Độc Sủng Phế Hậu

Chương 25: Kiếp người

Tương Tịch, mẫu hậu nàng và Ninh Nghi trò chuyện đến gần trưa thì Tô công công đến mời nàng di giá đến Dưỡng Tâm Điện.Mi tâm nàng ngước nhìn Tô công công, cười khẽ: " Chẳng hay hoàng thượng mời bổn cung đến là có chuyện gì?"

" Hoàng thượng chỉ bảo nô tài đến mời nương nương, còn lại thì không nói gì."- Tô công công kiêng dè Hoàng Quý Phi, không dám nói ra. Nhìn bộ dạng đó, Tương Tịch cũng đã hiểu được phần nào. Nàng khẽ đứng dậy, môi cong nhẹ thành nụ cười nhẹ, xin phép Hoàng Quý Phi cho cáo lui.

Ninh Nghi cũng không làm khó, còn sai người khiêng phụng kiệu đến để nàng đi nhanh hơn. Duy chỉ có mẫu hậu nàng, từ đầu đến cuối cũng chỉ im lặng. Đến lúc nàng rời khỏi, bà chỉ bảo muốn ở lại hàn huyên của Hoàng Quý Phi thêm lát nữa.

Phụng kiệu của Tương Tịch vừa khuất khỏi cửa cung, Ninh Nghi liền thu lại vẻ nhu hòa ban nãy, thanh âm không chút thiện cảm:" Chẳng hay người có việc gì cần phải nói với bổn cung?"

" Cũng chẳng có gì lớn lao!"- Khẽ nâng tay lên chỉnh lại mái tóc bị lệch, phụng nhãn Tịch Nhu nhìn nàng không biết có tâm tư gì:" Hoàng Quý Phi xinh đẹp thông minh, chắc từng nghe qua chuyện phiến loạn ở biên giới hai nước?"

Mi tâm Ninh Nghi dao động nhẹ, rồi lại trở nên bình thản. Ái Châu cúi thấp đầu, hai bàn tay siết chặt lấy y phục. Lời nói của tể tướng vang vọng bên tai, khiến trán đổ một tầng mồ hôi lạnh.

" Hậu cung không được can chính, mong là người hiểu rõ! "- Mặc dù lời nói không mấy quan tâm, nhưng thâm tâm nàng là một mảng xáo trộn. Phụ thân nàng không hiểu vì sao lại ngăn cản không cho Cao thừa tướng đem binh dẹp loạn. Trong triều đã dấy lên lời đồn rằng phụ thân nàng có dính líu đến chuyện này.

Môi của Tịch Nhu cong lên thành một nụ cười khuynh thành. Rút ra từ tay áo một lá thư, bà nhẹ nhàng cầm tay Ninh Nghi mà đặt lên:" Hoàng Quý Phi chắc là sẽ nhận ra thân bút của phụ thân mình chứ?"

Mắt nàng khẽ nhìn vào lá thư, tay thoáng chốc run rẩy liên hồi. Nét chữ trong lá thư, vừa nhìn nàng đã nhận ra ngay là của phụ thân. Từng chữ từng câu trong đó, khiến tâm can nàng càng lúc càng đau nhói.

" Ngày mồng năm tháng chạp, hoàng thượng sẽ đích thân đi săn ở Dã Xuân Viện. Binh lực đem theo năm trăm người, cẩn trọng hành sự. "

Ở cuối lá thư, chính là ấn ký của phụ thân nàng. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, khiến lá thư rơi xuống, khiến cả thân thể bé nhỏ của nàng trở nên vô lực mà ngã xuống. Đôi mắt nàng thất thần nhìn lá thư ấy, thanh âm không ngừng phủ nhận:" Không....không thể nào..."

" Hoàng quý phi, ngay cả ấn kí của phụ thân mình cũng không nhận ra!" - Khóe môi Tịch Nhu cong lên. Bà ngồi xuống trước mặt Ninh Nghi, bàn tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng:" Thật không ngờ, phụ thân của Hoàng Quý Phi lại tàn độc đến mức muốn giết phu quân của con gái. "

Bàn tay của bà bị hất ra, ánh mắt của Ninh Nghi có tới mấy phần sát khí nhìn bà. Nàng lấy lại vẻ bình thản vốn có, đứng dậy, không nhanh không chậm trả lời:" Phụ thân bổn cung trung lương ái quốc, nhất định không bao giờ làm chuyện nghịch đạo lý như vậy!"- Nói đoạn, nàng quay sang nhìn thẳng vào Tịch Nhu, ngữ điệu không mấy thiện cảm:" Cảm phiền người cẩn trọng lời nói, danh dự của phụ thân bổn cung không phải chỉ do một bức thư mà bị hủy hoại. "

Không đợi bà trả lời, Ninh Nghi đã dứt khoát xoay lưng bước vào cung, buông một câu đuổi khách:" Bổn cung cảm thấy không khỏe, mời người về cho." - Bóng lưng cao cao tại thượng của nàng dần bị cửa cung che mất, bỏ lại Tịch Nhu và cung nữ cận thân của bà nhìn theo.

" Nương nương, có phải hay không Hoàng Quý Phi ngay cả chút tôn trọng người cũng không có? " - Cung nữ bên cạnh bà tức tối, đỡ lấy tay bà. Nhưng nữ nhân bên cạnh nàng ấy lại không chút tức giận, ngược lại còn nở nụ cười nhẹ nhàng:" Nàng ta vẫn đang không tin vào những gì mình thấy thôi!"

Rời khỏi Vương Thanh Cung, Tịch Nhu cùng cung nữ dạo bước về điện dành cho sứ giả các nước. Ba ngày trước, khi bà vừa đặt chân lên đất Sở Nguyên, liền được Sở Định Long mời vào tẩm điện. Lúc nhận được bức thư từ hắn cùng vài chữ:" Đưa cho Hoàng Quý Phi!" thì bà cứ nghĩ hắn bị điên. Nhưng hôm nay thì rõ rồi. Hóa ra Ninh Tể tướng lập mưu tạo phản. Môi bà nhếch lên thành nụ cười khuynh thành. Vốn dĩ kẻ làm ra chuyện này rất cao tay, vì từ trước đến nay, chuyện phiến loạn đều bị đồn là do tư thù giữa hai nước. Nếu như Sở Định Long bị giết, người ta sẽ chung quy là do Định quốc ám hại, chưa kể sẽ đem binh san bằng Định quốc. Như vậy, một mũi tên trúng hai nhạn, vì binh lực của Định quốc không đủ mạnh để phản kháng nên cũng sẽ rơi vào tay hắn. Có phải hay không mưu mô của kẻ này thật vẹn toàn?

" Ta là hoàng hậu, ta muốn gặp hoàng thượng! " - Tâm tư của bà thoáng chốc bị kéo trở về khi nghe thấy thanh âm quen thuộc. Khẽ đưa phụng nhãn nhìn lên, liền thấy ba chữ " Ngọc Bích Cung" hiện ra trước mắt. Khóe môi lại lần nữa cong lên đầy ý vị, bà xoay đầu nhìn cung nữ bên cạnh. Hiểu được ý tứ của chủ nhân, nàng ấy liền đi lên trước, mở cánh cửa cung kia ra.

Vừa đặt chân vào, Tịch Nhu cứ ngỡ mình đang bước vào lãnh cung. Cây cỏ không buồn nảy nở, cả trời đất cũng âm u lạ thường. Trái ngược hẳn với các cung khác, nguy nga và xa hoa. Duy chỉ có một chiếc lá, vẫn cố gắng bám trụ nơi ngọn cây mà sống.

" Lũ nô tài hỗn xược, dám chạm phụng thể, có tin bổn cung nói với hoàng thượng đem các ngươi ra trảm thủ hay không? "- Thanh âm kia lại vang lên, kèm theo tiếng cười khanh khách. Tịch Nhu lần theo, đến trước cửa một căn phòng khẽ đưa tay đẩy ra.

Trước mắt bà, một nữ nhân mặc bạch y rách rưới, đầu tóc rũ rượi che khuất khuôn mặt. Bàn tay nàng ta không ngừng cào lấy mặt đất, khiến nó bật máu. Đám công công xông vào giữ chặt lấy nàng ta, khiến cho nàng ta càng vẫy vùng kịch liệt:" Mau thả bổn cung ra, bổn cung là hoàng hậu, nghe rõ chưa? Bổn cung là hoàng hậu! "

" Thuần Dung..."- Thanh âm của Tịch Nhu vừa nói ra, đã làm cho nàng ta ngừng vùng vẫy. Ánh mắt vừa nhìn thấy bà, liền tràn đầy uất hận: " Ngươi...ngươi..."

" Hỗn xược, trước mặt nương nương lại dám bất kính! " - Cung nữ bên cạnh bà giáng xuống gương mặt xinh đẹp kia một cái tát. Thuần Dung ôm lấy bên má đã đỏ ửng, bật cười thật lớn. Tiếng cười của nàng ta vang vọng khắp cung, khiến cho những người khác đều rùng mình.

" Bà ta là hoàng hậu thì sao?"- Thuần Dung đứng lên, chỉ thẳng vào mặt Tịch Nhu, rồi lại vỗ ngực mình nói lớn:" Bổn cung cũng là hoàng hậu, bổn cung và bà ta ngang hàng nhau, thì sao gọi là bất kính?"

" Chát!"- Thêm một cái tát giáng xuống, khiến cho nàng ta run rẩy kịch liệt. Vẻ căm hận hiện ra mỗi lúc một rõ, nàng ta vừa nhào tới định bóp cổ bà vừa hét lên:" Bổn cung sẽ giết ngươi, tiện nhân!"

Nhưng chưa kịp bay tới, đã bị Tịch Nhu bà chặn lại hất ra xa. Thuần Dung một thân nhỏ bé đau đớn run rẩy kịch liệt. Cung nữ bên cạnh bà đưa cho đám công công kia mỗi người một thỏi bạc, sắm chúng giữ kín miệng. Hiểu rõ ý tứ của nàng ấy, chúng nhận xong thỏi bạc liền lui ra ngoài.

" Đau, mau thả ta ra!" - Thuần Dung bị nhấc bổng lên trời, cổ bị bóp chặt, hai chân giãy giụa không ngừng. bàn tay đầy máu của nàng ta cố gắng nới lỏng bàn tay của Tịch Nhu, nhưng càng gỡ lại càng siết chặt. Ánh mắt của bà không biểu lộ chút thương cảm, mà tàn độc vô cùng:" Những gì ngươi gây cho Tịch Nhi, chính là điều khiến bổn cung muốn giết ngươi ngay lập tức! "

Nữ nhân kia không ngừng tìm cách trốn thoát, nhưng lại bị giữ chặt. Mắt Thuần Dung trợn ngược lên, cả khuôn mặt cũng tái dần. Chân của nàng ta đã bắt đầu yếu đi, không còn vùng vẫy kịch liệt nữa. Cứ ngỡ cửa tử đang ở trước mắt, thì thân ảnh lần nữa rơi xuống đất. Cơn đau buốt từ thắt lưng khiến nàng ta nhận ra mình vẫn còn sống.

" Nhưng mà, giết ngươi chỉ khiến tay bổn cung bẩn thêm. Người đâu?" - Thanh âm của bà vừa dứt, đám công công lập tức chạy vào. Gót phụng xoay nhẹ, hướng bước ra khỏi cửa cung: "Làm sạch sẽ vào! "

Nói đoạn, liền rời khỏi. Thuần Dung vẫn chưa hiểu hết được ý tứ trong câu này của bà liền cảm thấy bản thân bị nhấc bổng lên. Trước mặt nàng giăng lên một dải lụa trắng. Nhận thức được cửa tử gần kề, nàng ta giãy giụa mãnh liệt hơn nữa. Tiếng la hét và cầu cứu của nàng ta lọt thỏm giữa cửa cung rộng lớn:" Thả bổn cung ra! Hoàng thượng, cứu thần thiếp! Hoàng thượng..."

Chiếc cổ xinh đẹp bị dải lụa siết chặt, cướp đi từng ngụm khí của Thuần Dung. Đôi mắt nàng ta nhỏ lệ, tái dần đi, cả chân cũng không vùng vẫy nữa. Trước mắt bất giác nhìn thấy hồi ức lúc nàng ta vừa nhập cung, được Sở Định Long sủng hạnh. Bàn tay đầy máu khẽ đưa về phía trước, môi mấp máy:" Long... Long..."

Nhưng không ai đáp lại nàng ta, kể cả khi nàng ta đã nhắm mắt xuôi tay. Ngoài trời một mảng âm u, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, khiến chiếc lá cuối cùng cũng rơi xuống. Một đời người dừng lại, một chấp niệm hình thành.

*******

Dưỡng Tâm Điện, một nam nhân mặc long bào ôm lấy nữ nhân xinh đẹp kia, điệu bộ có bao nhiêu phần là sủng ái. Hắn ta rúc đầu vào cổ nàng, ngửi lấy hương thơm dịu nhẹ.

" Hoàng thượng, nhột..." - Nữ nhân trong lòng hắn có chút không quen thuộc với cử chỉ này liền rụt cổ lại. Nhưng Sở Định Long lại được nước làm càn, cắn nhẹ lấy vành tai nàng:" Đừng quậy, kẻo đêm nay nàng lại khó ngủ!"

Người nào đó nghe xong hai má liền ửng đỏ, đánh nhẹ vào ngực hắn mắng:" Vô sỉ!"

" Trẫm trước giờ chỉ vô sỉ với mình Tịch Tịch!" - Không những Sở Định Long không tức giận, ngược lại còn vuốt nhẹ lấy mái tóc của nàng. Nhìn họ bây giờ như đôi uyên ương hòa hợp, không gì ngăn cách được.

" Hoàng thượng, người canh giữ Ngọc Bích Cung đến bẩm báo, nói Thuần Quý Nhân đã treo cổ tự vẫn."- Tô công công từ ngoài đi vào, kính cẩn quỳ xuống bẩm tấu. Tiếc là chuyện mà lão bẩm tấu, lại khiến không khí bên trong điện bỗng chốc căng thẳng.

Sở Định Long một tay ôm Tương Tịch trong lòng, một tay gõ nhẹ xuống bàn, không nhanh không chậm nói:" Đem vứt xác ra cho chó tha đi!"

" Hoàng thượng..."- Thanh âm nhẹ nhàng của nàng làm hắn chú ý. Nàng ở trong lòng hắn như con mèo nhỏ, dịu dàng vô cùng:" Dù gì thì người cũng đã chết, không cần phải làm tới mức đó! "

Quả thật vừa nghe Thuần Dung tự vẫn, bao nhiêu hận thù của nàng dành cho nàng ta đều biến mất. Dù gì thì cũng là muội muội của nàng, vẫn nên giữ chút thể diện cho nàng ta.

" Vậy thì đem ả ta chôn cất theo lễ nghi của quan nữ tử!" - Bàn tay của Sở Định Long đùa nghịch tóc nàng, phong thái rất thoải mái. Dường như Thuần Dung với hắn, vốn dĩ chưa từng có quan hệ.

Tương Tịch dựa vào người hắn, nhưng tâm tư khẽ chùng xuống. Hôm nay hắn đối với Thuần Dung như vậy, lỡ sau này nàng cũng rơi vào tình cảnh như vậy, có phải hắn lại lần nữa vô tình? Nghĩ đến đây, tâm bất giác nhói một cái.

" Mồng năm tháng chạp trẫm đi săn, nàng có muốn đi cùng không? "- Môi hắn cong lên thành nụ cười nhẹ, khiến Tương Tịch thoải mái đôi chút. Nàng từ nhỏ đến lớn, đều không chạm đến thứ gọi là săn bắt này nên khước từ:" Thần thiếp là phận nữ nhi khuê phòng, không dám chạm đến việc của đấng nam nhi!"

Sở Định Long vòng tay ôm chặt lấy eo nàng, ý cười nồng đậm trong mắt:" Vậy thì nàng cứ làm việc của nữ nhi, chỉ cần đi theo trẫm là được. "

" Nhưng sẽ vướng bận..."- Tương Tịch khẽ cúi đầu, thanh âm cũng trở nên nhẹ nhàng như gió.

Nhưng nam nhân trước mặt nàng đặt lên trán nàng một nụ hôn, nâng gương mặt nàng lên đối diện với hắn:" Vướng bận thì sao? Chỉ cần là nàng, trẫm sẽ rất vui được chịu cái gọi là vướng bận ấy!"