2013

Chương 63

#62. Trốn tránh…

Đội Cơn lốc trở lên mặt đất, toàn bộ đội viên lại tập hợp đầy đủ, tính từ thời điểm Trác Dư Hàng và Lưu Nghiễn tiến vào hầm mỏ đã qua đúng một ngày một đêm.

Nhóm lính Nga đào ngũ mất đi kẻ cầm đầu nên phần lớn tản ra chạy vào rừng, chiếm giữ vùng núi cao, ngóng ra xa theo dõi động tĩnh.

“Tình hình sao rồi!” – Lại Kiệt hô lên.

Trác Dư Hàng từ xa đáp vọng tới: “Mọi người đều ở đây cả!”

Bạch Hiểu Đông vừa qua cơn say, tuy còn hơi choáng váng nhưng tinh thần đã tỉnh táo rất nhiều.

Mông Phong phóng mắt nhìn về phía đỉnh núi đối diện: “Vẫn còn hơn cả ngàn tên lính cơ mà, sao không có ai cản trở các anh thế?”

Trác Dư Hàng bèn nâng khẩu súng bắn tỉa lên, bọn lính tụ tập trên đỉnh núi lập tức kinh hoảng thét gọi, cuống quýt chạy đi tìm nơi ẩn nấp.

Trác Dư Hàng chỉ làm bộ hù dọa một chút, hạ khẩu súng xuống giải thích: “Khi vừa ra khỏi cửa hang, Hiểu Đông tay không đã đánh ngã hơn bốn chục tên, còn tôi dùng súng tỉa bớt vài đứa từ khoảng cách 1400m, thế là đều sợ mất mật, không dám xớ rớ tới nữa.

Trác Dư Hàng thuận thế trở tay, gắn khẩu Croatia RT-20 về lại sau lưng, rất có khí khái của bậc anh hùng Độc cô cầu bại.

Khẩu Croatia RT-20:

Anti-Materiel-Sniper-Rifle-4

Hai người họ đã hộ tống gần tám vạn dân rời khỏi mỏ vàng, đi tới cứ điểm gần bờ sông thì dừng lại nghỉ ngơi hồi sức. Bọn lính Nga lúc này ngược lại biến thành tù binh.

Lại Kiệt quét mắt nhìn quanh, tìm thấy tháp tín hiệu gần nhất bèn đi tới liên lạc Tổng bộ.

“Tôi là Lại Kiệt đội trưởng đội Cơn lốc, xin được Tổng bộ trợ giúp.” – Lại Kiệt nói – “Nhiệm vụ của chúng tôi cực kỳ khó giải quyết.”

“Từ trường của Trái Đất đang biến thiên nên tín hiệu bị nhiễu.” – Một giọng nữ truyền tới – “Khu số Bảy đã khởi động máy tăng cường sóng tín hiệu, nhưng chỉ duy trì liên lạc chừng mười phút, đội trưởng Lại Kiệt báo cáo vắn tắt thôi.”

Lại Kiệt liền tóm tắt sơ lược quá trình thực hiện nhiệm vụ, bên kia nghe xong thì đáp lời: “Cấp bậc nhiệm vụ quá cao, giờ tôi sẽ thay anh xin chỉ thị từ Khu số Sáu.”

Lát sau chất giọng lạnh lùng của Trịnh Phi Hổ cất lên: “Đội trưởng Lại Kiệt, tiếp tục báo cáo.”

Lại Kiệt thở phào một hơi, tốn cả chục phút mới kể được gần non nửa sự việc, đang thầm nhủ bụng hỏng bét thì Trịnh Phi Hổ lại bảo: “Cứ nói tiếp, tôi đã yêu cầu Khu sổ Bảy không hạn chế thời gian của cậu.”

Tiếp đó là giọng nói của Mông Kiến Quốc phát ra từ máy liên lạc: “Báo cáo rõ chi tiết nội dung mà Quang não đã giải đáp.”

Lại Kiệt bảo: “Lưu Nghiễn, tới đây. Anh không nhớ rõ lắm, cậu đến nói với hai vị Tướng quân đi.”

Lưu Nghiễn vừa đón lấy máy liên lạc thì có một giọng nữ vang lên: “Quang não có nhắc tới Tiến sĩ Caitlin à?”

“Vâng.” – Lưu Nghiễn đáp.

Lại Kiệt khẽ giọng giải thích: “Người này chính là Tướng quân Phó Nhu của Viện Khoa học công nghệ Bộ Quốc phòng.”

Lưu Nghiễn gắng hết sức thuật lại nội dung mà Tiên tri từng nhắc tới, bên kia đầu dây vọng tới giọng Phó Nhu: “Kiến Quốc, phải thông báo cho Khu số Bảy ngay.”

Thanh âm của Mông Kiến Quốc đáp: “Hãy ghi âm lại thông tin vừa nhận được, tôi đi trao đổi cùng Tiến sĩ Tần Hải, mấy người lo liệu xử lý vấn đề còn lại.”

Giọng nữ lại nói: “Vậy tôi sẽ đến phòng thí nghiệm ở tầng Mười chín.”

Bên kia máy liên lạc rơi vào tĩnh lặng, chốc sau Lại Kiệt mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, vội hỏi: “Thưa thầy huấn luyện?”

Trịnh Phi Hổ bị cắt ngang dòng suy nghĩ, ra tiếng đáp: “Lại Kiệt, cậu và các đội viên của mình đã làm rất tốt, thật không uổng lòng kỳ vọng của tôi. Tàu sân bay Ning đang rời khỏi vùng biển Quốc tế, tới đón tất cả đồng bào quay về. Mọi người hãy đi xuôi dòng Hắc Long Giang theo hướng Đông đến cửa biển. Suốt dọc đường đi Lưu Nghiễn nhớ dùng máy định vị gửi tín hiệu tới tàu sân bay, chúng tôi sẽ gấp rút cho một đội thuyền đến tiếp ứng.”

“Bất chấp mọi giá, các cậu phải bảo quản thật tốt những tư liệu quý báu lấy được từ phòng thí nghiệm ở hầm mỏ.”

Lại Kiệt: “Thưa Tướng quân, còn đám người Tây lông, người Hàn và cả người Triều Tiên thì sao? Phải xử lý kiểu gì đây?”

Trịnh Phi Hổ: “Cứ tự ý quyết định, đội Cơn lốc, tôi rất tự hào về các cậu.”

Tín hiệu chấm dứt.

Mông Phong: “…”

Lại Kiệt: “…”

Lại Kiệt và Mông Phong như thể bị sét bổ trúng, mãi vẫn không thể lấy lại bình tĩnh, hơn một phút đồng hồ trôi qua, Lại Kiệt mới bật thốt: “Chú mày có nghe rõ thầy ấy vừa nói gì không?!”

“Tôi rất tự hào về các cậu.” – Lưu Nghiễn tỉnh bơ nói – “Chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc lên đường thôi.”

Mông Phong vẫn chẳng thể tin nổi: “Thiệt không hở trời?!”

Trác Dư Hàng đế thêm: “Đúng đó, ông ấy tự hào về các cậu! Câu này có gì lạ đâu?”

Lại Kiệt đứng xoay tròn tại chỗ như con quay, đực mặt xoay tới xoay lui cả buổi, hồi lâu sau lại hỏi: “Đội phó, cậu có nghe thấy không, thầy huấn luyện nói thế thật hả?”

Lưu Nghiễn cắt ngang: “Đủ rồi đấy! Hai người đúng là nỗi sỉ nhục của ông ấy! Mau chuẩn bị xuất phát cho tôi!!”

Lại Kiệt thở ra nhẹ nhõm, dưới màn đêm dằng dặc, hơn tám vạn người đông đúc đã xếp hàng chỉnh tề trên khoảng đất bằng rộng lớn, ai nấy đều mang theo vật dụng cá nhân để di tản. Lại Kiệt sắp xếp cho các đội viên cắt lượt nghỉ ngơi, rồi đi tới chỗ nhóm người Trung Quốc phân chia bố trí, khoảng chục người thì chọn ra một tiểu đội trưởng, trăm người chia làm mười đội, cứ thế nhân lên ngàn người, mười ngàn người, cuối cùng là năm ngàn người.

Việc điều hành quản lý tốn rất nhiều thời gian, may mà hồi còn ở K3 Lại Kiệt đã được đào tạo một khóa, rốt cuộc cũng sắp xếp ổn thỏa một đội ngũ thường dân khổng lồ. Đến một khắc cuối cùng trước bình minh, Lại Kiệt nói với đại đội trưởng mới của hàng vạn người: “Hãy thông báo với mọi người, chuẩn bị xuất phát.”

Từ đỉnh núi phía xa bỗng lóe lên một vệt pháo sáng, bên lính Nga thấy đội Cơn lốc gần khởi hành mới chịu cử một đại diện tới đàm phán.

Một tên sĩ quan đi bộ xuống núi, hai tay giơ cao, tỏ vẻ không có khí giới trong người, Lại Kiệt ra lệnh tạm ngưng di tản, mang theo một người phiên dịch bước tới.

“Tôi là Trung Tá Solwolf.” – Tên sĩ quan tự giới thiệu.

“Lại Kiệt, Thượng Úy.” – Lại Kiệt đáp lời.

“Về đồng bào của tôi, các anh định sắp xếp thế nào?” – Solwolf hỏi.

Lại Kiệt: “Chúng tôi sẽ đưa họ về căn cứ của Trung Quốc ở vùng biển Quốc tế, nơi đó vô cùng an toàn, anh đừng lo lắng.”

Solwolf lại nói: “Như vậy…”

Lại Kiệt: “Trong hầm mỏ đã tràn lan virus, quân đội Trung Quốc sẽ nhanh chóng tới phá sập nó, các người không thể trở về được đâu.”

Solwolf trầm mặc không đáp, Lại Kiệt tiếp lời: “Các người cũng có thể hạ vũ khí xuống, đi theo quân đội chúng tôi, với tinh thần cứu viện nhân đạo Quốc tế, Tổng bộ sẽ tiếp nhận các người thôi.”

Solwolf nói: “Thượng úy, Nguyên soái Andre đã từng là một anh hùng.”

Lại Kiệt nhướn mày rằng: “Và cũng là tác nhân gây nên rất nhiều chuyện phiền toái, tôi hiểu chứ, nếu không tôi đã chẳng dành thời gian trò chuyện hòa nhã với anh thế này.”

Solwolf: “Đây là một cuộc chiến không đáng có. Hơn nữa, Tướng quân Andre cũng không hề mong muốn việc giam giữ và lây lan bệnh tật, ngài ấy là một người rất chính trực, hồi còn đóng quân ở Blagoveshchensk, ngài ấy chưa bao giờ phân biệt đối xử với người Trung Quốc. Chỉ bởi virus khống chế, nên ngài ấy mới gây ra hàng loạt thảm kịch, tôi rất tiếc vì điều đó.”

Lưu Nghiễn lẳng lặng đi tới phía sau Lại Kiệt từ lúc nào, bỗng chen lời: “Virus có khả năng phóng đại ý nghĩ nội tâm của con người tới vô hạn, Andre vốn có niềm kiêu ngạo của mình, nên sau khi bị virus tác động, tính cách tiêu cực liền theo đó nảy sinh, đây là những gì Tiên tri đã nói với chúng tôi.”

Solwolf chẳng thể đáp lời.

Lại Kiệt: “Cứ việc nói thẳng, anh có cách giải quyết nào tốt hơn không?”

Solwolf: “Hãy để đồng bào Nga đi cùng chúng tôi.”

Lại Kiệt trầm ngâm đắn đo, hiện tại tất cả quyền quyết định đều nằm trong tay mình, thả người Nga rời đi thì dễ, nhưng làm sao đảm bảo Solwolf và lính tráng của hắn đủ sức bảo vệ cho họ?

“Anh định dẫn họ đi đâu?” – Lại Kiệt hỏi.

“Từ đây đi về hướng Tây Nam, tiến vào Mông Cổ, rồi tìm đường tới trung tâm tị nạn ở Siberia.” – Solwolf nói – “Lúc trước chúng tôi vốn rời đi từ nơi đó.”

Bây giờ thời gian cấp bách, không thể kéo dài thêm được nữa, sau rốt Lại Kiệt đáp ứng: “Anh cứ đi hỏi lần lượt từng người, xin tôn trọng nguyên tắc tự nguyện, những ai bằng lòng gia nhập bên anh đều có thể theo anh trở về.”

Solwolf như được trút nhẹ gánh, cùng bắt tay với Lại Kiệt, hai bên ra sức nắm thật chặt, Solwolf cảm kích thốt: “Xin cảm ơn.”

Lại Kiệt: “Không có gì, sau khi mọi việc kết thúc, Tòa án công lý Quốc tế sẽ cho mọi người một sự phán xét công bằng.”

Solwolf không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Ngày 29 tháng 6 năm 2013,

Trước khi Mặt trời dâng lên, lần đầu tiên trong đời tôi được chứng kiến cực quang.

Quang cảnh lúc đó quả thực tráng lệ vô cùng, tám vạn người đồng loạt reo lên kinh ngạc, những người đang ngồi nghỉ dưỡng sức vội đứng hết dậy, bất kể là người Nga hay người Trung Quốc, đều mê mẩn ngắm nhìn bầu trời phía Bắc.

Đẹp tuyệt, luồng sáng điện từ màu lam nhạt hoa lệ vắt ngang lưng trời, trông hệt như một dải lụa sáng mềm mại tỏa ra giữa thời khắc tăm tối nhất trước bình minh, bung tràn cả bầu trời đêm.

Nó ung dung uốn lượn giữa hằng hà tinh tú, như hóa thành một linh hồn hư ảo bầu bạn vầng trăng khuyết mông lung, mấy giây sau lại biến đổi không ngừng, phảng phất như đấng Tạo hóa đang thức tỉnh, vẫy ra một dải Ngân Hà trên bầu trời Cực Bắc, lại giống như một tia chớp màu ngọc bích chói lòa xẻ dọc trời cao.

Dải ánh sáng lấp lánh biến hóa thành muôn hình vạn trạng, cuối cùng tan mất giữa không trung.

Và khi tia nắng mai đầu tiên lóe lên từ phía chân trời, hai đoàn quân chính thức tách ra. Người Nga mang theo toàn bộ hành lý đi cùng Solwolf, mà chúng tôi lại dẫn dắt những người nước ngoài ồn ào náo nhiệt còn lại, tiến vào quốc lộ Hắc Long Giang đi về hướng Đông Nam, đến cửa biển để tập hợp cùng tàu sân bay Ning.

Ở trong xe, Lưu Nghiễn đang ngồi trên giường ghi chép đôi câu nhật ký, còn Mông Phong thì nằm duỗi mình gối đầu lên đùi cậu. Lưu Nghiễn vươn tay xoa nhẹ lên tóc hắn.

“Lạnh quá.” – Mông Phong bật thốt.

Lưu Nghiễn chau mày hỏi: “Anh khó chịu lắm hả? Chắc bị cảm rồi?”

Mông Phong trở mình, đáp: “Không biết nữa…”

Lưu Nghiễn bỗng thấy sốt ruột: “Mau ngồi dậy, để em xem thử.”

Mông Phong: “Cho anh ngủ một lát đi mà.”

Lưu Nghiễn lại bảo: “Chốc nữa ngủ tiếp… Mông Phong?”

Cậu đỡ Mông Phong ngồi dậy, lấy nhiệt kế cặp vào dưới nách hắn, rồi vén áo ba lỗ của hắn lên cẩn thận xem xét sau lưng.

Vết thương trầy trụa do Andre quất trúng giờ đã khép miệng, thậm chí còn kết vảy, chẳng có gì khác thường cả.

“Không phải chứ…” – Lưu Nghiễn bèn xuống xe gọi Lại Kiệt tới xem giúp.

Mông Phong ngủ rất không yên ổn, giống như một chú gấu chó đang ngủ đông thì bị đánh thức, bực dọc ngồi một chỗ. Lại Kiệt và Lưu Nghiễn quan sát một hồi, lát sau Lại Kiệt nói: “Đâu có bị lây nhiễm, Mông Phong, cậu thấy khó chịu à?”

Lưu Nghiễn đo xong nhiệt độ cơ thể, chỉ có 38oC, thuận tay liệng nhiệt kế sang một bên, Lại Kiệt bảo: “Cho uống liều thuốc cảm đi, chắc bị cảm rồi. Chờ khi trở về nhờ bác sĩ trên tàu sân bay khám thử.”

“Lính đặc chủng mà còn bị bệnh nữa á?” – Khóe miệng Lưu Nghiễn khẽ giần giật.

“Ầy.” – Lại Kiệt đáp – “Lính đặc chủng cũng là người mà, bị bệnh là chuyện đương nhiên, người oặt ẹo hay bệnh vặt sẽ chẳng bao giờ mắc bệnh nặng, nhưng người khỏe như vâm đến khi sinh bệnh thì nằm liệt giường.”

Mông Phong bứt rứt nhích tới nhích lui, cứ như một đứa trẻ con sinh bệnh vậy.

Lưu Nghiễn nâng tay lật qua một trang nhật ký, hí hoáy tô tô vẽ tẽ một chốc: “Anh còn nhớ lúc học bổ túc khóa hè thời cấp ba, có lần anh bị sốt cao không?”

Mông Phong đánh cái hắt hơi, đáp bằng giọng nghẹt mũi: “Ừm, vừa đấu một trận bóng rổ xong thì quay về ký túc xá tắm nước lạnh, đêm hôm đó sốt tới hơn bốn chục độ.”

Lưu Nghiễn mỉm cười: “Em còn phải cõng tên to con nọ xuống lầu truyền nước nữa cơ…”

“Thôi đừng nhắc nữa.” – Mông Phong bực mình nói – “Cũng tại em bảo cái gì mà ‘chỉ được thắng không được thua’… Cả lớp có mỗi mình anh đi cướp bóng, chuyền cho em ném 3 điểm mà chẳng trúng quả nào… Hại anh mệt bở hơi tai.”

Lưu Nghiễn phản bác: “Ai bảo không trúng, em… ít ra… cũng ném trúng một quả 3 điểm chớ bộ!”

Mông Phong đốp lại: “Nhưng ném trật nhiều vô kể đúng không?! Mỗi lần em thất bại thì anh lại phải xông lên cướp bóng bật bảng, chân vừa chạm đất là suýt choáng ngất luôn… Vậy mà lúc thi xong ai nấy đều ca ngợi em bảnh tỏn thế nào khi ném trúng một quả 3 điểm, ông đây liều sống liều chết thì chẳng có lấy một lời khen… Ngay cả chai nước cũng chả ai thèm mua cho. Chỉ vì quá quan tâm em, luôn muốn làm em vui vẻ nên anh mới phát sốt nặng tới vậy.”

Lưu Nghiễn cười muốn sái quai hàm: “Được rồi được rồi, hồi đó em còn chưa hẹn hò với anh cơ mà. Sau này khi hai đứa mình chính thức quen nhau… Thì em đâu chơi bóng rổ nữa, mỗi lần em đều mua nước cho anh còn gì?”

Mông Phong lại khẽ lầm bầm đôi câu, Lưu Nghiễn áp tay lên trán hắn, Mông Phong mê say bắt lấy ngón tay cậu, thư thái chìm vào giấc ngủ.

Cùng ngày hôm ấy, một chiếc thuyền chiến cỡ lớn đã cập bờ sông.

Lại Kiệt: “Tôi là Lại Kiệt, đội trưởng đội Cơn lốc, nghe được xin trả lời.”

“Đã nhận được.” – Thanh âm của Trịnh Phi Hổ vang lên từ máy liên lạc – “Đây là đội thuyền cứu viện Côn Bằng của quốc gia, nhiệm vụ ở Mạc Hà(*) tạm chuyển giao cho Tổng bộ chỉ huy, hãy tổ chức cho dân chúng xếp hàng chờ đợi.”

(*) Cáo lỗi cùng bà con gần xa, cái mỏ vàng này nằm ở huyện Mạc Hà thuộc tỉnh Hắc Long Giang, vì QT dịch nghĩa ‘mạc hà’ là ‘bờ sông’ nên mình cũng lười kiểm tra, cứ tưởng là mỏ vàng ở bờ sông, ai dè tới chương này mới phát hiện. Đã sửa lại từ chương 56 ~”~

Xe căn cứ lao băng băng xuống hạ lưu sông, dân chúng đứng chờ trên bờ nhao nhao hò hét, chiếc tàu Côn Bằng hạ cầu ván, nhân viên y tế nhanh chóng chạy xuống, Lại Kiệt vẫn đang bận rộn sắp xếp đội ngũ, hô to: “Ai lái xe đấy! Đừng chạy xuống hạ lưu sông! Phải Lưu Nghiễn đấy không?!”

Chạy hết đường thì chiếc xe căn cứ đột ngột bẻ lái đến sát mép sông, cánh cửa sau bật mở, Lại Kiệt tiếp tục quát: “Cậu làm cái quái gì thế Lưu Nghiễn!”

Chỉ thấy Lưu Nghiễn ôm Mông Phong nhảy xuống, cậu gồng mình cõng hắn chạy về phía chiếc thuyền, Mông Phong nằm xuội lơ trên lưng Lưu Nghiễn.

Lại Kiệt trước tiên ngớ người, sau đó gấp rút giao việc: “Hiểu Đông! Anh Trác! Hai người ở đây trông chừng! Lưu Nghiễn!!!”

Lưu Nghiễn cõng Mông Phong lảo đảo vọt tới lều y tế vừa mới dựng xong, Trịnh Phi Hổ cũng vội vàng chạy xuống, hét lên: “Bình tĩnh chút đi! Mông Phong bị sao thế?!”

Lưu Nghiễn đáp: “Không biết, anh ấy hôn mê rồi… Mau kiểm tra cho anh ấy, đưa lên thuyền đi.”

Lại Kiệt lao vội đến, nhân viên y tế xúm xít vây quanh Mông Phong, Trịnh Phi Hổ hét: “Lại Kiệt! Quay về tổ chức cho mọi người di tản đi! Ở đây không có việc của cậu!”

Lại Kiệt đành phải xoay gót chạy về, Lưu Nghiễn theo chân Trịnh Phi Hổ lên tàu Côn Bằng.

“Anh ấy có bị lây nhiễm không?” – Lưu Nghiễn sốt sắng nói – “Anh ấy vì bảo vệ tôi nên bị thương trầy da sau lưng, nhưng đã kết vảy rồi, mười sáu giờ trước bắt đầu sốt cao, cách đây ba giờ tôi còn tưởng anh đang ngủ, ai dè lại mê man không tỉnh… Kẻ lây bệnh cho anh ấy đã bị đột biến, có một loại vòi như xúc tua mọc ra từ lồng ngực…”

Bác sĩ nói: “Bây giờ sẽ kiểm tra ngay, không thể đoán bừa được, chúng tôi cần có thời gian.”

Lưu Nghiễn: “Vắc xin trong người anh ấy tối thiểu vẫn còn một lần công dụng nữa, đội trưởng bảo rằng anh ấy không bị lây nhiễm…”

“Lưu Nghiễn!” – Trịnh Phi Hổ rống lên – “Cậu bình tĩnh coi!”

Lưu Nghiễn vừa bị Trịnh Phi Hổ quát liền tỉnh táo trở lại.

Trịnh Phi Hổ: “Buông tay cậu ấy ra, để bác sĩ còn kiểm tra.”

Lưu Nghiễn gật gật đầu, khẽ thả tay Mông Phong ra, bác sĩ nhanh nhẹn đẩy giường cấp cứu vào phòng vô trùng trên thuyền.

“Rót một ly nước uống đi.” – Trịnh Phi Hổ khuyên nhủ – “Rồi nghỉ ngơi một lát.”

Dứt lời thì lập tức rời thuyền đi chỉ huy điều động. Dân chúng thật sự là quá đông, khắp núi đồi đâu đâu cũng toàn người với người. Đội tìm cứu trên biển tạm thời tiếp nhận công việc, Lại Kiệt tháo mũ xuống, thở phào một hơi nhẹ nhõm, khoác vai Bạch Hiểu Đông đi lên thuyền bằng cầu thang an toàn bên hông.

Tiếng động cơ trực thăng nổ vang, Trác Dư Hàng đã buộc dây chắc chắn đâu vào đấy, chiếc xe căn cứ được nhấc bổng lên tàu Côn Bằng.

Người dân bên dưới hẵng còn chờ kiểm dịch, xem tình hình này ít nhất cần một ngày một đêm mới hoàn tất.

Bạch Hiểu Đông hỏi: “Đội phó bị gì thế?”

Lưu Nghiễn đang ngồi xổm bên mạn thuyền, đờ đẫn lắc đầu.

“Cho tôi điếu thuốc.” – Lưu Nghiễn kéo nón xuống, mệt mỏi thở dài.

Trác Dư Hàng vừa bận việc xong xuôi, bước tới rút ra một điếu thuốc, tiện thể châm cho Lưu Nghiễn.

Lưu Nghiễn rít một hơi thuốc thật dài, Lại Kiệt xoa xoa đầu cậu, bảo: “Để anh đi thăm dò tình hình cho.”

Bạch Hiểu Đông cũng xoa nhẹ đầu Lưu Nghiễn, Trác Dư Hàng cũng vươn tay vỗ vỗ cậu, chẳng ai nói năng một lời, song Lưu Nghiễn vẫn cảm nhận được sự khích lệ của họ, cậu cảm kích gật đầu đáp tạ.

Lại Kiệt không vào được, bị ngăn ở ngoài phòng cấp cứu, chốc sau anh ta đi ra bảo: “Không việc gì hết! Họ nói tình hình ổn định rồi!”

Lưu Nghiễn vừa nhìn đã biết Lại Kiệt đang bịa chuyện, nhưng cậu không lật tẩy anh ta mà chỉ trầm mặc gật đầu.

Trịnh Phi Hổ đã sắp xếp tiếp nhận dân chạy nạn đâu vào đấy, sau đó đi cầu thang lên thuyền, thuận tay tát cái ‘bốp’ vào đầu Lại Kiệt: “Đừng ở đó bịa đặt quân tình! Lưu Nghiễn! Đứng dậy!”

Lưu Nghiễn cuống quýt đứng lên, Trịnh Phi Hổ lại tiếp: “Dập thuốc đi, theo tôi vào trong xem thử. Thượng Úy Lại Kiệt, cậu tới đuôi thuyền phạt đứng.”

Lại Kiệt ủ rủ thầm than số nhọ, chỉ đành phải đi phạt đứng.

Trịnh Phi Hổ dẫn Lưu Nghiễn đi thẳng tới phòng cấp cứu, lính tuần tra đứng hai bên khom mình cúi chào, Lưu Nghiễn bỗng nhận ra Trịnh Phi Hổ đã được thăng quân hàm, lúc trước là Thượng Tá lãnh đạo K3, bây giờ đã lên Thiếu Tướng rồi.

“Chào Tướng quân.” – Lính quân y nghiêm chào.

Trịnh Phi Hổ chào đáp lại: “Nghỉ, báo cáo tình hình đi.”

Lính quân y làm động tác nghỉ: “Tình trạng của bệnh nhân cực kỳ phức tạp, mẫu máu kiểm tra không giống với bất cứ bệnh án nào trước đây…”

Lưu Nghiễn đẩy cửa ra, bên trong là Mông Phong đang nằm mê man trên giường bệnh, các bác sĩ bận rộn làm việc đằng sau bức tường trong suốt mé tay trái.

Đây là phòng quan sát dựng bằng tường thủy tinh ở kế bên, mình mẩy Mông Phong cắm đầy kim tiêm ống truyền, sóng điện não thì nhảy lộn xộn không ổn định, biểu đồ sóng dao động như chực nổ tung trên màn hình hiển thị của máy đo, song nhịp tim lại rất bình thường.

“Chỗ này thiếu thốn thiết bị quá.” – Bác sĩ chủ nhiệm cầm một bản báo cáo bước ra từ phòng bên cạnh – “Phải chuyển cậu ấy lên tàu sân bay Ning mới được.”

Trịnh Phi Hổ nói: “Cứ tiêm cho cậu ấy một liều thuốc an thần trước đã, cậu kia, lại đây.”

Anh ta gọi một tay lính gác: “Lên trên hỏi còn bao lâu nữa mới xuất phát, hủy bỏ lệnh phạt của Thượng Úy Lại Kiệt, bảo cậu ta đi phụ giúp nhân viên bố trí cho mọi người lên thuyền.”

Bác sĩ chủ nhiệm mở lời: “Tôi đề nghị nên tiêm huyết thanh gây mê cho cậu ấy, rồi chuyển về vùng biển Quốc tế kiểm tra kỹ lưỡng hơn.”

Lưu Nghiễn vừa nghe liền thấy ruột gan phát hoảng, còn chưa kịp lên tiếng thì Trịnh Phi Hổ đã phản đối ý kiến của bác sĩ chủ nhiệm.

Trịnh Phi Hổ nói: “Trong lúc chấp hành nhiệm vụ mấy hôm trước, có thể chính người chiến sĩ này đã giải cứu toàn thể nhân loại.”

Vị bác sĩ chủ nhiệm ngẩn ra một lúc, mãi sau ông chầm chậm gật đầu.

“Vậy tôi sẽ tiêm thuốc an thần cho cậu ấy.” – Bác sĩ nói – “Đủ để kéo dài giấc ngủ trong vòng 24 tiếng, cần cho người đưa cậu ấy đến tàu sân bay Ning, ở đó mới có đầy đủ thiết bị.”

Trịnh Phi Hổ đáp: “Được, bác sĩ hãy sắp xếp làm đi.”

Bác sĩ chủ nhiệm lập tức đi vào tiêm thuốc cho Mông Phong, Trịnh Phi Hổ lại gọi: “Lưu Nghiễn, ra ngoài thôi!”

Lưu Nghiễn khép cửa bước ra, Trịnh Phi Hổ hẵng còn đứng nơi hành lang suy tư ngẫm nghĩ, Lưu Nghiễn nói: “Nếu tiêm huyết thanh vào, anh ấy sẽ biến thành người thực vật đúng không?”

Trịnh Phi Hổ đưa mắt nhìn Lưu Nghiễn chăm chú, thật lâu chẳng đáp lời.

Lưu Nghiễn đang định nói thêm thì Trịnh Phi Hổ bỗng ra tiếng: “Lưu Nghiễn, cậu cho rằng, Mông Phong bằng lòng làm một con zombie không có tình cảm, chỉ có tư tưởng hủy diệt mọi thứ, hay càng muốn làm một người thực vật hơn?”

Lưu Nghiễn trầm mặc không nói. Cậu lính gác mới nãy vội vã chạy từ trên boong thuyền xuống, cấp tốc báo cáo: “Còn phải chờ ba tiếng nữa thì nhóm người đầu tiên mới được bố trí xong.”

“Như thế quá lâu.” – Trịnh Phi Hổ nói – “Chuyển lời tới Thượng Tá Lâm, nơi này do anh ấy toàn quyền chỉ huy, để Lại Kiệt tới phụ giúp một tay. Lưu Nghiễn theo tôi, còn cậu, đi kêu người chuẩn bị ca nô.”

Bên trong phòng y tế, Mông Phong đã được chích thuốc an thần, Trịnh Phi Hổ vội vàng tiến vào, đỡ hắn cõng lên, đoạn ra hiệu cho Lưu Nghiễn theo kịp. Họ gấp rút chạy tới phía cầu thang bên mạn thuyền, nơi đó đậu sẵn ba chiếc ca nô cỡ vừa.

Trịnh Phi Hổ thả Mông Phong nằm trong khoang ca nô, rồi ngoắt Lưu Nghiễn xuống cùng, sau khi kêu người liên hệ tàu sân bay Ning mới khởi động ca nô. Trước ánh mắt đổ dồn của hàng vạn người đứng trên bờ, chiếc ca nô lượn vòng trên mặt sông vẽ ra một luồng bọt nước trắng xóa, cưỡi sóng vượt gió, xuôi dòng lao đi như bay.

Trịnh Phi Hổ cài đặt tuyến đường thủy tự động, sau đó ra đứng trước mũi thuyền.

Chiếc ca nô này khá lớn, khoảng cách từ khoang thuyền tới boong thuyền ước chừng hai chục mét, trong khoang thuyền cũng rất rộng rãi. Lưu Nghiễn đang ngồi bên trong ôm chặt Mông Phong, khẽ giọng hỏi: “Anh sao rồi? Có đỡ hơn chút nào không?”

“Mông Phong… Mông Phong…” – Lưu Nghiễn nỉ non gọi – “Có nghe thấy em không, em yêu anh, xin anh hãy gắng gượng.”

Cậu nắm lấy tay hắn, dùng ngón cái nhẹ nhàng vân vê bàn tay to lớn ấy, đường tình cảm và đường trí tuệ của Mông Phong nhập làm một. Rất lâu trước đây, khi hai người họ đi du lịch thì gặp một lão thầy bói chỉ tay, lão gọi cái này là “Đoạn chưởng”, trong tương lai hoặc làm nên nghiệp lớn, hoặc biến thành kẻ vô tích sự.

Trước kia Lưu Nghiễn vẫn luôn nghĩ rằng, lão thầy bói kia dường như nói cũng đúng.

Bàn tay Mông Phong to bè, ấm áp, mang lại cho cậu một cảm giác an toàn.

Cậu áp má vào lòng bàn tay hắn, dụi đầu cọ nhè nhẹ, ánh mắt vẫn chăm chú hướng về hắn.

Sau một giây, bàn tay Mông Phong thình lình siết chặt yết hầu Lưu Nghiễn.

Lưu Nghiễn: “…”

Mông Phong chậm rãi mở mắt, sức lực trên tay dần dần mạnh thêm, Lưu Nghiễn luống cuống trở tay muốn bắt lấy thứ gì đó để đánh động Trịnh Phi Hổ, nhưng tiếng động cơ ca nô ầm ĩ và tiếng gió lùa đã át đi thanh âm nhỏ bé phát ra từ khoang thuyền.

Mông Phong xoay người ngồi dậy, rồi đứng hẳn lên, một tay ghì mạnh yết hầu Lưu Nghiễn, nhấc bổng cậu khỏi mặt đất.

Lưu Nghiễn giãy đạp không ngừng, cuối cùng choáng váng ngất lịm, xụi lơ ngã xuống.

Đồng tử của Trịnh Phi Hổ bất chợt co rút, nghe thấy tiếng động khẽ vang lên trong khoang thuyền bèn quay phắt lại, Mông Phong vọt tới như tên bắn, trong chớp mắt hai người lao vào giao đấu!

Song quyền của Trịnh Phi Hổ liên tục tấn công, Mông Phong nhanh nhẹn vung bàn tay phá chiêu.

Trịnh Phi Hổ phi chân đá ngang, Mông Phong linh hoạt lắc mình lướt qua.

Trịnh Phi Hổ ra đòn hụt nên vị trí của hai người lập tức hoán đổi, anh ta thậm chí còn chưa kịp thốt một lời, nắm đấm của Mông Phong đã đánh tới ngay trước mặt!

Trịnh Phi Hổ dùng tay trái khóa chặt cánh tay Mông Phong, tay phải đồng thời rút súng, song động tác của Mông Phong lại mau lẹ hơn anh ta, hắn tung đấm đánh thẳng vào ngực Trịnh Phi Hổ khiến anh ta ngã bật ra xa!

Khẩu súng lục đánh một vòng trên không, Mông Phong giơ tay đón lấy, nổ súng.

“Đoàng!”

Trịnh Phi Hổ vội nghiêng mình tránh đạn, nhưng vẫn bị bắn trúng bụng, đập mạnh vào boong thuyền.

“Đoàng!”

Mông Phong lại bồi thêm một phát, máu phụt ra, bắn trúng ngực Trịnh Phi Hổ. Miệng Trịnh Phi Hổ tràn đầy máu tanh, chật vật ho khan.

Mông Phong lật khẩu súng, khi hắn định tiếp tục bóp cò thì Lưu Nghiễn xông ra khỏi khoang thuyền, loạng choạng đứng chắn trước người Trịnh Phi Hổ.

Trong giây phút ấy, bàn tay Mông Phong bắt đầu mất kiểm soát run lên bần bật.

Lưu Nghiễn thấy trước mắt mình như đen kịt một mảnh, thật lâu sau mới lấy lại tầm nhìn. Tiếng súng vừa rồi đã khiến cậu bật tỉnh, cuống cuồng nhào ra boong tàu, và chỉ biết đờ đẫn nhìn Mông Phong.

Hình dáng Mông Phong trước mặt cậu lúc mờ lúc tỏ.

Mông Phong cất giọng khản đặc, chầm chậm thốt: “Ngươi…”

Lưu Nghiễn tiến lên một bước, thì thào hỏi: “Mi là ai?”

Tay Mông Phong run rẩy kịch liệt, Lưu Nghiễn rốt cuộc có thể đứng thẳng người, cậu thấp giọng hỏi: “Mi chính là hình thái cuối cùng ư? Chính mi đã cướp đi Mông Phong của ta, cứ nổ súng, mi sẽ triệt để chọc giận anh ấy. Mi vĩnh viễn không bao giờ thắng được, bởi vì mi đã chọn sai vật chủ rồi.”

Lưu Nghiễn lại dấn thêm một bước, chậm rãi thúc giục: “Bóp cò đi chứ, thử xem sẽ mang lại kết quả gì?”

Con ngươi Mông Phong bỗng biến đổi co rút, đoạn hắn ghìm giọng thốt: “Lưu Nghiễn, hãy cứu anh.”

Một khắc đó, dường như dòng sông băng vĩnh hằng ngàn vạn năm đã nghiền nát trái tim ấy, dòng nước buốt giá của biển sâu phủ kín linh hồn này.

Đồng tử của Mông Phong trở nên đục ngầu, hắn dứt khoát xoay người lao thẳng xuống sông. Lưu Nghiễn nhắm chặt hai mắt, dòng lệ tiêu tán giữa gió lốc điêu tàn.

.

.

.

End #62.