao lâu, tình cảm không sâu đậm như chị nghĩ đâu.”

“Bắt đầu từ lúc nào vậy?” Trần Tử San tỏ ra khó mà tin nổi, hai người yêu đương ngay dưới tầm mắt của cô, vậy mà cô hoàn toàn không biết.

“Trước khi anh ấy về nước, lúc em tiễn anh ấy đi sân bay.”

“Hai người thật là hiếm có khó tìm, ngày ngày sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy mà không tiến đến với nhau, cứ phải để đến trước khi cậu ấy về nước mới xác định yêu đương, cảm thấy yêu xa vô cùng kích thích đúng không? Năm đó chị cũng có bạn trai có tình cảm rất tốt, kết quả là chị vừa ra nước ngoài mới được nửa năm đã chia tay. Mặc dù bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng yêu xa thực sự rất khó.”

“Đúng, chị nói đúng. Thật ra hai bọn em hữu duyên vô phận. Dù sao thì cuối cùng cũng không thể ở bên nhau, như vậy cũng tốt.” Nụ cười của Triệu Hàm Như trông rất nhẹ nhàng.

Trước đây Trương Gia đã làm cô tổn thương đủ rồi, cô tưởng chừng cả đời này sẽ không tin vào tình cảm nữa. Nhưng rồi cô lại gặp được Khúc Nhạc, bỏ ra thời gian nhiều năm như vậy, tích góp nhiều dũng khí và tín nhiệm như vậy, khiến cô cuối cùng đánh bạo mở lòng. Nhưng vận mệnh cho cô một trò đùa không lớn không nhỏ, may mà lần này cô đã đủ mạnh mẽ.

“Với hiểu biết của chị về Khúc Nhạc, cậu ấy sẽ không làm như thế đâu. Liệu có hiểu lầm gì đó không?” Trần Tử San đã chứng kiến sự chăm sóc tinh tế, chu toàn của Khúc Nhạc dành cho cô nhiều năm như vậy, nhìn kiểu gì cũng không giống kiểu người vào lúc hai người vừa mới xác định quan hệ liền dứt khoát từ bỏ mối tình cảm này.

“Mặc kệ có hiểu lầm hay không đều không phải chuyện em cần quan tâm nữa rồi. Bọn em vốn không hợp nhau, may mà dứt ra sớm được, đối với cả hai đều là chuyện tốt. Sau này em không muốn nhắc lại chuyện này nữa. Chúng ta nói chuyện mở văn phòng mới đi. Lehmann đã tìm được hai nơi, một nơi là ở một nhà kho bỏ hoang, một nơi là ở tòa nhà văn phòng. Điều kiện của nhà kho rất khá, có một khoảng xanh hóa rất lớn, nhưng vị trí lại hơi vắng vẻ, giao thông cũng không thuận tiện. Chỗ tòa nhà văn phòng thì hơi nhỏ, tiền thuê cũng đắt, nhưng khá tiện nghi, giao thông cũng thuận tiện, chị cảm thấy chỗ nào tốt hơn?” Nụ cười của Triệu Hàm Như rất kiên quyết.

“Khu văn phòng đi, trước đây em có Khúc Nhạc ngày ngày đưa đón nên không cần lo lắng vấn đề an toàn, bây giờ em con gái phải một thân một mình lái xe, lại thích tăng ca đến nửa đêm, vẫn nên lựa chọn nơi an toàn thì hơn.” Trần Tử San lớn hơn cô mấy tuổi, dù biết cô am hiểu đầu tư, nhưng trên phương diện kinh nghiệm sống cũng cũng chỉ là tay mơ, Trần Tử San buộc phải để tâm khuyên nhủ cô vài câu.

Lòng Triệu Hàm Như hơi xót xa, nhưng vẫn rất tỉnh táo nhìn thẳng vào hiện thực: “Chị nói đúng, vậy chọn ở khu văn phòng đi.”

Khúc Nhạc đi rồi, cuộc sống của cô vẫn phải tiếp tục, báo thù vẫn phải báo.

Trái Đất không ngừng quay vì thiếu đi ai, cũng không ai vì thiếu đi một người mà không thể sống tiếp.

“Chuyện tiền bạc thế nào?” Trần Tử San vẫn không dám hỏi cô chuyện này. Phần lớn các nhà đầu tư đều tới vì Khúc Nhạc, chưa chắc đã tin tưởng Triệu Hàm Như, công ty mới muốn lập tức thành lập thì không thể kéo dài chuyện này nữa.

“Murs sẽ mang tiền của ông ta theo em, cả gốc lẫn lãi cũng có 3 trăm triệu rồi. Chị còn nhớ giáo sư Eder, giảng viên hướng dẫn thời đại học của em không?”

“À, chính là người nhảy việc sang bộ phận đầu tư của Ngân hàng CIBC đấy à?”

“Đúng vậy, ông ấy giúp em lấy được khoản đầu tư 200 triệu của Ngân hàng CIBC, cộng với tiền riêng của em và khách lẻ thì 600 triệu không thành vấn đề. Mặc dù không sánh được với quy mô hiện tại, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với lúc chúng ta bắt đầu hồi trước.” Cô cười an ủi Trần Tử San: “Yên tâm đi, tiền chẳng mấy chốc lại kiếm về thôi.”

“Chị tin tưởng năng lực của em.” Trần Tử San có hơi oán trách nhìn cô, cũng hơi thấy yên lòng. Triệu Hàm Như mặc dù không giỏi giao thiệp nhưng dù sao cũng đã có chút danh tiếng, đạt được sự công nhận của nhà đầu tư: “Em thì biết tiêu tiền rồi, mấy năm nay tiền kiếm được đều cầm đầu tư cái gì mà ngành giải trí trong nước với chả cái gì tài chính internet, em đang làm việc cho quỹ tự bảo hiểm rủi ro, đầu tư mạo hiểm đó, thà rằng em bỏ hết tiền đấy vào mua cổ phiếu hợp đồng tương lại còn hơn, còn kiếm được hơn mấy thứ đó nhiều.”

“Chưa hẳn đâu, mấy công ty đó một khi lên sàn NASDAQ*, tài sản của em có thể sẽ tăng lên theo cấp số nhân, chị quên Khúc Nhạc lập nghiệp thế nào rồi à?” Triệu Hàm Như lạc quan cười nói.

* NASDAQ: là sàn giao dịch điện tử lớn thứ hai tại Hoa Kỳ hiện nay, chỉ sau NYSE.

“Nào có đơn giản như vậy, vốn mạo hiểm của mấy người đó mười tìm không được chín, em quăng tiền vào chơi cổ phiếu hợp đồng tương lai còn hơn, đây đúng là ném tiền qua cửa sổ mà.”

Triệu Hàm Như mỉm cười: “Vậy cũng chưa chắc đâu, nói không chừng ánh mắt của em tốt thì sao. Thật sự không có lừa chị đâu, công ty tài chính internet mà em tìm đến phát triển rất được, chẳng mấy nữa là lên sàn rồi.”

“Tài chính Internet, lừa người cả thôi, ở Mỹ còn phát triển chẳng ra sao thì ở trong nước có thể phát triển được đến đâu chứ? Nếu như phát triển khá lắm thì chi bằng em sớm bán cổ phần đi, còn có thể kiếm một món.”

Tiếng cười của Trần Tử San khiến Triệu Hàm Như hơi hốt hoảng. Nếu như có Khúc Nhạc ở đây, anh nhất định sẽ tán đồng với suy nghĩ của cô. Dù anh không hiểu rõ chuyện này thì anh vẫn nghiêm túc lắng nghe rồi mới đưa ra ý kiến chuyên nghiệp.

Nhưng cuối cùng thì anh vẫn không còn ở đây nữa. Lòng Triệu Hàm Như đầy thê lương. Cô chợt nhớ tới lời Tống Cẩn nói về tâm trạng khi người mình yêu thương rời xa. Thời gian dù có trôi đi nhưng khắp nơi vẫn ngập hình bóng của anh ấy, bất kể một câu chuyện, bất kể một lời nói đều khiến cô vô thức nhớ tới anh.

Lúc anh còn ở đây, cô cảm thấy hết thảy đều rất tự nhiên, tựa như không có ai dồn tâm trí để quý trọng ánh nắng, không khí và nước, chỉ đến khi mất đi rồi mới biết nhớ nhung.