2013

Chương 28

#27. Đồng minh…

“Giúp tôi một tay!” – Người đàn ông lao ra từ cống thoát nước, Mông Phong nghiêng người né chỗ, người kia nhảy xuống chính giữa vòm cầu, giương súng bắt đầu bắn xả!

Mông Phong: “Anh định làm gì!”

Người đàn ông hô: “Yểm trợ cho tôi! Tôi phải nối dây lại, cho nổ banh hết lũ zombie ở đây!!”

Mông Phong cũng nhảy theo xuống dưới, tiếng động hai người tạo ra đã kinh động tất thảy zombie, Mông Phong phóng từ trên cao ba mét xuống nên bị va đập không nhẹ, hắn thở hồng hộc vài hơi rồi khó nhọc đứng thẳng dậy, chợt một con zombie xông tới ngay trước mặt.

Tiếng súng liên thanh nổ giòn vang, đạn tuôn như mưa, Mông Phong ra sức xoay khẩu súng máy trong tay, liên tiếp lắc người vải ra luồng đạt hình quạt, tựa lưng vào bệ máy bơm từ từ lùi ra sau.

Người đàn ông lập tức nhảy lên bệ máy bơm, chụp lấy sợi dây điện rồi lao xuống, mau tay nối lại cáp điện, sau đó cả giọng hô: “Rời khỏi đây, mau lên!”

Mông Phong đương không ngừng bắn phá, tiếng súng đinh tai nhức óc, hắn không quay đầu mà hỏi: “Cái gì!!”

“Hết sạch đạn rồi! Cho tôi một khẩu súng!!” – Người kia hét lớn – “Chạy theo tôi!!”

Mông Phong rút khẩu súng ngắn sau thắt lưng ném xuống đất, người đàn ông kia vội nhặt lên, ‘đoàng’một phát bắt đầu bắn tỉa. Sát ngay miệng cống dưới đáy vòm, đầu zombie nổ tung tóe, viên bi thép rời nòng bắn ngã hơn chục con zombie gần đó.

“Khẩu súng này được chế lại rồi?!” – Người kia hỏi dồn – “Cậu là ai? Thuộc đơn vị nào! Mau báo danh!”

Mông Phong quát: “Tôi không tại ngũ! Bớt nhiễu sự đi! Chạy mau! Hướng nào!!”

Thanh âm tít tít tít vang dồn, hộp điện tử phóng tín hiệu, từ xa dội lại tiếng nổ mạnh, một luồng lửa điên cuồng bốc lên từ bệ máy bơm trên miệng cống chính giữa, cả vòm cầu bắt đầu chấn động từng hồi, đồng thời lún dần, bê tông và gạch đá ầm ầm sụp nứt, đổ ào xuống bên dưới, đường ống thoát nước to cỡ ba vòng tay người ôm đột ngột gãy đôi, khiến nước thải công nghiệp  đen đúa ào ào trút xuống!

“Anh ở đây làm gì?!” – Mông Phong men theo đường ống cống lao thẳng vào trong, dắt cả người đàn ông kia chạy trối chết, Mông Phong nâng súng bắn mở đường, người kia thì xoay súng bọc hậu.

“Bà nó, khẩu súng ngắn này ai chế ra vậy! Quá dữ !!” – Người đàn ông kia hét lớn – “Tôi là Lại Kiệt! Cậu tên gì!!”

“Mông Phong!” – Mông Phong quát to, sẵn tay móc một quả lựu đạn quăng ra, người kia chống một tay xuống đất, lộn người thành một vòng cung đẹp mắt, vung gót chân đạp tiếp lực cho quả lựu đạn đang bay giữa không trung, khiến nó phi thẳng ra ngoài cống thoát nước như đạn pháo.

Quả lựu đạn nổ tung trời, bên trong cống thoát nước như muốn đảo ngược, tiếng nổ rát trong khoảng cách gần khiến màng tai đau đớn như nứt toác, hai người bị sóng xung kích hất bay cả một mét rồi ngã sầm xuống đất.

“Mông Phong!” – Lưu Nghiễn lo lắng hét – “Anh có sao không!!”

“Không sao…” – Mông Phong giãy chân quẫy đạp, lồm cồm đứng dậy – “Anh dẫn người kia ra ngoài, Lưu Nghiễn, để ý không gian xung quanh, lún…”

“Cẩn thận!” – Lại Kiệt nhoài người  xô Mông Phong tránh đi, trên trần cống có một tảng đá lớn sụp xuống.

“Mông Phong!!” – Thanh âm của Lưu Nghiễn truyền tới từ tai nghe, cậu sốt sắng nói – “Chạy theo mé phía Đông!!”

Trong tai nghe lại vọng tới một tiếng nổ vang, ngay sau đó là tiếng Trương Dân thét to – “Lưu Nghiễn, Quyết Minh! Bám chắc vào… tôi phải xông ra ngoài…”

“Là bạn của cậu à?” – Người đàn ông hỏi.

Mông Phong đáp: “Họ đến tiếp ứng trên kia, giờ cần phải tìm được đường ra…”

Lại Kiệt giục: “Bảo họ lập tức rời khỏi trung tâm thương mại ngay! Chỗ đó sẽ bị nổ tung hết!”

Mông Phong biến sắc hét lên: “Lưu Nghiễn! Cấp tốc rời khỏi chỗ đó! Họ chôn bom rồi!!”

Mông Phong và Lại Kiệt bắt đầu chạy trốn dọc theo cống thoát nước, đâu đâu cũng toàn là gạch đá nứt vỡ rơi rớt, khi tránh né gạch rớt xuống lại có zombie rít gào lao ra từ trong góc.

Cùng lúc đó, kíp nổ điện tử đã khôi phục hoạt động, dưới lòng đất phát ra từng đợt liên hoàn nổ, nguyên bầy zombie lớn núp dưới đó trú Đông  bị mặt đường nhựa sụp xuống đè ép, Trương Dân quát lên: “Hai người bám chắc đấy!”

Lưu Nghiễn bị xóc nảy đến chóng mặt, chiếc xe bẻ ngoặt sang bên, khúc ngã tư đường và mặt đất ở trung tâm quảng trường phát ra một tiếng nổ, dưới lòng đất dồn dập vang lên từng đợt nổ mạnh, nguyên cả một đoạn đường dài sáu cây số kinh hoàng sụp nứt ầm ầm, lún sâu xuống.

Lưu Nghiễn khó khăn bắt lấy tay vịn, cậu hét lớn: “Mông Phong!!!! Nằm xuống! Em cho phát nổ Tiểu tinh linh(1) !”

Chiếc xe bay lên, Quyết Minh bị hất văng lên không, Lưu Nghiễn vội túm áo cậu nhóc, rồi đẩy nhóc về phía nút điều khiển.

Quyết Minh thét to lên, cặp mông giáng phịch xuống một cái nút.

Bên trong cống thoát nước, Mông Phong quát: “Nằm xuống!!!!” – Ngay lập tức phi người nằm sấp.

Quả cầu kim loại nhỏ(2) vẫn luôn bay theo phía sau Mông Phong vừa nhận được lệnh điều khiển, tức khắc quay vù vù với tốc độ cao, bay lên giữa không trung, ngay sau đó phát ra tiếng vang nhỏ, tóe ra hàng triệu tấm sắt mỏng như pháo hoa nở rộ, ma sát với vách tường phóng ra ngoài, nhắm thẳng vào đầu lũ zombie!

(1), (2): chắc quả cầu kim loại này là vũ khí tự chế của Lưu Nghiễn, được cậu đặt tên là Tiểu tinh linh (vì nó luôn bay theo Mông Phong ^^)

Trên mặt đất, Trương Dân đạp mạnh chân ga, tăng tốc chiếc xe lên mức cao nhất, nguyên con xe phi như bay trên mặt đường nứt vụn, phóng lên không một khoảng xa năm mét, băng qua khe nứt ở giữa trục đường chính của Tây An, rồi nện sầm xuống mặt đất bằng phẳng.

Liền sau đó bánh xe quanh vùn vụt tại chỗ, đá vụn đổ vỡ trên mặt đường bị hất văng về cuối đường, phạm vi sụt lún mỗi lúc một lớn dần, mặt đất hoàn toàn bị xẻ làm đôi, một tòa nhà phát ra tiếng nổ rung trời nứt đất rồi sụp đổ.

Tĩnh lặng.

Lưu Nghiễn tìm thấy đường sống trong chỗ chết, cậu đẩy cái thùng dụng cụ đang đè trên người ra, cầm micro lên cất tiếng: “Gọi Mông Phong… gọi Mông Phong…”

Mông Phong đáp: “Còn sống.”

Lưu Nghiễn thở phào nhẹ nhõm, ô tô đậu lại ven đường, chỗ mà họ vừa dừng chân ban nãy đã biến thành một cái hố sâu hun hút rộng hàng chục ngàn mét vuông, cả tòa thị chính và những tòa cao ốc xung quanh quảng trường đã vùi mình trong đó.

Lại Kiệt vừa kéo Mông Phong ra khỏi đống đổ nát, anh ta hét lên: “Bom hạt nhân còn chưa nổ đâu! Chỉ còn năm phút thôi! Chạy mau!!”

Đợt nổ đầu tiên đã chôn vùi hơn vạn con zombie xuống lòng đất, nhưng càng có thêm nhiều zombie thoát ra từ hố sâu, tản ra tìm kiếm con mồi.

Bắt đầu chỉ có từng nhóm nhỏ lẻ, về sau càng lúc đông hơn, Trương Dân xuống xe xả súng bắn giết, Mông Phong và Lại Kiệt cắm đầu chạy đến chỗ xe đậu, Lưu Nghiễn ra tiếng: “Mau lên xe! Hai người không sao chứ?”

Lại Kiệt đánh mắt nhìn Lưu Nghiễn, Mông Phong bèn nói: “Đây đều là bạn của tôi, căn cứ của chúng tôi ở cách đây ba trăm kilomet về hướng Tây Bắc, lên xe đi.”

Trương Dân chú ý thấy miệng vết thương của anh ta, anh liền ngoắt Quyết Minh lên dãy ghế trước ngồi, không nói gì thêm.

“Xin chào, anh bạn.” – Trương Dân mở lời.

Lại Kiệt ngó Trương Dân, không đáp lời, cũng chả bắt tay với anh.

Mọi người lên xe, Mông Phong đóng cửa lại, Lưu Nghiễn bật đèn ở dãy ghế sau lên, trong chiếc xe vốn đã ngổn ngang đồ đạc, nay có thêm một người lại càng thêm chật chội.

Trương Dân khởi động ô tô quay đầu xe, zombie ùa tới từ bốn phương tám hướng, ở mé khác của thành phố lại vang lên tiếng nổ mạnh.

Mông Phong giục: “Lập tức rời khỏi chỗ này.”

Lưu Nghiễn mở camera gắn trên xe lên, thu hết khung cảnh trong vòng năm cây số chiếu lên màn hình, zombie từ khắp mọi nơi đang dần dần khép vòng vây.

“Cậu tên gì?” – Lại Kiệt nhếch miệng mỉm cười – “Những thứ này đều do cậu phát minh ra sao?”

Lưu Nghiễn không trả lời câu hỏi của anh ta, cậu chỉ bảo: “Đi về phía Tây, mở ra tất cả hệ thống phòng ngự. Mông Phong lên lái xe đi, Trương Dân lại đây kiểm tra cho anh ta.”

Mông Phong đón tay lái, Lưu Nghiễn khởi động cuộn Tesla trên nóc xe, điện năng bị hút vào, bình ắc quy kêu bùm một tiếng, đồng hồ điện nháy mắt giảm xuống hai nấc, tức khắc càn quét hết lũ zombie gần đó.

Tiếng nổ đì đùng liên thanh, Lưu Nghiễn bật chốt khẩu súng phun lửa ở đầu xe, ô tô chầm chậm quay đầu, đốt bọn zombie cháy ra than, tốc độ xe càng lúc càng nhanh dần, rồi sau đó xông lên quốc lộ, tăng tốc tối đa, phóng như điện xẹt ra khỏi Tây An.

Một phút sau, đầu đạt hạt nhân phát nổ, ánh sáng trắng chiếu lòa tầm mắt.

Mọi người ôm đầu cúi rạp người, ở phía xa có một cột khói hình nấm bốc ngùn ngụt lên cao, tiếng nổ trời long đất lở, cửa kính thủy tinh của các tòa trung tâm thương mại chớp mắt bị chấn vỡ thành hàng vạn mảnh, rồi bị luồng sóng nổ mạnh cuốn bay tít tắp.

“Không việc gì đâu.” – Lại Kiệt cất tiếng – “Loại bom hạt nhân tân tiến này phóng xạ không mạnh lắm… Đi thôi.”

“Anh bị thương rồi.” – Trương Dân lấy ra một cái đèn pin, ngoắc bảo – “Anh bạn, để tôi kiểm tra cho anh một chút.”

“Cậu là bác sĩ à?” – Lại Kiệt nói – “Chào mọi người, tôi là Lại Kiệt.”

Trương Dân gật đầu, Lưu Nghiễn vẫn đương ngờ vực nghía Lại Kiệt.

Lại Kiệt đánh trần nửa người trên, mình mẩy lấm lem bẩn thỉu, anh ta nhận lấy cuộn giấy Quyết Minh chuyền tới, chà lau vết thương toàn thân và bùn sình lăn lộn trong cống thoát nước, cơ thể cân xứng có vẻ cực kỳ rắn rỏi.

Lại Kiệt chỉ mặc độc mỗi cái quần đùi lính rách bươm, đôi giày lính dính be bét máu thịt hư thối, lúc giẫm lên sàn xe thì ịn nguyên một dấu giày đen thui.

Trương Dân quan sát đồng tử của anh ta, bắt mạch, rồi bảo anh ta nghiêng người kiểm tra miệng vết thương.

“Không bị lây nhiễm.” – Trương Dân ấn một miếng băng gạc lên miệng vết thương ở bụng anh ta.

Sao thế được? Lưu Nghiễn không khỏi nghĩ bụng, vết thương này vừa dòm đã biết ngay là do zombie cào trúng rồi.

Lại Kiệt cười cười, đáp: “Tất nhiên là không bị lây nhiễm rồi, vì tôi đã được tiêm ngừa văc xin.”

Câu kia vừa thốt ra, ngay cả Mông Phong cũng không kiềm được quay đầu trố mắt nhìn anh ta.

Trong xe lặng đi một lúc, sau đó Lại Kiệt tiếp lời: “Trước tiên tôi xin giới thiệu chút nhé: Lại Kiệt, lính cứu hộ chi đội Mười sáu thuộc Tổ chức cứu trợ Quốc tế phân bộ Trung Quốc – đội trưởng của đội Cơn lốc, quân hàm Trung úy, tôi phụ trách tất cả các tháp tín hiệu ở khu vực Tây Bắc, tìm kiếm người sống sót, đồng thời bổ sung lính tráng, và thông báo tín hiệu về khu trú ẩn thứ Ba của vùng biển Quốc tế.

“Ơn trời, các anh rốt cuộc cũng đến.” – Trương Dân cảm thán – “Chúng tôi chờ đợi gần cả bốn tháng rồi.”

Lại Kiệt nói: “Tính sơ sơ thì, trong vòng bốn tháng chúng tôi đã cứu ra hơn 1,7 vạn người, tiêu diệt 150 vạn zombie…”

Lưu Nghiễn đột nhiên hỏi: “Đội viên của anh đâu?”

Lại Kiệt đáp: “Chắc chết sạch rồi, cũng không rõ lắm.”

Lưu Nghiễn: “…”

Mông Phong: “…”

Lại Kiệt: “Trong quá trình chúng tôi tìm kiếm cứu hộ ở Tây An đã rà soát hơn nửa thành phố, quận Vị Ương và quận Bi Lâm cũng tìm hết, không có người sống sót. Nhưng tháp tín hiệu ở phía Đông Nam của Tây An có ký hiệu, phải có người còn sống trong thành phố… zombie ẩn núp nhiều vô cùng, chúng tôi phải càn quét từ từ, ba hôm trước tôi phụ trách dẫn dụ ra rất nhiều zombie…”

Lưu Nghiễn: “Và thế là anh bị cuốn đi luôn.”

Lại Kiệt nhướn mày, rồi gật gật đầu.

Quyết Minh: “Chú bị bỏ rơi ạ? Thật tội nghiệp.”

Lưu Nghiễn: “Nhóc đừng nói toẹt ra như thế, chú ấy sẽ tủi thân đấy.”

Lại Kiệt cười bảo: “Việc này đâu thể trách họ, ngay cả tôi ở đâu họ cũng không rõ, làm sao có thể quay lại cứu tôi được?”

Lưu Nghiễn: “Thế thì, không phải anh nên tỏ chút thành ý gì sao?”

Lại Kiệt ngẫm nghĩ, đoạn lễ độ rằng: “Cảm ơn các bạn đã cứu tôi, nhưng loại vắc xin này cực kỳ quý hiếm, tôi không thể đưa cho các bạn được, tôi chỉ mang theo ba ống, để chuẩn bị…”

Lưu Nghiễn: “Trung úy, anh nghĩ đi đâu vậy, căn bản là chả có ai thèm của nợ đó đâu.”

Lại Kiệt gật đầu tiếp: “Vầy thì tốt, mới nãy tôi thật sự lo sợ là, bốn người các bạn vì giành giựt ba ống vắc xin ngừa bệnh mà nổ súng bắn chết người nhà, trong quá trình cứu hộ tôi đã đụng phải mấy tình huống như vậy rồi.”

Mông Phong lên tiếng: “Được rồi, Lưu Nghiễn, nói thế nào thì đây cũng là chuyện tốt, Trung úy Lại, giờ dẫn anh về căn cứ của chúng tôi, rồi mới nghĩ cách tìm đồng đội thất lạc của anh sau.”

Lại Kiệt gật đầu, cầm lấy miếng băng gạc Trương Dân đưa qua, anh ta hỏi: “Đây là gì?”

“Một loại thuốc bột.” – Trương Dân giải thích – “Có thể giúp anh cầm máu.”

Lại Kiệt ngờ ngợ dòm Trương Dân, miếng băng gạc kia dính đầy nước thuốc, mùi hỗn hợp giữa thuốc Đông y và cồn sát trùng, sau rốt anh ta cũng phủ băng gạc lên miệng vết thương ở trước ngực, rồi nghiêng người đánh một giấc.

Suốt dọc đường đi không ai trò chuyện, ai nấy đều tự suy nghĩ về chuyện tìm kiếm cứu hộ, Quyết Minh đắp tấm thảm cho Lại Kiệt, anh ta tức khắc trợn to đôi mắt cảnh giác, ngay sau đó lại đổi thành một nụ cười tươi rói với Quyết Minh, vẻ mặt đó như đang biểu đạt một loại thân thiết đầy gian giảo.

Buổi chiều hôm sau, cả bọn về tới Nông trường.

Mới vừa đến nơi Lưu Nghiễn đã dự cảm có chuyện không hay, một đám người túm tụm bên ngoài Nông trường, ở đằng xa đậu ba chiếc xe lớn, Hồ Giác dẫn đầu, hơn trăm người vây ở ngoài rào sắt, đang tranh cãi gay gắt với một cô gái vận quân phục đứng bên ngoài.

Mông Phong tức tốc phanh xe, cầm súng lên, nhưng bị Lưu Nghiễn ghì tay lại.

Nữ sĩ quan: “Dựa theo lệnh chiêu binh khẩn cấp của Quốc gia…”

Hồ Giác: “Thưa cô, thời đại giờ chả còn pháp luật và chính sách gì ráo.”

Nữ sĩ quan không mảy may lay chuyển: “Ai bảo anh là không có pháp luật? Đây chính là pháp luật, thưa quý anh.” – Cô ta giương tờ công văn ra.

Hồ Giác cũng chẳng thèm ngó tới: “Vậy thì dựa theo bản dự thảo về nhân quyền Quốc tế năm 2012, Liên quân được tổ chức và thành lập trong bất kỳ tình huống gì, cũng không thể cưỡng chế thu đoạt đất dân sự, càng không hể hy sinh mạng sống của quần cư nhỏ lẻ để mà…”

“Thủ lĩnh!” – Trên xe có người phát hiện ra Lại Kiệt, vội vàng lao xuống.

“Lưu Nghiễn!” – Hồ Giác cao giọng gọi.

Năm người bước xuống xe, Hồ Giác thấy họ đã trở về, anh ta tức khí hô lên: “Mông Phong!”

“Chuyện gì đây?” – Mông Phong đứng từ xa hỏi vọng tới.

“Họ tự nhận là đội cứu hộ, muốn trưng thu tất cả vật tư ở chỗ này!” – Hồ Giác tiếp – “Bảo chúng ta dọn ra ngoài chờ người của quân đội tới!”

Sự xuất hiện của Lại Kiệt lập tức hấp dẫn sự chú ý của đội người bên kia, anh ta vẫn để trần, xỏ một cái quần lính rách tơi tả, đi về phía người phụ nữ kia, dõng dạc cất tiếng: “Này! Tôi về rồi đây! Còn sống cả chứ?”

Người phụ nữ kia đáp trả: “Lại Tiểu Kiệt! Cậu còn chưa toi cơ à? Người ở chỗ này khó nhằn hơn mấy người trước kia nhiều, tới đây xử lý đi!”

.

.

.

End #27.