2013

Chương 31

#30. Chia tay…

Lại Kiệt vẫn chưa chiêu mộ đủ thành viên, mặc dù anh ta đã ra sức vận động hầu hết những người có thể.

Vào buổi chiều cùng ngày, có người đến gõ vang cánh cửa phòng Lưu Nghiễn đang ở.

“Chuyện gì đấy?” – Lưu Nghiễn nâng mắt hỏi.

Đặng Trường Hà bày ra vẻ mặt chừng như băn khoăn, chốc sau mới nói: “Mọi người bảo tôi tới hỏi ý của anh.”

“Vào ngồi đi.” – Lưu Nghiễn ngoắt bảo – “Lại Kiệt đã nói gì với các cậu?”

Đặng Trường Hà do dự không nói, mãi đến khi Lưu Nghiễn cướp lời: “Cậu biết tính của tôi rồi đấy, không nói thì về đi, đừng làm mất thời gian của nhau.”

Đặng Trường Hà bèn mở miệng: “Lại Kiệt nói với rất nhiều người rằng… Nếu chúng ta không góp sức đi cứu người, anh ta… sẽ không thể gửi điện báo xin trợ giúp, vậy thì… đội cứu viện sẽ không bao giờ đến, mãi cho tới khi anh ta xác nhận nội thành Tây An và khu vực lân cận không còn người sống sót mới thôi. Tạ Phong Hoa còn nghe thấy anh ta nghiêm túc nói với Mông Phong là…”

“Nói gì?” – Lưu Nghiễn kinh ngạc không thôi, cậu khẽ gặng hỏi.

“Anh ta nói: “Tôi thay mặt quân đội và nhân dân thỉnh cầu cậu”.” – Đặng Trường Hà thở dài.

Cậu ta đưa mắt nhìn Lưu Nghiễn, Lưu Nghiễn chỉ nói: “Không phải Văn Thư Ca đã gia nhập rồi sao? Anh ta còn muốn thêm bao nhiêu mới vừa?”

Đặng Trường Hà lắc đầu: “Có thể là tôi, cả anh và Mông Phong, Trương Dân, Văn Thư Ca, mọi người cùng theo anh ta…”

“Không thể.” – Lưu Nghiễn dứt khoát – “Để tôi đi nói chuyện với anh ta.”

Lưu Nghiễn thu dọn lại đồ đạc của mình rồi bước xuống lầu. Tại vườn hoa, Lại Kiệt đang vọc một ống tiêm rỗng, đứng thừ người với xấp giấy quỳ trong tay.

Anh ta lại vừa tiêm hết một ống vắc xin, Lưu Nghiễn khẽ chau mày, là ai?

Lại Kiệt ngả ngớn thò tay vuốt mặt Lưu Nghiễn, ra tiếng hỏi: “Thay đổi ý định rồi sao?”

Lưu Nghiễn mau chóng né qua một bên: “Muốn tôi làm gì, cứ nói, anh mới tiêm vắc xin cho ai đấy? Lại dụ dỗ được một người nữa à?”

Cậu toan bước ra phía đuôi xe, Lại Kiệt tức khắc giơ một chân ngáng cậu lại: “Đừng vào đó, có người đang nghỉ ngơi.”

Lưu Nghiễn: “Đó là ai? Tôi nghĩ mình có quyền được biết.”

Lại Kiệt mỉm cười, không giống như Trương Dân và Mông Phong, từ anh ta toát ra sức hấp dẫn chỉ có ở người đàn ông trưởng thành, sắc da ngăm đen, dáng người cân xứng, gầy mà không yếu, tựa như một tay lính lão làng quanh năm suốt tháng trần mình tôi luyện dưới nắng trời gay gắt. Anh ta chỉ lớn hơn Lưu Nghiễn bốn tuổi, nhưng cách ăn nói và làm việc lại hệt một tay lõi đời già dặn.

Anh ta để tóc ngắn củn, và rất hay cười, là nụ cười lễ độ cởi mở, rạng rỡ như mặt trời, còn thêm nét lãng tử rất riêng.

“Là một người hùng.” – Lại Kiệt đáp – “Nếu một ngày tôi chết, cậu ấy sẽ là đội trưởng mới của đội Cơn lốc, chỉ cần có đội trưởng, tuyệt đối không bao giờ bị cắt biên chế.”

Lưu Nghiễn lặng đi thật lâu, mãi sau mới ra tiếng: “Anh thắng rồi đấy, tiêm vắc xin cho tôi nữa.”

Lại Kiệt từ chối: “Không được. Cậu phải đến vùng biển Quốc tế, Tướng quân Mông Kiến Quốc đã hạ tử lệnh, tất thảy sinh viên, học giả, nhà khoa học, và nhân tài trong mọi chuyên ngành, bất kể lĩnh thuộc vực xã hội, kinh tế hay khoa học tự nhiên, đều phải về tập trung ở đó.”

“Các cậu là đối tượng quan trọng cần được bảo vệ. Chúng tôi tồn tại để bảo vệ các cậu, bởi các cậu chính là tương lai của Tổ Quốc.”

Lưu Nghiễn chau mày rằng: “Tôi không thể gia nhập cùng các anh sao?”

Lại Kiệt cười cười, trong nụ cười ẩn chứa hàm ý, anh ta lắc đầu, rồi tiếp: “Cậu có thể nghĩ thông suốt khiến tôi rất là cảm động, mấy lời lúc trước chỉ trêu cậu cho vui thôi, có Mông Phong là đủ rồi, cậu ta sẽ cố gắng giùm phần của cậu nữa.”

Gió Xuân ngợp tràn, muôn hoa nở rộ khắp mặt đất, Lưu Nghiễn đứng giữa vườn hoa rực rỡ, khe khẽ thở dài.

Ngày 4 tháng 4 năm 2013,

Chúng tôi tổ chức một cuộc đột kích thần tốc, lùng sục toàn bộ Tây An.

Mông Phong không hề nhắc đến chuyện anh đã tiêm vắc xin, mà tôi cũng chẳng hỏi. Thành viên tham chiến bao gồm tôi, Trương Dân, Quyết Minh, Mông Phong, Văn Thư Ca, Đặng Trường Hà, Lại Kiệt và hai đội viên của anh ta.

Lại Kiệt rất bản lĩnh, anh ta dựa vào kinh nghiệm bách chiến của mình lập ra phương hướng tiến công. Hơn nữa số đạn dược và thuốc nổ dự trữ rất dư dả, thậm chỉ còn có cả bom hạt nhân mini.

Hàng ngon như vậy ở trong tay anh ta thì hiệu quả phát huy còn chưa tới một phần, nhưng đã giao vào tay tôi thì làm sao có thể phí phạm thế được?

Tôi sửa lại vài chi tiết phát nổ và hủy diệt, rồi gắn vào bom để thay đổi, lập trình cho rô bốt hình cầu kim loại châm kíp nổ, tránh xảy ra tình huống bị zombie kéo đi mất thêm lần nữa.

Chúng tôi đã cho nổ tung tòa cao ốc cả trăm tầng, rồi bày ra một trận địa mìn bao phủ gần năm chục ngàn mét vuông ở ngay trung tâm Tây An, tiêu diệt hơn một triệu zombie, sau cùng phóng lửa hỏa thiêu, cố đô của sáu triều đại(1)  nay đã biến thành vùng đất hoang phế bốc lửa tận trời, từng luồng khói đen bị gió Bắc cuốn về phía Nam.

(1) Sáu triều đại bao gồm Ngô, Đông Tấn, Tống, Tề, Lương, Trần kế tiếp nhau đều đóng đô ở Kiến Khang, tức Nam Kinh, Trung Quốc ngày nay.

Lại Kiệt dùng máy dò tìm sự sống phủ sóng toàn thành phố, tiến hành lùng tìm trên diện rộng, sản phẩm tân tiến mà quân đội giao cho anh ta có thể tiếp tín hiệu từ vệ tinh rất hiệu quả, sau đó tổng hợp thông tin, vẽ ra một bản đồ dạng lưới phức tạp. Mông Phong và Trương Dân đu dù lượn từ trên cao hướng thẳng xuống bầy zombie đông nghìn nghịt ở bên dưới mà oanh tạc, còn chúng tôi dẫn theo cả đoàn người trùng điệp băng ra quốc lộ giữa cơn mưa tầm tã.

Trong khu vực Tây An và Duyên An, hai bờ sông Vị Hà, bao gồm cả Hàm Dương, có tất thảy ba ngàn người còn sống sót.

Những người này hoặc là núp trong hầm, hoặc lánh trên núi non hẻo lánh cách biệt, hầu hết đều bằng lòng đi theo chúng tôi, chỉ có một ít nông dân còn khăng khăng bám trụ.

Lại Kiệt nói hết nước hết cái để thuyết phục họ, nhưng cuối cùng vẫn sót lại một nhóm người không chịu rời đi.

Quét mắt nhìn đoàn người không thấy điểm cuối, ai nấy đều khóc than, Lại Kiệt xuống xe cùng đi bộ với họ, vừa an ủi vừa động viên đoàn người tị nạn rằng “Quốc gia sẽ không vứt bỏ mọi người.”

Họ tập trung lại ở bên ngoài thị trấn Vĩnh Vọng, mọi người từ khắp phương trời đã tề tụ lại một chỗ, Hồ Giác trông giữ kho thóc cho phân phát toàn bộ lương thực, dỡ xuống tấm bạt trùm trên nóc nhà ấm để chia cho nhóm người tị nạn che mưa.

Đoàn người tản ra định cư tạm thời trên khắp ruộng đồng, trên bãi cỏ hoang, trong rừng cây và bờ sông, tất cả những nơi chúng tôi có thể nhìn thấy đều có người ở. Mọi người đều đang than khóc.

Thời khắc đặc biệt nhất là khi Lại Kiệt leo lên đỉnh tháp tín hiệu, gắn chiếc máy phát tín hiệu lên đó.

Mưa Xuân không ngớt, khi đạp chân lên đỉnh tháp Lại Kiệt đã ướt sũng cả người, mọi người tập trung dưới đất đồng loạt ngẩng đầu dõi lên.

Anh ta gắn một thiết bị từ tính lên trên đỉnh chóp tháp tín hiệu, tiếng tít tít tít rất nhỏ khẽ vang, nhưng lại xuyên qua tiếng mưa rào rạt truyền đến rất rõ ràng.

“Đội Cơn lốc gọi Tổng bộ, đội Cơn lốc gọi Tổng bộ…” – Lại Kiệt đứng giữa cơn mưa, cầm máy bộ đàm dò tín hiệu.

“Tổng bộ đã kết nối, là tiểu Kiệt à?” – Một giọng nữ dịu nhẹ vang lên – “Cậu vẫn còn sống, chúc mừng nhé.”

Lại Kiệt uể oải cười rằng: “Mẹ kiếp, tôi sắp ngỏm tới nơi rồi đây này, báo cáo công tác, nhiệm vụ ở khu vực Tây An đã hoàn thành, cả thảy có ba nghìn ba trăm bảy mươi lăm người còn sống, sáu mươi chín nhà nghiên cứu khoa học, xin Tổng bộ phái đội cứu viện tới đây.”

Giọng nữ tiếp lời: “Vất vả rồi, Đội trưởng Lại, đợt đạn dược tiếp tế và vật tư sẽ được đội cứu viện đưa đến. Cậu hãy viết một bản báo cáo chi tiết quá trình, rồi giao cho Ngô Song Song đem về. Trong quá trình cứu viện ở tỉnh Hà Nam, đội Phi Long đã bị diệt toàn quân, Ngô Song Song được điều động về Tổng bộ để thành lập một đội mới. Bốn mươi tám tiếng sau đội cứu viện sẽ đến nơi, chúc cậu may mắn, Đội trưởng Lại Kiệt.”

Đầu bên kia ngắt kết nối, Lại Kiệt gật gật đầu, rồi nằm sóng xoài ra đất, mái tóc ướt đẫm dính bết trước trán, giương mắt ngắm nhìn không trung lờ nhờ xám đục.

Tối hôm đó, giữa cánh đồng cỏ mênh mông mọc lên hơn ngàn cụm lửa trại, cư dân ở trong thị trấn Vĩnh Vọng sẵn lòng chia sẻ nước ấm và thức ăn cho mọi người. Vị mục sư hòa vào nhóm người, lần lượt khuyên giải những người còn sống sót.

Không một ai chợp mắt, chẳng biết đã qua bao lâu, Mặt trời ló dạng; rồi thật lâu sau đó, Mặt trời khuất bóng.

Lưu Nghiễn không chạm tay tới bất cứ linh kiện nào, những thiết bị ở đây cũng không đem theo, cậu ngồi đực ra trước chiếc bàn, Mông Phong vẫn chưa quay về, hắn phụ trách mang người đi tuần tra đợt cuối, phòng những ngày chờ đợi đội cứu viện tới lại xảy ra chuyện gì bất trắc.

Bầu trời hết tối lại sáng, sáng rồi lại tối, cơn mưa vừa trút xuống thì kéo tầm tã suốt mấy ngày trời, chừng như vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt.

Ban đêm Mông Phong cũng không trở về nghỉ ngơi, hắn kê một chiếc ghế dựa ở lầu dưới, ngồi hút thuốc. Hệt như buổi đêm của nhiều năm về trước, khi hắn phải chia tay Lưu Nghiễn lên đường nhập ngũ.

Đến ngày thứ ba:

“Lưu Nghiễn.” – Mông Phong lên tiếng gọi – “Anh có mấy lời này muốn nói với em.”

Lưu Nghiễn gật đầu, cậu theo chân hắn bước ra vườn hoa.

Hai người băng qua cánh đồng cỏ bát ngát ướt rượt, vượt qua nhóm người đứng dầm mình trong mưa đợi chờ hy vọng, vòm trời sùm sụp, mơ hồ chỉ cách mặt đất mênh mông trong gang tấc, giống như ngay sau đó sẽ nặng nề đổ ụp xuống.

Biển hiệu của thị trấn Vĩnh Vọng dần bạc màu dưới cơn mưa rả rích, nước đọng trên đó không ngừng nhỏ lách tách xuống mặt đất.

“Phong Hoa.” – Văn Thư Ca toàn thân vận quân trang bước đến.

Tạ Phong Hoa đang ngồi giữa vườn hoa, xới tơi xốp thửa đất trồng hoa.

“Cậu muốn gia nhập đội Cơn lốc à?” – Tạ Phong Hoa đứng dậy, cô đánh tiếng hỏi – “Ráng lên nhé, a Văn, cậu nhất định sẽ sống sót trở về mà.”

Văn Thư Ca gật đầu, đoạn nói: “Cảm ơn chị, để tôi biểu diễn một trò ảo thuật nhỏ cho chị xem nhé.”

Tạ Phong Hoa mỉm cười, Văn Thư Ca vươn tay trái nhặt lấy một cánh hoa vẫy vẫy, dùng hai tay xoa nhè nhẹ, sau khi tách ra, vô số cánh hoa tung bay lả tả rồi khẽ khàng đáp mình xuống mặt đất.

Trương Dân bung dù đứng dưới mưa, Quyết Minh vận chiếc áo lông đen nhánh và quần lửng, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng màu trắng, nhóc đương dõi về bầu trời cao, đôi mắt trong suốt phản chiếu hình ảnh đội phi cơ trực thăng hùng hậu ở phía chân trời.

Cánh quạt xoay tít vù vù vù, nhóm người mòn mỏi đợi chờ dưới mặt đất bắt đầu nhốn nháo.

Giữa ngày mưa bụi thăm thẳm, hơn trăm chiếc phi cơ trực thăng đáp cánh ở cánh đồng trống bên ngoài thị trấn Vĩnh Vọng, Lại Kiệt cất giọng hô lớn: “Đừng chen chúc! Mọi người xếp hàng để được kiểm dịch! Cứ theo trình tự mà làm, ai chưa được điểm danh thì cứ đứng yên đó! Khi đến lượt sẽ gọi tên từng người! Bây giờ bắt đầu điểm danh! Bước lên từng bước một thôi! Ai cũng sẽ được cứu hết! Chúng tôi không vứt bỏ bất cứ người nào cả!!”

Mông Phong dừng lại bước chân, Lại Kiệt ở đằng xa phất tay, ra hiệu cho hắn không cần lại đó trợ giúp.

Hắn cúi đầu, trông thấy mặt cỏ bị giày lính hằn lên từng vết rõ rệt, bèn men theo bờ sông chậm rãi bước tới, tiến vào mảnh rừng bạch dương rậm rạp kia.

“Lưu Nghiễn, tụi mình chia tay đi.” – Mông Phong ra tiếng.

Lưu Nghiễn không đáp.

“Em sẽ sống sót.” – Mông Phong tiếp lời.

“Còn anh thì sao?” – Lưu Nghiễn hỏi ngược lại.

Mông Phong nói: “Anh đã tiêm vắc xin rồi, nên phải đi theo Lại Kiệt thôi, trạm kế tiếp là ở khu vực Trung Nguyên.”

Lưu Nghiễn: “Em biết, lúc anh đang nghỉ ngơi ở phía sau xe, em đứng ở ngay đầu xe nói chuyện cùng Lại Kiệt.”

Mông Phong: “Anh cũng nghe hết rồi, em cứ luôn như thế, đôi khi giả ngu không phải rất tốt hay sao?”

Lưu Nghiễn không nói gì, từng giọt mưa thấm vào người cậu, đột nhiên cậu cảm thấy rất lạnh, rất lạnh.

Mông Phong bỗng nói: “Em nhìn bia mộ ở đây kìa.”

Lưu Nghiễn hỏi: “Anh muốn nói gì với em?”

“Hôm trước anh dẫn em tới đây, là muốn nói cho em hiểu.” – Thanh âm trầm thấp của Mông Phong cứ đều đều từ tốn, lại tăng thêm một phần như mệnh lệnh không thể kháng cự và vẻ cương quyết – “Trên thế giới này, vốn chẳng hề có đạo lý ai rời khỏi ai liền không thể sống nổi.”

Lưu Nghiễn rã rời khép chặt đôi mắt, đoạn vươn tay ra phía trước, nhưng Mông Phong lại lùi đi nửa bước, không để cho cậu chạm tới hắn.

“Em còn tưởng anh sẽ cho em một cái ôm.” – Lưu Nghiễn mở hai mắt, rồi nói.

“Không được đâu.” – Mông Phong từ chối – “Anh chẳng dám chạm vào em thêm nữa.”

Mông Phong nhìn sâu vào mắt Lưu Nghiễn, hắn không thể gần gụi cùng cậu, thậm chí cả một cái nắm tay cũng không dám. Bởi vì chỉ cần một cái chạm rất khẽ thôi, thì niềm tin vất vả lắm hắn mới gầy dựng được sẽ vỡ tan như bọt biển.

Lưu Nghiễn quay đầu dõi về phía hai nấm mộ kia, Mông Phong lại nói: “Sau khi vợ mất, ông ấy vẫn tiếp tục sống rất nhiều năm.”

“Em hiểu mà.” – Lưu Nghiễn gật đầu rằng – “Em hiểu hết mà.”

Mông Phong tiếp lời: “Chúng ta hãy vì bản thân mà sống tiếp, nhé? Chúc em sau này sẽ hạnh phúc, thực hiện được lý tưởng của chính mình.”

Lưu Nghiễn ngóng nhìn Mông Phong, phát hiện đôi mắt của hắn đỏ lừng – hệt như ngày trước, trong căn phòng trọ nhỏ hẹp chật chội, Mông Phong cũng đã từng nói như thế.

“Em cũng chúc anh hạnh phúc, thực hiện được lý tưởng của mình.” – Lưu Nghiễn khẽ khàng thốt, sau đó xoay người.

Khoảnh khắc ấy, họ như quay lại thời điểm một năm trước, chỉ trong gang tấc ngắn ngủi thôi, bị chen ngang một cánh cửa vĩnh viễn không cách nào mở ra.

Mông Phong xoay lưng rời đi.

Khi Lưu Nghiễn bước ra khỏi rừng bạch dương, cậu bắt gặp những người dân trong thị trấn Vĩnh Vọng đang tuần tự tiến tới kiểm dịch, mỗi chiếc trực thăng quân dụng cỡ lớn đều có thể chở gần hai trăm người, ở khoang sau của trực thăng có bác sĩ đang dùng dụng cụ điện tử đo lường kiểm tra những người lưu vong, và tiêm thêm cho họ huyết thanh kháng thể.

Những đồng đội cùng nhau trốn chạy gần nửa năm trời đang lần lượt ôm Mông Phong chào từ biệt.

“Anh vẫn còn yêu em, Lưu Nghiễn.” – Mông Phong nói – “Nhưng em đừng chờ đợi anh, dù gì chúng ta cũng đã chia tay rồi.”

“Em chẳng chờ anh đâu.” – Lưu Nghiễn xoay người, đáp như vậy.

Mông Phong thở dài, nhìn chăm chăm xuống mặt đất, khuôn mặt nghiêng của hắn vốn rất tuấn tú, nhưng lúc này đây còn hơn hẳn khi xưa, tựa hồ có thêm một loại phong độ khác biệt – khí chất quân nhân. Trời sinh người tài ắt có chỗ dùng, theo đuổi ước mơ và thực hiện hoài bão của chính mình.

Một đầu cán cân chịu tải tình yêu của hắn, mà đầu bên kia lại chịu tải nỗi đau khổ phải chia cách để tình yêu ấy được tiếp tục duy trì.

“Lưu Nghiễn!” – Hồ Giác gọi to.

“Cậu ấy sẽ đi cùng với các anh.” – Mông Phong ra tiếng – “Hồ Giác, cố lên.”

Hồ Giác gật đầu, rồi tiến lên phía trước tiêm ngừa vắc xin. Trương Dân bước tới ôm chặt lấy Mông Phong, hai gã đàn ông đứng ôm ghì lắc lư giữa mưa.

“Này, còn nhóc thì sao?” – Mông Phong cười hỏi, hắn vươn ngón tay đeo găng tay hở ngón xoa xoa gương mặt Quyết Minh – “Ráng nghe lời ba nhóc, mới có gấu trúc được.”

“Ừa.” – Quyết Minh đáp – “Tạm biệt chú.”

“Cậu sẽ sống sót trở về thôi.” – Trương Dân dặn dò – “Mông Phong, phải chăm sóc cho mình thật tốt đấy.”

“Hai người cũng thế.” – Mông Phong chào – “Tạm biệt nhé.”

Lưu Nghiễn đứng rất xa, ngóng nhìn Mông Phong và bè bạn chào từ biệt, mãi đến khi giữa cơn mưa chỉ còn mỗi mình cậu.

Mông Phong cúi đầu, dán mắt xuống mặt đất, toát ra vẻ cô độc mà vô cùng lạ lẫm.

“Đi nào!” – Lại Kiệt cất giọng – “Nhóm đầu tiên xuất phát, nhóm thứ hai vào đội hình!”

“Trực thăng số 1 cất cánh…” – Thanh âm rè rè của bộ đàm vang lớn, từng cánh quạt lần lượt chuyển động, hơn hai chục chiếc trực thăng quân dụng được khởi động, luồng khí như gió lốc thổi quét khắp biển cỏ, đinh tai nhức óc, Lưu Nghiễn đứng giữa cuồng phong vươn một bàn tay che trán.

“Đến lượt các bạn!” – Lại Kiệt hô lớn.

Nhóm người cuối cùng ở thị trấn Vĩnh Vọng lên trực thăng, Mông Phong rút ra một phong thư từ trong túi áo, giao cho Ngô Song Song phải đi theo đội cứu viện trở về, Ngô Song Song nhận lấy rồi cất kỹ, lúc cô đi ngang qua Lưu Nghiễn, bèn nói: “Đi thôi, đến kiểm dịch.”

Chiếc trực thăng cuối cùng vẫn chưa ngồi đầy người, Trương Dân buộc dây an toàn cho Quyết Minh, nhân viên hậu cần phân ra ngồi ở hai bên khoang sau, tất cả thành viên của đội Cơn lốc đều đến tiễn biệt.

“Lưu Nghiễn!” – Lại Kiệt cất tiếng – “Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu! Tôi thay mặt tất cả những người được cứu ra từ nơi này, chân thành cảm ơn cậu!”

Lưu Nghiễn chỉ đáp: “Đừng khách sáo, chuyện tôi phải làm thôi.” – Khi cậu bước lên trực thăng, Lý Nham và Văn Thư Ca cũng đi tới chào tạm biệt.

Phút giây đó Tạ Phong Hoa đột nhiên bật hét lên một tiếng, cởi bỏ dây an toàn lao xuống cabin, cô thét gọi: “Lý Nham!!!”

Lý Nham cũng hét lớn: “Phong Hoa! Sao em lại ở đây!!!”

Tạ Phong Hoa lập tức òa khóc, nhào vào lồng ngực của anh ta, hai người đứng ôm nhau khóc rống giữa cuồng phong thổi quét.

“Đừng chộn rộn nữa!” – Phi công trong cabin hô lên –“ Mau leo lên, lại chuyện gì nữa đây?!”

Lưu Nghiễn nhạy bén nắm bắt tình hình, cậu vội quát: “Chờ chút đi! Để họ nói thêm mấy câu đã!!”

Ngô Song Song ngờ ngợ hỏi: “Cô bé kia… là bạn gái của Tiểu Nham à?”

Lưu Nghiễn lắc đầu, ngỡ ngàng đáp: “Tôi cũng không rõ… cậu ta đến đây suốt mấy ngày, lại chưa từng chạm mặt Phong Hoa lần nào. Trời ạ… thế này thật tàn nhẫn…”

Tạ Phong Hoa và Lý Nham cùng ôm siết, hết khóc lóc rồi lại gọi nhau.

Lại Kiệt ra tiếng át cơn cuồng phong: “Được rồi, lập tức xuất phát thôi! Tiểu Nham! Buông cô ấy ra đi! Nếu không trực thăng sẽ bay đi mất!!”

Tạ Phong Hoa nức nở: “Anh nhất định phải sống sót quay về… Lý Nham… em đợi anh…”

Lý Nham khóc lớn: “Anh biết là em còn sống mà! Anh biết mà! Em cũng phải sống thật tốt!”

“Lên đi!!!” – Lại Kiệt hét – “Có lên không thì bảo!! Ngô Song Song, dẫn cô ấy lên!!!”

Ngô Song Song tháo dây an toàn, dìu cô kéo lên ván cầu, Tạ Phong Hoa khóc lóc đến độ chết đi sống lại, gắng gượng hét về phía ngoài cabin: “Lý Nham! Anh nhất định phải trở về!!”

“Anh sẽ về!!” – Lý Nham đứng trong gió gào to – “Phong Hoa, anh yêu em!!!!”

Chiếc trực thăng cuối cùng gầm rú nhấc mình khỏi mặt đất, Lưu Nghiễn áp người vào cánh cửa sập phía sau nhìn ra ngoài, Lý Nham vẫn còn trân mình giữa trời mưa gió, xa xa là Mông Phong đứng quay lưng về phía cậu.

Hắn thậm chí còn không hề quay đầu lấy một cái, nhưng Lưu Nghiễn hiểu rõ cảm xúc của hắn, hệt như tâm tình của cậu lúc này vậy.

Cánh cửa sau cabin chầm chậm khép chặt, trực thăng bay theo hướng Đông, vượt qua mặt đất hoang tàn trước mắt, nhắm thẳng về đại dương thăm thẳm.

Tạ Phong Hoa khe khẽ thút thít, cô tựa vào lòng Đinh Lan, ngơ ngác thốt: “Có thể gặp lại anh ấy, thế là đủ rồi… Tiếc rằng mình vẫn muốn có một đứa nhỏ… giống như Lý Nham vậy…”

Lưu Nghiễn chen lời: “Cô định đả kích những người không có tử cung như chúng tôi đấy à?”

Câu kia vừa phán ra lập tức khiến cả cabin cười ồ, Tạ Phong Hoa cũng nín khóc bật cười, bầu không khí nặng nề đã dịu đi không ít.

“Rồi sẽ có một ngày chúng ta được gặp lại họ.” – Lưu Nghiễn khích lệ – “Nhà triết học, cố lên nào.”

Mông Phong vẫn đứng ngoài thị trấn Vĩnh Vọng, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, hắn nâng tay, hướng ánh nhìn vào chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón áp út.

Trên trực thăng, Lưu Nghiễn dõi mắt nhìn ra Mặt trời rực lửa giữa ánh hoàng hôn ửng đỏ bên ngoài cửa sổ.

“Gọi tổng bộ, gọi tổng bộ.” – Ngô Song Song ghé vào bộ đàm cất tiếng.

“Tổng bộ thu được tín hiệu.” – Một giọng nữ vang lên bên kia đầu dây.

“Đây là đội viên chi viện Ngô Song Song của đội Cơn lốc.”

“Trung úy Ngô Song Song, xin mời báo cáo.” – Giọng nữ đáp lời.

“Trong quá trình tìm kiếm cứu hộ, chúng tôi đã bắt gặp con trai của Thiếu tướng Mông Kiến Quốc, là thành viên xuất ngũ từ K3, Trung sĩ Mông Phong tình nguyện ra chiến trường, Lại Kiệt đã thu nhận, cho cậu ta gia nhập đội Cơn lốc, còn có một phong thư cậu ta nhờ tôi chuyển cho Mông Tướng quân.” – Ngô Song Song tuần tự báo cáo.

Giọng nữ tiếp lời: “Xin hãy chờ một chút, hiện tại đang xin chỉ thị từ Mặt trận trung ương.”

Một hồi tĩnh lặng thật lâu sau, giọng nữ lại vang lên: “Đạt được chỉ lệnh từ Thượng cấp, chiếc trực thăng vận tải số 16 của các bạn phải thay đổi lộ tuyến, đáp cánh trước ở Mặt trận trung ương thứ Sáu, xin hãy giữ gìn thư từ của ngài thật cẩn thận, Trung úy.”

“Đổi nơi à?” – Trương Dân ra tiếng hỏi – “Mông Phong là con của vị Tướng quân đó thiệt hả?”

“Con nhà tông mà(2).” – Trong mắt Ngô Song Song đượm ý cười – “Trước khi xuất phát tiểu Kiệt đã nhắn nhủ, để các bạn đến khu thứ Sáu, điều kiện ở nơi đó tốt hơn Trung tâm tị nạn nhiều.”

(2) Nguyên văn: Hổ phụ vô khuyển tử ^^

Ngày 7 tháng 4 năm 2013,

Tôi nhớ Mông Phong đến phát điên lên được, không thể cứ mặc cho anh ấy một mình đi đối mặt hiểm nguy khó lường như thế.

Lại Kiệt nói, Mông Kiến Quốc đã hạ tử lệnh, tất cả nhân viên kỹ thuật đều phải đến Trung tâm cứu viện ở vùng biển Quốc tế báo danh. Nhưng tôi thấy trong chuyện này nhất định có dự tính trước, hẳn là họ đang thiếu kỹ sư máy móc.

Nếu không có lấy một tay kỹ sư máy, thiết bị của họ sẽ không thể phát huy được hiệu quả lớn nhất.

Tôi nhất định phải quay về, quay về bên cạnh Mông Phong. Tôi muốn tìm ba của anh để nói chuyện.

Tướng quân Mông Kiến Quốc chắc chắn rất thương con trai của mình, chỉ cần có thể ngồi xuống trò chuyện đôi câu cùng ông ấy, thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng hết.

Em chẳng đợi anh đâu, Mông Phong, bởi rất nhanh thôi, em sẽ về với anh.

.

.

.

End #30.