“Trần Vĩ, mặc dù quỹ của bọn em nhỏ, nhưng em là người hùn vốn, Khúc Nhạc có thể cho em tự do tối đa, qua bên anh thì em được cái gì? Còn không phải là nghe ông chủ của anh sai bảo sao? Con người của em không chịu nổi uất ức,1một người giơ tay múa chân thôi là em đã cảm thấy khó chịu rồi, huống chi trên đầu anh có nhiều ông chủ như vậy, em chịu không nổi loại áp lực này.” Triệu Hàm Như lơ đễnh nhún nhún vai.
“Mạng giao thiệp và khách hàng của hai bên khác nhau. Em cũng8biết quỹ đầu cơ của bọn anh lớn cỡ nào, có rất nhiều khách nhà giàu xếp hàng xin bọn anh quản lý tài chính hộ, nhưng bọn anh không thể nào quản lý hết được. Nếu ngày nào đó em muốn ra riêng, thì hoàn toàn có thể lấy đi một phần khách2hàng, boss sẽ không trách em. Bây giờ em cứ đi theo Khúc Nhạc, thì mãi mãi không thể ra riêng được. Với năng lực của em, em cam tâm làm dưới kẻ khác mãi sao?” Trần Vĩ như cười như không nói.
“Đào góc tường ngay trước mặt tôi à?” Khúc Nhạc không biết4từ nơi nào quay lại, một tay để trong túi quần, một tay cầm ly rượu cười nói.
Trần Vĩ giơ tay đầu hàng, “Không dám, không dám, chim khôn lựa cành mà đậu, trừ phi hai người mở công ty gia đình, nếu không… có lẽ cậu sẽ không chịu nổi người ta đào góc tường nhà cậu. Tôi dám bảo đảm, không chỉ là công ty tôi, mà còn rất nhiều công ty khác nhìn trúng Hàm Như nữa. Vụ công ty Leman đã khiến đám đại gia ghen tị đỏ mắt, lại còn thêm vụ công ty BV nữa, tôi không thể không phục mà. Hàm Như, bây giờ em trở thành chong chóng đo chiều gió rồi, bọn anh đều muốn theo sau em chia một chén súp.”
“BV chỉ là một vụ nhỏ thôi, em không nhận nổi lời khen của mọi người.” Triệu Hàm Như ngạo nghễ nói.
“BV là một vụ nhỏ? Xem ra em còn vụ khác ngon hơn rồi?” Trần Vĩ híp mắt lại.
“Đúng vậy, anh muốn theo không?” Triệu Hàm Như cười cười, trên người toát ra vẻ tự tin chói mắt.
“Đương nhiên muốn theo rồi, có ngu mới không lấy tiền. Em nói anh nghe xem…”
Khúc Nhạc nhấp một ngụm rượu, dựa vào góc nhìn Triệu Hàm Như trò chuyện vui vẻ với mọi người. Tối nay, cô mặc một chiếc váy màu đen cổ điển, đôi môi màu đỏ, mái tóc vốn thẳng dài đã bị uốn thành tóc quăn, vẻ ngoài tràn ngập hương vị phụ nữ, nhưng mọi người lại không thấy được vẻ đẹp của cô, mà chỉ xem cô như một con mèo cầu tài. Anh cảm thấy thú vị, không nhịn được bật cười.
“Ngắm nhiều năm rồi mà còn chưa ngắm đủ sao? Đã tới đây rồi mà còn nhìn chằm chằm người ta? Tôi thật sự không hiểu nổi cậu, nếu thật sự thích thì cứ mạnh dạn theo đuổi, cả ngày cứ không nóng không lạnh như thế, cẩn thận con vịt đã đun sôi bị bay đi. Còn nếu không thích, thì cậu đừng ngắm cô ấy nữa, chia chút ánh mắt cho mấy người đẹp khác ở đây đi.” Hạ Chấn đi tới, nhìn theo ánh mắt của Khúc Nhạc, không nhịn được trêu chọc vài câu.
“Chờ thêm một thời gian nữa.” Khúc Nhạc không trả lời chắc chắn, nhưng anh cũng chưa từng phủ nhận tình cảm của mình đối với Triệu Hàm Như.
“Chờ cái gì? Cậu chờ đã nhiều năm, hai người ở bên nhau vốn là chuyện đã rồi, không biết còn kiêng kỵ cái gì nữa. Hai người không vội, quần chúng như bọn tôi vội, Vu Hạo còn nói muốn cược hai người sẽ không ở bên nhau.”
“Hừ, nhàm chán!”
“Anh Khúc.” Một tiếng gọi nhỏ nhẹ sợ sệt vang lên, Tiêu Khả Nhi mặc váy công chúa màu trắng đáng yêu nhìn Khúc Nhạc, “Có phải anh đang tránh em không?”
Lại tới nữa rồi, đúng là bám dai như đỉa.
Hạ Chấn nở nụ cười, rất thức thời bỏ đi, “Tôi không làm phiền hai người nữa.”
“Anh Khúc, gần đây anh bận lắm sao? Em vẫn rất muốn giúp anh, anh nhớ giữ sức khỏe…”
“Cô không thể giúp.” Khúc Nhạc bật cười, “Tiêu Khả Nhi, tôi nhớ đã nói rất rõ với cô rồi, tôi không hề có hứng thú với cô. Ở đâu mà chẳng cỏ thơm? Cô cứ như vậy, tôi cảm thấy bị làm phiền.”
“Nhưng mà bác gái đã nói hy vọng chúng ta đính hôn...” Trong mắt Tiêu Khả Nhi nổi lên một lớp sương mờ.
“Tôi mặc kệ bác gái của cô nói gì, hôn nhân của tôi không tới lượt bà ấy làm chủ. Từ nhỏ tôi đã sống ở Mỹ, không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Khúc, đừng lấy bà ấy ra uy hiếp tôi. Bà ấy không có lực ảnh hưởng lớn như vậy.” Khúc Nhạc buồn bực nói.
“Chị ta thì sao? Có phải anh vẫn thích Triệu Hàm Như? Bác gái sẽ không đồng ý hai người ở bên nhau.” Tiêu Khả Nhi cắn môi, trong mắt tràn đầy ghen tị.
“Không liên quan gì đến cô, đừng có ra vẻ rất quen thuộc với gia đình tôi.” Khúc Nhạc giễu cợt.
“Em cũng có thể giống như cô ta, chỉ cần anh nhìn em nhiều hơn một chút, em nhất định có thể…” Tiêu Khả Nhi cảm thấy mình đã hèn mọn đến mức đánh mất bản thân.
Khúc Nhạc vòng qua Tiêu Khả Nhi, lười phải liếc nhìn một cái.
“Thật là tàn nhẫn!” Triệu Hàm Như đạp giày cao gót đi tới, nhìn thấy Tiêu Khả Nhi sắp khóc.
“Anh thấy em xem vui lắm mà.” Khúc Nhạc nhìn Triệu Hàm Như, rất chắc chắn cô đang cười trên nổi đau của người khác.
“Cũng không đến nỗi, em thông cảm cho cô ta, cũng ước ao được như cô ta.” Triệu Hàm Như bước ra ngoài hành lang, nhìn ánh đèn rực rỡ dưới chân, cảm nhận gió đêm thổi loạn sợi tóc của mình.
Yêu một người đến mất đi tôn nghiêm thật sự là một chuyện đáng buồn, nhưng có thể bất chấp tất cả yêu một người như Tiêu Khả Nhi là một chuyện rất may mắn. Ít nhất, cô đã mất đi loại dũng cảm này.
Khúc Nhạc nhìn vóc người mảnh khảnh của cô, ánh mắt xám xịt không rõ.
Triệu Hàm Như quay đầu lại, cười nói: “Khúc Nhạc, em sắp không nhịn được nữa rồi. Em hận không thể trở về hủy diệt tất cả bọn họ. Nhưng em biết còn chưa phải lúc. Em muốn chờ thêm một chút nữa, chờ một chút nữa thôi, loại cảm giác này khiến người ta vừa chờ mong lại vừa bất lực.”
“Trong tay em có cổ phần của Triệu Thị, cộng thêm năng lực hiện giờ của em, có thể ra tay với bọn họ bất cứ lúc nào.” Thời gian trôi qua quá chậm, chờ đợi là một chuyện khiến người ta cảm thấy bất an, anh hiểu cảm giác này của cô.
“Không được, em còn chưa đủ mạnh, em muốn bọn họ từng chút một tuyệt vọng, từng chút một khổ sở trong hủy diệt. Những khổ sở mà bọn họ mang lại cho gia đình em, em muốn bọn họ nhận lại gấp trăm lần.” Trong mắt của cô mang theo ý cười khát máu.
Cuộc sống mấy năm qua đã tôi luyện cô trở thành một cô gái độc ác. Lên đoạn đầu đài không đáng sợ, bởi chỉ một lần đau là hết. Cô muốn bọn họ nhận được sự đau đớn nhiều hơn thế, phải dùng 3600 đao lăng trì, mỗi một vết đao chỉ to cỡ móng tay, khổ sở trong một thời gian dài như vậy mới khiến bọn họ hoàn toàn sụp đổ.
Những người hại cha mẹ cô, cô sẽ không buông tha cho bất cứ một kẻ nào. Cô thà bản thân mình chờ đợi trong giày vò, cũng phải để bọn họ nhấm nháp cảm giác từ hy vọng đến tuyệt vọng, nhiều lần khổ sở lăng trì, cuối cùng vĩnh viễn mất đi hy vọng và dũng cảm đối mặt với cuộc sống tương lai.