2013

Chương 36

#35. Sao trời…

Trong ngọn núi này chắc hẳn có không ít thôn làng, bởi vì số người lưu vong rời đi từ các tỉnh lớn như Đăng Phong, Trịnh Châu hầu hết đều trốn vào trong núi. Lại Kiệt suy đoán rất chuẩn, dọc theo núi Thiếu Thất họ đã phát hiện mấy ngọn tháp tín hiệu, trên đỉnh đều treo vải trắng.

Sắc trời đã chập choạng tối, Lại Kiệt lật xem bản đồ kế hoạch, chuẩn bị để hôm sau triển khai công cuộc tìm cứu.

Chạng vạng cùng ngày, cả bọn cho dừng xe bên ngoài một thôn nhỏ trên sườn núi, nơi đây chỉ có gần chục hộ dân, Mông Phong vác súng máy nhảy xuống xe, xử lý gọn ghẽ bọn zombie ở trong đấy. Đa số bọn chúng đã chạy lên núi, chỉ còn mười mấy con lượn lờ lác đác quanh ruộng vườn.

Lưu Nghiễn bước đến bên cạnh miệng giếng nhỏ, cậu múc lên một gàu nước rồi dùng thuốc thử kiểm nghiệm nguồn nước, kết quả là an toàn.

Thế là cậu thoải mái dùng nước giặt giũ quần áo, lát sau bỗng giật mình quay đầu lại, cậu phát hiện một con zombie nhỏ xíu.

Là một đứa trẻ với cái đầu hư thối đến mức lộ ra cả xương sọ, nó đứng ở mé sau lan can ngó Lưu Nghiễn chằm chằm, không nhào tới, cũng không hề kêu gào.

Lưu Nghiễn cảnh giác nheo mắt lại, mau chóng móc súng lục ra, con zombie nhỏ kia thấy thế liền bước lùi ra sau.

“Trời đất…” – Lưu Nghiễn không khỏi rợn hết da đầu, cậu lẩm bẩm thốt – “Nó biết suy nghĩ sao? Rốt cuộc là cái quái gì đây?!”

Chợt tiếng súng “đoàng đoàng” vang dồn, cái đầu của con zombie nhỏ bị nổ văng tung tóe, Lưu Nghiễn ngước mắt nhìn ra, bắt gặp Mông Phong đang giương súng đứng cách đó không xa.

“Em định chạy lại ôm nó nựng một cái nữa à?” – Mông Phong gắt – “Lần sau mà thấy zombie phải lập tức hô hào lên, nhớ chưa?”

Lưu Nghiễn không đáp lời, Mông Phong lại tiếp: “Nghe đâu có vài tay lính tráng vì vậy mà khiến cả đội hy sinh đó, nhất định phải cảnh báo cho mọi người, có biết không?”

Lưu Nghiễn lúc này mới nói: “Biết rồi, lại đây, phụ em giặt đồ đi.”

Mông Phong vác bản mặt sưng sỉa tiến tới, cũng không đón lấy gàu nước từ tay Lưu nghiễn, hắn lạnh giọng rằng: “Tụi mình chia tay rồi mà, là chính em nói đấy nhé, mắc mớ gì anh phải giúp em giặt đồ, lại là quần lót nữa chứ?”

Lưu Nghiễn gân cổ: “Là anh nói thì có! Lúc ở ngoài thị trấn Vĩnh Vọng chính miệng anh hô lên như thế, đừng làm bộ mất trí nhớ với em!”

Lưu Nghiễn qua quýt giặt cho xong mớ quần áo rồi vắt khô, trong đầu vẫn mãi nghĩ về hành động vừa rồi của con zombie nhỏ, bọn chúng biết suy nghĩ, đã có thể phán đoán kẻ địch nên sẽ không mù quáng bổ nhào lên tấn công nữa.

Vậy thì nguyên nhân khiến bọn chúng không tấn công bừa bãi là gì? Lưu Nghiễn không khỏi nghi ngờ, zombie vốn đã chết rồi, chẳng lẽ chúng nó còn sợ chết nữa hay sao? Ý thức sợ hãi trước cái chết lần thứ hai cho thấy điều gì? Chúng đã tiến hóa đến độ có bản năng sinh tồn ư? Vậy rốt cuộc chúng là người sống hay người chết đây?

Mông Phong xem xét toàn bộ thôn nhỏ, gom được rất ít vật dụng, sau đó cả bọn nhóm lên một đống lửa bên ngoài thôn, bắt đầu ăn tối.

Chỉ có mấy lon đồ hộp và một mớ bánh quy, họ dùng bánh quy mà xúc thịt hộp ăn.

Mười giờ sáng Lưu Nghiễn mới đặt chân đến Đăng Phong, dạo quanh một vòng trung tâm thành phố rồi được thưởng thức màn trình diễn nổ bom hạt nhân hoành tráng, tiếp đó lên xe ngồi du ngoạn phong cảnh núi non, bữa trưa trên xe là bánh quy kẹp thịt hộp, Lưu Nghiễn còn tưởng là ăn tạm lót dạ thế thôi.

Nào ngờ buổi tối cũng là bánh quy kẹp thịt hộp, Lưu Nghiễn thiệt chẳng còn gì để nói, nếu cậu vẫn không lên tiếng kháng nghị, chắc sáng mai, bữa trưa, bữa tối, rồi sáng mốt, bữa trưa… đều ăn một món trường kỳ luôn quá.

Lưu Nghiễn ăn được nửa chừng, lại đứng dậy bước tới chiếc xe chở vật tư mở cửa xem, phát hiện bên trong nhét đầy thịt hộp kho tàu và bánh quy.

“Mấy anh…” – Lưu Nghiễn ngỡ ngàng – “Không có lấy một người biết nấu ăn à?”

Cả bọn lắc đầu.

“Cậu thì sao? Cậu là hậu cần mà.” – Lại Kiệt thản nhiên rằng – “Anh nhớ là hậu cần phải lo vụ cơm nước chớ.”

“Thôi quên đi.” – Lưu Nghiễn xìu xuống – “Coi như tôi đây chưa nói gì cả nhé.”

Ánh lửa bập bùng hắt lên đường nét khuôn mặt Lưu Nghiễn, Mông Phong ngồi cách đó rất xa, tự xử hộp thịt của mình, chợt Văn Thư Ca lên tiếng: “Anh mới ăn có một ngày thôi, tôi đã ăn gần một tháng rồi này, đúng là thím Vu làm cơm ngon nhất.”

Lưu Nghiễn cười rộ, lấy nước vừa nấu sôi đổ vào cốc quấy cà phê uống.

Lý Nham lại hỏi: “Ở Trung tâm tị nạn thế nào? Phong Hoa có được ăn ngon không?”

Lưu Nghiễn bèn đáp: “Cũng tạm được, cậu chưa tới đó sao? Đồ ăn ngon lắm đấy.”

Lý Nham: “Chưa tới bao giờ, nghe người bên Trung đoàn cứu trợ bảo là điều kiện trong đó tốt lắm, họ có sắp xếp công tác cho cô ấy không?”

Lưu Nghiễn nghĩ ngợi chốc lát, rồi ba xạo cười rằng: “Có, họ để cô ấy dạy môn tư tưởng đạo đức, công việc cũng nhẹ nhàng lắm.”

Lý Nham: “Vậy thì tốt, biết đâu lại dạy ra một đám người ma mãnh ấy chứ. Mấy người ở một phòng? Cô ấy còn ở cùng với Đinh Lan không?”

Lưu Nghiễn kiên trì dối cho trót: “Ừa, hai người đó được ở cùng một phòng, chừng chục mét vuông.”

Lý Nham nhẹ nhàng thở phào: “Ơn trời, cuối cùng yên bụng được rồi.”

Văn Thư Ca nhận xét: “Phòng ở lớn như vậy, đúng là điều kiện sống rất khá.”

Lưu Nghiễn nhớ ra Văn Thư Ca cũng chưa được đến khu tị nạn, vốn dĩ cậu ta có thể cùng đến đó, nhưng lại tự nguyện từ bỏ cơ hội ấy, gia nhập đội Cơn lốc đi cứu người, xem ra chỉ hơn nửa tháng ngắn ngủi mà Lại Kiệt đã huấn luyện cậu ta ngon lành rồi.

Văn Thư Ca hỏi tiếp: “Được ăn những món gì? Công việc hàng ngày ra sao? Kể chi tiết nghe đi. Anh Dân và Quyết Minh sống thế nào?”

Lưu Nghiễn: “Ừm… tôi không ở cùng với hai người họ, nhưng phòng ốc rất thoáng đãng, đại sảnh cũng đẹp nữa, qua bức tường thủy tinh có thể ngắm nhìn cảnh vật trong lòng biển, vào ban ngày nắng trời khúc xạ xuống… ừm, cực kỳ tráng lệ. Hai cha con Trương Dân chắc được ở cùng một phòng rồi, ngày ngày đều quấn quít với nhau.” – Dứt lời cậu liền đưa mắt nhìn Lại Kiệt.

Lại Kiệt nhún vai rằng: “Đừng ngó anh, anh đây còn chưa được tới đó đâu.”

Lưu Nghiễn nhắc lại: “Vậy mà lúc trước anh bảo, hai mươi người ở cùng một phòng, quản túc theo kiểu quân đội…”

Lại Kiệt chỉ đáp: “Thì nghe mấy người kia đồn thôi, anh vừa rời khỏi Quân khu Thành Đô đã bị triệu tập đến vịnh Đại Bằng(vịnh biển Đông, nằm giữa Hồng Kông và Trung Quốc) rồi. Tới giờ vẫn chưa được đến vùng biển Quốc tế nữa.”

Lưu Nghiễn bèn tiếp lời: “Ờ rồi, đại khái thì… đi làm theo giờ hành chính (9h sáng – 5h chiều), ăn cơm ở căn tin, có cá, tôm, mực viên, tôm hùm, cá hố, bào ngư, súp nhím biển, rong biển… bánh ngọt tảo xoắn, sashimi, sò biển, hàu, cua Huỳnh đế…”

Cả bọn: “…”

Văn Thư Ca nghe Lưu Nghiễn kể mà phấn khích cực kỳ, rồi lại ngó xuống thịt hộp trong tay mình.

Lưu Nghiễn: “Món hải sản nào trên đời cũng có hết… Ây, là do các anh tự chuốc thèm vào thân đấy nhé, đừng trách tôi à.”

Lý Nham cười bảo: “Phong Hoa thích hải sản nhất mà, giờ thì cô ấy được ăn phủ phê rồi.”

Đến cả Lại Kiệt cũng không nhịn được, một tay thì cầm bánh quy múc thịt hộp kho tàu, mà vẻ mặt như thể muốn rủa tám đời thịt hộp vậy.

Lưu Nghiễn cảm thông an ủi: “Anh cứ tưởng tượng cái này là hải sản đi. Ăn xong nhớ nộp vỏ hộp đây, để tôi làm bom.”

Văn Thư Ca lại hỏi: “Điều kiện tuyệt vậy mà anh còn quay lại làm gì?”

Lưu Nghiễn cười trừ, Lại Kiệt tặng Văn Thư Ca một đấm, làm mặt nghiêm túc: “Còn phải hỏi? Rành rành ra đấy cơ mà?”

Lưu Nghiễn không nói gì thêm, cậu chỉ đưa mắt trông về Mông Phong ở phía xa.

Mông Phong đang ngồi xoay lưng về phía họ, trông hệt như một con gấu ẩn mình trong bóng đêm cô độc, cúi đầu cạy mở cái hộp, không hé lấy nửa lời.

Lại Kiệt cả giọng hô: “Vốn dĩ Lưu Nghiễn quay về đây, là vì tình yêu! Thế mà cũng không hiểu à!?”

Lưu Nghiễn: “…”

Lại Kiệt: “Cậu ấy chết mê chết mệt anh đây rồi! Nên mới bằng lòng từ bỏ hết thảy, theo anh xông pha khói lửa!”

Lưu Nghiễn tức mình hét lên: “Anh câm họng ngay! Tôi thèm vào cái đồ càn rỡ lẳng lơ nhà anh!”

Mọi người phá lên cười ồ.

Mông Phong bấy giờ mới nhấc mông đứng dậy, cầm vỏ hộp đã ăn xong ném xuống bên chân Lưu Nghiễn, rồi nói: “Nộp lên đấy.” – Trên tay hắn dính đầy dầu mỡ, rõ ràng vừa mới cạy rời nắp hộp thịt kho tàu ra, để khi Lưu Nghiễn làm bom không bị cắt trúng tay.

Mông Phong quay đi tìm nước rửa sạch tay, chợt Lại Kiệt ra tiếng: “Phó đội trưởng Mông, cậu thấy đúng không hả?”

Mông Phong ừm một tiếng, chỉ nói: “Bọn tôi đã chia tay rồi, anh cứ theo đuổi cậu ấy thoải mái.”

Lưu Nghiễn bỗng nhớ ra chuyện gì, bèn chen lời: “Tôi chính thức cảnh cáo anh nhé, đội trưởng Lại Kiệt, nếu anh dám lợi dụng chức vụ quấy rối tôi, tôi sẽ…”

Cậu nói xong liền giơ tay, để lộ ra chiếc huy hiệu lấp loáng trên tay áo.

Lại Kiệt chớp mắt bật phắt dậy, phản xạ có điều kiện co giò bỏ chạy, sau khi giật lùi mấy bước mới lấy lại tinh thần, gặng hỏi: “Cậu… người kia, cậu quen người kia sao?”

Lưu Nghiễn: “Tất nhiên rồi, bộ đồ này là người đó tặng tôi mà. Chúng tôi rất thân thiết đấy.”

“Là ai?” – Mông Phong tức khắc giật nảy xoay người, mặt mày hầm hầm hỏi gắt: “Tốn công đưa em đến khu tị nạn, vậy mà em dám léng phéng với thằng nào hả?!”

Lưu Nghiễn: “Trịnh Phi Hổ.”

Mông Phong thoắt cái trắng bệch cả mặt, hét lên một tiếng suýt thì bổ ngửa ra đất, Lưu Nghiễn còn giương tay áo vẫy vẫy với hắn.

“Sao hai người… lại quen nhau được?” – Mông Phong ráng lấy lại bình tĩnh – “Em biết thầy huấn luyện à?!”

“Không thể nào.” – Lại Kiệt chen vào – “Thầy ấy…”

Lưu Nghiễn miêu tả bộ dạng của Trịnh Phi Hổ một lần, cậu bảo rằng: “Rất bảnh, lại chín chắn, phong độ hơn người nữa.”

Mông Phong đưa hai ngón tay ngoắc ngoắc, hạ giọng bảo: “Ổng có vợ rồi, chắc chắn chỉ xem em như con của mình thôi… Ừm… sư nương tốt lắm mà.”

Lại Kiệt hỏi: “Ổng nói gì với cậu?”

Lưu Nghiễn đáp: “Gì đâu, ờm, tại tôi ngủ quên, trước khi xuất phát, ổng xoa đầu tôi, rồi đưa cho tôi bộ quần áo, bảo là may riêng cho tôi…”

Lại Kiệt kinh ngạc thốt: “Ổng. sờ. đầu. cậu. á!?!”

“Ờ hớ?” – Lưu Nghiễn bắt đầu gom mấy cái vỏ hộp, đem đi rửa sạch, cậu kể tiếp – “Còn cõng tôi ra ngoài, cõng lên tới phi cơ lận…”

“Em bảo sao!?” – Mông Phong phát cuồng thét lên – “Ổng còn cõng em hả?!!”

“Sau khi đưa tôi lên phi cơ còn dặn dò.” – Lưu Nghiễn nhắc lời – “ ‘Hai thằng nhóc Mông Phong và Lại Kiệt ấy, nếu tụi nó dám ăn hiếp cậu, nhớ nói tôi hay’. Sau đó còn làm động tác chào với tôi nữa.”

Mông Phong: “…”

Lại Kiệt: “…”

Lưu Nghiễn rửa vỏ hộp xong thì bước lên xe, vươn một ngón tay chỉa vào Mông Phong và Lại Kiệt, hống hách đe dọa: “Tôi cảnh cáo mấy người nha, đừng ép tôi đi tố cáo đấy.”

“Không thể nào.” – Lại Kiệt khó tin lắc đầu nguầy nguậỵ.

Sắc mặt Mông Phong vẫn trắng bệch, đứng tại chỗ mà phát run không ngừng, hình tượng rắn rỏi mạnh mẽ thoáng chốc biến mất hoàn toàn. Ông bà có câu ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’, ký ức suốt năm năm bị Trịnh Phi Hổ uốn rắn ở K3 nhớ lại liền phát hãi, đến giờ nghe thấy cái tên kia vẫn tưởng như sấm rền bên tai.

Lại Kiệt trông có vẻ khá hơn, nhưng vẫn không nhịn nổi mà thầm run rẩy.

“Có khi nào… thật ra Lưu Nghiễn là con ruột của thầy huấn luyện?” – Lại Kiệt đoán bừa.

“Sao vậy được!” – Mông Phong tức tối hô to – “Thầy huấn luyện mới ba lăm, Lưu Nghiễn hai lăm rồi, anh thấy ai mười tuổi đẻ con được chưa?!”

Lại Kiệt hỏi vặn: “Thế phải giải thích kiểu gì?”

Mông Phong bảo: “Vô lý! Em ấy làm sao mà quen thầy huấn luyện được! Chắc chắn là dóc tổ rồi!!”

Lưu Nghiễn không thèm phản ứng lại hai người kia, cậu leo lên xe gỡ lựu đạn chế thành bom, sửa lại cả một đống lớn, rồi cầm hai vỏ hộp đổ đầy đất, nhổ thêm mấy cây cỏ linh tinh trồng vào, thế là được hai chậu cây cảnh đặt trên bệ làm việc.

Tám giờ tối, hai chiếc xe đậu bên ngoài thôn nhỏ, tiếng gió vù vù thổi đến, xuyên qua sườn núi tối đen thăm thẳm, tiếng zombie mơ hồ kêu rên văng vẳng giữa dãy núi chập chùng, hệt như hồn hoang quỷ mị.

Mọi người thay phiên trông coi xe vật tư, đến lượt Lý Nham đi ngủ ở khoang điều khiển, Lưu Nghiễn bật hết các máy quan sát lên, theo dõi được tình huống trong phạm vi mười dặm.

“Đã an toàn.” – Lưu Nghiễn ra tiếng – “Nghỉ ngơi được rồi.”

Lính tráng chẳng có trò gì để giải trí, tám giờ được tự do hoạt động, mười giờ tắt đèn. Mông Phong mở băng ghế dự bị ra, tạo thành giường tầng như kiểu trên tàu lửa.

Trong chiếc xe đối diện, Lý Nham ngồi trong khoang điều khiển ngắm hình chụp của bạn gái.

Trong xe bên này, Lại Kiệt đang ngồi ở tầng giường dưới chơi bài, Văn Thư Ca nằm ở tầng trên, ngóng trần xe suy nghĩ mông lung, thế là Lưu Nghiễn cũng trèo lên một cái giường tầng trên khác.

“Ê này.” – Mông Phong vừa ra ngoài giếng xối nước lạnh tắm táp xong bước vào, đầu trùm một chiếc khăn bông, chỉ mặc độc một cái quần lót tứ giác – “Đấy là giường của anh.”

“Giờ là của em rồi.” – Lưu Nghiễn thản nhiên nói.

Cậu nằm úp sấp trên giường, lấy chiếc máy tính bản chôm được ở nhà xưởng ra, cắm điện vào, bắt đầu nghiền ngẫm quyển ebook “Nghiên cứu và ứng dụng của súng phản lực”.

[Để tính tích phân ta có thể đổi sang vi phân d, arctan(y/x)]– Giọng nữ khô khan đều đều vang lên.

“Đổi sang quyển khác được không.” – Mông Phong đương nằm sấp lật một quyển tạp chí ảnh – “Anh muốn ném cái máy tính của em khỏi xe lắm rồi đấy.”

Lưu Nghiễn vươn ngón cái ấn lên màn hình cảm ứng, đổi sang quyển “Ba ngàn công thức nấu các món ăn ngon tại gia.”

[Chặt cá hố tươi thành từng khúc, nhúng trong hỗn hợp bột mì và trứng, rồi chiên tới khi vàng rộm…]

“Thương giùm cái đi~” – Lại Kiệt, Văn Thư Ca, Mông Phong không hẹn mà cùng rơi lệ đầm đìa.

Đây là lần đầu Lưu Nghiễn được trải nghiệm cuộc sống tập thể trong quân ngũ, các chiến hữu đều rất dễ chung sống, Văn Thư Ca vốn kỹ tính, sau khi được Lại Kiệt huấn luyện đã dần hình thành thêm khí chất người lính, còn Mông Phong vẫn luôn giữ thói quen như thời nhập ngũ.

Vừa đến mười giờ, Lại Kiệt liền tắt đèn, Lưu Nghiễn cũng không xem sách, tắt máy rồi đi ngủ.

Trong màn đêm, thanh âm của Lại Kiệt cất lên.

“Lưu Nghiễn, bạn trai cũ của cậu cho phép anh theo đuổi cậu rồi nhé.”

Lưu Nghiễn: “…”

Lại Kiệt đế thêm: “Đến giường của anh ngủ này? Anh chân thành thắm thiết mời cậu đó.”

Lưu Nghiễn: “Mấy người đi lính mà buổi tối còn có cái thói nói mớ, không sợ bị Trịnh Phi Hổ…”

Lưu Nghiễn vừa thốt ra cái tên Trịnh Phi Hổ, hai chiếc giường dưới tức khắc truyền tới chấn động rõ rệt, Mông Phong và Lại Kiệt đều khẽ khàng phát run theo phản xạ có điều kiện.

Lưu Nghiễn tiếp lời: “Không sợ bị ổng tát tai à?”

Mông Phong: “Uầy, đội trưởng, nếu anh mà đi hẹn hò với cậu ta, tôi cá chắc chưa được vài hôm anh sẽ hối hận ngay.”

Lại Kiệt nghiêm túc hỏi: “Tại sao?”

Mông Phong nói kháy: “Mấy người như vậy, trong đầu toàn là công thức, cơ học, vi tích phân…”

Lưu Nghiễn đốp lại: “Anh mà cũng biết vi tích phân cơ đấy, đúng là không thể trông mặt đoán người được.”

Mông Phong không để ý đến Lưu Nghiễn, thao thao tiếp lời: “Mấy người đó chỉ biết có ‘lý luận’ thôi, mà lý luận là gì? Trong khoa học, lý luận chính là một cách nhìn logic, trong cách nhìn đó, bất kể anh hỏi cậu ta cái gì, câu trả lời nhận được đều là ‘trên lý luận’ hết! Cậu ta vừa không nói đúng, cũng chẳng bảo sai, kiểu gì cũng phải chừa đường lui cho mình. Vậy nên ‘trên lý luận’ là một chuyện, trên thực tế lại là chuyện khác nữa, vừa thấy tình hình không ổn liền dễ dàng sửa lời, chả cần phải chịu trách nhiệm gì.”

Lưu Nghiễn: “…”

Mông Phong: “Tỷ như, anh nói với cậu ta rằng “anh yêu em”, cậu ta sẽ gật đầu, đáp “biết rồi”. Mà nếu anh hỏi tiếp “em có yêu anh không?”, thì cậu ta chỉ biết trả lời kiểu “chắc vậy” hoặc “trên lý luận là như thế”.”

Lại Kiệt: “Không sai, ‘trên lý luận’ của cậu ta là yêu đấy. Còn trên thực tế thì sao?”

Văn Thư Ca chợt chen miệng: “Hồi hai anh còn ở K3, buổi tối tắt đèn rồi vẫn thường nói đùa với nhau thế này à?”

Lưu Nghiễn: “Nói đùa kiểu này thật nhảm nhí, tôi thà xem ảo thuật còn hơn, a Văn, cậu có thể biến ra ít tôm hùm được không?”

Lại Kiệt: “Không hề, anh trên khóa thằng nhóc Mông Phong mà, hồi trước đâu quen nhau.”

Lưu Nghiễn: “Lúc trước hai người này cũng thế hả? Khổ thân cậu, a Văn nhỉ.”

Văn Thư Ca liền đáp: “Đâu có, lúc trước rất yên tĩnh đó chứ, hôm nay có anh nên hai người họ mới khác thường như vậy.”

Mông Phong một mực làm lơ, chỉ khe khẽ thốt: “Lý luận và thực tế, luôn luôn không giống nhau…”

Lưu Nghiễn bật một phần mềm trong máy tính lên, rồi đe: “Tôi báo với thầy huấn luyện Trịnh Phi Hổ thật đấy, kể chuyện mấy người hè nhau ăn hiếp tôi nha.”

Lại Kiệt hùng hổ: “Anh đây cóc sợ! Ổng là cái đinh gì! Đánh còn không lại anh nữa ấy!”

Mông Phong cũng hùa theo: “Đúng đó, bọn này cóc sợ ổng! Trò giỏi hơn thầy mà, giờ ổng không dám chọc vào bọn này đâu, hiểu chửa? Ổng chỉ là con hổ giấy thôi!”

Lại Kiệt ăn theo: “Con hổ rởm…” (nguyên văn là ‘con Phi Hổ’ cơ =))))))))

Lưu Nghiễn nhấn nút repeat, chiếc máy tính liền phát ra thanh âm rè rè: [Tôi báo với thầy huấn luyện Trịnh Phi Hổ… Anh đây cóc sợ… Ổng là cái đinh gì… Đúng đó… Trò giỏi hơn thầy… ổng không dám chọc vào bọn này đâu…]

Mông Phong: “…”

Lại Kiệt: “…”

Mông Phong tự giác ngậm miệng, Lưu Nghiễn phát lại tuyên ngôn hào hùng của Lại Kiệt và Mông Phong những hai lần, đoạn cậu tắt máy, thế giới rốt cuộc yên tĩnh.

Lưu Nghiễn vừa mệt vừa buồn ngủ, chưa mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ sâu mê man, không biết cậu ngủ được bao lâu, tiếng ngáy của Mông Phong cũng dừng hẳn.

Lưu Nghiễn tức thì tỉnh giấc, Mông Phong trở mình, Lưu Nghiễn cảm thấy giác quan của mình hình như đã mạnh hơn nhiều, hay bởi trùng hợp?

Mông Phong lại trở mình thêm lần nữa, ngủ không mấy yên ổn, Lưu Nghiễn nhắm mắt lại, cậu chỉ thấy ngoài kia tĩnh mịch vô cùng, tiếng côn trùng khe khẽ rả rích. Khoảnh khắc cậu khép đôi mắt, mảnh trời đất tĩnh lặng bên ngoài cửa xe, bầu trời tựa như biển tinh tú, từng thân cây ngọn cỏ, tất thảy đều hiển hiện rõ trong đầu cậu.

Cậu cảm giác được, có người đang nói chuyện, nhưng không phải nói với cậu.

Hệt như một luồng sóng vô tuyến, phát ra từ sâu trong ngọn núi Thiếu Thất, phủ sóng trên phạm vi cả ngàn dặm. Giờ phút này, suy nghĩ của cậu thanh tỉnh lạ thường, như bắt được một luồng tin tức với tần suất vừa đủ để nghe thấy, nhưng không cách nào phiên dịch rõ nghĩa.

Mông Phong chợt rời giường, dòng suy nghĩ của Lưu Nghiễn bị động tác khẽ khàng của hắn cắt đứt.

Mông Phong xuống giường xỏ đôi dép kẹp, gãi gãi đầu, lẹp xẹp bước vội khỏi xe đi tiểu.

Lưu Nghiễn vẫn lẳng lặng nằm trên giường, đoạn tin tức xuyên suốt giữa trời đêm đã biến mất, nơi phương xa như có thứ gì đó, đang dần tụ tập lên ngọn núi Thiếu Thất.

.

.

.

End #35.