5 Giờ 25 Phút

Chương 31: Người đàn ông hạnh phúc

Mười phút sau, Emily đi nhanh xuống con đường dốc. Đại úy Wyat đứng bên trong hàng rào sắt, gọi:

- Tiểu thư Emily? Những lời người ta đang đồn đại là đúng hay sai đấy?

- Đúng đấy! - Emily đáp, nhưng không đứng lại.

- Tiểu thư vào đây đã... Đi đâu mà vội vã thế. Vào đây, tôi mời tiểu thư một ly porto hoặc tách trà nóng đã. Một sai lầm của thời đại ngày nay là vội vã. Ai cũng vội vã, lúc nào cũng vội vã.

- Đúng, ông nói đúng. Thế hệ chúng tôi quả là dại dột, tôi hiểu chứ! - Emily vẫn vừa đi vừa nói.

Cô chạy như bay vào nhà bà Percehouse.

- Cháu kể bà nghe toàn bộ câu chuyện.

Emily bắt đầu kể. Bà già chăm chú lắng nghe. Đến đoạn quan trọng bà lại đệm vào một tiếng kêu ngạc nhiên hoặc thán phục.

- Lạy Chúa? Làm sao có thể như thế được?

Emily kể xong. Bà già bại liệt cố chống tay nhấc đầu lên, chĩa một ngón tay nói:

- Tôi đã nói với cô đấy thôi. Lão Burnaby là kẻ keo kiệt và đố kỵ. Bảo họ là bạn bè của nhau ư? Bạn bè cái gì, tôi xin hỏi cô. Đã hai chục năm nay, về mọi mặt Trevelyan đều hơn Burnaby đôi chút, trong môn trượt tuyết, môn bắn súng, hoặc môn giải các bài đố ô chữ... Vậy thì làm sao Burnaby chịu nổi? Trevelyan lại giàu, trong khi Burnaby nghèo. Làm sao có thể yêu quí được một người hơn mình về đủ mọi phương diện?

- Bà nói đúng. Nhân đây, cháu xin hỏi bà, bà có biết chuyện anh Garfield cháu bà lại quen thân với bà dì của người yêu cháu, bà Gardner, không? Hai người ngồi cùng với nhau trong quán giải khát Deller hôm thứ sáu đấy.

- Bà Gardner là mẹ đỡ đầu của nó đấy. Hôm ấy nó bảo đi Exter thăm một người bạn, thì ra là "bạn" thế đấy! Nó lại vòi tiền bà ta chứ gì. Tôi biết tính nó quá đi rồi. Được, tôi sẽ bảo nó.

- Bà đừng mắng anh ta. Cháu đi đây, chào bà Percehouse. Còn bao nhiêu việc phải làm cho xong.

- Vậy cô đã hoàn thành nhiệm vụ.

- Nhưng chưa phải đã xong. Cháu còn phải đi London, đến công ty bảo hiểm, nơi anh James làm, để thuyết phục ban quản trị công ty đừng đưa anh ấy ra tòa về tội dùng trộm tiền của công ty.

- Chà! - bà Percehouse lắc đầu thông cảm.

- Cháu hy vọng, chuyện vừa qua sẽ là bài học tốt cho James. Từ nay anh ấy sẽ sống thận trọng hơn.

- Tôi cũng tin như thế. Nhưng cô tin sẽ thuyết phục được các sếp của cậu ấy chứ?

- Cháu tin làm được - Emily quả quyết đáp.

- Rồi sau đấy?

- Rồi sau đấy ạ? Cháu sẽ là mọi thứ vì James.

- Sau đấy nữa?

- Bà hỏi thế nghĩa là sao ạ?

- Cô sẽ quyết định, cậu nào trong hai cậu ấy chứ?

- Ra chuyện ấy?

- Tôi rất muốn biết. Trong hai chàng trai trẻ ấy, cậu nào chiến thắng?

Emily ôm bà già, cười vang:

- Cháu không nói, bà cũng thừa hiểu rồi.

Nói xong, cô chạy vụt ra ngoài.

Ra đến đường, cô nhìn thấy chàng nhà báo Enderby đang chạy lại. Khi đuổi kịp Emily, anh ta nắm hai bàn tay cô:

- Emily! Emily yêu quí!

- Anh Enderby!

- Cho anh hôn em! - Enderby kêu lên rồi ôm hôn luôn - Emily yêu quý, vậy là anh đã thành công. Bây giờ anh là một phóng viên có hạng rồi. Còn em?

- Tôi làm sao?

- Nếu cậu James chưa được ra khỏi tù thì anh chưa dám bàn đến, nhưng bây giờ việc cậu ta đã xong.

- Thì sao?

- Emily, em thừa biết anh mê em, và anh biết em cũng yêu anh. Đối với em, giai đoạn James Pearson chỉ là một bước sai lầm. Anh muốn nói rằng số phận đã gắn liền hai chúng ta. đúng thế không?

- Nếu đấy là lời cầu hôn, thì anh không nên nài ép - Emily nói.

- Em thấy đấy...

- Không!

- Nhưng...

- Nếu anh để tôi được nói thẳng, thì xin nói rằng tôi yêu James... yêu say đắm!

Enderby há hốc miệng nhìn cô gái trẻ:

- Anh không tin!

- Tôi không nói dối đâu! Trước đây tôi yêu James, và bây giờ vẫn yêu.

- Emily, vậy mà em đã làm tôi hy vọng...

- Tôi chỉ nói là may mắn thay ai có được một người bạn đáng tin cậy.

- Vậy mà tôi đã tưởng...

- Nếu anh hiểu lầm thì đâu phải lỗi tại tôi?

- Emily, em là một phụ nữ tàn nhẫn...

- Tôi biết chứ, anh Enderby thân mến. Anh muốn gọi tôi thế nào tôi cũng nhận, và đúng là tôi như thế thật. Bây giờ anh nên nghĩ đến vị trí người hùng của anh hôm nay. Sự nghiệp của anh đang đầy triển vọng. Anh là người mạnh, anh không cần ai giúp sức.

- Im đi, Emily! Emô đã đập vỡ trái tim tôi. Lúc em cùng với thanh tra Narracott bước vào nhà phu nhân Willett, em oai phong như một nữ thánh, luôn chiến thắng trong việc gỡ oan cho những kẻ vô tội!

Có tiếng chân người bước đến: ông Duke.

Emily reo lên:

- Ôi, ông Duke! Anh Enderby, xin giới thiệu với anh, ông Duke, cựu chánh thanh tra Sở cảnh sát London.

- Thật sao? Vậy ra ông chính là thanh tra Duke lừng danh?

- Chính là hắn đấy. Sau khi nghỉ hưu, hắn về sống ở đây, không ai muốn nhắc đến thời vinh quang đã qua.

- Bây giờ tôi mới hiểu, tại sao khi tôi năn nỉ ông thanh tra Narracott điều tra về quá khứ rất có thể đầy tội ác của ông Duke, thanh tra Narracott chỉ cười.

Vị cựu chánh thanh tra phá lên cười.

Trong lòng Enderby lúc này đang diễn ra cuộc vật lộn giữa tình yêu và sự nghiệp nhà báo. Cuối cùng nhà báo đã thắng.

- Thưa ông Duke, tôi rất hân hạnh được quen biết ông. Nếu tôi đề nghị ông viết một bài nhỏ về vụ án Trevelyan, ông nhận lời chứ?

Emily cáo lỗi với hai người đàn ông, lao chạy về phía ngôi biệt thự của bà Curtis. Cô xếp rất nhanh quần áo đồ đạc vào vali để trả phòng.

Bà Curtis nói:

- Tiểu thư nán lại ít lâu đã!

- Không được, thưa bà Curtis... Vị hôn phu của tôi...

- Vậy trong hai người ấy, ai mới thực là vị hôn phu của tiểu thư?

Emily vừa xếp nhanh quần áo vào va li vừa đáp:

- Anh hiện đang ngồi trong tù, tất nhiên rồi. Làm gì còn anh nào khác nữa?

- Tôi khuyên tiểu thư nên nghĩ cho kỹ. Anh nhà báo hơn nhiều! Anh trong tù làm sao bằng được anh nhà báo.

Cô liếc nhìn ra cửa sổ, thấy Enderby vẫn đang nói chuyện với viên cựu chánh thanh tra Duke.

- Anh nhà báo chuyên gặp may… - Emily nói tiếp - Nhưng tôi biết anh kia, tức là anh đang trong tù, sẽ ra sao nếu bị tôi bỏ rơi. Không có tôi, ngay lúc này, anh ấy đã ra sao rồi?

- Tiểu thư nói đúng - bà Curtis thở dài.

Emily xuống nhà, chào ông chồng bà ta, lúc này đang thiêm thiếp.

Bà Curtis nói tiếp:

- Tiểu thư y hệt bà cô tôi ngày xưa, bà Sarah Belinda. Yêu mê mệt ông George Plunket khốn khổ, lấy ông ta bất chấp ông ta nợ đầm nợ đìa, khách sạn Ba Con Bò của ông ta bị kê biên. Vậy mà hai năm sau, bà Sarah cô tôi trang trải được hết, và dựng lại được cơ đồ. Kinh doanh của khách sạn lại phát đạt và ngày càng phát đạt.

- Đúng thế - ông Curtis chêm vào.

- Trong khi ông George ấy chỉ được mỗi cái đẹp mã!

- Nhưng từ khi kết hôn, ông ta không nhìn đến bất cứ một phụ nữ nào khác ngoài vợ.

- Bởi bà Sarah đâu để ông chồng có dịp nghĩ đến một người phụ nữ nào khác.