6:00
“Không bị gì chứ!” Trạng thái của Trương An Ngạn và Ngô Gia hiện giờ đều không tốt, bảo vệ bị thứ ở trong nước đột nhiên làm khó dễ không dám lại đây, chỉ đứng ở bên hồ cảnh giác.
Ngô Gia xua xua tay, cảm giác sặc nước không dễ chịu tí nào, tay chân cậu còn đang nhũn ra không nhấc lên nổi, cả người đều phải dựa vào ngực Trương An Ngạn.
Cậu nhắm mắt thở hổn hển nửa ngày, mới miễn cưỡng đứng thẳng người, lúc này mới thấy trên cổ Trương An Ngạn đang chảy máu, mà máu thấm ra ngoài lại là màu đen.
Hàm răng cùng móng vuốt của quỷ nước có thi độc, xuống tay lại tàn nhẫn, Trương An Ngạn lúc ở trên bờ quỷ nước không chiếm được ưu thế, cái này hiển nhiên là lúc xuống nước cứu Ngô Gia không chú ý tới mình mới bị thương, miệng vết thương nhìn không dày, móng tay quỷ nước sắc bén, Trương An Ngạn trốn không kịp, chỉ sợ hiện tại đã lành ít dữ nhiều.
“Anh Ngạn!” Ngô Gia sợ hãi ca người tỉnh táo không ít, lại nhìn sơ vài lần, phát hiện hai cánh tay của Trương An Ngạn đều đầy vết thương.
Trương An Ngạn lắc đầu, “Anh không sao.” Ngoại trừ thể lực tiêu hao một chút do vừa mới ở dưới nước quả thật cũng không có gì gây trở ngại, nhưng sắc mặt lại có chút trắng bệnh, không tốt chút nào.
Ngô Gia sợ Trương An Ngạn trúng độc, sốt ruột muốn tìm đồ giải độc cho Trương An Ngạn, ai biết bảo vệ cách đó không xa lại nói: “Khụ, hoa sen kia gần nở xong rồi!”
Trương An Ngạn và Ngô Gia nghe vậy nhìn thoáng qua, hoa sen trong nước so ói trước kia càng tăng lên, từ bên kia bay tới mùi hoa nhàn nhạt.
Mùi hoa rất dễ ngửi, không nồng không nhạt, làm lòng người thoải mái, Ngô Gia nhịn không được muốn ngửi thêm vài cái, lại bất ngờ bị Trương An Ngạn giơ tay che mũi và miệng lại.
Trương An Ngạn nói vào bên tai Ngô Gia: “Đừng ngửi, Liên Yêu có thuật mê hoặc.”
Giọng Trương An Ngạn ép xuống rất nhỏ, trên người cả hai đều ướt, lại sát gần nhau, Ngô Gia vậy mà không hiểu sao lại có chút hoảng loạn.
Trương An Ngạn dường như không phát hiện ra Ngô Gia không thích hợp, chỉ dặn dò vài câu cậu phải ngoan ngoãn ở lại đây, bản thân lại tiến tới bên người Vương Khải Toàn.
Ngô Gia hoàn hồn lại, cảm giác chết đuối cũng bớt đi nhiều, liền từ mặt đất bò dậy.
Quỷ nước biết bơi, cho nên bọn họ trước đó dùng thổ trận, không nghĩ tới con quỷ thật sự trong nước lại là Liên Yêu.
Sen có thuộc tính đặc thù, ngũ hành thuộc mộc lại sinh ở trong nước, vừa có thuộc tính của thủy, mới có thể đem thi thể chết đuối nuôi thành quỷ nước.
Thổ khắc thủy, mà mộc lại khắc thổ, Liên Yêu cứ như hết chơi trò bọ ngựa bắt về núp ở đằng sau.
Lúc nữ sinh chết đuối là vừa mới thi đại học xong, Ngô Gia lần này đón năm 3 mới vào khu dạy học, giữa hè lại thấy hoa sen nở rộ, nữ sinh kia tính tình ngỗ nghịch, nuôi thi thì phải có sát khí mãnh liệt, cho nên trở thành mục tiêu của Liên Yêu.
Mà cô bé từ trước tới nay thích trốn học, cứ như vậy trở thành điều kiện tuyệt vời cho Liên Yêu r tay, Liên Yêu chỉ cần dùng một tí mùi hương tạo thành ảo cảnh, trong hồ liền nhiều thêm một cổ thi thể chết oan.
Hiện tại quỷ nước bị Trương An Ngạn giết, nó còn tính chơi cái trò gì? Ngô Gia thở đều tập trung nhìn hai người cách đó không xa.
Mệnh của Trương An Ngạn đặc biệt, cơ thể bách độc bất xâm, bảo vệ lại có kinh nghiệm phong Phú, cũng không e ngại năng lực mê hoặc của Liên Yêu.
Ngô Gia yên lòng một chút, lập tức tự mình tìm cách giải quyết.
Cậu đứng dậy đi vòng quanh hồ lần nữa vẽ trận đồ, thổ trận không có lực công kích với Liên Yêu, lại dùng để công kích chỉ sợ bị Liên Yêu dùng phản ngược lại, cho nên Ngô Gia chỉ vẽ một cái trận tránh ma quỷ bình thường.
Vương Khải Toàn ở đầu bên kia ném vài lá bùa vào hồ, chỉ là chưa tới gần, đã bị sóng nước mang theo sát khí đánh vào trong nước.
Cụm sen ở giữa đột nhiên xuất hiện một đóa sen cao hơn những đóa còn lại, ở giữa không trung như đôi mắt nhìn ba người.
Mà càng nhiều hoa sen cùng lá từ trong nước tiến về phía Vương Khải Toàn và Trương An Ngạn.
Ngô Gia nhìn chằm chằm cẩn thận phát hiện trên lá cây xuất hiện gái Ngọc, như từng con dao nhỏ sắc bén, trên nhuỵ sen lại giống như hàm răng đầy răng nhọn.
Trương An Ngạn và bảo vệ thân thể đều linh hoạt, nhảy khỏi phạm vi công kích của nó.
Lá bùa hiển nhiên không tác dụng với nó, Trương An Ngạn dùng máu của mình tạo thành từng quả cầu máu nhỏ đâm tới, không nghĩ tới lá cây vừa nãy còn quấn vào nhau giờ lại tách ra, mục tiêu trở nên nhỏ hơn, máu Trương An Ngạn gần như không đánh được tới mục tiêu.
Hai người dưới công kích của Liên Yêu chỉ có thể càng lúc càng cách xa bờ hồ.
Lúc này mặt nước đột nhiên chấn động, giống như có gì muốn vọt ra, tất cả hoa lá đều lao tới.
Thứ kia từ từ lộ ra đầu trong nước, chỉ thấy trên nước xuất hiện đống hỗn độn màu đen tuyền, được hoa sen quấn chặt lấy.
Ngô Gia ngơ ngác giây lát, tâm nói đó là thứ gì?
Dần dần, bộ phận trong nước lộ ra càng nhiều, phía dưới bắt đầu lộ ra thân thể cùng tứ chi.
Ngô Gia không kìm được sợ hãi, vậy mà lại là quỷ nước vừa rồi.
Nó mới vừa bị Trương An Ngạn làm thương nặng, mà Trương An Ngạn vội vã cứu Ngô Gia, sau khi chém ra một đó cũng không đuổi theo, quỷ nước kia vậy mà chưa chết, lại bị hoa sen bọc lại không thể động đậy, mà tất cả gai nhọn lại đâm hết vào trong thân thể của nó.
Quỷ nước thê lương vào rống vài tiếng, nhưng không thể tránh khỏi.
Ngô Gia nhìn một hồi, hiểu được, lập tức la to với Trương An Ngạn: “Anh Ngạn, các anh mau tránh ra!”
“Liên Yêu kia đang hút sát khí của quỷ nước kia!”
Nghe thấy Ngô Gia nói, Trương An Ngạn và bảo vệ đều giật mình, hai người cùng lúc lui về sau.
Mắt thấy quỷ nước kia đã bị Liên Yêu hút hết, hoa sen lại lần nữa tản ra, chỉ có da thịt treo trên từng cái gai nhọn.
Liên Yêu lập tức trở nên cuồng bạo, răng nanh bắt đầu mở ra khép vào.
Trên người Trương An Ngạn còn thương tích, mùi máu bay trong không khí, cho nên hoa sen kia liền vọt lại gần anh.
Không thể so Liên Yêu với quỷ nước, quỷ nước là vật chết mà hoa sen lại là yêu hoá, không có sợ hãi máu Trương An Ngạn như vậy.
Động tác của Trương An Ngạn không thể nhanh hơn so với Liên Yêu, cho nên mới vài cái đã bị gai cùng hàm răng làm bị thương.
Ngô Gia là mạng Phùng Cửu nếu tiến lên sẽ trở thành đối tượng hàng đầu mà Liên Yêu công kích, cho dù cậu hiện tại đứng khá xa, mấy đóa hoa sen kia cũng nhìn chằm chằm vào cậu, chỉ là bị Trương An Ngạn che ở phía trước không thể tiến lại gần được.
Trên cổ tay Trương An Ngạn còn đeo lắc tay hắc kim, mỗi lần bị Liên Yêu đả thương, Ngô Gia có thể nghe thấy tiếng tiểu quỷ kêu to.
Ngô Gia khi còn nhỏ ngây thơ không biết gì, nhiều lúc gặp nguy hiểm, tiểu quỷ sẽ ở bên tai Ngô Gia kêu to đến nổi ù tai.
Sau đó Ngô Gia có năng lực tự bảo vệ mình, hắc kim dần dần rất ít phát ra tiếng, chỉ ở lúc nguy cơ mới nhắc nhở hai người.
Trương An Ngạn nghe thấy được vòng cổ của Ngô Gia, Ngô Gia tự nhiên cũng nghe được lắc tay của Trương An Ngạn.
Ngô Gia bị từng tiếng kêu kia làm cho khẩn trương trong lòng, lúc này đột nhiên thông suốt nghĩ tới một điểm yếu.
Cậu lần nữa ở gần đó vẽ trận, sau khi vẽ xong niệm quyết khởi trận, sau đó cắt tay của mình, đem máu ném về phía Liên Yêu.
Người có máu Phùng Cửu giống như rượu ngon, thoáng chốc mấy đoá hoa sen đều quay đầu nhìn chằm chằm Ngô Gia.
Trương An Ngạn quay đầu lại, “Ngô Gia?”
Ngô Gia buông tay xuống, “Anh Ngạn, dụ chúng nó lại đây, em có biện pháp!”
Trương An Ngạn lại không nhúc nhích, nhíu mày nhìn Ngô Gia.
Bảo vệ đang đứng bên cạnh Trương An Ngạn, quay đầu hỏi Ngô Gia, “Cậu có cách à? Được chưa?” Tuổi tác của hắn hơi lớn, thể lực không bằng Trương An Ngạn, hiện tại đã có chút thở không nổi.
Ngô Gia gật gật đầu, “Anh Ngạn, anh yên tâm! Em không được không phải còn có anh sao!”
Trương An Ngạn lại không thể hạ quyết tâm, Liên Yêu lại hành động trước, chúng nó ở phía sau đánh tới hướng Ngô Gia.
Sắc mặt Trương An Ngạn biến đổi, nhanh chóng chạy về phía Ngô Gia, tuy Ngô Gia đã chuẩn bị tốt nhưng nhìn những đóa sen diện mạo dữ tợn đáng sợ lại gần cũng cảm thấy căng thẳng, theo bản năng muốn lùi bước.
Chưởng mang theo mùi máu của Trương An Ngạn đuổi lại gần, Ngô Gia đi theo hướng trên mặt đất, cho nên chiêu của Liên Yêu thất bại, lập tức bắt đầu công kích phía dưới, Ngô Gia liền lăn hai vòng né tránh.
Trương An Ngạn chạy tới muốn xé đi mấy đóa hoa sen muốn cắn Ngô Gia, kéo Ngô Gia lại gần.
Ngô Gia la to với bảo vệ: “Ông chú, cho mượn thanh đao!”
Bảo vệ báo còn ở phía sau đối phó với mấy cái hoa sen gần đó, vội vàng hô: “Đao gì?”
“Đao gì cũng được, không cần cốt đao!”
Bảo vệ vừa trốn vừa tìm, lục một hồi ném cho Ngô Gia, “Tiếp!”
Ngô Gia chạy nhanh tiếp được, quay đầu lại chặt đứt hoa sen đang xông tới, tranh thủ nó với Trương An Ngạn: “Anh Ngạn, kéo thân thể mẹ lại đây.”
Trương An Ngạn muốn đi lại không dám để Ngô Gia một mình ở giữa trận, nhưng bảo vệ đầu bên kia lại giãy dụa là lên: “Nhìn hai đứa tụi bây không chịu đi kìa, để anh đây tới, cái nào là cơ thể mẹ?”
Ngô Gia vội trả lời: “Cái cao nhất ơi giữa!”
Như là muốn phối hợp với Ngô Gia, bông hoa thật lớn ở giữa đứng thẳng ngơ ngác nhìn chằm chằm Ngô Gia..