5 Giờ 25 Phút

Chương 17: Bà percehouse

Về đến nhà bà Curtis, Emily thấy Enderby đang ngồi đợi cô về ăn điểm tâm.

Chuyện người tù vượt ngục có vẻ gây ấn tượng rất mạnh cho bà chủ nhà.

- Lần tù vượt ngục gần đây nhất xảy ra cách đây hai năm, nhưng chỉ sau ba ngày là bị tóm lại, ỏ gần làng Moretonhamsptead.

- Liệu tên tù vượt ngục lần này có đi về phía chúng ta không, thưa bà Curtis? - Enderby hỏi.

- Không đời nào tù vượt ngục dám liều lĩnh đi về phía này, vì phía này xa các thành thị. Bọn họ thường tìm cách đến Plymouth, nhưng chưa đến được đó thì đã bị bắt lại.

- Tôi tưởng ở khu vực này có nhiều hang hốc có thể ẩn náu được?

- Cô nói rất đúng. Thậm chí gần đây có một cái hàng tên là "Động Pixie", cửa vào rất hẹp, nhưng bên trong rộng lắm. Nghe đồn là xưa kia có một vị quan của Vua Charles đã ẩn náu trong đó suốt nửa tháng trời. Một cô gái dưới làng hàng ngày lên tiếp tế thức ăn cho ông ta.

Chàng nhà báo Enderby nói:

- Tôi rất muốn xem cái động ấy.

- Tìm nó không dễ đâu. Mùa hè thường có những đám người nghỉ mát tổ chức đi tìm cái động ấy, nhưng nhiều khi mất cả một buổi sáng mà không tìm ra. Còn nếu cậu tìm thấy được, thì bỏ lại trong ấy một cái trâm, nghe đồn là sẽ được phù hộ và gặp may mắn đấy.

Xong bữa điểm tâm, chàng nhà báo và cô gái ra vườn trao đổi.

Enderby nói:

- Có lẽ sáng nay tôi phải đi Princetown. Tôi là người hay gặp may. Hôm đến đây, chỉ để trao tấm séc giải thưởng của báo Tin Điện, vậy mà gặp được đúng vụ án mạng ly kỳ này.

- Thế sáng nay anh không chụp ảnh thiếu tá Burnaby à?

- Tôi đang tính lấy cớ thời tiết chưa tốt, để có lý do nán lại làng Sittaford thêm. Cô Emily ạ, tôi vừa gửi về tòa soạn một bài nói về cô đấy.

- Thật à? Anh nói những gì trong đó?

- Nói những điều độc giả đang quan tâm. Đầu đề bài báo là: Phóng viên đặc biệt của báo Tin Điện kể về cuộc gặp gỡ của ông ta với vị hôn thê của James Pearson, người bị tình nghi là hung thủ giết đại úy Trevelyan... Trong bài báo, tôi viết rằng Emily Trefusis rất xinh đẹp và dũng cảm.

- Cảm ơn anh, Enderby.

- Rằng cô có làn tóc mềm mại, quăn tự nhiên.

- Cái gì?

- Thì đúng như thế còn gì?

- Nhưng anh kể thứ đó ra làm gì kia chứ?

- Độc giả rất thích những chi tiết kiểu đó. Khi ấy họ sẽ chăm chú đọc bài báo hơn. Tôi đặt vào miệng cô những lời tha thiết, đầy quyết tâm, phải cứu bằng được người yêu thoát khỏi nỗi oan ức. Mục đích để lôi kéo dư luận công chúng về phía cô.

- Nhưng tôi có nói những câu ấy thật không?

- Sao? Cô không thích à?

- Không? Nhưng thôi, anh nói tiếp đi. Anh còn viết những gì nữa?

- Tôi bịa ra những chi tiết về quá khứ phục vụ trong hải quân của đại úy Trevelyan. Phải có những thứ ấy mới đáp ứng được lòng hiếu kỳ của công chúng.

- Vậy ra sáng nay anh đã làm được khối việc.

- Còn cô, Emily? Cô dậy sớm, đã đi những đâu và thu lượm thêm được gì?

Emily thuật lại tóm tắt cuộc trò chuyện với ông già Rycroft. Bỗng nhiên cô gái ngừng lại. Chàng nhà báo nhìn theo hướng mắt của Emily, thấy một thanh niên đứng ngoài hàng rào đang vẫy tay gọi họ.

- Xin lỗi làm đứt quãng câu chuyện của hai vị. Nhưng bà cô tôi sai tôi sang gặp hai vị.

- Có chuyện gì vậy?

- Cô tôi có tính đã muốn gì là bắt người khác phải thực hiện cho bằng được. Xung quanh đây ai cũng phải sợ bà ấy...

- Có phải bà Percehouse không?

- Đúng. Vậy là tiểu thư đã biết cô tôi. Hẳn do nghe bà Curtis kể về tiểu thư, nên cô tôi rất tha thiết muốn gặp cô. Cô tôi sai tôi ra đây, nói với cô rằng, cô tôi bị liệt, không đi được, rất muốn mời cô sang nhà... Nhưng nếu cô không muốn sang, thì cô cứ viện một cớ nào đó, thí dụ váng đầu hay mệt mỏi gì đấy, tôi sẽ nói lại với cô tôi.

- Không. Tôi lại đang muốn gặp bà Percehouse - Emily nói - Tôi sẽ theo ông về nhà ngay bây giờ. Anh Enderby anh họ tôi phải sang gặp thiếu tá Burnaby.

Enderby phản đối rất khẽ.

- Sao không cho tôi cùng sang đó?

- Tôi sang một mình, bà ta dễ nói chuyện hơn - Emily kiên quyết đáp.

Nói xong cô ra cổng, đi theo anh chàng trẻ tuổi.

- Hẳn ông là Garfield?

- Vâng. đúng thế. Lẽ ra tôi phải tự giới thiệu trước.

- Ông không sống ở đây phải không, ông Garfield?

- Tôi làm sao chịu nổi cái làng heo hút này, không có thứ gì giải trí, đến một rạp chiếu bóng hạng bét cũng không có.

Vào đến nhà, Emily thấy một bà già gầy dộc, xanh xao, mặt nhăn nhúm, nằm trên đi văng. Thấy khách vào, bà cố nhấc người lên đôi chút để chào.

- Chào tiểu thư? Cảm ơn cô đã đến đây. Tôi được nghe nói đến cô, rất muốn gặp. Cô hiểu cho, người bị liệt như tôi, bao giờ cũng rất thèm nghe chuyện bên ngoài. Garfield, cháu ra sơn nốt chiếc bàn và hai cái ghế băng ngoài vườn đi.

- Vâng, thưa cô.

- Cô ngồi xuống đi, tiểu thư Emily.

Lạ một điều, không hiểu tại sao Emily lại thấy mến bà già mà mọi người đều ghét này. Tình trạng đau ốm và cô đơn của bà già làm cô mủi lòng.

- Tôi nghe nói cô là vị hôn thê của người cháu ông Trevelyan. Hẳn cô đến đây để tìm chứng cứ giải oan cho cậu ấy? Tôi xin chúc cô thành công.

- Cảm ơn bà.

- Tôi đoán cô đến đây để tìm hiểu những người trong cái xóm nhỏ này. Tôi có thể giúp cô khá nhiều đấy.

- Ôi, nếu vậy cháu biết ơn bà bao nhiêu!

- Có gì đâu. Tôi nghe chuyện về cô, rất mến cô và muốn giúp được cô phần nào.

- Vậy à? Thế ta bắt đầu từ thiếu tá Burnaby, được không ạ?

- Đó là điển hình của một sĩ quan quân đội về nghỉ, thiển cận, keo kiệt, và đố kỵ. Ông ta nhìn không xa hơn cái chỏm mũi ông ta và tuy đã rất giàu nhưng vẫn chi li từng xu một.

- Còn cụ Rycroft ạ?

- Một ông già gàn dở, kiêu căng là cái gì cũng biết, nhưng thật ra ngoài các giống chim ông cụ không biết thứ gì hết. Ông cụ khoe là rất giỏi môn tội phạm học, nhưng toàn nhận định sai.

Emily thấy bà già nhận xét đúng như cô dự đoán nên rất thích thú.

- Còn ông Duke ạ?

- Ôi, ông ấy thì quả là tôi không biết chút nào. Chỉ thấy ông ta rất khác đời. Tôi cảm thấy ông ta có một quá khứ bí mật và tôi rất muốn biết, nhưng chưa dò được ra.

- Bà nhận xét thế nào về hai mẹ con phu nhân Willett?

Nghe đến tên vị phu nhân thuê tòa lâu đài, bà Percehouse cố nhổm dậy, nhưng không được, lại nằm xuống:

- Chà, hai mẹ con bà ấy? Biết nói thế nào với cô đây? À, có thông tin này tôi có thể cung cấp cho cô. Cô ra chiếc bàn kia, mở ngăn kéo bên trái. Đúng đấy. Lấy chiếc phong bì trắng đem lại đây.

Emily đưa chiếc phong bì cho bà già nhăn nheo.

- Không biết thứ này có quan trọng gì không? Ai cũng có điều bí mật riêng, giấu người khác. Bà Willett cũng có quyền giữ điều bí mật riêng của bà ấy chứ.

Bà già cho tay vào phong bì nhưng chưa lấy ra thứ gì đó.

- Hôm phu nhân Willett chở đồ đạc đến lâu đài, rất nhiều hòm xiểng cồng kềnh. Đám đầy tớ gái thì hì hục khuân từ xe tải vào nhà... Tôi nằm trong này qua cửa sổ nhìn ra. Bỗng tôi thấy một mảnh giấy mầu vàng rơi trong đống đồ đạc ra mà không ai để ý. Tính tôi không thích thấy giấy tờ vương vãi tôi bèn bảo thằng cháu tôi ra nhặt đem vào đây để lúc nào trả lại cho phu nhân. Thấy chỉ là cái nhãn, nên tôi định vứt vào sọt rác, nhưng vì tờ nhãn đẹp, nên tôi giữ lại, bỏ vào chiếc phong bì này. Một lần giở ra xem, tôi nhận thấy có một điều lạ. Phu nhân Willett kể rằng cô con gái bà phu nhân cũng chỉ biết Nam Phi, nước Anh và vùng bờ biển Địa Trung Hải bên Pháp...

- Nhưng không đúng như thế ạ? - Emily hỏi.

- Cô nhìn mảnh nhãn này xem - Bà già Percehouse lấy trong phong bì ra một mảnh giấy màu vàng đưa Emily.

Đó là nhãn dán trên hành lý, mang tên một khách sạn: Khách sạn Mendel, Melbourne, Australia.

Bà Percehouse nói tiếp:

- Australia không phải đất Nam Phi! Vậy là hai mẹ con phu nhân Willett đã qua thành phố Melbourne thuộc Australia! Chi tiết này không biết có giúp ích gì cô chút nào không? Tại sao bà ta phải giấu chuyện hai mẹ con đã từng sang Australia? Giấu để làm gì?

- Chà, chuyện này cũng lạ như chuyện họ tìm nơi nghỉ mùa đông tại nơi heo hút, lạnh giá này...

- Cô nói đúng. Mà tiểu thư đã gặp hai mẹ con phu nhân Willett chưa?

- Cháu rất muốn gặp, nhưng chưa tìm được cớ nào để vào gặp.

- Tôi có thể tạo cho cô một cái cớ. Cô ra bàn lấy cho tôi cái bút, mảnh giấy và phong bì. Mà khoan đã…

Bà già thét lên, giọng the thé, đanh ác:

- Garfield! Garfield! Thằng này điếc chắc? Garfield!

- Thưa cô gọi cháu ạ?

- Hôm qua ở nhà phu nhân Willett, họ tiếp khách những thứ gì? Bánh ga tô có không?

- Ga tô ạ?

- Ga tô hoặc thứ bánh gì khác họ tự làm ấy? Thế trà uống kèm với thứ gì?

Garfield ngơ ngác đáp:

- Bánh mô-ka ạ.

Bà Percehouse bèn cặm cụi viết.

“Phu nhân Willett thân mến.

Tôi được biết hôm qua bà thết khách thứ bánh mô-ka rất ngon. Tôi muốn xin bà công thức làm thứ bánh ấy, được không, thưa phu nhân thân mến?

Xin lỗi phải làm phiền phu nhân, nhưng tôi rất muốn thử làm thứ bánh ấy để dùng tráng miệng. Garfield đang bận. nên tiểu thư Emily Trefusis nhận chuyển là thư này thay nó.

Câu chuyện về tên tù vượt ngục thật khủng khiếp. phải không thưa phu nhân?

Xin thành thật cảm ơn trước.

CAROLINE PERCEHOUSE”

Bà già gấp tờ giấy, cho vào phong bì, ghi địa chỉ người nhận, rồi đưa Emily.

- Lúc này hẳn tòa lâu đài chật ních các phóng viên nhà báo. Vừa rồi thấy cả một chiếc xe tải chở đầy người đến. Nhưng cô chỉ cần bảo do tôi nhờ chuyển một lá thư, chắc chắn họ sẽ tiếp cô ngay.

- Cảm ơn bà thưa bà Percehouse - Emily nói.

- "Hãy giúp người khác thì trời sẽ giúp ta". Cô còn chưa hỏi tôi về thằng Garfield, cháu tôi đấy. Nó hiền lành, to61t bụng, nhưng không có chút bản lĩnh nào hết. Vì tiền, nó có thể làm bất cứ thứ gì. Cô thấy nó cam chịu để tôi hành hạ như thế, chỉ cốt để tôi cho nó hưởng thừa kế. Nó đâu biết rằng nếu có cưỡng lại tôi, tôi lại yêu nó hơn gấp hàng trăm lần! Đồ ngu xuẩn!

Ngưng lại một chút, bà già Percehouse nói tiếp:

- Còn một người nữa trong xóm nhỏ Sittaford này ta chưa nói đến, là đại úy Wyat. Ông ta lén lút dùng thuốc phiện, hình như là thế, và người xấu tính có lẽ nhất nước Anh. Cô còn muốn biết thêm gì về ai nữa không?

- Hôm nay hãy tạm như thế. Nếu cần hỏi thêm, cháu sẽ sang gặp bà sau, thưa bà Percehouse.

Những điều bà kể hết sức bổ ích cho cháu. Xin cảm ơn bà.