Sống cùng một thời đại, trong môi trường giống như nhau, thế nhưng khi người đàn ông này thành đạt, thì người đàn ông kia lại thất bại, ngoài các yếu tố tài năng phẩm chất, thì một điều kiện không kém phần quan trọng là biết nhận định thời cuộc, nắm bắt thời cơ, đàn ông thành đạt là người không để bất kỳ cơ hội nào tuột khỏi tầm tay, họ biết tận dụng khai thác mọi cơ hội dù rất nhỏ, và tạo ra môi trường để đón đợi cơ hội đến với mình.
1. BIẾT NẮM BẮT CƠ HỘI MỚI TẠO DỰNG ĐƯỢC SỰ NGHIỆP HUY HOÀNG
Thực ra cơ hội luôn luôn tồn tại quanh ta, cơ hội được chia đều cho mọi người, vấn đề là bạn có phát hiện và nắm bắt được cơ hội hay không, khi nắm được cơ hội, triệt để lợi dụng khai thác, thì sẽ là nguồn động lực to lớn để xây dựng cơ đồ sự nghiệp và nâng cao giá trị con người mình. Trong cuộc sống không hiếm cơ hội, chỉ sợ không đủ năng lực tài trí để phát hiện và nắm bắt cơ hội thôi.
Người đàn ông thành đạt, không bao giờ để cho cơ hội tuột khỏi tầm tay mình, họ biết tận dụng, khai thác mỗi cơ hội cho dù rất nhỏ, luôn chuẩn bị sẵn sàng để có thể đón nhận cơ hội bất lỳ lúc nào.
Rất nhiều người oán trách số phận và cuộc đời không tạo cho họ cơ hội để trổ tài, thực tình thì đáng trách nhất là bản thân mình, không có ánh mắt sắc sảo, không phát hiện được và không nắm bắt được cơ hội, để cho cơ hội trôi qua ngay trước mắt mình, lần dở lại lịch sử, người lớp trước đã để lại cho chúng ta bao câu chuyện cảm động.
(1) Nhờ câu chuyện Michel Tison cắn tai đối thủ để phát tài Hầu như mọi người đều biết câu chuyện khi thi đấu quyền anh, Michel Tison đã cắn vào tai đối thủ vì nó được đưa tin công khai trên mọi phương tiện truyền thông, nhưng thiên hạ xem xong là quên ngay, chẳng mấy ai ngẫm nghĩ nhiều về câu chuyện chẳng hay ho gì này. Thế nhưng lại có một người phát tài nhờ nó đấy.
Đó là một nhà sản xuất kẹo socola, sau khi xem mẩu tin này, liền thiết kế ra một loại kẹo có kiểu dáng giống như chiếc tai của Holifeld nhưng bị khuyết mất một góc, còn ngoài bì gói kẹo là hình thần tượng Holifeld, chỉ có thế thôi mà đã làm cho nhãn mác kẹo này trở nên món hàng được ưa chuộng bán chạy hơn hẳn các nhãn hiệu khác, cũng đã tạo cơ hội cho ông chủ hốt bạc, như vậy là mẩu tin giật gân thi đấu cắn tai của Tison hàng tỷ người trên thế giới đều biết, nhưng chỉ có một người phát tài nhờ khai thác nguồn tin này.
(2) Nắm bắt cơ may, chuyển đổi tình thế.
Tại miền cao nguyên thuộc bang New Mexico nước Mỹ có một nhà kinh doanh táo tên là Yange, giống táo do ông trồng có vị thơm ngon lại không bị ô nhiễm do thuốc trừ sâu, nên rất được thị trường ưa chuộng. Thế mà có năm, trời đổ một trận mưa đá, làm cho khu trang trại trồng táo của ông bị đánh tan nát, trước đó ông đã ký hợp đồng tiêu thụ với khối lượng 9000 tấn, vì thế trận thiên tai bất ngờ này coi như một đòn trời giáng vào sự nghiệp của ông, bao nhiêu công lao và thành quả trong phút chốc tan thành mây khói. Có điều Yange không cam chịu thất bại, ông đã nghĩ cách lật ngược tình thế thật tài tình, ông nhặt những quả táo rơi rụng, lau thật sạch, đem đóng hộp, đồng thời cho tiến hành một đợt quảng cáo rầm rộ với nội dung: "Loại táo cao nguyên do trang trại Yange sản xuất ngon nổi tiếng xưa nay, nhưng trận mưa đá đã để lại dấu tích trên từng quả táo, vì vậy khách hàng hãy chú ý dấu tích đặc biệt này để tránh mua nhầm hàng giả" Thật không ngờ, lô hàng táo đó lại bán rất chạy, đến nỗi sau đó một số nhà buôn đưa ra yêu cầu ông cung cấp cho họ loại táo có dấu tích đặc biệt như thế.
(3) Đầu óc kinh tế của Kim Dung thời trai trẻ
Hồi Kim Dung đang học lớp 9, một hôm cùng hai bạn ôn tập bài vở, lúc tán gẫu với nhau chợt nảy ra một ý tưởng. Chỉ vì lo lắng cho kỳ thi lên cấp ba, nên học sinh lớp 9, ngày nào cũng phải học từ sáng đến tối, mà kết quả cũng không lấy gì làm vừa ý. Nếu soạn ra một tài liệu chỉ đạo ôn tập với tựa đề: "Ôn thi cấp ba thế nào cho tốt" chắc chắn sẽ được đông đảo học sinh lớp 9 hân hoan đón nhận.
Hai người bạn tỏ ý đồng tình ủng hộ sáng kiến đó, nhiều người nghĩ ra nhưng không biết thực hiện, còn Kim Dung hăng hái bắt tay làm luôn, ba người lập tức tiến hành soạn thảo để kịp xuất bản trước mùa thi.
Qua một thời gian lao động căng thẳng cuốn sách đã hoàn thành và được xuất bản kịp thời, được các bạn học sinh lớp 9 tranh nhau mua, còn Kim Dung và các bạn kiếm được một khoản thu nhập kha khá, năm đó Kim Dung mới 15 tuổi. Có nhiều vị giáo sư, nhà văn tuổi đời và kiến thức kinh nghiệm cao hơn Kim Dung rất nhiều lại không phát hiện ra cơ hội kiếm tiền này.
(4) Hãy nhờ Clinton giúp một tay
Bầu cử Tổng thống Mỹ được coi là cuộc vận động chính trị gây ảnh hưởng sâu rộng nhất trên thế giới ngày nay. Các thương gia giỏi chẳng chịu bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền này.
Sau khi Clinton trúng cử tổng thống không lâu, một ông chủ nhà hàng ở nước Mỹ đã tiến hành điều tra, nghiên cứu rất cẩn thận, rồi cho ra đời một thực đơn gồm các món ăn mà Clinton yêu thích, được biết cái tên cúng cơm hồi còn đi học của Clinton được bạn bè đặt cho là "Willy ranh mãnh", ông liền đổi tên nhà hàng của mình thành "Nhà hàng Willy ranh mãnh” chuyên bán các món ăn theo thực đơn ưa thích của Clinton, ông không tiếc tiền chi vào quảng cáo chủ đề này. Ở một vị trí trang trọng trong nhà hàng còn dựng bức tượng Clinton và bà vợ cùng cô con gái đang ngồi ăn cơm với nhau giống y như người thật. Với tất cả cách thức quảng cáo này, gây cho khách hàng cảm nhận nhà hàng này không phải loại xoàng, dường như có mối liên hệ gì đó với đương kim tổng thống, vì tất cả mọi thứ đều có liên quan đến ông ta và gia đình, bên ngoài người ta đồn đại xôn xao với bao nhiêu câu chuyện thêu dệt nửa tin nửa ngờ, càng khơi gợi trí tò mò của mọi người, thế là bỗng nhiên lượng khách ăn tăng vọt, ai vào đây cũng có cảm tưởng như đang được cùng ngồi ăn cơm với danh nhân, sau bữa cơm họ còn tranh thủ chụp một bức ảnh lưu niệm trước nhóm tượng đài, Vậy là vô hình trung Clinton đã giúp cho ông chủ nhà hàng phất lên nhanh chóng.
GỢI MỞ NĂNG LỰC
Cơ may có vẻ như chỉ bén duyên với những người có cặp mắt tinh tường, sáng suốt như đôi mắt chim đại bàng rình mồi, không bỏ sót bất kỳ một động thái nào.
2. CƠ MAY CHỈ GÕ CỬA NHÀ AI CHUẨN BỊ CHÀO ĐÓN SẴN
Cơ may thường thiên vị những người đã chuẩn bị chu đáo để chào đón nó, đàn ông ôm hoài bão xây dựng cơ đồ lớn, thì phải chuẩn bị đầy đủ các mặt để đón đầu cơ hội, nhằm phát hiện, nắm bắt và triệt để tận dụng, khai thác cơ hội đó phục vụ cho sự nghiệp của mình.
Xã hội hiện đại mang tính cạnh tranh khốc liệt, bất kỳ ai cũng phải chấp nhận thách thức, nhưng mặt khác cũng tạo ra rất nhiều cơ hội tốt đẹp giúp mọi người thực hiện mục tiêu của mình. Được sống trong thời đại ngày nay là một điều may mắn, hạnh phúc, bạn chớ bỏ qua cơ hội đến với mình nhé!
Cơ may là cơ hôi lý tưởng mà người đời thường ví là ngàn năm khó gặp, hoặc cơ hội trời cho. Chẳng hạn đi dã ngoại nhặt được một thỏi vàng, đi kiếm dược liệu vớ được nhân sâm, người trí thức gặp lúc nhà nước ban hành chính sách trọng dụng nhân tài. Tuy nhiên bạn có tận dụng được cơ hội hay không lại phụ thuộc vào điều kiện khách quan và chủ quan, trong đó yếu tố chủ quan đóng vai trò quyết định.
Ví dụ khi đến ba tỉnh miền bắc Trung Quốc là Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Ninh, bạn vào hàng ăn, món đồ uống bày trên bàn ăn không phải là Cocacola, nước chanh, nước hoa quả, hồng trà, mà nhiều nhất lại là nước khoáng do một hãng ở Quảng Đông sản xuất. Thế nhưng theo sự tiết lộ của các nhà địa chất đầu ngành, thì nguồn tài nguyên nước khoáng có chất lượng cao nhất không phải ở Quảng Đông mà là ở Đông Bắc, còn nói về điều kiện tự nhiên và điều kiện khách quan để khai thác nước khoáng, vùng Đông Bắc cũng ăn đứt Quảng Đông, nhưng về nhân tố chủ quan người Quảng Đông lại hơn hẳn người Đông Bắc, kết quả là người Quảng Đông chiếm lĩnh được thị trường cả nước.
Einstein đã nói: "Cơ may chỉ đến với những bộ óc được chuẩn bị từ trước". Nói cách khác ông muốn nhấn mạnh điều kiện chủ quan, nói cụ thể hơn, sự chuẩn bị phải bao gồm hai mặt, một là tích lũy kiến thức, nếu không có kiến thức uyên bác, kinh nghiệm phong phú, thì không thể phát hiện và nắm bắt cơ hội, hai là phương thức tư duy, cho dù có đủ kiến thức mà phương thức tư duy không hợp lý, thì không nhận ra cơ hội cho dù nó nằm ngay trước mắt, để cho nó đi qua rồi mới thấy tiếc. Xin kể câu chuyện ngày xưa Lỗ Ban bị lá cỏ cứa đứt ngón tay, ông liên tưởng ngay cách lợi dụng tính chất này và phát minh ra cái cưa, Newton nhìn thấy quả táo rơi từ trên cây xuống đã nảy ra linh cảm, rồi phát minh ra định luật vạn vật hấp dẫn, Rontgen trong khi tiến hành thực nghiệm phát hiện ra tia X trong phim chụp xương tay, sở dĩ loại giày mang thương hiệu NaiK được ưa chuộng, công đầu thuộc về người cải tiến đế giày bằng nhựa cơ rếp dán ép, làm cho kiểu dáng đôi giày tao nhã tinh xảo hơn hẳn, tên nhà thiết kế đó là Forman, ông kể lại rằng: "Hôm đó tôi nhìn thấy bà xã nướng bánh cuốn bơ trứng, liền liên tưởng ngay rằng đế giày cũng có thể dán từng lớp theo kiểu bánh cuốn bơ trứng". Tại sao phát minh lại rơi vào những nhân vật đó mà không phải là ai khác, chính vì họ đã trăn trở suy ngẫm vấn đề này rất lâu rồi, họ lại có sẵn phương thức tư duy linh hoạt, nếu không, sẽ rơi vào trường hợp Liebig để tuột mất cơ hội phát minh ra nguyên tố mới Iode, sau đó phải ôm hận suốt đời.
Xét về mặt khách quan, muốn tạo ra và tận dụng cơ hội đòi hỏi một môi trường xã hội nhất định, chẳng hạn như một trào lưu hoạt động nghiên cứu khoa học tự do thông thoáng, quyền chọn lựa ngành nghề bình đẳng, cơ hội việc làm rộng mở, môi trường gia đình và xã hội lành mạnh, trình độ dân trí v.v... Sau khi Trung Quốc tiến hành cải cách mở cửa, đã xuất hiện cả một lớp người hăng hái học tập nghiên cứu, mạnh dạn cải tiến sáng tạo, giành được nhiều thành tựu rực rỡ, còn trong phong trào cách mạng văn hóa, được mệnh danh là " Mười năm động loạn" ngày trước, người có học vấn kinh nghiệm cũng không thể có cơ hội phát minh sáng tạo, chỉ có thời đại máy vi tính phát triển cao độ và phổ cập rộng rãi, thì các nhân tài lập trình phần mềm thương mại mới có đất dụng võ.
Ngày xưa, vào cuối thời Đông Hán, các anh hùng hảo hán khắp nơi nổi dậy phân tranh, kẻ nào muốn giành được thiên hạ đều chú ý chiêu hiền đãi sĩ, Gia Cát Lượng đã đón đầu thời cơ hiếm có này để thi thố tài năng, qua đó chúng ta nhìn nhận được tầm quan trọng của điều kiện khách quan.
Như vậy đủ biết cơ hội là sự phối hợp hài hòa và tác động qua lại giữa điều kiện khách quan và chủ quan. Colombo tìm ra đại lục Châu Mỹ có vẻ như là việc tình cờ, nhưng nếu ông không vạch tuyến đường hàng hải sẽ phải đi qua chỗ đó, thì việc phát hiện đã không thể xảy ra, vì sau khi đi qua địa điểm này mới đến được Ấn Độ và Trung Quốc.
GỢI MỞ NĂNG LỰC
Tạo ra và tận dụng cơ hội đòi hỏi điều kiện chủ quan và khách quan, nếu so sánh, thì điều kiện chủ quan đóng vai trò chủ đạo. Vì vậy để đón đầu thời cơ, người đàn ông cần phải chuẩn bị thật chu đáo về mọi phương diện
3. CƠ HỘI NẰM TRONG TAY NGƯỜI CÓ KIẾN THỨC
Đàn ông trang bị đầy đủ tri thức thì cặp mắt mới sáng suốt, biết thu thập thanh lọc thông tin, để tìm ra cơ hội, sau đó biến thông tin và cơ hội thành nguồn tài nguyên giúp họ thành công. Có thể nói, năng lực phát hiện, nắm bắt và tận dụng cơ hội là thước đo đánh giá tài năng bản lĩnh của người đàn ông.
Có người phát biểu rất hùng hồn rằng: "Nếu cho tôi một cơ hội thì tôi sẽ….". Tức là họ gắn bó số phận vào cơ hội chưa biết nào đó trong tương lai, chúng ta có thể dự đoán trước rằng, người đó chẳng bao giờ thành công, có lẽ bây giờ người đó vẫn đang ngồi oán trách số phận.
Rodan nói: "Vẻ đẹp không hề thiếu trong cuộc sống, chỉ thiếu cặp mắt phát hiện vẻ đẹp mà thôi" Suy rộng ra, cuộc đời không thiếu thông tin và cơ hội, nhưng lại thiếu năng lực phát hiện và nắm bắt cơ hội, nếu ai đó thật sự có tài năng hơn người, cho dù chưa có cơ hội, họ sẽ chủ động tạo ra cơ hội.
Đàn ông trí tuệ có cặp mắt sáng suốt, họ thường xuyên theo dõi xem xét thời cuộc để phát hiện cơ hội, còn người tầm thường thì trái lại, chỉ khoanh tay ngồi chờ và than thở cơ hội không đến. Tại nước Mỹ một dạo bùng lên cơn sốt đãi vàng, bao nhiêu người lao vào cuộc, công việc vô cùng gian khổ và nguy hiểm, người ta ra sức tìm vàng bằng mọi cách, trong khi làm việc mệt nhọc, anh A than vãn: "Bây giờ ai cho tôi một cốc nước mát, tôi sẵn sàng trả cho họ một đồng vàng, anh B còn tuyên bố cao giọng hơn: "Nếu cho tôi uống thật đã cơn khát, tôi sẽ trả họ hai cục vàng", anh C thậm chí nâng giá lên ba cục vàng.
Những câu nói bâng quơ đó vô tình lọt vào tai Yamor, anh thông cảm được nhu cầu bức xúc về nước uống của mọi người, anh không bỏ lỡ dịp may, tự hỏi: Tại sao ta lại không kiếm nước để bán cho họ nhỉ? Có thể sẽ kiếm được nhiều tiền hơn cả đào vàng nữa cơ, nghĩ vậy, anh lập tức bỏ việc đào vàng, vác thuổng lên núi tìm nguồn nước và đào mương dẫn nước, sau đó múc vào thùng chở đến thung lũng đào vàng bán từng cốc cho mọi người, nhiều người cười nhạo: "Đãi vàng mới có thể phát tài, bán nước thì ăn nhằm gì" Kết cục là, nhiều người đãi vàng phải ngậm ngùi ra về tay không, có kẻ lưu lạc quê người, chịu đói chịu rét, còn Yamor thật sự phát tài chỉ nhờ bán nước. Cơ hội này đâu phải từ trên trời rơi xuống, mà nhờ tài quan sát nhanh nhạy của anh, tình cảnh hiếm nước ai cũng biết, nhưng người khác đã bỏ qua, họ còn chê cười anh ngớ ngẩn. Những câu chuyện đại loại như thế nhiều vô kể, giúp chúng ta rút ra một nhận xét, trong cùng điều kiện khách quan như nhau, nhưng người có kiến thức tìm ra cơ hội để đạt tới thành công.
Muốn nắm bắt và tận dụng cơ hội mang lại thành công, khâu đầu tiên phải là sàng lọc thông tin để nhận biết cơ hội, trên đời, thông tin và cơ hội nhiều vô kể, mỗi phong trào hoạt động của xã hội, mỗi dòng tin trên phương tiện truyền thông, mỗi câu nói trên trường xã giao, những bước ngoặt lịch sử, những biến động về chính sách, mỗi người bạn mới quen đều có rất nhiều cơ hội, cho bạn lựa chọn, có thể là dịp may để bạn vươn tới thành công. Bạn chớ có lo sợ rằng sàng lọc thông tin nắm bắt cơ hội là một việc khó khăn, bạn hãy học hỏi những nhân vật thành đạt, rồi bạn cũng sẽ thành công như họ.
GỢI MỞ NĂNG LỰC
Hãy phấn đấu trở thành người đàn ông có học, hãy rèn luyện cặp mắt cho tinh tường, tư duy nhạy bén để phát hiện và tận dụng những cơ may giúp bạn vươn tới thành công.
4. CƠ MAY ẨN HIỆN TRONG KHOẢNH KHẮC LINH CẢM
Rất nhiều phát kiến vĩ đại đã nảy nở trong linh cảm chợt đến, đôi khi xảy ra trong giấc mơ, nếu bạn chợt có linh cảm, thì bạn đừng bỏ qua, hãy ghi chép lại cẩn thận, để biến nó thành cơ hội gặt hái thành công.
Rất nhiều phát kiến vĩ đại chỉ nhờ vào linh cảm hết sức ngẫu nhiên, người đàn ông thành đạt không bao giờ bỏ qua những linh cảm chợt thoáng qua trong đầu như một tia chớp, sau đây chúng ta sẽ tìm hiểu những người thành đạt đã xử trí ra sao nhé:
(1) Gợi ý của trò ảo thuật
Ngày nay điện báo đã trở thành một phương tiện thông tin phổ biến phục vụ cho con người, nhưng nó đã được Morse phát minh ra trong một trường hợp hết sức tình cờ.
Morse vốn là một họa sĩ, vào một ngày thu năm 1832, ông ngồi trên con tàu mang tên Sari đi từ nước Pháp trở về nước Mỹ, có một hành khách trẻ cùng đi tàu là bác sĩ Jakson biểu diễn trò ảo thuật cho hành khách xem, anh ta đặt lên mặt bàn một miếng sắt hình móng ngựa xung quanh quấn dây đồng cách điện, sau đó anh ta cho thông điện vào dây đồng, thì nhận thấy chiếc móng nhựa bằng sắt đó sinh ra một lực hút vô hình có khả năng hút đinh và những mẫu sắt vụn khác, anh ta ngắt điện, thì lực hút không còn, đinh và các mẫu sắt vụn rơi ra. Trò ảo thuật này khiến Morse rất hứng thú, ông xin được tự tay làm thử vài lần, ông rút ra kết luận, khi có dòng điện đi qua cuộn dây thì sẽ sinh ra cảm ứng điện từ, sản sinh từ tính, từ tính sinh ra lực hút đối với sắt vụn.
Trên cơ sở thử nghiệm đã khơi gợi trí tưởng tượng phong phú của Morse, ông nghĩ rằng có thể vận dụng hiện tượng này vào lĩnh vực chuyển tải tin tức, sau đó ông bỏ luôn nghề họa sĩ để chuyên tâm nghiên cứu về thông tin, năm đó ông đã 41 tuổi, có người chê ông rồ dại, có người chân tình khuyên ông đừng hành động ngớ ngẩn như thế, nhưng ông phớt lờ tất cả. Năm 1835, ông hoàn thành thiết kế mô hình máy điện báo đầu tiên, năm 1838 lại cho ra đời hệ thống tuyến và điểm, đó chính là hệ thống phát báo tín hiệu Morse thông dụng trên toàn thế giới ngày nay. Thông qua các loại xung điện có độ dài khác nhau hoặc ánh sáng đèn để truyền tin. Với sự nỗ lực phi thường Morse đã phát minh ra chiếc máy điện báo, ông xây dựng tuyến đường dây phát báo đầu tiên, được sự tài trợ của Ủy ban tài chính trong Quốc hội Mỹ, đường dây nối liền Baltimo đến Wasington liên lạc thông suốt, đến năm 1854, ông nhận bằng phát minh sáng chế về điện báo, cơ hội này đã giúp ông chen chân vào hàng ngũ tiệu phú ở nước Mỹ, vào những năm tháng cuối đời, ông rất nhiệt tình làm từ thiện.
Ngày nay sự phân công chuyên ngành càng đi vào chiều sâu, câu chuyện một họa sĩ xem ảo thuật chuyển ngành sang lĩnh vực thông tin và giành được bằng phát minh sáng chế như thuở trước đã trở thành viễn vông hoang tưởng, nhưng câu chuyện về Morse lại có thật một trăm phần trăm, và nó gần như trở thành huyền thoại trong lịch sử.
(2) Linh cảm đến trong cơn say
Nhà khoa học gốc Hoa của nước Mỹ là giáo sư Chu Đệ Văn đã phát minh ra kỹ thuật "Làm nguội nguyên tử bằng Laser” và giành được giải thưởng Nobel về lĩnh vực vật lý năm 1997. Trong một cuộc hội thảo khoa học diễn ra sau đó, ông kể lại rằng linh cảm phát minh đến trong đầu ông do nhớ lại khi ông học tại Trường đại học Manchester ở phía bắc thành phố NewYork vô tình quan sát người say rượu bước đi lảo đảo.
Thế giới đang biến đổi không ngừng, mọi vật thể đều nằm trong trạng thái vận động với tốc độ khác nhau, trong đó nguyên tử là hạt vật chất nhỏ nhất cấu tạo nên các đơn chất cũng như các hợp chất, tốc độ chuyển động của nó đạt 500m/s, vì nó vận động nhanh như thế, nên từ trước tới nay, các nhà khoa học đành bó tay, không có cách gì quan sát và nghiên cứu sâu hơn về vấn đề này. Ngay từ thập kỷ 60, các nhà khoa học đã nhận thấy rằng, khi nhiệt độ của vật thể giảm đột ngột từ nhiệt độ phòng xuống đến nhiệt độ tuyệt đối (Tức là - 273oC) thì tốc độ của nguyên tử sẽ giảm xuống ngang với tốc độ dưới 1km/giờ. Thế nhưng mấy chục năm nay người ta vẫn chưa tìm ra cách hạ nhiệt độ nguyên tử xuống đến nhiệt độ tuyệt đối trong phòng thực nghiệm. Năm 1975 một số nhà vật lý tại Trường đại học Stanford đã đưa ra một ý tưởng, là cung cấp cho nguyên tử một nguồn động lượng quang tử Laser, để tạo ra áp lực bức xạ ngăn chặn chuyển động nhiệt của nguyên tử, nhằm giảm thiểu tốc độ của nguyên tử.
Vào đầu thập kỷ 80 thế kỷ 20, sau khi giật được bằng tiến sĩ, Chu Đệ Văn tìm phương pháp chiếu xạ bằng sáu chùm tia laser từ sáu hướng vào nguyên tử, với mục đích làm nguội nguyên tử để giảm tốc độ của nó, vì ông biết rõ rằng khi bị chiếu xạ thì nguyên tử hấp thụ quang tử bao gồm năng lượng và khối lượng của quang tử, do đó nhiệt độ của nó hạ xuống, tốc độ chuyển động giảm thiểu, nhưng thời gian giảm tốc độ rất ngắn chỉ bằng 30 x10-7 giây. Khi nguyên tử bị chiếu bằng tia Laser, trong vòng 1 giây, nó hấp thụ một khối lượng rất lớn quang tử, nghĩa là theo hướng chuyền tải của nguyên tử, áp lực của quang tử sẽ gây tác động lớn gấp 10 lần so với trọng lực, dưới áp lực lớn như vậy, tốc độ của nguyên tử chỉ còn bằng tốc độ bò của con côn trùng mà thôi, còn nhiệt độ của nó cũng hạ xuống rất nhiều, người ta có đủ điều kiện để quan sát và nghiên cứu trạng thái của nguyên tử.
Năm 1985, Chu Đệ Văn cùng với các đồng sự trong phòng thực nghiệm đã thiết kế rất nhiều cách thí nghiệm nhưng vẫn chưa đạt được kết quả làm lạnh nguyên tử, không tạo ra được bước đột phá nào. Một hôm, Chu Đệ Văn chợt liên tưởng đến hình ảnh người say rượu bước đi lảo đảo mà ông từng chứng kiến hồi đang theo học ở Trường đại học Manchester, ở vùng ấy nhiệt độ khí trời rất lạnh nên mọi người hay uống rượu, thường chứng kiến cảnh người say rượu bước đi lảo đảo trên đường phố, họ chỉ đi xuống phía dưới dốc, không thể bước lên xe, có lẽ là do sự thôi thúc của thói quen. Ông chợt liên tưởng rằng, khi nguyên tử bị chiếu xạ, thì theo quán tính, nó cũng sẽ đi về hướng có mức năng lượng thấp, như vậy mấu chốt của vấn đề chính là cách lợi dụng tác động của chùm tia Laser như thế nào cho thỏa đáng, ông đã thiết kế ra một cái bẫy gần đạt đến nhiệt độ tuyệt đối, để hạ mức năng lượng của nguyên tử khi đi qua cái bẫy này, nhằm mục đích bắt giữ nguyên tử. Tiếp đó ông cùng đồng sự tiến hành lại các thí nghiệm theo định hướng mới, và cuối cùng đã đạt được trạng thái lý tưởng. Trong báo cáo chuyên đề, ông đã gọi phương pháp làm nguội nguyên tử bằng chùm tia laser là "Keo dính quang học" ông giải trình rằng, trong trường hợp này, ví như nguyên tử bị sa vào một biển keo kết dính, nên không còn chạy đi đâu được nữa, vì nó vấp phải một lực cản rất lớn. Thành tựu xuất sắc của Chu Đệ Văn, giúp các nhà khoa học bắt giữ được nguyên tử không cho nó chạy lung tung như trước, thậm chí nó bị treo lơ lửng trong khoảng không để cho con người tha hồ nghiên cứu, các nhà khoa học đánh giá cống hiến của Chu Đệ Văn không những có ý nghĩa sâu sắc về mặt lý thuyết, mà cũng có giá trị rất cao về mặt thực nghiệm. Giáo sư Dương Chấn Ninh bình luận rằng: Kỹ thuật thí nghiệm mới này đã đặt nền móng cho công tác nghiên cứu hiện tượng kết hợp giữa Bosevà Einstein". Các nhà quang học lượng tử ở Trung Quốc cho rằng xuất phát từ công việc nghiên cứu của nhóm Chu Đệ Văn, có thể suy diễn về hiện tương kết tụ Bose- Einstein trong bầu không khí loãng, cũng trên cơ sở này có thể sản sinh ra một ngành khoa học mới đó là thiết bị nguyên tử laser.
Trước khối lượng công việc quá lớn, nếu tập trung vào một việc nào đó, thì thường rơi vào tình huống bế tắc trong tư duy, chính lúc này linh cảm lại phát huy tác dụng một cách bất ngờ.
(3) Con rắn lởn vởn trong giấc mơ
Kekule là nhà hóa học người Đức, từ lâu chuyện nghiên cứu về kết cấu phân tử, được coi là người đặt nền móng cho bộ môn lý thuyết kết cấu hóa hữu cơ hiện đại, hồi trẻ ông từng theo học tại Trường đại học Giessen, vốn ôm mộng trở thành kiến trúc sư, sau đó được nghe bài giảng về thực nghiệm của nhà hóa học Liebig, ông đã bị lôi cuốn bởi tương lai rực sáng của ngành hóa học, và quyết định chuyển ngành sang nghiên cứu hóa học, cho dù quyết định này từng bị người nhà kịch liệt phản đối, nhưng không làm ông nản lòng, với nỗ lực phi thường, và được sự dìu dắt tận tình của người thầy Modenhawer người đã phát minh ra lửa lân tinh, ông đảm nhiệm công việc phân tích tại phòng thực nghiệm của Liebig, và lấy được bằng tiến sĩ, nhờ giai đoạn đầu theo học ngành kiến trúc, đã tạo điều kiện cho ông phát triển lý thuyết về kết cấu hữu cơ của Gerhardt thành hệ thống lý thuyết hoàn chỉnh về kết cấu hữu cơ rất độc đáo của ông.
Năm 1858, Kekule trở thành giáo sư môn hóa học tại Trường đại học Gangd nước Bỉ, chuyện kể rằng, một hôm ông đi ra ngoài, khi ông đang ngủ gật trên xe ngựa thì ý tưởng về kết cấu nguyên tố carbon chợt đến trong đầu, trên cơ sở đó xây dựng nên học thuyết về kết cấu dạng chuỗi mạch thẳng với hóa trị 4 của nguyên tử carbon trong học thuyết kết cấu hợp chất hữu cơ của ông. Thành tựu này đã mở ra con đường tìm hiểu khám phá nhóm hợp chất fatty group, luận điểm này được Couper công bố gần như ngay sau đó. Kelule đã vận dụng thành tựu này vào lĩnh vực nghiên cứu kết cấu mạch vòng của phân tử benzen thu được thành công mỹ mãn, thật khó tin, ý tưởng này cũng nảy sinh khi ông đang ngủ gật trong phòng đọc tại Trường đại học Gand vào năm 1865.
Hồi đó, Kekule đang nghiên cứu về kết cấu benzen cùng các hợp chất diễn sinh của nó, coi đó là một phần nội dung trong bài giảng về chương nhóm hợp chất thơm (aromatic). Vào buổi tối, ông ngồi trong thư phòng soạn giáo án, vì quá mệt, ông ngồi ngủ gật ngay bên bếp lò, trong cơn mơ màng ông mơ thấy hình con rắn trên mặt chiếc nhẫn ngọc bích của phu nhân bá tước Helrik, chuyện này đã xảy ra từ lâu lắm rồi, hồi ấy, ngôi nhà của phu nhân bá tước bị hỏa hoạn, nhà ông ở ngay trước mặt đối diện với ngôi nhà này, ông chứng kiến nguyên nhân phát sinh hỏa hoạn nên bị gọi ra trước tòa để làm nhân chứng, trong cơn hoảng loạn, phu nhân bá tước đã đánh mất chiếc nhẫn mặt đá ngọc bích rất quý, trên mặt đá ngọc bích chạm hình hai con rắn quấn vào nhau, một con bằng vàng, một con bằng bạch kim, sau này người ta tìm ra chiếc nhẫn trong người ở cho nhà bá tước, nhưng người ở khẳng định rằng bà ta đã có chiếc nhẫn này từ năm 1805. Để làm sáng tỏ vụ việc, tòa án phải đưa chiếc nhẫn đến phòng hóa nghiệm của giáo sư Liebig để phân tích, kết quả phân tích cho biết bạch kim được dùng làm đồ trang sức đầu tiên từ năm 1819, đưa đến kết luận người ở nói sai sự thật. Trong giờ nghỉ giữa phiên tòa, Liebig đã đưa cho Kekule xem chiếc nhẫn này, Kekule ngắm mãi không biết chán, tạo dáng rất đẹp của hai con rắn màu vàng và màu trắng quấn vào nhau đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm khảm ông. Nhưng trong giấc mơ hôm đó, hai con rắn lại không nằm bất động, mà biết động đậy sau đó biến thành nguyên tử Carbon, nó tỏa sáng lấp lánh như đốm lửa than trong lò sưởi, quấn quýt đan xen vào nhau, sau đó một con rắn cắn chặt vào đuôi nó, bức tranh này lởn vởn chập chờn rất lâu trước mắt ông, có vẻ như muốn trêu đùa chọc ghẹo ông. Kekule bừng tỉnh cơn mê, ông thấy bàng hoàng cảm kích, vì nắm bắt được ý tưởng do giấc mơ gợi ra, ông thức suốt đêm để hoàn chỉnh sơ đồ kết cấu mới của benzen mạch vòng với carbon mạch thẳng, đây chính là mạch vòng thứ nhất của benzen, ông viết bản báo cáo khoa học và cho công bố trên tờ tạp chí "Thông tin Viện khoa học" số tháng 1 năm 1865. Nền hóa học cận đại đã sử dụng phương pháp chiếu xạ tia X để nghiên cứu kết cấu hợp chất aromatic, đã nghiệm chứng dạng kết cấu mạch lục lăng mặt phẳng này, thành quả nghiên cứu đó đã góp phần quan trọng đối với bước phát triển của ngành hóa hữu cơ, cách phát minh kỳ lạ này khiến cho người đời ngạc nhiên và thán phục.
Giấc mơ là sự hiển hiện về những điều mà con người suốt ngày suy ngẫm, linh cảm không xuất hiện ban ngày có thể tìm thấy trong giấc mơ.
(4) Phát minh trong bồn tắm
Vào thế kỷ thứ 3 trước công nguyên, tại thành phố Syracuse nước Hy Lạp xảy ra một câu chuyện lạ lùng, một người đàn ông trần truồng chạy ra khỏi buồng tắm, ra ngoài phố miệng hô lớn: "Tôi phát hiện thấy rồi!" đó chính là nhà bác học lừng danh Archimedes.
Đầu đuôi câu chuyện như sau: Nhà vua Hero ra lệnh cho thợ làm một chiếc vương miện bằng vàng, sau khi làm xong, nhà vua nghi ngờ thợ đã trộn bạc vào trong đó, nên giao chiếc mũ cho Archimedes kiểm nghiệm, trước nhiệm vụ này Archimedes suy nghĩ nát óc, suốt ngày đi thơ thẩn như người bị ma ám, đến nỗi thường quên ăn cơm, khi đi tắm cứ ngồi lỳ trong bồn. Một hôm ông đi tắm, khi ngâm mình vào trong bồn tắm, thấy nước từ trong bồn trào ra ngoài, ông nhìn hiện tượng này và chợt vỡ nhẽ, khối lượng nước trào ra có mối liên quan đến thể tích cơ thể ông, ông lại liên tưởng đến so sánh tỷ trọng giữa vàng nguyên chất với vàng hợp kim pha thêm bạc, tỷ trọng vàng nguyên chất sẽ cao hơn, như vậy, nếu như hai vật thể cùng một trọng lượng, thì vật thể làm bằng vàng hợp kim sẽ lớn hơn vật thể làm bằng vàng nguyên chất, nếu thả hai vật này vào trong nước, thì vật thể lớn hơn sẽ làm nước tràn ra nhiều hơn. Sau khi tìm ra quy luật, ông mừng đến phát điên, quên cả mặc quần áo, trần truồng chạy ra ngoài phố, diễn ra pha giật gân nói trên. Sau này ông công bố định luật về sức đẩy của nước, còn gọi là "định luật Archimedes" và trình bày một cách tường tận trong cuốn sách "Bàn về vật thể nổi".
Archimedes là nhà toán học, vật lý học, nhà phát minh nổi tiếng thời Hy Lạp cổ đại, được coi là người đặt nền móng cho bộ môn lực học, ông sinh năm 287 trước công nguyên tại thành phố Syracuse thuộc vùng đảo Sicilia, bố là nhà thiên văn, ngoài định luật sức đẩy của nước, ông còn phát minh ra định luật đòn bẩy, với câu nói bất hủ: "Chỉ cần cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ bẩy cả trái đất này lên". Ông cũng là tác giả của kính lồi, có tác dụng tập trung ánh nắng phản chiếu vào một điểm, vận dụng vào trận đánh đốt cháy chiến thuyền của người La Mã, khi quân La Mã công phá thành phố Syracuse, khi ông đang ngồi giữa sa mạc chìm đắm suy tư về những hình vẽ toán học trên mặt cát, người La Mã lôi ông đi, thì ông kêu to: "Hãy để ta vẽ xong hình đã!" nhưng cái đầu thông thái của nhà bác học đã phải rơi xuống dưới lưỡi đao oan nghiệt của thần chiến tranh.
Trong con mắt thiên hạ, các nhà bác học lỗi lạc được nhìn nhận như kẻ dị đời rất khó hiểu, hành vi của Archimedes thật quái dị đến mức không thể tưởng tượng nổi, ai đời vừa kêu "Ơ rê ca!" vừa trần truồng chạy ra ngoài phố bao giờ, khi dao kề cổ vẫn còn nói: "Hãy để ta vẽ xong hình đã, thật ra, những biểu hiện có vẽ quái đản đó chính là sự tập trung tư tưởng cao độ, tư duy đang diễn ra với tốc độ cực nhanh, đến mức không còn biết đến thứ gì khác, con người rơi vào tình trạng mê đắm, đó cũng là thời điểm gần đạt tới phát minh, cuộc đời của Archimedes đã gợi mở cho chúng ta nhiều điều bổ ích.
GỢI MỞ NĂNG LỰC
Muốn tìm tòi linh cảm, thì khi làm việc gì phải tập trung tinh lực cao độ, đồng thời còn đòi hỏi một tâm hồn nhạy cảm.
5. ĐẦU ÓC QUAN SÁT LÀ ĐIỀU KIỆN QUAN TRỌNG ĐỂ NẮM BẮT CƠ HỘI
Nắm bắt cơ hội gắn liền với năng lực quan sát nhanh nhạy sắc bén. Người ta nói, nhìn bằng mắt không phát hiện tốt bằng nhìn bằng đầu óc.
Muốn phát hiện được điều gí bí mật, không những phải nhìn bằng mắt, mà còn phải nhìn bằng đầu óc, nhìn bằng mắt chỉ thấy các biểu hiện bên ngoài, nhiều khi trái với bản chất của sự vật. Hàng ngày có biết bao nhiêu thông tin đến vói chúng ta, nhưng rất ít thông tin được bảo lưu trong đầu, chẳng để lại ấn tượng gì, như vậy thật khó phát hiện hoặc thu hoạch được điều gì. Nếu đi sâu phân tích, thì nhìn và quan sát khác nhau ở chỗ. Nhìn là dùng mắt để xem một cách không có mục đích, còn quan sát là dùng mắt để xem kết hợp bộ óc suy nghĩ một cách có mục đích rõ ràng, muốn quan sát có kết quả, phải chuẩn bị đầy đủ về mặt nhận thức, phải tìm tòi phát hiện, những thu nhận thông qua mắt nhìn không quan trọng bằng cảm nhận bằng trực giác, bằng cảm hứng, để nâng tầm cao nhận thức lên mức lý tính. Chính vì vậy, khi quan sát, sẽ để lại dấu ấn rất sâu đậm, còn khi xem xong thì sẽ quên ngay.
Đã đành quan sát phải dùng mắt nhìn, nhưng mắt nhìn có sự hạn chế rất lớn, tầm nhìn của con người không xa, đối với vật thể kích thước quá bé thì cũng không nhìn thấy được. Để khắc phục những hạn chế này, các nhà khoa học đã phát minh ra kính viễn vọng để nhìn xa hơn, và kính hiển vi để nhìn vật thể nhỏ hơn, ngày nay khoa học cho phép con người nhìn thấy cả những ngôi sao ở rất xa trái đất, đồng thời nhìn thấy cả những con vi khuẩn nhỏ bé. Với những dụng cụ quan sát hiện đại, thì tầm nhìn của con người đã mở rộng rất nhiều, số lượng vật thể nhìn thấy cũng tăng lên gấp bội.
Vậy nên quan sát thế nào cho đúng cách? Làm sao nâng cao được năng lực quan sát, và khi quan sát cần chú ý những vấn đề gì?
(1) Người quan sát phải có tấm lòng say mê công việc
Khi tiến hành quan sát sự vật cần có ý thức về mục đích, nhằm giải quyết vấn đề gì, tháo gỡ mắc míu ở khâu nào, như vậy mới để lại ấn tượng và có ghi nhận thu hoạch. Tục ngữ có câu, chỉ cần để tâm, thì ở đâu cũng học hỏi được, chúng ta để ý quan sát mọi sự vật hiện tượng diễn ra quanh mình rồi động não suy nghĩ, thì sẽ phát hiện nhiều điều thú vị, nói cách khác, xác định mục đích rõ ràng, thì thu hoạch càng khả quan.
(2) Vừa xem xét vừa suy nghĩ
Trong quá trình xem xét, phải kết hợp với phân tích, so sánh, tổng hợp và phán đoán, như vậy mới phát hiện được đặc điểm căn bản của đối tượng quan sát, mặt khác không ngừng nâng cao khả năng quan sát của mình. Một lần Gorki đi cùng hai nhà văn khác đến ăn cơm tại nhà hàng ở Naples. Sau khi họ ngồi vào chỗ, Gorki đề nghị cùng thi trò chơi quan sát, mục tiêu quan sát là người khách sắp sửa bước vào nhà hàng, sau đó mỗi người đưa ra nhận định của mình trong khoảng thời gian nhanh nhất, vừa chính xác, vừa chi tiết nhất. Chẳng phải chờ lâu, một người khách đã xuất hiện ngoài cửa, Gorki chăm chú quan sát người đó, và nhanh chóng nắm bắt được đặc điểm nổi bật nhất của ông ta là nét mặt trắng bệch, mặc quần áo màu tro, đôi tay dài ngoẵng và tấy đỏ, trong khi nhà văn Andreb, thì chỉ nhìn qua loa đại khái, đến màu quần áo cũng nói sai, nhà văn khác là Bunin còn quan sát kỹ hơn Gorki, ông còn nhận ra người đó đeo ca vát in hoa, và móng tay của ông ta không bình thường, thông qua biểu cảm, tâm trạng của người đó, ông ta phán đoán đó là một kẻ lừa đảo, sau đó ba người điều tra qua ông chủ nhà hàng, quả nhiên được biết về thân thế của người đó đúng như phán đoán của Bunin. Gorki rất khâm phục tài quan sát của Bunin, không những ông nhận thấy tất cả các biểu hiện bên ngoài, mà còn đánh giá đúng về bản chất bên trong.
(3) Khi quan sát không được bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào của sự vật
Điều cơ bản nhất là phát hiện ra sự vật đó có điểm nào khác với trạng thái bình thường không, có điểm nào không giống sự vật cùng loại không. Nhà văn nổi tiếng người Pháp là Maupassant trong thời kỳ đầu sáng tác văn học đã đến học hỏi nhà văn lớp trước Flaubert, nhưng Flaubert không hề giảng giải điều gì cụ thể, mà chỉ ra cho Maupassant hai đề luyện tập quan sát: Một là "Hãy miêu tả người khách đang ngồi trước cửa hàng, về dáng vẻ bên ngoài, phải mô tả được như một họa sĩ, từ dáng dấp, tư thế, biểu cảm, lột tả được bộ mặt tinh thần của người đó, và đi sâu phân tích phán đoán bản chất, để người đọc không thể nhầm tưởng người đó với ai khác. Hai là: "Chỉ gói gọn trong một câu, làm cho tôi nhận ra những nét khác biệt giữa con ngựa đang đóng vào cỗ xe ngựa với 50 con ngựa khác đứng quanh đó". Mục đích làm bài luyện tập này nhằm nắm bắt được cái hồn của sự vật, muốn vậy quan sát phải tinh tế, cụ thể kết hợp chặt chẽ với phân tích so sánh và phán đoán, loại bỏ những đặc điểm chung chung, không có tính điển hình, không đi vào bản chất, cần thường xuyên rèn luyện quan sát như vậy, thì mới đạt đến trình độ nhạy cảm tinh tế và chính xác.
(4) Quan sát cần tiến hành từ nhiều góc độ và bằng nhiều phương thức
Nhìn nhận sự vật từ nhiều khía cạnh bằng nhiều phương thức thì sẽ không sa vào sai lầm phiến diện, chỉ thấy cục bộ không thấy toàn cục, thậm chí chỉ thấy hiện tượng mà không thấy bản chất.
(5) Tạo thành thói quen quan sát ở mọi lúc mọi nơi.
Sự hình thành của bất kỳ loại hình năng lực nào cũng phải thông qua kiên trì luyện tập, không những nắm được yếu lĩnh mà phải nâng lên thành kỹ năng kỹ xảo. Ở nhà trường, người thầy giáo giàu kinh nghiệm, rất chú ý ra cho học sinh các bài tập rèn luyện khả năng quan sát. Ví dụ tả cảnh mùa đông, mà không được sử dụng các tính từ như "lạnh giá", "tê cóng" v.v... thầy còn dẫn học sinh ra công viên vào những ngày đầu xuân để các em nắm bắt những biểu hiện của thời tiết, cũng có thể ra bài tập mô tả người thân trong gia đình, những phương pháp dạy học này đạt hiệu quả rất cao, một nhà giáo dục đã phát biểu: "Quan sát là nguồn bổ sung kiến thức rất quan trọng", thực tế cho thấy mắt tinh không bằng lòng sáng, tâm hồn nhạy cảm, trí tuệ vượt trội.
GỢI MỞ NĂNG LỰC
Năng lực quan sát nhậy bén là điều kiện quan trọng để phát hiện thời cơ, đàn ông muốn làm nên sự nghiệp, thì ngay từ nhỏ đã phải trau dồi khả năng quan sát.
6. ĐỪNG ĐỂ TUỘT MẤT BẤT KỲ CƠ HỘI NÀO
Cuộc đời người đàn ông thành đạt là chuỗi ngày tìm kiếm cơ hội không biết mệt mỏi, nói một cách ví von, lưới có rộng thì mới đánh được nhiều cá. Trong xã hội thời nay, cuộc cạnh tranh giữa từng con người, từng xí nghiệp với nhau thực chất là so tài nắm bắt và tận dụng cơ hội.
Trong biển cả cạnh tranh thương mại, vai trò tác dụng của quảng cáo ngày càng được đề cao, nhiều doanh nghiệp chỉ nhờ biết cách quảng cáo hiệu quả, khẳng định được thương hiệu sản phẩm, thu hút được khách hàng, mà vượt lên trước đối thủ, quy mô ngày càng mở rộng, sức mạnh ngày càng tăng cường, trở thành doanh nghiệp hàng đầu nắm vai trò chi phối thị trường, đến lúc đó họ vẫn không hề buông lỏng quảng cáo. Chi phí ném vào quảng cáo đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của nhiều người, nói cách khác, phải thu phục được lòng khách hàng, thì mới tiêu thụ được nhiều hàng.
Một thương gia nổi tiếng gốc Hàn Quốc sang sinh sống làm ăn tại Nhật Bản tên là Jukobuyu thành lập một nhà máy chế biến kẹo cao su theo kiểu phường hội, lúc đầu chỉ có 6 thành viên, ngày nay đã trở thành một tập đoàn xí nghiệp kinh doanh sản xuất quy mô lớn mang tên Gakitan bao gồm nhiều ngành nghề như thực phẩm, điện tử, cơ khí, dầu mỏ, xây dựng, bất động sản v.v... Nhiều người nhận xét rằng đây là một kỳ tích trong giới doanh nghiệp trên đất Nhật, nguyên nhân phát triển nhanh của họ chính là chiến lược quảng cáo rất mạnh bạo và mưu trí, riêng ông Jukobuyu được mệnh danh là thiên tài quảng cáo, ông coi quảng cáo quyết định sự tồn vong của xí nghiệp. Theo thống kê, kinh phí quảng cáo của tập đoàn này luôn chiếm tỷ lệ rất cao trong giá thành, nhất là từ năm 1960 đến nay, hàng năm chi phí quảng cáo trung bình là hơn 4 tỷ Yên, chiếm 10% doanh thu trong năm, giới đồng nghiệp không ai theo kịp.
Thời nay, các doanh nghiệp khác ở Nhật càng thán phục Jukobuyu hơn về những phương thức quảng cáo do ông sáng tạo ra. Tháng 11 năm 1953, chương trình truyền hình văn hóa ở Nhật vừa mới bắt đầu lên sóng, ông đã mở một đợt hoạt động trên giới truyền thông mang tên "Chọn người đẹp Gakitan", ở đâu người ta cũng nhắc đến khẩu hiệu "Kẹo cao su Gakitan đi tìm người đẹp", chiếc xe hơi lộng lẫy của ông cũng được cải tạo thành xe quảng cáo, trên xe dựng một tháp, đỉnh tháp đội chiếc vương miện tỏa sáng lấp lánh, khi ông đi xe trên phố luôn luôn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, sau khi chọn được người đẹp Gakitan, cô này được ngồi trên chiếc xe quảng cáo của ông, đi diễu hành khắp phố lớn, chào hỏi bắt tay với mọi người. Thời đó người ta chỉ hạn chế quảng cáo trên mặt báo, tạp chí, truyền hình, thì cách quảng cáo độc đáo của ông đã gây ảnh hưởng rất to lớn. Tháng 4 năm 1961, ông treo giải 10 triệu Yên để khuyến mại cho khách hàng, trong giới kinh doanh Nhật, tính đến thời điểm đó, thì mức giải thưởng này là lớn chưa từng có, trong khi mức thu nhập của một gia đình thuộc tầng lớp trung lưu trong một tháng của người Nhật hồi đó chỉ mới có 250 ngàn Yên, sức cuốn hút của khoản tiền thưởng này là không thể cưỡng lại được, vì vậy đợt khuyến mại này đã gây xôn xao dư luận toàn nước Nhật.
Jukobuyu không những biết thiết kế những dòng tin quảng cáo đạt hiệu quả cao trên phương tiện nghe nhìn, ông còn biết tận dụng những đợt hoạt động xã hội to lớn để tôn vinh sản phẩm thương hiệu của mình, ông cho thành lập một đoàn xe đạp đi khắp các vùng miền đất nước để tuyên truyền cho thương hiệu Gakitan, thành ra người Nhật không ai không biết đến sản phẩm này, ông cũng không quên tận dụng hoạt động thể dục thể thao để quảng cáo, mặc dù bị hội đồng quản trị phản đối, ông quyết chi ra 0,6 tỷ Yên mua đội bóng chày không mấy xuất sắc tên là Daimai, đến năm 1971 lại chi ra 60 triệu Yên để thành lập Công Ty thể thao Ratoku, năm 1973, ông mời huấn luyện viên giỏi nhất về dẫn dắt đội bóng chày, chỉ trong vòng hai năm đội bóng chày Ratoku vươn lên vị trí đầu bảng trong giới bóng chày nhà nghề tại nước Nhật, sau đó tên tập đoàn Gakitan gắn liền với tên đội bóng Ratoku ngày nào cũng được nhắc đến trên các phương tiện truyền thông, hình tượng doanh nghiệp và thương hiệu sản phẩm được nâng cao đáng kể, không chỉ người yêu thể thao mà mọi người dân đều biết đến tập đoàn này.
Năm 1956, nước Nhật thành lập đoàn thám hiểm Nam Cực đầu tiên, tập đoàn Gakitan không bỏ lỡ cơ hội chế tạo ra một lô sản phẩm kẹo cao su đặc biệt để tặng cho đoàn thám hiểm, lễ trao tặng phẩm được tổ chức hết sức trọng thể, được đưa tin trực tiếp trên đài phát thanh truyền hình, và đăng tải khắp các mặt báo, không riêng người Nhật mà hầu như cả thế giới đều biết đến thông tin này, sau khi đoàn thám hiểm trở về, đã công bố một mẫu tin, chứng minh rằng ở nhiệt độ - 50oC kẹo cao su Gakitan vẫn không hề bị biến chất. Coi như đã giúp quảng cáo miễn phí cho thương hiệu này.
Danh nhân tạo ra ảnh hưởng rất sâu rộng trong quảng đại quần chúng, Jukobuyu cũng không quên mượn danh tiếng của những nhân vật này để quảng cáo sản phẩm của mình. Năm 1964, ngôi sao điện ảnh nổi tiếng của nước Pháp là Alin de Lon thăm Nhật, nhận lời mời đến thăm tập đoàn Gakitan, sau khi nếm kẹo cao su Gakitan, ngôi sao điện ảnh này đã nói một câu hài hước rất thâm thúy: "Tôi không ngờ rằng ở Nhật cũng có loại socola ngon đến thế", một câu nói của người nổi tiếng thực ra rất bình thường nhưng tập đoàn Gakitan như vớ được vàng, họ đã biến câu nói đó thành đề tài quảng cáo rất lâu dài trên các phương tiện truyền thông, khiến cho ai sùng bái Alin de Lon cũng ham mê kẹo cao su Gakitan. Một lần giáo sư nổi tiếng tại Trường đại học Tokyo là Hoshimitsuro phát biểu một bài luận văn tựa đề: "Miệng nhai kẹo cao su sẽ ảnh hưởng đến cân bằng hoạt động của hệ gân cốt răng miệng", Gakitan đã chi phí rất lớn để truyền bá rộng rãi bài luận văn này, làm cho mọi người Nhật đều hiểu rằng nhai kẹo cau su sẽ có tác dụng tăng cường tiết nước bọt, hỗ trợ phát dục cơ thể, còn có tác dụng thư giãn tâm trạng, tiếng tăm kẹo cao su Gakitan một lần nữa lại được tôn vinh, nhờ những hoạt động khuyến mại liên tục và thành công như vậy, nên thị phần của sản phẩm Gakitan không ngừng tăng trưởng, đến năm 1988 đã chiếm lĩnh trên 2/3 thị phần tại Nhật Bản.
GỢI MỞ NĂNG LỰC
Đàn ông làm việc gì cũng phải xác định rõ mục đích, có như vậy mới chộp được mọi cơ hội luôn luôn ở quanh họ.
7. QUYẾT ĐOÁN KHI THỜI CƠ XUẤT HIỆN
Khi nhận ra thời cơ đã đến, nếu người đàn ông tỏ ra do dự, rụt rè, không quyết đoán mau lẹ thì sẽ bỏ lỡ mất dịp may, vì thời cơ không chờ đợi ai.
Người đời thường tiếc thay cho ai không biết chớp lấy thời cơ để phải ân hận cả đời. Khi thời cơ có lợi, mà đàn ông không có khí phách, rụt rè e ngại, băn khoăn do dự, tính trước nghĩ sau, không tin vào bản thân mình, không dám quyết định, không mạnh dạn hành động, thì cơ may không bao giờ đến với họ, đàn ông như thế cũng không đáng được mọi người thán phục.
Những người đàn ông thành đạt, có một nguyên nhân quan trọng là nhờ họ biết quyết đoán khi thời cơ xuất hiện, và dám hành động một cách quả cảm, không sợ thất bại, không sợ rủi ro, với lòng tin kiên định và khí phách kiên cường. Đương nhiên, đàn ông thành đạt cũng có khi mắc sai lầm, phải gánh chịu thất bại, nhưng cơ hội thành công của họ vẫn nhiều hơn những người do dự, thiếu quyết đoán.
Dẫn chứng về những sự việc do thiếu quyết đoán mà phải chuốc lấy thất bại, trong lịch sử và trong đời thường rất nhiều, chúng ta hãy nghe câu chuyện về nhân vật Hàn Tín nhé!
Thời Hán Sở tranh hùng, Hàn Tín thuộc thế lực thứ ba, với binh lực rất hùng hậu, thừa sức đóng vai trò quyết định thắng bại trong cuộc chiến Hán Sở. Nhận thấy tình thế này, biện sĩ Khoái Thông bèn khuyên giải Hàn Tín: "Việc phân định thắng thua giữa Lưu Bang và Hạng Vũ bây giờ đang nằm trong tay tướng công, tướng công ngả theo bên nào, thì bên đó sẽ giành phần thắng. Tôi xin hết lòng phụng sự tướng công, bày mưu vạch kế, để tạo điều kiện thuận lợi cho quân ta. Xét tình hình trước mắt, tướng công đang chiếm giữ nước Tề, có thể lợi dụng địa bàn đang bỏ ngỏ của hai nước Yên Triệu để khống chế hậu phương của Hán và Sở, đáp ứng lòng mong mỏi của dân, sau đó tướng công chiêu hiền nạp sĩ, hào kiệt các nơi nổi lên sẽ theo về với ta, thuận thời thế thì thắng, ngược thời thế thì thua, thời cơ đến mà bỏ qua, thì sẽ bị tai họa, mong tướng công suy xét".
Xét về tương quan lực lượng, Hàn Tín hoàn toàn có thể xưng bá, nhưng ông ta tỏ ra băn khoăn do dự, mấy hôm sau Khoái Thông lại thúc dục: "Cơ mưu đại sự ăn nhau nắm bắt thời cơ, chẳng mấy ai bỏ lỡ thời cơ mà được sống yên ổn lâu bền, chần chừ thiếu quyết đoán trước thời cơ là một mối hiểm họa, chỉ nhìn thấy lợi nhỏ, mà bỏ qua mục tiêu lớn, thì không giành được thiên hạ. Thời cơ bây giờ hết sức thuận lợi, nếu không dám hành động, chẳng bao giờ thành công, hùm thiêng mà do dự thì chẳng bằng con ong cái kiến, ngựa hay mà không phi nhanh, thì chẳng bằng con lừa kéo xe, có tài đức như Nghiêu Thuấn, mà chẳng làm gì, thì chẳng hơn người câm điếc ngồi đó chỉ trỏ vu vơ. Xưa nay thành sự thật khó nhưng bại sự rất dễ, thời cơ đến thật khó, thời cơ đi qua rất dễ, thời cơ đã đi qua thì không bao giờ quay lại nữa, xin tướng công hãy nghĩ lại".
Nhưng Hàn Tín chẳng hành động gì, vì ông không đành lòng phản bội Lưu Bang. Rốt cuộc Hàn Tín bị chết dưới bàn tay Lưu Bang. Giả thiết Hàn Tín chịu nghe lời khuyến cáo của Khoái Thông, hình thành thế chân vạc, thu phục nhân tâm, giành lấy thiên hạ, thì nhà Hán đã thay chủ mới rồi.
Bi kịch của Hàn Tín xuất xứ từ tính cách thiếu quyết đoán nắm bắt và tận dụng thời cơ.
Binh pháp có câu: "Trong những điều tệ hại khi dùng binh, thì do dự là điều tệ hại lớn nhất" câu này không chỉ đúng về mặt quân sự, mà cũng được nghiệm chứng trên thương trường, vì thương trường được ví như chiến trường, trong cạnh tranh thương trường mà thiếu quyết đoán, thì phải chấp nhận thua thiệt, thậm chí bị loại ra ngoài cuộc chơi, do vậy điều này đã được đúc kết thành một bí quyết kinh doanh. Hiển nhiên, trước khi quyết đoán, phải tiến hành điều tra phân tích nắm vững tình hình, suy nghĩ thấu đáo, hoàn toàn khác với mù quáng liều lĩnh, hành động theo cảm tính, hữu dũng vô mưu. Một nhân vật nổi tiếng thời Tống Trương Vĩnh đã nói: "Khi lâm sự có ba điều khó, một là biết nhìn nhận, hai là biết hành động, ba là biết quyết đoán". Một khía cạnh khác của quyết đoán là, chớ ngộ nhận chỉ có xốc tới tấn công mới gọi là quyết đoán, trong nhiều trường hợp, biết án binh bất động, thậm chí lui binh cũng là quyết đoán.
GỢI MỞ NĂNG LỰC
Những người đàn ông thành đạt, có một nguyên nhân quan trọng là nhờ họ biết quyết đoán khi thời cơ xuất hiện, và dám hành động một cách quả cảm, không sợ thất bại, không sợ rủi ro, với lòng tin kiên định và khí phách kiên cường. Đương nhiên, đàn ông thành đạt cũng có khi mắc sai lầm, phải gánh chịu thất bại, nhưng cơ hội thành công của họ vẫn nhiều hơn những người do dự thiếu quyết đoán.
8. TÌM CƠ HỘI THÀNH CÔNG TRONG TÌNH HÌNH BIẾN ĐỘNG
Xã hội không ngừng đổi thay, con người phải đấu tranh sinh tồn và tìm cơ hội thành công trong bối cảnh đó, sự đổi thay của xã hội vừa là điều kiện sinh tồn vừa tạo ra cơ hội thành công cho đàn ông
Thế giới luôn luôn vận động, vật đổi sao dời, sẽ nảy sinh ra bao chuyện không thể và có thể, khi mới lớn lên, mấy ai đoán trước được tương lai của mình sẽ ra sao. Số phận từng con người đều gắn liền vào guồng máy xã hội. Ví dụ chuyện mất việc làm, hay nghỉ hưu, đó là một sự kiện lớn trong cuộc đời, nhưng về một khía cạnh nào đó, thì đây cũng là một cơ hội, nhiều khi nhờ vậy mà đổi đời, do vậy bạn chớ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào đến với mình, tận dụng nó để cải thiện cuộc sống của mình.
Thật đáng tiếc là đại đa số con người, thường tỏ ra thờ ơ trước vận hội, không có khả năng hòa nhập thích ứng, một là không nhận ra, hai là không biết nắm bắt cơ hội, tham một đĩa bỏ cả mâm. Ngược lại một số ít người biết nắm bắt cơ hội, thì chẳng khác chi đại bàng tung cánh giữa bầu trời xanh, ví như hai người cùng đào một chiếc giếng, tại một chỗ đất có mạch nước như nhau, người thứ nhất vừa thấy có nước đã dừng, người thứ hai đào tiếp thật sâu, nên gặp được mạch ngầm tuôn trào.
Người thành đạt hiểu rõ rằng, cơ hội chẳng dễ xuất hiện, khi đã nắm bắt được thì phải khai thác triệt để, phát huy tối đa, nắm được cơ hội coi như nắm trong tay chiếc thìa khóa mở cửa thị trường, mở khoảng không gian rộng lớn cho mình tha hồ vẫy vùng tung cánh, thực hiện ước mơ. Cơ hội được ban phát đồng đều cho mọi người, nhưng lại rất ít người biết khai thác cơ hội, phát huy hiệu quả để mang lại thành công. Tài nguyên có sẵn nhưng phải đào bới, thị trường có sẵn nhưng phải mở mang, ai cũng là con người bằng xương bằng thịt, đầu đội trời, chân đạp đất, ai cũng có ước mơ hoài bão, ai cũng có một khoảng không gian phát triển, nhưng trong khi người này thành công, thì người kia lại thất bại.
Ông trời ăn ở rất công bằng, chẳng hề thiên vị ai, ai cũng nhận được cơ hội, nhưng có người vượt lên thành nhân vật nổi tiếng, có người cam chịu cuộc sống tầm thường. Vấn đề ở chỗ người này biết nắm bắt cơ hội còn người kia thì không.
Các nhà thương gia cỡ bự trong quá trình khởi nghiệp, gặp phải muôn vàn khó khăn, nói chung họ từ tay trắng làm nên, thiên hạ không quan tâm nhiều đến con số thống kê tài sản của họ, mà thích thú tìm hiểu quá trình đi lên của họ, muốn biết vì sao họ làm ra nhiều của cải như vậy trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Khi cơ may gõ cửa nhà họ, thì được họ giữ lại, cơ may là những yếu tố biến động trong xã hội, đưa đến sự biến động theo của từng mảnh đời. Nắm bắt những sự thay đổi đó, để biến nó thành cơ hội làm ăn, trước hết là để sinh tồn, sau nữa là để phát triển.
Hồng Kông là một thiên đường tự do, nên có người cho rằng kiếm tiền ở Hồng Kông rất dễ, thế là người ta đổ xô đến Hồng Kông, ai đó lại cho rằng, gần hai mươi năm nay kinh tế liên tục tăng trưởng, thương nghiệp phồn vinh, nhân tài nở rộ như hoa mùa xuân, các ngành các nghề đều có những nhân vật xuất chúng, nhưng không còn khoảng trống cho người đến sau. Đành rằng mỗi người có cách nhìn riêng, họ nói cũng rất có lý, nhưng chưa thật sát đúng, có nghĩa là mỗi người quan niệm về cơ hội một cách khác nhau.
Khi chúng ta nhìn vào thế hệ thứ hai của các tập đoàn như Dison, Thụy An, Thế Kỷ, Emygol v.v... thì phát hiện thấy rằng, nhân tài lớp sau xây dựng cơ ngơi độc đáo vượt trội hơn lớp tiền bối rất nhiều, thế mới biết hậu sinh khả uý, mưu sự tại người. Lịch sử không ngừng phát triển, xã hội không ngừng đổi mới, trong quá trình đó cơ hội cũng không ngừng nẩy sinh, vấn đề còn lại là ai nắm bắt và tận dụng được những cơ hội đó.
Vợ chồng Lục Triệu Thiên là dân di cư từ đại lục Trung Quốc ra Hồng Kông sinh sống vào thập kỷ 60 thế kỷ 20, thuộc thế hệ lập nghiệp thứ hai, ít nhiều nương bóng của cha anh và được thừa hưởng quan hệ xã hội tốt đẹp sẵn có, nhưng lại thiếu kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm trên thương trường như các doanh nghiệp bản địa, nhưng để bù lại họ có tinh thần phấn đấu gian khổ nằm gai nếm mật, hăng hái xông xáo, nên từ tay trắng đã dựng nên cơ đồ.
Khi mới chân ướt chân ráo tới đất Hồng Kông, người Hồng Kông không thừa nhận bề dày kinh nghiệm trong nội địa của họ, nên đành phải bán sức lao động theo nghề buôn thúng bán mẹt kiếm sống. Sau đó nhờ gặp được một đơn đặt hàng lưỡi dao cạo, kiếm được một khoản kha khá, dựng lên Công ty Thực nghiệp Lục Thị.
Phi vụ đầu tiên giúp cho Công ty thực nghiệp Lục Thị phất lên là vào năm 1976, thời kỳ sơ khai của thị trường máy vi tính, khá nhiều thương gia đánh hơi thấy cơ hội làm ăn này, nhưng lại không thật sự vững tin, không dám quyết đoán, muốn chờ một thời gian nữa để xem xét thêm. Trong khi đó Công ty Lục Thị quy mô còn rất nhỏ bé lại không cần do dự, bắt tay hành động luôn, họ dốc toàn bộ vốn liếng và sức lực vào kinh doanh mặt hàng này, vì là người đi đầu nên đối thủ cạnh tranh rất ít, họ tha hồ tung hoành trên thị trường và thu về khoản lợi nhuận kếch sù. Khi các doanh nghiệp khác nhận ra thời cơ, đua nhau nhảy vào thị trường đã bão hòa, thì Lục Thị đã kiếm đủ và rút lui, với số vốn tích lũy được rất to lớn, đặt nền móng cho bước phát triển mai sau. Năm 1979, một lần nữa cơ hội lại rơi vào tay họ, đó là thời kỳ Đại Lục Trung Quốc tiến hành chính sách cải cách mở cửa, đây chính là lúc Lục Triệu Thiên phát huy kinh nghiệm làm ăn nhiều năm ở Đại Lục, ông nhận định thị trường Trung Quốc vô cùng rộng lớn, và tiềm năng hợp tác đầy hứa hẹn, vì giá nhân công rẻ mạt, lại có khu Xà Khẩu thành phố Thẩm Quyến nằm sát kề ngay bên cạnh Hồng Kông, nhà nước Trung Quốc đang vận dụng chính sách ưu đãi đầu tư nước ngoài, thế là ông mạnh dạn vào liên doanh hợp tác với doanh nghiệp Đại Lục.
Lục Triệu Thiên cho rằng máy thu hình là nhu yếu phẩm đầu tiên trên con đường điện khí hóa đời sống của nhân dân Trung Quốc, nhu cầu thị trường rất lớn, ông lập tức triển khai sản xuất máy thu hình đen trắng, tung một khối lượng rất lớn ra thị trường nội địa, thu được thành công ngoài mong đợi, theo đà cải thiện của đời sống nhân dân, vào năm 1981, ông lại kịp thời chuyển hướng sản xuất máy thu hình màu, đồng thời xây dựng mạng lưới tiêu thụ rộng khắp trên đất nước Trung Quốc, doanh thu của Công ty không ngừng tăng trưởng một cách ổn định, vào thời điểm năm 1985, trong tổng doanh số của công ty, thì 85% đến từ Đại Lục, sản lượng năm 1986 là 860 ngàn chiếc máy thu hình màu, số lượng nhà máy từ 7 tăng lên 12, mức lãi ròng là 34 triệu đồng đô la Hồng Kông, về mặt thiết kế mẫu mã, công ty không ngừng cải tiến đổi mới, ví dụ các kiểu máy hình vuông, màn tình phẳng, âm thanh nổi v.v... rất cuốn hút khách hàng, được đánh giá là công ty xây dựng quan hệ hợp tác tốt đẹp nhất và sớm nhất ở Đại Lục, góp phần thúc đẩy mạnh mẽ nền công nghiệp điện tử của Hồng Kông, thành công này chứng tỏ tầm nhìn xa trông rộng và nhạy bén của Lục Triệu Thiên và tính cách quyết đoán của ông.
Có người đánh giá Lục Triệu Thiên là con người ưa mạo hiểm, nhưng nếu xem xét quá trình lập nghiệp của ông, chúng ta có thể nhận xét một cách chính xác hơn là con người có tinh thần sáng tạo không sợ mạo hiểm, nhưng không phải là con người mạo hiểm, thành công của ông là sự kết tinh giữa tinh thần sáng tạo và quan sát nhanh nhạy, tính cách quyết đoán vừa là tố chất bẩm sinh vừa chịu khó rèn luyện nâng cao, ông rất tỉnh táo nhận định thời cơ, lúc nào nên làm, lúc nào nên dừng, nói cách khác ông luôn làm chủ số phận của bản thân, mở ra lối đi riêng cho mình.
GỢI MỞ NĂNG LỰC
Trên lộ trình phấn đấu của đàn ông, có những bước ngoặt góp phần cải biến cuộc đời, vì vậy trước tình hình biến động, không nên hờ hững đứng nhìn, hoặc gió chiều nào che chiều ấy một cách thụ động, cần tỉnh táo phát hiện và nắm bắt các cơ hội do đổi thay mang lại, để tạo dựng tiền đồ tươi sáng cho mình.
9. NẮM LẤY CÁC CƠ HỘI TÌNH CỜ ĐỂ GẶT HÁI THÀNH CÔNG
Cơ hội là vị sứ giả xinh đẹp nhưng tính nết rất đỏng đảnh, nó tìm đến với bạn một cách bất ngờ, nếu ngày thường bạn không chuẩn bị chu đáo để chào đón thì nó lập tức bỏ đi, vì cơ hội chỉ chiếu cố những người đủ khả năng đón đợi nó mà thôi.
Trong lịch sử khoa học của nhân loại, có khá nhiều nhân tố ngẫu nhiên làm thay đổi tiến trình lịch sử. Trên con đường đi tới thành công của từng cá nhân, cơ may cũng là yếu tố ngẫu nhiên như thế. Cơ hội là vị sứ giả xinh đẹp nhưng tính nết rất đỏng đảnh, nó tìm đến với bạn một cách bất ngờ, nếu ngày thường bạn không chuẩn bị chu đáo để chào đón thì nó lập tức bỏ đi, mặc cho bạn tìm mọi cách níu kéo thế nào cũng chỉ uổng công vô ích, vì cơ hội chỉ chiếu cố những người đủ khả năng đón đợi nó mà thôi.
Câu chuyện này chắc bạn đã từng được nghe.
Một quả táo từ trên cây rơi xuống đất, không may lại rơi đúng vào đầu Newton, hiện tượng đó đã bật mí cho ông phát minh ra định luật vạn vật hấp dẫn.
Thành công trong khoa học đôi khi rất ngẫu nhiên tình cờ, có thể bạn lao động gian khổ, trăn trở nghĩ suy suốt cả một thời gian dài chẳng có chút thu hoạch gì, đến lúc gần như không còn tia hy vọng nào, không còn lòng tin nữa, thì linh cảm lại chợt loé sáng, giúp ta thành công.
Chuông báo động cứu hỏa đã được phát minh trong phòng thí nghiệm một cách tình cờ như thế. Hồi đó Dutho Porso đang làm việc tại một phòng thực nghiệm với chức năng điều khiển thiết bị điện tử tĩnh điện, bỗng nhiên anh chú ý đến người kỹ thuật viên ngồi bên cạnh vì hút thuốc lá mà làm hỏng mất chiếc cân trên máy, phản ứng đầu tiên của anh là rất buồn bực, vì như vậy là phải ngừng thí nghiệm để lắp chiếc cân mới, nhưng lại chợt nghĩ, vì sao khói thuốc lại có thể làm hỏng cân, phải chăng giữa hai thứ đó có mối liên hệ gì đây? Không chừng đây là một bí mật rất có giá trị khoa học, nếu không suy nghĩ cứ tưởng đó chỉ là chuyện vớ vẫn chẳng đáng lưu tâm, Nhưng Porso đã không bỏ qua, anh đi sâu nghiên cứu hiện tượng này và phát minh ra hệ thống còi cứu hỏa, giúp cho nhân loại tránh được bao nhiêu tổn thất về người và tài sản.
Không chỉ còi cứu hỏa được phát minh một cách tình cờ, mà còn nhiều phát minh khác cũng tương tự, ví dụ thuốc kháng sinh Peniciclin đã cứu được bao nhiêu sinh mạng con người, loại giống lúa lai tạo do Viên Long Bình phát minh ra, khi ông lội trên đồng tình cờ nhìn thấy một bụi lúa lai tạo tự nhiên, thế là ông đâm ra nghi ngờ nhận định của giới khoa học nông nghiệp, cho rằng cây lúa không thể lai tạo được là một kết luận sai lầm, ông bắt tay nghiên cứu thực nghiệm và đã thu được thành công vang dội, phát minh của ông đã làm thay đổi nền nông nghiệp Trung Quốc và thế giới.
Có lẽ bạn sẽ thắc mắc, táo rơi xuống nhiều đến nỗi làm đầu tôi sưng vù, tôi cũng suốt ngày lội ngoài đồng, mà sao tôi chẳng phát minh được cái gì cả.
Xin trả lời bạn rằng đó chính là điểm khác nhau giữa những người bình thường như bạn và tôi với Newton và Viên Long Bình, nếu không có phát minh của họ, thì không chừng cho đến nay loài người vẫn chưa biết đến định luật vạn vật hấp dẫn và giống lúa lai tạo. Những người như Newton và Viên Long Bình hơn chúng ta ở chỗ họ có quá trình chuẩn bị rất chu đáo từ trước, để khi nhìn thấy hiện tượng ngẫu nhiên, họ có thể liên tưởng đến bản chất của sự vật, còn bạn không hề chuẩn bị để đón đợi cơ hội, thì táo rơi vỡ đầu, lội đồng nát cả bàn chân cũng chẳng hy vọng phát minh được gì là phải thôi.
Xin kể thêm về trường hợp phát minh ra máy điện thoại. Trong một lần thí nghiệm của Baer với mục đích nghiên cứu một loại ngôn ngữ nhìn thấy cho người điếc. Theo ý tưởng của ông, cần phải sử dụng màng giấy để tái tạo rung động khi có sóng âm đập vào, sự rung động của màng giấy sẽ được phản ánh trên đồ thị để cho người điếc nhìn thấy, qua đó nhận ra tiếng nói không lời, nhưng thực tế cho thấy, nhận biết sự khác nhau trên đồ thị rất khó khăn, nên ý tưởng của ông đã bị thất bại, nhưng ông lại có một phát hiện bất ngờ thú vị, là khi thông điện và khi ngắt điện, thì cuộn dây hình xoắn ốc lại phát ra tiếng kêu tích tè y như phát báo tín hiệu Morse vậy.
Nếu là người bình thường chắc sẽ bỏ qua chi tiết này, nhưng Baer không bỏ qua, ông làm đi làm lại thí nghiệm nhiều lần, kết quả rất đáng tin cậy, trong đầu ông nhen nhóm ý tưởng táo bạo, là làm sao chuyển đổi cường độ âm thanh sang cường độ dòng điện, để cho dòng điện tái hiện sự thay đổi của sóng âm thanh, thì có khả năng lợi dụng dòng điện để truyền tiếng nói đi xa". Đây chính là cơ sở lý thuyết giúp Baer phát minh ra chiếc máy điện thoại sau này.
Sau khi thỉnh giáo nhà vật lý nổi tiếng thời đó là Joseph Henry, Baer bắt tay vào chương trình thực nghiệm mới.
Sau hai năm lao động miệt mài gian khổ trong phòng thí nghiệm tạm bợ mượn của ký túc xá gần nhà, với rất nhiều phương án, đa phần là thất bại, không thể thống kê hết được sức lực và mồ hôi ông đã đổ ra, đến nỗi ông và người trợ lý Wolte khản cả giọng vì thử nghiệm, mà thành công có vẻ vẫn còn rất xa vời. Khi Baer đang ngồi trầm tư suy nghĩ, thì chợt nghe Wolte hét tướng lên sau lưng ông: "Thưa thầy, thầy có nghe thấy gì không?" Baer quay đầu lại nhìn người trợ lý một cách mệt mỏi, Wolte chỉ ra ngoài cửa sổ nhắc lại câu nói lúc nãy.
Thì ra bên ngoài ai đó đang đánh ghi ta, tiếng đàn vọng vào trong phòng của họ nhưng nghe không rõ giai điệu chỉ nghe loáng thoáng tiếng "Tưng tưng" thôi, nhưng họ cảm nhận như tiếng suối chảy róc rách, Baer mãi nghe tiếng đàn, chợt ông bừng tỉnh, nhảy lên đấm một quả thật mạnh vào người trợ lý, và cũng hét lớn: " Tìm ra rồi, Wolte ơi, cậu khá lắm!".
Chỉ vì độ nhạy của máy phát và máy thu của họ quá thấp, nên cường độ âm thanh quá yếu, không thể phân biệt được, trong khi chiếc ghi ta lại có hộp đàn cộng hưởng có tác dụng khuếch đại âm thanh, Baer liền phác thảo hình thiết kế hộp khuếch đại âm thanh, vì nóng lòng thử nghiệm mà chưa có ngay vật liệu để làm, họ liền tháo tấm ván giường ra, hai người làm suốt ngày đêm, để đóng cho bằng được chiếc hộp cộng hưởng, họ chỉ gặm mẩu bánh mỳ cầm hơi, sau đó họ lại cải tiến máy, tính ra họ đã làm việc liên tục suốt hai ngày hai đêm không hề nghỉ ngơi chợp mắt, đúng vào những ngày hè nóng bức, mồ hôi đầm đìa, đến tối ngày thứ ba thì công việc mới hoàn thành, họ quên cả mệt nhọc, nét mặt hai thầy trò đều rạng rỡ, họ biết rằng đây chính là giờ phút quyết định thành bại.
Họ mắc đường dây, Baer ở trong phòng thí nghiệm, còn Wolte ra bên ngoài cách xa đến mấy gian phòng, cửa đóng thật kín bảo đảm không thể nghe được tiếng nói của nhau, họ áp ống nói và ống nghe vào tai rồi bắt đầu gọi thử: "Wolte, cậu có nghe thấy tiếng tôi nói không?" Baer chăm chú lắng nghe, và ông đã nghe thấy những âm thanh tuy rất nhỏ như tiếng con giun, nhưng âm sắc rất rõ ràng, ở đầu dây đằng kia, Wolte nghe rõ tiếng ông liền hét lên mừng rỡ: "Thưa thầy, tôi nghe rất rõ tiếng nói của thầy". Hai người mừng mừng tủi tủi không cầm được nước mắt.
GỢI MỞ NĂNG LỰC
Đôi khi cơ hội đến với người đàn ông một cách tình cờ không hẹn trước, khi không còn hy vọng. Nhưng chỉ có những người đàn ông có bản lĩnh mới nắm bắt được cơ hội đó và biến nó thành thắng lợi, muốn không để tuột mất cơ hội thì ngày thường phải chuẩn bị chu đáo để đón đầu.
10. CHỚ KHOANH TAY NGỒI ĐỢI THỜI CƠ
Đàn ông giỏi giang không chịu khoanh tay ngồi đợi thời cơ mà chủ động tìm tòi, khi đã phát hiện ra thời cơ, thì họ nhanh chóng nắm lấy, biến thành thứ vũ khí trong tay, phục vụ cho sự nghiệp của mình.
Một vị tu sĩ vô ý sa chân xuống dòng sông nước chảy cuồn cuộn, nhưng tu sĩ không hề luống cuống, vì trong lòng tin chắc rằng thế nào thượng đế cũng cứu giúp ông ta, đúng lúc đó có người đi ngang qua trên bờ sông, nhưng vì một mực tin vào thượng đế, nên ông ta không kêu cứu, khi dòng nước xô đẩy ông ta ra đến giữa dòng, thì có một cây gỗ lớn nổi trôi ngay gần chỗ ông đang chới với, nhưng ông vẫn một mực tin rằng thượng đế sẽ ra tay cứu rồi, nên không cố gắng bám vào cây gỗ, kết quả ông ta đã bị chết đuối.
Sau khi chết, hồn ông tu sĩ bay lên thiên đình phẫn nộ kêu oan trước thượng đế: "Tôi là một tín đồ rất trung thực ngoan đạo, vì sao thượng đế lại không cứu giúp?" Thượng đế phản bác lại: "Chính ta mới thấy lạ lùng, vì đã cho ông hai cơ hội, nhưng ông đều bỏ qua!”
Đàn ông giỏi giang không chịu khoanh tay ngồi đợi thời cơ mà chủ động tìm tòi, khi đã phát hiện ra thời cơ, thì họ nhanh chóng nắm lấy, biến thành thứ vũ khí trong tay, phục vụ cho sự nghiệp của mình.
Từ nay về sau, cơ hội xuất hiện trước mắt bạn ngày càng nhiều, vấn đề là bạn phải chủ động nắm bắt lấy, biến nó thành điều kiện thuận lợi, công việc tiếp sau đó là hành động thật kiên quyết.
Những kẻ yếu đuối nhu nhược, nhút nhát chần chừ thường hay viện lý do để tự biện minh cho mình, rằng họ chẳng bao giờ gặp được cơ hội, họ ngồi đó gào thét: "Hãy cho tôi cơ hội!”
Họ biết đâu rằng cơ hội tồn tại quanh ta mọi lúc mọi nơi, đối với học sinh, thì mỗi tiết học đều là cơ hội nhỏ, mỗi kỳ thi là cơ hội lớn để phát triển. Đối với người sản xuất kinh doanh, thì mỗi dòng tin trên đài trên báo đều là cơ hội làm ăn, mỗi phi vụ buôn bán đều là cơ hội để bạn quảng cáo hình tượng bản thân và sản phẩm, mỗi đơn dặt hàng là dịp tốt để tiếp thị phẩm cấp và chữ tín của mình.
Chúng ta đang sinh tồn trên thế gian, riêng cuộc sống chính là cơ hội mà thượng để giành cho mỗi người để tự thể hiện mình, bạn sống theo kiểu nước chảy bèo trôi, không chịu cố gắng vươn lên, coi như bạn từ chối cơ hội thượng đế giành cho mình, nếu bạn nắm bắt và phấn đấu hết mình, thi thố hết tài năng, để biến cơ hội thành hiện thực, thì những gì bạn nhận được, sẽ vượt ra ngoài mơ ước của bạn.
Những kẻ lười nhác cũng hay oán thán cơ hội không đến với mình, họ thậm chí phàn nàn không đủ thời gian, trong khi những người siêng năng cần cù, luôn cố gắng lao động không biết mệt mỏi, những người đầu óc thông minh nhận ra cơ hội từ những chuyện nhỏ nhặt không đâu, còn người vô tâm thì cơ hội lớn đi qua trước mặt cũng không hề nhận biết.
GỢI MỞ NĂNG LỰC
Đàn ông giỏi giang, biết dùng lao động gian khổ để đón đầu, nắm bắt cơ hội, triệt để khai thác cơ hội để giúp mình đổi đời.
11. TỰ TẠO RA CƠ HỘI CHO MÌNH
Nhìn chung, những nhân vật đàn ông làm nên sự nghiệp rực rỡ, cuộc đời của họ thường kém may mắn, họ không phải là đứa con được cưng chiều của thần vận may, thậm chí bị giày vò thử thách rất khắc nghiệt. Nhưng cuối cùng họ vẫn vượt trội hơn người, nguyên nhân chính là, họ biết tự tạo ra cơ hội cho mình.
Có một đại pháp sư, suốt đời khổ luyện với mục tiêu duy nhất là nắm được "Phép dời núi", nhiều người cung kính hỏi pháp sư rằng: "Ngài lấy sức mạnh từ đâu mà có thể di dời được quả núi?" Pháp sư cười lớn trả lời rằng: "Luyện phép này thật đơn giản, chỉ cần nắm được một bí quyết là: Nếu núi không chịu dời, thì bản thân mình phải dời đến với núi!”
Ai cũng hiểu rằng trên đời làm gì có phép dời núi, chỉ có con người di chuyển đến với núi thôi.
Trên đời có biết bao sự vật giống như trái núi, nghĩa là sức người không thể thay đổi nó được, nói chính xác hơn, tính đến thời điểm này, sức lực của con người chưa thể làm gì được.
Suy rộng ra, nếu người ta không thích mình, chính là vì mình chưa thể hiện được gì khiến họ thích mình. mình không thuyết phục được ai đó, chứng tỏ lời nói của mình chưa đủ sức hùng biện. Khách hàng không ưa chuộng sản phẩm của mình, chứng tỏ sản phẩm của mình chưa làm cho khách hàng vừa ý.
Nếu chúng ta chưa thu được thành công, vì chúng ta chưa tìm ra bí quyết thành công.
Muốn thay đổi người khác, thì trước hết hãy tự thay đổi mình, muốn thay đổi số phận cũng phải thay đổi con người mình. Pháp sư nói rất có lý, núi không đến với mình, thì mình phải đến với núi. Người thợ săn chớ có ngồi dưới gốc cây chờ con thỏ xuất hiện, mà phải chủ động săn lùng, người có hoài bão lớn không ngồi chờ thời cơ mà phải sáng tạo ra thời cơ cho mình, như thế mới có thể chen chân ganh đua với đời.
Khi mặt trời mọc, thì mọi loài thú hoang dã trên thảo nguyên châu Phi bắt đầu chạy nhảy hoạt động, sư tử nếu không đuổi kịp con linh dương, thì sẽ bị chết đói, ngược lại linh dương cũng tự hiểu rằng nếu mình chạy chậm hơn sư tử, thì sẽ bị sư tử ăn thịt.
Khi ra chào đời, đứa bé nào cũng như nhau không thể tự lập để sống, nhưng sau này lớn lên, trong cùng môi trường vẫn có người trở nên hùng mạnh như sư tử, có người yếu đuối như linh dương, quy luật đấu tranh sinh tồn không bao giờ thay đổi, kẻ mạnh sẽ thắng kẻ yếu sẽ thua.
Như vậy trên đường đời, nếu không thể trở thành sư tử, thì chí ít, bạn cũng phải trở thành con linh dương nhanh nhẹn, mới có cơ hội sinh tồn, nếu không bạn sẽ bị đào thải, vì đó là quy luật tự nhiên, là lẽ tồn vong của tạo hóa, không có trường hợp ngoại lệ.
GỢI MỞ NĂNG LỰC
Chúng ta không thể chấp nhận đóng vai người thợ săn ôm gốc cây đợi con thỏ, mà phải tích cực chủ động tìm tòi hoặc sáng tạo ra cơ hội cho mình, có như vậy mới có hy vọng giành phần thắng trên đường đua.
12. BIẾT TÙY CƠ ỨNG BIẾN HÒA NHẬP THỜI CUỘC
Đàn ông muốn hoàn thành sự nghiệp lớn, thì phải thức thời và biết tùy cơ ứng biến.
Trước ngày giải phóng, tại thành phố Thượng Hải có một khu công nghiệp nổi tiếng tên là "Công viên Quán Sinh", vì nó được ông Tiến Quán Sinh lập ra từ năm 1915, ông Quán Sinh theo nghề sản xuất kinh doanh kẹo bánh, đồ hộp. Do biết kinh doanh có bài bản nên cơ nghiệp của ông phát triển rất nhanh, đến năm 1936 giá trị sản lượng đã được xếp hàng đầu trong ngành thực phẩm ở Trung Quốc thời đó. Nhưng khi thành phố Thương Hải bị ngoại bang xâm chiếm, cơ ngơi của ông bị tổn thất nặng nề, tuy nhiên ông không hề lùi bước, vì ông biết hòa nhập thời thế, sau khi cân nhắc, ông quyết định dời cơ nghiệp về thành phố Trùng Khánh nằm sâu trọng nội địa, tuy nhiên Trùng Khánh vẫn là một đầu mối kinh tế giao thông quan trọng dân cư đông đúc, lúc đó được chọn làm thủ đô lâm thời. Quả nhiên. sau khi dọn đến Trùng Khánh, sự nghiệp của ông đã hồi phục và phát triển hơn trước.
Đương nhiên sự phát triển của Công viên Quán Sinh không phải được thuận buồm xuôi gió, vì nó bị nạn sách nhiễu chèn ép của nhiều thế lực, ông Quán Sinh phải nhiều phen lao đao vất vả, để thích ứng với hoàn cảnh xã hội thời đó, ông đã áp dụng một số biện pháp tương ứng, một là tìm các nhân vật chính trị cỡ bự để làm chỗ dựa, hai là thuê người có thế lực ở địa phương làm cố vấn, ba là không tiếc tiền đưa quà cáp hối lộ cho những kẻ có quyền lực khác.
Thế mới biết, một xí nghiệp muốn được yên ổn làm ăn, ông chủ phải rất thức thời, tùy cơ ứng biến, ông Quán Sinh làm ăn dưới sự thống trị đen tối của chính phủ Quốc Dân Đảng, có thể nói là bối cảnh rất tồi tệ, nhưng ông luôn kiên trì tư tưởng chủ đạo để phát triển sự nghiệp kinh doanh, nhiều biện pháp của ông đến nay vẫn còn giá trị tham khảo.
Tại tỉnh Triết Giang trước đây có nghề sản xuất gạt tàn chất lượng rất cao, tạo dáng tinh xảo, bán rất chạy trên thị trường trong nước và xuất khẩu ra nước ngoài, nhưng rồi thời thế chuyển xoay, cho dù gạt tàn còn đẹp hơn trước rất nhiều, lại được cải tiến để việc tẩy rửa tiện lợi, nhưng ở các nước phương tây người ta đã bắt đầu sử dụng loại quạt điện treo tường, mà gạt tàn vẫn nông như trước, thì khi bật quạt tro bụi sẽ bay tung lên, các bà xã phải quét dọn luôn tay nên thường kêu ca phàn nàn, không cho ông chồng sử dụng gạt tàn nữa. Trước tình hình đó các nhà sản xuất nhanh chóng cải tiến gạt tàn thành loại có bụng to và đáy sâu, sau khi tung ra thị trường bán thử, được người tiêu dùng rất hoan nghênh, họ cho sản xuất đại trà để xuất khẩu, không ngờ chỉ được mấy năm, lượng tiêu thụ giảm dần, Bộ Ngoại thương lại phải tiến hành điều tra, mới vỡ nhẽ ra rằng, bây giờ ở nước ngoài đã chuyển sang lắp máy điều hòa không khí trong gia đình, quạt điện trên tường không còn được sử dụng nữa, các bà nội trợ quay ra chê gạt tàn miệng nhỏ đáy quá sâu khó xúc rửa. Chẳng bằng loại gạt tàn ngày xưa, thế là bộ ngoại thương lại đề nghị các nhà sản xuất thay đổi mẫu mã lần thứ hai, sau đó lại chiếm lĩnh được thị trường.
GỢI MỞ NĂNG LỰC
Trong xã hội hiện đại, nếu người đàn ông không thức thời, không biết tùy cơ ứng biến, không theo kịp thời cuộc, sẽ bị đào thải.