1988 - Tôi Muốn Nói Chuyện Với Thế Giới

Chương 4

Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi chăm chú quan sát những cái nệm rồi nói nhỏ: Thế này chưa đủ dày, vẫn nguy hiểm lắm.

Thầy Lưu động viên: Nếu thằng nhóc này rơi xuống thì tôi sẽ đỡ được nó.

Từ đâu đó chạy lại một cậu bạn cũng muốn tham gia vào công cuộc cứu hộ này, vứt cặp sách của mình lên trên tấm nệm. Chưa đầy một phút, khu lớp học rộ lên những tiếng hô nháo nhác: Lấy cặp sách cứu người, lấy cặp sách cứu người đi! Ngay tức thì, cả đám học sinh bất kể nam nữ ồ ạt ôm cặp chạy đến. Hồi đó trường tôi mỗi khối có bốn lớp, mỗi lớp có 50 học sinh, tổng cộng có sáu khối, tất cả là 1200 học sinh, tập trung lại là có 1200 chiếc cặp, trong vòng chưa đầy năm phút đã được chất đống lại. Đống cặp đó cũng phải chất cao đến hơn ba mét. Hơn 1000 học sinh đứng vây quanh khuôn viên khu sân chơi trẻ em, đài phát thanh của trường ra rả như ve kêu: Yêu cầu các em học sinh nhanh chóng quay trở lại lớp học của mình. Thế nhưng hình như chẳng đứa nào nghe thấy.

Các giáo viên đang đứng quây lại thành vòng tròn để thảo luận, thầy thể dục thấy rằng cặp sách có cái mềm cái cứng nhỡ ngã xuống, đầu mà đập vào hộp bút thì quả là bi kịch, vì vậy tốt nhất vẫn nên phát huy tác dụng của những tấm nệm. Thế nhưng bây giờ những cái nệm đã bị lấp ở tít phía dưới cùng rồi, làm sao mà phát huy tác dụng, tốt nhất là lôi chúng ra và đặt lên phía trên.

Lúc này giáo viên chủ nhiệm của tôi không ngừng hét lớn: Em bám chặt lấy, thầy cô đang cố hết sức để cứu em, đừng nhìn xuống, hãy nhìn về phía trước mắt, ngắm nhìn phong cảnh, ngắm nhìn thị trấn, đừng nghĩ là mình trên cột cờ em sẽ cảm thấy thoải mái như đang ở nhà, đừng lo, em sẽ cảm thấy như đang nằm trên ghế sofa, em đã cảm thấy chưa?

Thực sự là tôi chẳng thể nào cảm nhận được điều đó. Nhưng thực lòng tôi cũng chẳng thấy hề hấn gì. Gió thổi càng lúc càng mạnh, cột cờ bắt đầu hơi rung nhẹ, tôi thì vẫn đang lắc lư tại nơi cao nhất. Cả trường xúm xít chạy lại xem, cả bác bảo vệ, cả cô lao công. Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất lạ, trong cái phân xưởng kia, nơi cánh cửa lớn lúc nào cũng đóng chặt, những người công nhân vẫn mải miết làm việc, hình như có ai đó thoáng ngẩng đầu lên nhìn tôi, rồi lập tức cúi xuống tiếp tục những công việc còn dang dở. Trong khi ngoài này đang xảy ra những chuyện trọng đại thế, mà sao họ vẫn có thể dửng dưng, rốt cuộc là họ đang làm gì vậy?

Trở thành nhân vật trung tâm vũ trụ, tôi dường như đang bắt đầu kiệt sức. Giáo viên chụm đâu to nhỏ bàn bạc, lũ học sinh thì đứng bên ngoài quan sát, mắt tôi lúc đó có vẻ vẫn nhìn rất tốt, trong cái đám đông đang rộn ràng, nhốn nháo vì tôi kia, tôi vẫn nhìn thấy được một người. Sao trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu nhỉ, cậu học lớp nào vậy, ánh mắt cậu ngước lên nhìn tôi thật đẹp biết bao, mặc dù ở tít trên cao như thế này, nhưng tôi hoàn toàn bị cậu thu phục, đợi đến khi xuống đất, tôi nhất định sẽ đi tìm cậu. Cô gái trong chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu hồng, chiếc váy xanh lam, tóc buộc đuôi ngựa, không đeo kính, cái cách cậu ngước lên nhìn tựa hồ như ngón tay tôi đang khẽ nâng chiếc cằm của cậu, ánh mắt tròn xoe nhìn tôi như thể tôi khẽ vén những sợi tóc đang bay lòa xòa trước trán cậu. Cậu ơi, tôi yêu cậu mất rồi. Đây là lần đầu tôi có cảm giác yêu, nhưng không nghĩ nó sẽ xảy đến lúc này, khi đang bị treo lủng lẳng trên cột, hơn nữa tôi còn đang bị bọc trong lá cờ nữa chứ.

Ánh mắt tôi cứ chăm chú hướng về phía cô bạn ấy, tim đập thình thịch.

Phía dưới, thầy giáo đang lôi cái nệm đè lên đống cặp sách, vì phải cố sức rút cái nệm ra nên chồng cặp sách bị xô lệch, điều này khiến đám học sinh có vẻ không mấy hài lòng, cho rằng thầy cô giáo quá ích kỷ, chỉ muốn đặt đồ của mình lên trên. Thầy thể dục ngước lên nhìn tôi hỏi ân cần: Em nhảy xuống thế này liệu có bị đau không?

Tôi nhận thấy một thực tế là, đám đông kia sau một hồi nỗ lực hết mình, hoặc thực tâm muốn cứu tôi hoặc hiếu kỳ, thì cuối cùng cũng đã cùng nhau cho ra đời một tác phẩm, giống như chuyên gia vũ khí đang chăm chú theo dõi trận chiến, họ hẳn đang mong ngóng cái giây phút tôi rơi xuống từ trên cao, để thử nghiệm thành công sản phẩm của họ. Nhưng chẳng hề để ý đến những điều ấy, tôi chỉ quan tâm đến cô bạn gái kia, bạn ấy được bao quanh bởi đám đông đang chen chúc nhìn ngó, khiến tôi không phút nào có thể rời mắt khỏi hệ thống nhận diện khuôn mặt và chỉnh nét tự động của tôi vẫn đang hoạt động với tốc độ tối đa, mỗi ánh nhìn của cô bạn ấy đều tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Mặc dù tôi biết rằng, đó chỉ là sự gặp gỡ của một ánh nhìn trong hàng trăm ánh nhìn, những con người đang hiện hữu ở dưới đất kia, chắc cũng nghĩ rằng tôi đang nhìn họ, nhưng chẳng phải thế, ánh mắt của tôi chỉ dành cho duy nhất một người.

Trong ký ức của mình, tôi nhớ rằng bạn ấy đột nhiên quay người đi mà không biết vì sao, phải chăng vì cảm nhận được sức nóng tia nhìn của tôi? Tôi vươn tay ra, như muốn vượt cả khoảng không mấy chục mét níu giữ bạn ấy lại. Ahhh! Và tôi rơi xuống.

Cảm giác cả cơ thể mình rơi vào không trung của ngày hôm ấy, tôi đã quên sạch từ lâu. Trong tích tắc chỉ đủ cho một hơi thở, tôi đã rơi, xung quanh tôi vang lên những tiếng hò reo, và rồi cái khoảnh khắc chạm vào cặp sách đó, hai mắt tôi bỗng tối sầm lại. Tôi bị ngã vào khoảng tiếp giáp của hai tấm nệm, rơi trúng cái cặp sách, tôi chỉ kịp nhận ra phần góc của quyển sách đã chọc thẳng vào cậu bé của mình đau điếng. Đó là chiếc cặp sách hình siêu nhân màu vàng, trên đó là bức ảnh thần tượng của tôi… Chim bất tử Ikki. Tôi cố chịu đau và lôi quyển sách ấy ra, đó là quyển sách giáo khoa cao cấp, rồi lại nhét vào trong, nắm chặt chiếc cặp sách trong tay, chú chim Ikki trừng mắt nhìn tôi, thật sự là nó đang trừng mắt nhìn tôi, hai ánh nhìn đã giao nhau. Sau đó tất cả những âm thanh tôi nghe được mỗi lúc một nhỏ, mỗi lúc một nhỏ, cảm giác bụng và ngực mình như bị tức nghẹn, thầy cô giáo xúm xít quanh tôi, thầy Lưu dạy thể dục và cô chủ nhiệm lớp chạy đến bên tôi đầu tiên. Cô ôm tôi vào lòng, lo lắng hỏi: Em nói gì vậy, em nói to lên một chút, em đang nói gì, nói to lên, nói to lên.

Tôi cố gắng gượng chút sức lực thốt ra được ba từ, ba từ mà tôi đã ấp ủ và muốn được thổ lộ cùng cô bạn ấy. Trong đầu tôi giờ chỉ có hình ảnh của bạn ấy, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi cảm nhận được sự kỳ diệu của tình yêu, nó khiến tôi vượt qua được nỗi đau thể xác. Tôi níu cổ áo cô giáo chủ nhiệm, lẩm bẩm mãi ba từ: Chim bất tử.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong trạm xá xã. Bên cạnh đặt một tờ báo “Bộ mặt nông thôn”. “Bộ mặt nông thôn” là tờ báo mà nhà văn hóa xã Đình Tân chúng tôi xây dựng, ở trang thứ tư của tờ báo có đề mục rất lớn “Trường tiểu học xã Đình Tân - học sinh trèo lên cột cờ, giáo viên học sinh toàn trường cùng đoàn kết ứng cứu”, lời tựa của bài báo viết rằng:

Tin từ phóng viên báo: Một em học sinh lớp 5D ngày hôm qua đã bất cẩn trèo lên cột cờ trung tâm trường tiểu học, không thể xuống được, toàn bộ giáo viên và học sinh tích cực tổ chức công tác cứu hộ, tổng cộng đã sử dụng 36 chiếc đệm, hơn 1.000 chiếc cặp học sinh, thành công cứu được mạng sống của em học sinh. Em học sinh sau khi được giải cứu đã gửi lời cảm ơn chân thành đến các giáo viên.

Tờ báo còn đăng kèm thêm một bức ảnh, người trong bức hình không ai khác chính là tôi đang trèo lên cây hóng gió. Tôi nhìn vào chữ ký trên bức hình, chết tiệt, hóa ra là thằng bạn cùng lớp, nó thuộc nhóm nhiếp ảnh của trường, hóa ra khi tôi đang lơ lửng trên cột cờ, thì nhóm nhiếp ảnh bọn nó lấy tôi làm cảm hứng để thỏa sức sáng tạo, lẽ nào tôi có sức hút đến vậy sao?

Ba ngày sau, tôi đi học trở lại. Dù sao cũng chỉ là chút chấn động nhẹ. Tôi bước chân vào trường, bỗng dưng dấy lên cảm giác mặc cảm, dường như tất cả mọi người ở đây đều là ân nhân cứu mạng của tôi. Đó là chuyện đương nhiên, lũ học sinh đang chăm chú nhìn và bàn tán rôm rả về tôi, gọi tôi là con khỉ leo trèo. Mà tôi vốn chúa ghét cái lũ mõm nhọn đít đỏ ấy. Nhưng thực lòng tôi cũng chả mấy quan tâm, điều tôi trăn trở lúc này là cô bạn ấy, tôi đang kiếm tìm, tôi đang băn khoăn, không biết là bạn ấy ở khối nào, lớp nào, dãy nào, bàn nào nhỉ?

Đang lúc cảm xúc dào dạt, thì dòng hồi ức bỗng nhiên ngắt đoạn, tôi bị kéo trở lại hiện thực trần trụi. Cánh cổng lớn màu xanh từ từ mở ra, một con xe bảy chỗ lao ra, bên trong hẳn phải là một vị lãnh đạo to lắm. Nó nháy đèn xi nhan bên phải nhưng lại rẽ về bên trái. Tôi chợt nhớ đến 1988, 1988 của tôi hẳn vẫn còn đỗ ở khách sạn Tam giác vàng. Tôi vẫy một chiếc xe đa năng màu vàng chở khách kiêm chở hàng để quay trở lại. Lão tài xế đòi tôi 10 tệ, cái giá này thực tế cũng hợp lý, nhưng khốn nỗi tất cả túi của tôi để cả ở phòng, vét sạch trên người chỉ còn lại 6 tệ. Tôi hơi ngập ngừng: Bác tài, tôi thiếu 4 tệ, bác cho tôi đi được không?

Lão tài xế bảo tôi: Được, nhưng anh chỉ được ngồi ở thùng xe.

Tôi ngạc nhiên hỏi lại: Tại sao? Chẳng phải ghế bên cạnh ông vẫn còn trống sao?

Lão tài xế này có vẻ là người rất thực tế, ông ta thuyết phục tôi: Anh ngồi trên xe nhưng tiền lại không trả đủ tôi thấy trong lòng không thoải mái, anh ngồi thùng xe, tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, đây là chiếc xe vừa để chở khách vừa để chở hàng, tiền anh không có đủ, thì anh không thể là khách được, anh chỉ là hàng hóa thôi.

Kẻ được gọi là hàng hóa như cái thằng tôi, đứng đằng sau thùng xe, tay bám vào lan can, nghênh ngang nhìn ngắm cái phố huyện này, gió xuân ấm nồng. Tuy rằng mặt vẫn còn đau, nhưng tôi vẫn có thể huýt sáo, và cho dù bên cạnh tôi có lan can sắt nhưng tôi vẫn có thể tung người nhảy lên một cái, thật tự do biết bao.

Dù bây giờ chỉ là hàng hóa, nhưng mười phút nữa thôi, khi lấy được tiền rồi, thì tôi lại trở thành hành khách. Chỉ cần không làm chậm trễ chuyến hành trình của mình. Tôi phải xuất phát từ đây, men theo quốc lộ 318, đi đến tận cuối con đường. Đừng tưởng rằng, đây chỉ là một chuyến đi du ngoạn vô bổ, và cũng đừng ví tôi chỉ như một cái cây không rễ, rễ của tôi đã ăn sâu vào mảnh đất này. Tôi từng nghĩ mình là một hạt giống, bị gió mùa thổi qua thổi lại, nhưng cuối cùng lại nhận ra rằng tôi chỉ là một loài thực vật thân liền với gốc, thậm chí tôi là loại thực vật nào, tôi cũng chẳng nhận ra, cái này phải hỏi những loài thực vật khác, tôi cứ nay đây mai đó thế này bởi tôi nghĩ bản thân mình cắm trong đất sét nhưng thực chất lại là trong cát lún.

Nhiều năm nay, cát dưới chân luôn bao bọc quanh tôi, nó không nhấn chìm tôi, chỉ luôn luôn nhắc nhở tôi rằng, anh không có sự lựa chọn nào khác, hoặc anh sẽ bị gió cuốn đi. Vậy là tôi cứ trải qua những năm tháng tuổi trẻ đầy nhiệt huyết một cách lãng phí như vậy, nay Đông mai Tây, thậm chí không bằng cả những hạt giống mà tôi đã từng xem thường.