Nhà trường sắp khai mạc hội thao! Từ lúc biết tin đó, các chàng trai vô cùng hào hứng, cầm bản danh sách lớp, đoán già đoán non xem bạn nào có thể tham gia vào môn thi nào, đăng ký ra làm sao, phải “bày binh bố trận” như thế nào để có thể bảo đảm cả “dự án cá nhân” cũng như “dự án tập thể” hoàn hảo, ai nấy đều háo hức, quyết tâm giành chiến thắng. Cũng cần nói thêm rằng, liên tiếp 3 kỳ hội thao đều phải đứng Á quân vì chỉ kém 3 điểm, những cậu con trai làm sao có thể cam tâm được chứ? Đợi suốt cả một năm, nay mới có cơ hội “báo thù”.
Hôm đó tan học trở về, thấy con trai không nói không rằng nhốt mình trong phòng khác hẳn ngày thường, tôi gọi to: “Con trai, chẳng phải hôm nay luyện đội ngũ sao? Sao thế? Không suôn sẻ hả? Sao trông mặt ỉu như bánh bao ế thế...”.
Con trẻ nói cho cùng vẫn là trẻ con. Sau một hồi hỏi han, cậu con trai cũng đã chịu mở miệng: “Bố đừng nhắc đến chuyện luyện đội ngũ nữa, bực mình! Ra sân phải có người chỉ huy cầm cờ dẫn đoàn. Theo quy tắc thì sẽ phải chọn người cao nhất... xưa nay đương nhiên sẽ chọn con trai cầm cờ và hai đứa con gái bảo vệ cờ. Thế mà bây giờ cái con bé Thu Hương lại trở thành đứa cao nhất, nó còn cao hơn cả tụi con trai! Bọn con gái nhao nhao: “Ai cao nhất người ấy cầm cờ”, thầy Phương cũng đồng ý luôn. Kết cục, người cầm cờ, người hộ cờ đều là con gái...”.
Tôi nghe xong bật cười: “Thế thì có gì phải buồn bực nhỉ? Con gái cầm được cờ thì để con gái cầm cờ đi, ai bảo cái bạn gái Thu Hương lại cao nhất kia chứ”.
Cậu con trai lắc đầu không phục, nói: “Thầy Phương cũng nói như thế, thầy còn nói con gái giờ cao hơn con trai là chuyện bình thường, nhưng sau này bọn con trai chúng con sẽ lại cao hơn. Bạn Bành cũng may còn hiểu chuyện, nói bọn con gái dậy thì sớm hơn,... Con chẳng hiểu gì cả, tại sao bọn con cùng năm sinh mà bọn con gái lại lớn nhanh hơn chứ?”
Câu hỏi của con trai khiến người làm bố như tôi đột nhiên cảm thấy con trai mình không còn bé nữa, quả thật con trai đã lớn thật rồi! Đúng vậy, các bạn gái bằng tuổi đã bắt đầu bước vào tuổi dậy thì, các cậu con trai chẳng phải cũng sắp sửa phải đối diện với giai đoạn đặc biệt đó của đời người sao, từ đây con trai sẽ phải đối diện với rất nhiều vấn đề mà một cậu con trai cần phải trải qua để trở thành một người đàn ông. Nói ra quả thật có chút xấu hổ, trước đây tôi vì bận bịu với công việc nên hầu hết việc giáo dục con cái đều giao cả cho vợ. Nhưng hiện tại, những vấn đề của “đàn ông” không thể đẩy cho vợ giảng giải được. Mà bảo tôi trực tiếp đi nói những chuyện đó với con trai, thì lại có chút gì đó không quen lắm...
Đúng rồi, chẳng phải có thứ gọi là “tâm thư” hay sao? Tôi sẽ học theo mà viết thư cho con trai vậy!