2013

Chương 61

#60. Quang não(1)…

(1)Nhắc lại chú thích ở chương 45:  Quang não, hay còn gọi là quang máy tính(photon computer), chính là một loại máy tính siêu tân tiến trong tương lai, cấu tạo dựa trên tốc độ xử lý nhanh chóng của hạt photon ánh sáng. 

Tiếng trò chuyện vọng tới từ máy liên lạc:

Giọng của Bạch Hiểu Đông: “Nhất phu đương quan… Vạn phu mạc khai… Thánh hiền xưa nay đều bặt tiếng…(2)”

(2) Đại để là một mình ta giữ quan ải thì vạn người khó qua =))

Trác Dư Hàng: “Cậu muốn làm gì! Ê cậu em Bạch! Chớ kích động!”

Bạch Hiểu Đông: “Cản ta thì… chết!!! Ya!”

Cả bọn: “…”

Trác Dư Hàng: “Cậu ta… mới nãy… tay không xử đẹp hai chục thằng cầm súng! Chuyện gì đã xảy ra?! Hiểu Đông trâu bò thế á?!!”

Lưu Nghiễn đen mặt: “Tôi hiểu rồi, anh cứ để cậu ấy dẫn đầu là được.”

Tại nơi tận cùng của khe rãnh ngầm, có một cánh cửa lớn sừng sững khảm trên vách tường, Lại Kiệt nói: “Chắc là chỗ này rồi.” – Dứt lời bèn tiến đến áp người vào cửa sắt, bỗng chốc phát hiện ra điều gì.

“Có thanh âm, bên trong đó rất nóng.” – Lại Kiệt tiếp.

Lưu Nghiễn bước tới gắn máy cảm ứng lên cửa, thăm dò luồng điện và các thiết bị vận hành đằng sau cánh cửa.

“Trong đó là một nhà xưởng.” – Lưu Nghiễn nói.

Mông Phong tiến tới gài bom, một tiếng nổ trầm đục vang lên, cánh cửa lớn bị nứt ra một lổ hỗng méo mó, vừa đủ cho họ chui vào.

Bên trong cánh cửa là một nhà xưởng ngầm vô cùng rộng lớn, tiếng máy móc hoạt động đinh tai nhức óc, có một băng chuyền nghiêng dài gần trăm mét vận chuyển khoáng thạch từ trên cao xuống dưới sân chứa.

Cái chày to không ngừng nâng lên hạ xuống, giã khoáng thạch nát như bụi phấn, rồi đổ vào máng dốc inox khổng lồ.

Bột khoáng thạch trên máng dốc vo thành viên tròn, gia tốc lăn xuống máng dốc cao hai chục mét, rồi được màng lưới lọc phân loại, đổ vào ba cái lò luyện chạy bằng điện cỡ lớn cao năm mét, được luyện trong dung dịch Axit Sulfuric.

Cuối cùng là một đoạn băng chuyền nhỏ nối từ lò luyện điện ra ngoài, trong nồi luyện quặng chứa đầy những viên vàng lóng lánh.

“Trước tiên phải tìm được đài điều khiển!” – Chỗ này quá mức ầm ĩ, Lưu Nghiễn nhanh chân bước xuống cầu thang – “Phòng thí nghiệm chắc hẳn ở tận cùng nhà xưởng!”

Lại Kiệt bật thốt: “Mông Phong…”

Lưu Nghiễn dừng bước, bất ngờ quay đầu, cơ thể Lại Kiệt bắn thành một đường vòng cung giữa không trung, máu tươi phun như mưa!

Thêm một tiếng súng nổ “Đoàng”, người Lại Kiệt đang bay giữa trời lại bị đục một lỗ máu ngay vai!

Bị đánh lén! Lưu Nghiễn lập tức lấy lại tinh thần nhảy bổ sang một bên, chụp lấy sợi dây trên cầu thang sắt ném cho Lại Kiệt.

Mông Phong quát lên: “Cẩn thận…”

Lời chưa dứt, khẩu súng trong tay Mông Phong còn chưa kịp bóp cò thì ba tiếng “rầm rầm rầm” liên tục vang lên, tiếp đó là một tiếng súng nổ, đoạn rơi vào tĩnh lặng.

Khoảnh khắc đó Lưu Nghiễn chỉ cảm thấy một cơn cuồng nộ muốn xé toạc lồng ngực, máu nóng nhất thời bùng phát, cậu rống to đầy bi phẫn, bật người xông tới.

Dung mạo của người đàn ông kia, mái tóc quăn màu nâu thẫm, làn da xám trắng đến mức không giống người sống, khuôn mặt gầy gò.

Andre? Lưu Nghiễn nhất thời kinh hoảng.

Andre?!!

Trong chớp mắt tia lửa lóe sáng, Lưu Nghiễn đã có thể trông thấy vị trí Andre, song gã lập tức giương tay bắn ngay một phát súng!

Tuy Lưu Nghiễn có mặc áo chống đạn, nhưng bị bắn trúng ở khoảng cách gần như thế vẫn khiến ruột gan phèo phổi của cậu chịu lực chấn mạnh, đau không tả nổi.

Lưu Nghiễn bị đạp ngã xuống đất, nằm rạp người giãy giụa, Andre giơ súng nhắm vào đầu cậu.

Cùng lúc đó, Lại Kiệt bắt được sợi dây leo lên, duỗi hai chân đạp thẳng vào người Andre, xung lực khiến khẩu súng trong tay gã vuột ra ngoài, tíc tắc đó luồng đạn mất chính xác lệch khỏi đầu Lưu Nghiễn mà bắn trúng tay trái của cậu!

Lưu Nghiễn thét to đau đớn ngã phịch xuống đất, Lại Kiệt quát bảo: “Lưu Nghiễn! Mau chạy đi!!”

Lưu Nghiễn kéo cánh tay bị thương chạy ngược ra sau, Mông Phong cũng mặc áo chống đạn, hắn gắng gượng nén nhịn tiếng ho khan, lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Andre.

“Andrew!!!” – Andre khàn tiếng gào thét như phát cuồng.

Đằng sau truyền tới gầm giận dữ của Lại Kiệt, đầu óc Lưu Nghiễn chốc lát trống rỗng, sau đó cậu lại cấp tốc vận hành não bộ suy nghĩ. Andrew là ai?  Trong chớp mắt cậu đã vỡ lẽ, đấy chính là một cặp anh em sinh đôi!

Lưu Nghiễn xoay người lộn vòng nhặt khẩu súng lên, Lại Kiệt bị Andre đạp rớt xuống dưới đập mạnh vào băng chuyền, đau đớn co giật không thôi.

Andre chầm chậm tiến về phía Lưu Nghiễn, cậu ngước mắt, trông thấy Mông Phong cũng đang đứng dậy.

Hắn khẽ khàng xoay mình sau lưng Andre, cúi xuống nhặt khẩu súng pháo mới nãy bị hất văng.

Lưu Nghiễn liền nổ súng.

Phát súng đầu tiên xuyên thủng một lỗ trên trán Andre, gã chỉ khựng lại một khắc, rồi tiếp tục bước tới.

Bốn bề vang vọng tiếng máy móc ầm ầm hoạt động, ánh sáng màu cam trong mỏ nung vàng mang theo luồng khí nóng phả vào mặt, đầu tóc Lưu Nghiễn ướt rượt mồ hôi, máu chảy nhễ nhại cả cánh tay, cái chày giã khổng lồ inh ỏi gây nên từng trận chấn động truyền khắp nhà xưởng.

Lưu Nghiễn lại nổ súng, mũi của Andre thủng một lỗ sâu, mơ hồ thấy được cả não chảy ra ngoài đọng lại trước khóe miệng.

“Là mày.” – Andre gầm gè – “Chính mày giết Andrew…”

Lưu Nghiễn lạnh giọng hỏi ngược lại: “Sao ông biết?”

Andre: “Anh ấy trước khi chết… Chắc chắn là mày…”

Chỉ trong tíc tắc, Mông Phong vớ được khẩu súng pháo, Lưu Nghiễn lập tức xoay người nhảy bổ né đi, tiếng đạn đì đoàng gầm thét lao tới, Andre bị xung lực của đạn đập ngã nhào ra đất, lồng ngực nát như cái sàng.

Mông Phong vừa xả súng vừa sải chân xông tới, Andre phi người lăn tránh, thình lình vươn một tay chụp lấy đầu Lưu Nghiễn chắn trước người gã.

Tiếng súng tức tốc ngưng bặt.

Trên mặt Andre vẽ ra một nụ cười quỷ quyệt, tay trái của gã to gấp ba lần bình thường, cánh tay bự như thùng phi, da tay nứt nẻ ẩn hiện thớ thịt màu đỏ bên dưới, đầu ngón tay thì nhọn hoắt bất thường, khóa chặt lấy đầu Lưu Nghiễn.

“Mày là thứ quái vật gì thế.” – Mông Phong lạnh giọng hỏi.

Máu thịt Andre cuồn cuộn khắp người như rắn trườn, lồng ngực bị đạn bắn nát bươm để lộ ra hơn chục vòi xúc tua, quấn vào yết hầu Lưu Nghiễn.

Lưu Nghiễn run nhè nhẹ, đưa mắt liếc sang mé phải hành lang ra hiệu.

Mông Phong ném khẩu súng pháo đi, gằn giọng rằng: “Thả em ấy ra.”

Andre nhìn xoáy vào Mông Phong, một khắc đó, ánh mắt của gã tựa hồ khẽ dao động, lộ ra vẻ hận thù, song lại phảng phất chút mừng vui. Vào giây kế tiếp, Mông Phong rút đao quát to! Một đao chém tới như muốn chặt ngang Andre thành hai khúc, nhưng ngay lúc đó từ bụng Andre mọc ra một vòi xúc tua, nó quất thật mạnh vào cánh tay Mông Phong đến tóe máu. Lưu Nghiễn lại bị thả té xuống, Mông Phong vội thét lên: “Mau chạy đi!!!”

Lưu Nghiễn vừa thoát thân bèn chạy vọt về phía sau mà không ngoảnh đầu lại, cậu lăn xuống cầu thang, cuống quýt hô to: “Lại Kiệt! Lại Kiệt!!!”

Lại Kiệt khó nhọc trở mình trên băng chuyền, anh ta bị rơi xuống từ trên hành lang cao cả chục mét, đầu óc choáng váng mơ hồ, vừa mới gượng đứng dậy đã ngã xuống. Tiếng quát gọi của Lưu Nghiễn loáng thoáng vọng tới cách đón chừng hai trăm mét, Lại Kiệt đột nhiên trông thấy cái chày sắt giáng xuống trước mặt, thế là tỉnh táo ngay tắp lự, vội lăn người tránh đi.

Lưu Nghiễn sốt sắng kêu to, vừa chạy vừa gọi không ngớt, thế nhưng chỗ Lại Kiệt cách cậu quá xa, Lưu Nghiễn ngước nhìn lên, quyết định quay người xông thẳng lên cầu thang sắt.

Lại Kiệt đương chật vật né tránh cái chày giã, Mông Phong ở bên kia thì níu lấy gã quái vật Andre, bị hất ngã nhào từ trên cao xuống.

Một khắc đó, Lại Kiệt xoay phắt người né đi cái chày cuối cùng nặng cả tấn, song lại bị trượt chân trên mớ đá khoáng thạch vụn, té vào đường ống thép tuột thẳng xuống một mạch.

Lại Kiệt ngã lăn lộn quay cuồng trời đất, vài lần muốn bắt lấy tấm lưới lọc nhưng mắt lưới quá nhỏ, trước mặt lại có thêm nhiều bột khoáng thạch và đá viên đổ xuống, thế là theo đà rớt thẳng vào lò luyện chạy bằng điện.

Phía cuối lò điện có dạng xoắn ốc với những sợi dây điện trở tỏa ra thứ ánh sáng đỏ chói mắt, dung dịch Axit Sulfuric lục bục sôi trào bên dưới.

Lại Kiệt giãy dụa không ngớt, hai chân đạp đá loạn xạ, sau đó một cánh tay bị mắc kẹt vào băng chuyền.

Lưu Nghiễn lảo đảo bò về phía phòng điều khiển, Andre lại từ đằng sau lao tới, sải tay toan chụp vào đầu Lưu Nghiễn!

Khi Andre mãi đuổi theo Lưu Nghiễn thì Mông Phong cũng bám theo sát gót, Lưu Nghiễn gần như cảm giác được ngón tay của Andre đã chạm vào da đầu của mình, nhưng giây phút đó Mông Phong quát lớn một tiếng chộp vào cổ Andre, quật gã sang một bên! Theo đó vung dao đâm mạnh xuống, ghim chặt Andre vào băng chuyền!

Mông Phong bứt người ra nhảy bật lên, nâng súng giữa không trung nhắm vào Andre, bóp cò, rồi thình lình từ lồng ngực Andre bắn ra một vòi xúc tua, hướng về Mông Phong mà vọt tới!

Mông Phong đang tung người giữa trời, lập tức nhận thấy nguy hiểm mà nghiêng người né đi, liền sau đó vòi xúc tua đột nhiên quất sang, khiến áo chống đạn và cả lưng của Mông Phong nứt toác, khẩu súng máy bị hất văng, Mông Phong đâm sầm xuống đất, trên lưng hiện ra một vết lằn sâu tận xương, miệng phụt ra một búng máu!

Andre chầm chậm đứng dậy với nụ cười mỉm giảo quyệt, lần tới con dao găm quân dụng cắm dưới cổ, khẽ ấn vào.

Mông Phong không ngừng ho ra máu, cái vòi xúc tua lại tách đôi trong nháy mắt, quấn lấy cổ chân rồi lật ngược hắn lại.

Lưu Nghiễn đã bò tới đài điều khiển, dùng sức giật mạnh cần gạt.

Ùng một tiếng, nhà xưởng rung lắc dữ dội, đèn đóm tắt phụt.

Ngay lúc đèn vừa tắt thì tiếng súng vang lên, Lại Kiệt đứng nổ súng ở khoảng cách hơn hai trăm mét.

Dịch nhớt của xúc tua văng tung tóe, nó bị một phát súng bắn đứt đoạn, Mông Phong lại té xuống đất, xoay người mò mẫm va đập giữa bóng đêm. Lại Kiệt mình đầy thương tích leo ra khỏi đường ống thép.

Kế tiếp lại “Ùng” một tiếng, nguồn điện của nhà xưởng bật lên, tứ bề tràn ngập ánh sáng, dải băng chuyền đưa thân thể tàn tạ của Andre tới buồng nghiền khoáng thạch, Lưu Nghiễn liên tục khởi động bốn cái chày sắt giã đập ầm ầm, bên trong máu thịt nát vụn, văng đầy bốn vách tường của buồng gia công, máu tươi tràn ra từ các khe hở, chảy đầy đất.

Lưu Nghiễn lại ấn một cái nút khác, băng chuyền lần thứ hai chuyển động, mang theo đống thịt vụn và xương bị nghiền nát của Andre đưa vào lò luyện điện.

Cuối cùng tất cả máy móc đều ngừng hoạt động, Lưu Nghiễn kiệt sức gục xuống đài điều khiển, hộc ra một hơi thật dài.

Mông Phong ho khan vài tiếng, dùng tay bịt vết thương trên người, loạng choạng bò vào phòng điều khiển, Lưu Nghiễn quay người kiểm tra cho hắn.

Trên vai Lại Kiệt cũng chảy máu không dứt, đi nhặt ba lô cầm xuống, móc băng gạc ra.

Ban nãy chiến đấu kịch liệt nên gần như quên bẵng vết thương đạn bắn, giờ vừa được xả hơi thì mới thấy đau đớn xé ruột gan.

“Để em coi nào.” – Lưu Nghiễn cầm chai cồn xem xét vết thương trên lưng và cánh tay của Mông Phong – “Anh có bị lây nhiễm không?”

Mông Phong an ủi: “Đừng sợ… anh vẫn còn hai mạng lận.”

Lưu Nghiễn: “Chẳng biết vắc xin có tác dụng với loại virus này không nữa.”

Lại Kiệt: “Nhìn màu sắc của vết thương đi, nếu không thấy chuyển sang màu tím đen thì chắc đang đề kháng virus lây nhiễm… Để anh xem, cậu không việc gì đâu.”

“Còn anh thì sao?” – Lưu Nghiễn bỗng nhiên hỏi – “Anh còn mấy mạng nữa?”

Lại Kiệt khoát tay bảo: “Anh chưa chạm vào gã, lại đây, giúp anh lấy đạn ra.”

Mông Phong giúp Lại Kiệt lấy đạn từ vết thương ra, rồi dùng băng vải quấn lên, xong xuôi mới băng bó thương tích của Lưu Nghiễn.

Trên cánh tay Lưu Nghiễn không có đầu đạn vì bị súng bắn xuyên thủng, Mông Phong bó băng vải thật chặt, rồi mới ôm cậu mà hôn trái hôn phải. Tỉ mỉ hôn từ chân mày, hôn sang hai má, và lướt xuống mũi.

“Xong chưa đấy.” – Lại Kiệt chen ngang – “Vẫn chưa thoát hiểm đâu nhá.”

Lưu Nghiễn và Mông Phong đều mỉm cười, mũi chạm mũi khẽ cọ nhè nhẹ, lát sau Mông Phong cõng Lưu Nghiễn đứng dậy, băng qua xưởng luyện vàng, đi đến cánh cửa ở tận cùng bên trong.

Trên cánh cửa có một cái hốc hình tròn, Lưu Nghiễn cố định thiết bị máy móc, bật chế độ cảm ứng nhiệt.

“Trong đó không có người, cũng chẳng có bất kỳ sinh vật nào.” – Lưu Nghiễn nói.

Lại Kiệt chau mày: “Mấy nhà sinh vật học không ở bên trong à?”

Lưu Nghiễn mù mờ lắc đầu: “Phòng thí nghiệm này cũng không lớn lắm.”

Mông Phong nói: “Có thứ gì điều khiển bằng điện không, tôi chẳng muốn vừa ló đầu vào đã bị robot càn quét đâu.”

Lưu Nghiễn đáp: “Không hiển thị hệ thống máy móc phòng ngự.”

Lại Kiệt cúi đầu thốt: “Gọi anh Trác, gọi anh Trác.”

Giọng Trác Dư Hàng cất lên: “Nghe.”

Lại Kiệt: “Bọn tôi đã tới phòng thí nghiệm sinh hóa rồi, mà chẳng có ai hết, anh bảo Hà Kỳ Huy đi hỏi thăm những người sống sót trên kia xem có người Mỹ không.”

Lưu Nghiễn móc cái hộp tròn lấy được từ két sắt trong phòng ngủ của Andrew, trầm ngâm một chốc rồi hỏi: “Giờ luôn hả?”

Lại Kiệt im lặng hồi sau, bảo: “Cứ thử đi, chớ coi thường.”

Lưu Nghiễn bèn khảm hộp sắt vào giữa cánh cửa lớn, xoay tròn cái nút chính giữa sang vị trí chữ “On”.

Cánh cửa lớn ầm ầm kêu vang rồi chầm chậm mở ra, căn phòng chìm trong bóng tối.

Cửa mở được phân nửa thì Lưu Nghiễn đã tháo cái hộp tròn xuống, Lại Kiệt dẫn đầu tiến vào, cầm đèn pin led soi tới soi lui.

Mông Phong đeo mắt kính hồng ngoại nhìn quét chung quanh một lượt, không phát hiện bất cứ dấu hiệu sự sống nào, hắn cầm ba thiết bị phát sáng xanh lam đặt vào các góc, phòng thí nghiệm mới sáng sủa hơn một chút. Trên cái bàn tròn ở chính giữa phòng thí nghiệm có một cái máy tính chủ, xung quanh kê năm sáu chiếc ghế.

Ngoại trừ nhiêu đó thì chẳng có vật dụng gì thêm, khác hẳn một căn phòng thí nghiệm sinh hóa với từng hàng ống nghiệm tăm tắp và hàng loạt đĩa mô cấy trong tưởng tượng của họ.

Nơi đây hệt như một phòng họp loại nhỏ, vốn dĩ không hề có nguyên liệu sinh học hay hóa chất, ngay cả tủ chứa đồ cũng chẳng có lấy một cái, chỉ độc nhất một cái bàn.

Lại Kiệt đeo kính hồng ngoại đi lục lọi khắp phòng: “Chả có gì hết? Quái lạ, người đâu cả rồi?”

Mông Phong: “Chắc đã bị chúng chuyển đi rồi, phải đến chỗ khác tìm kiếm thử xem.”

“Mọi người lại coi này.” – Lưu Nghiễn tìm thấy một bàn điều khiển rất nhỏ nằm trong góc khuất, trên bàn có một ống thủy tinh rỗng ruột cỡ lớn.

Bên cạnh còn đặt một cái hộp nhỏ, ở mặt hộp có khắc ký tự La tinh: β.

Mông Phong nhấn chế độ quét hình trên kính mắt, thấy bên trong hộp chứa hai ống thuốc tiêm, khóa bằng mật mã.

“Cầm cái hộp đó về đi.” – Lại Kiệt nói – “Khả năng có thông tin hữu dụng, chuyến này đi về tay không rồi… Thứ quan trọng nhất lại chẳng lấy được.”

“Chưa hẳn.” – Lưu Nghiễn đi về phía bàn máy tính chủ đặt chính giữa căn phòng, phát hiện một cái hốc hình tròn giống hệt ngoài cửa – “Thứ quan trọng nhất… chắc là ở trong này đây.”

“Cái thứ này chẳng vác đi được đâu.” – Mông Phong nói – “Nó gắn liền với mặt đất mà… Em nghĩ trong này có thông tin quan trọng gì à? Máy tính nhỏ như vầy thì chứa được bao nhiêu tài liệu chứ?”

Lại Kiệt bảo: “Nạy nó lên thử xem, biết đâu bên dưới còn chôn một tổ hợp máy tính cỡ lớn thì sao.”

Lưu Nghiễn lắc đầu nói: “Không có đâu, cái này không phải máy vi tính, tôi cá chắc là các anh chưa từng thấy thứ này bao giờ… Trước kia tôi cũng chỉ từng thấy… trong sách.”

Cậu cắm cúi kiểm tra cái hốc, cầm hộp tròn gắn cố định vào đó, rồi nhấn lên cái nút trên đài điều khiển.

Quanh rìa hộp tròn lóe lên một vòng sáng.

Lưu Nghiễn nói: “Nếu tôi đoán không lầm, đây rất có thể là một máy Quang não.”

Từ chính giữa cái hộp tròn phóng ra một chùm sáng màu chàm, vô số tia sáng đan vào nhau tạo thành một ảo ảnh hình đứa bé.

“Ngôn ngữ thao tác, tiếng Trung.” – Lưu Nghiễn cất tiếng.

“Xin chào.” – Thanh âm của đứa bé trai vang lên giữa phòng thí nghiệm – “Quang não trí năng U-103 xin hân hạnh phục vụ, tên của tôi là “Tiên Tri”.”

Cả Mông Phong và Lại Kiệt đều trưng ra vẻ mặt không thể tin nổi.

“Quang não là cái chi?” – Lại Kiệt kinh ngạc hỏi – “Có thứ này cơ à?”

Tiên Tri: “Quang não là một loại máy tính cao cấp tiên tiến hơn cả vi tính, ứng dụng kỹ thuật ánh sáng xử lý truyền tin theo hình thức điểm đối điểm. Tốc độ của hạt ánh sáng nhanh hơn hạt điện tử truyền trong dây cáp gấp 60-100 lần, ánh sáng là vật chất nhanh nhất vũ trụ, tia sáng giao thoa nhưng không tác động lẫn nhau, thể tích máy tính cực nhỏ, tốc độ giải toán nâng cao thêm nhiều tầng, có thể xử lý số liệu nhanh và nhiều hơn.”

“Vào năm 1996, Tiến sĩ Hau đã giải quyết được thách thức trong việc kiểm soát xử lý số liệu, chấm dứt thời đại của Định luật Moore(3), các kỹ sư máy tính chế tạo được chiếc máy quang não đầu tiên trên thế giới, máy vi tính dần dần bị đào thải, quang não ra đời dẫn dắt nhân loại tiến vào kỷ nguyên công nghệ mới. Trả lời kết thúc.”

(3) Định luật Moore: Số lượng transistor trên mỗi đơn vị inch vuông sẽ tăng lên gấp đôi sau mỗi năm.

Transistor là bộ phận chuyển đổi tín hiệu điện tử ở hai trạng thái bật/tắt để thiết bị có thể xử lý thông tin và chạy tác vụ. Chúng đóng vai trò như những khối não bên trong các thiết bị điện tử khác. Càng nhiều transistor trên một chip thì chip đó xử lý thông tin càng nhanh.

Mình cũng chẳng hiểu lắm, các bạn cứ hình dung qua thiết bị điện thoại, ví dụ mỗi năm thì lõi chip xử lý của iphone sẽ tăng lên gấp đôi, hai nhân, bốn nhân…

.

.

.

End #60.