13 Lý Do Tại Sao

Chương 12

Băng 7: Mặt B

Cuộn băng kêu lách cách và tiếp tục chạy.

Không có giọng nói của cô ấy, tiếng vo vo tĩnh lặng nhẹ nhàng đó đã luôn làm nền cho những lời cô ấy nói. Suốt bảy cuộn băng và mười ba câu chuyện, giọng nói của cô ấy được giữ ở một khoảng cách mong manh nhờ tiếng vo vo đều đặn này làm nền.

Tôi để cho âm thanh này gội rửa mình trong khi tiếp tục nắm chặt những chấn song và nhắm mắt. Ánh trăng biến mất. Những ngọn cây đu đưa biến mất. Cơn gió nhẹ mơn trớn da thịt tôi, làm dịu đi vết thương trên những ngón tay, âm thanh của cuộn băng cuốn từ trục cuốn này sang trục cuốn kia, gợi tôi nhớ lại mọi thứ tôi đã nghe ngày hôm nay.

Hơi thở của tôi bắt đầu chậm lại. Sự căng thẳng trong những cơ bắp bắt đầu giãn ra.

Và rồi, một tiếng TÁCH trong tai nghe. Một hơi thở chậm rãi. Tôi mở mắt nhìn ánh trăng sáng rõ. Và Hannah, với giọng nói ấm áp.

Cảm ơn.

Ngày Hôm Sau Sau Khi Gửi Đi Những Cuộn Băng

Tôi đấu tranh với các cơ bắp trong cơ thể mình, chúng đang năn nỉ tôi gục ngã, đang năn nỉ tôi không đến trường nữa mà đến bất cứ nơi nào khác để trốn đi cho tới ngày mai. Nhưng mỗi khi tôi quay nhìn lại, hiện thực vẫn còn đó, rốt cuộc tôi cần phải đối diện với những người có mặt trong các cuộn băng ấy.

Tôi tới cổng ra vào để đến bãi đậu xe. Một dãy trường xuân với một phiến đá rộng bản được khắc dòng chữ chào mừng chúng tôi quay lại trường học. LƯU NIỆM CỦA LỚP HỌC "93. Tôi đã đi qua phiến đá này biết bao lần trong suốt ba năm qua, nhưng chưa một lần nào vào bãi để xe khi nó chật cứng như thế này. Chưa một lần, bởi vì tôi chưa bao giờ đi học muộn cả.

Cho tới ngày hôm nay. Vì hai lý do.

Thứ nhất: Tôi đã phải đợi bên ngoài cửa bưu điện. Đợi nó mở ra để tôi có thể gửi chiếc hộp giày đựng đầy những cuộn băng ghi âm. Tôi đã dùng một cái túi giấy màu nâu và một cuộn giấy bao bì để bọc nó lại, tiện thể quên điền địa chỉ gửi lại của mình. Rồi tôi gửi cái bưu kiện ấy đến cho Jenny Kurtz, thay đổi cách cô ta sẽ nhìn cuộc đời, cách cô ta sẽ nhìn thế giới này, mãi mãi.

Và thứ hai: Thầy Porter. Nếu tôi ngồi đó trong tiết học đầu tiên, với ông thầy đang viết bảng hoặc đứng đằng sau bục giảng thì nơi duy nhất tôi có thể tưởng tượng mình đang nhìn chỉ có thể là vị trí giữa phòng học này, một chiếc bàn nằm bên phía tay trái.

Chiếc bàn để trống của Hannah Baker.

Mọi người nhìn chằm chằm vào bàn của cô ấy mỗi ngày. Nhưng với tôi, hôm nay có sự khác biệt hoàn toàn với ngày hôm qua, khác một cách sâu sắc. Bởi vậy tôi sẽ dành thời gian của mình ở chỗ tủ để đồ hay trong phòng vệ sinh. Hoặc lang thang qua các dãy hành lang lớp học.

Tôi men theo lối đi bộ dẫn ra mé ngoài bãi để xe của trường. Từ đó đi ngang qua bãi cỏ phía trước, qua cánh cửa kính đôi của toà nhà chính. Và cảm giác thật khác lạ, gần như là sự đau buồn, khi tôi đi bộ qua những hành lang vắng vẻ. Mỗi bước chân tôi đi phát ra những âm thanh thật cô độc.

Đằng sau chỗ trưng bày kỷ vật lưu niệm là năm dãy tủ để đồ, văn phòng và nhà vệ sinh ở phía đối diện. Tôi thấy có vài học sinh khác cũng đi muộn, họ đang loay hoay thu gom sách vở trong tủ.

Tôi đến ngăn tủ của mình, tựa trán vào cánh cửa tủ bằng kim loại mát lạnh và nghỉ ngơi. Tôi tập trung vào hai vai và co, thư giãn các cơ bắp ở những chỗ đó. Tôi cũng tập trung vào hơi thở của mình để làm cho nó chậm dần lại. Rồi tôi kết hợp đếm nhẩm quay đĩa số điện thoại đến năm. Sau đó về bốn, rồi đến ba, hai.

Đã bao nhiêu lần tôi đứng ở đây, thầm nghĩ rằng tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội với Hannah Baker nữa.

Tôi không biết cô ấy cảm thấy thế nào về mình. Không biết cô ấy thực sự là ai. Thay vào đó, tôi lại tin những điều người khác nói về cô ấy. Và tôi đã sợ những gì họ có thể nói về tôi nếu họ biết tôi thích cô ấy.

Tôi lại nhẩm xoay đĩa quay số. Năm. Bốn.

Ba.

Hai.

Sau bữa tiệc, khi Hannah vẫn còn sống, đã bao lần tôi đứng ở đây, nghĩ về cơ hội của tôi với cô ấy đã chấm hết nhỉ? Nghĩ rằng tôi đã nói hoặc làm điều gì đó sai lầm. Quá lo sợ việc phải nói chuyện với cô ấy một lần nữa. Quá lo sợ để dám thử làm điều đó.

Và rồi, khi cô ấy chết, những cơ hội ấy biến mất mãi mãi.

Tất cả bắt đầu từ vài tuần trước, khi một tấm bản đồ được luồn qua khe tủ để đồ của tôi.

Tôi băn khoăn cái gì đang nằm trong ngăn tủ của Hannah lúc này. Nó có trống rỗng không? Nhân viên quét dọn có đóng gói mọi thứ vào một cái hộp và vứt chúng vào trong kho xép để đợi bố mẹ cô ấy quay lại không? Hay ngăn tủ của cô ấy vẫn còn nguyên chưa bị động tới, y nguyên như khi cô ấy bỏ lại nó?

Trán vẫn ép vào cửa tủ kim loại, tôi quay đầu lại vừa đủ để nhìn vào dãy hành lang gần nhất, hướng tới phía cánh cửa luôn để mở cho tới tiết đầu tiên. Văn phòng của thầy Porter.

Ở ngay đó, bên ngoài cánh cửa, là nơi tôi nhìn thấy Hannah Baker còn sống lần cuối cùng.

Tôi nhắm mắt lại.

Tôi sẽ gặp ai ngày hôm nay đây? Ngoài tôi ra, còn tám người nữa ở trường học này đã nghe những cuộn băng ấy. Hôm nay, tám người bọn họ đang chờ đợi để thấy tác động của những cuộn băng đó với tôi. Và trong một tuần tới hay đại loại thế, khi những cuộn băng của cô ấy được chuyển tiếp, tôi cũng sẽ làm như thế với những người còn lại.

Phía xa, bị bóp nghẹt bởi những bức tường của lớp học, vọng lại một giọng nói quen thuộc. Tôi từ từ mở mắt ra. Nhưng giọng nói này sẽ không bao giờ còn có vẻ thân thiện nữa.

"Tôi cần ai đó mang thứ này đến văn phòng phía trước hộ tôi."

Giọng thầy Porter vọng xuống hành lang tới chỗ tôi đứng. Những thớ thịt trên vai tôi cứng lại, nặng trĩu và tôi đập bàn tay đang nắm chặt vào ngăn tủ.

Một cái ghế kêu kin kít, tiếp sau là tiếng những bước chân rời khỏi lớp của thầy. Đầu gối tôi như sắp sửa quỵ xuống, chờ đợi cậu học sinh đó nhìn thấy tôi và hỏi lý do tại sao tôi không ở trong lớp học.

Từ một dãy tủ đựng đồ phía trước, có ai đó đang đóng một cánh cửa tủ lại.

Vừa bước ra khỏi lớp của thầy Porter, Steve Oliver gật đầu về phía tôi và mỉm cười. Học sinh ở chỗ ngăn tủ để đồ phía kia đi vòng qua góc quanh hành lang và gần như đâm sầm vào Steve.

Cô thì thầm: "Tôi xin lỗi", rồi đi vòng qua cậu ta để đi tiếp.

Steve nhìn xuống cô ta nhưng không trả lời, vẫn giữ nhịp bước đi, tiến đến gần chỗ tôi. "Ổn mà, Clay!", cậu bạn nói. Sau đó cậu cười tươi: "Có người đi học muộn hả?".

Cách cậu một quãng xa, trong hành lang, cô gái đi đến chỗ rẽ ngoặt. Đó là Skye.

Gáy tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Cô ấy nhìn tôi và tôi bắt được cái nhìn bất động ấy trong vài bước chân ở chỗ rẽ, rồi cô ấy đi tiếp.

Steve đang đi tới gần hơn, nhưng tôi không nhìn cậu ta. Tôi bước đi để tránh sang một bên. "Nói chuyện với mình sau nhé", tôi nói.

Tối qua, trên chiếc xe bus đó, tôi đã bỏ đi mà không nói chuyện với Skye.

Tôi muốn nói chuyện với cô ấy tôi đã cố nhưng tôi đã để lỡ mất cuộc nói chuyện. Nhiều năm nay, cô ấy đã học cách tránh né người khác. Tất cả mọi người.

Tôi bước xa khỏi ngăn tủ của mình và nhìn cô ấy tiếp tục đi xuôi dọc hành lang.

Tôi muốn nói gì đó, gọi tên cô ấy, nhưng cổ họng tôi se thắt lại

Một phần trong tôi muốn phớt lờ hiện thực trước mắt, bỏ qua và tiếp tục chuyện của mình, lang thang làm bất cứ điều gì đợi cho tới tiết thứ hai.

Nhưng Skye đang bước đi trên cùng một cái hành lang nơi tôi đã nhìn thấy Hannah biến mất hai tuần lễ trước. Vào ngày hôm ấy, Hannah đã biến mất vào đám đông học sinh, để cho những cuốn băng nói lời chào vĩnh biệt. Nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân của Skye Miller, âm thanh càng ngày càng yếu đi khi cô ấy xa dần.

Và tôi bắt đầu bước, đuổi theo cô ấy.

Tôi lướt qua cánh cửa để mở cửa lớp thầy Porter và trong một cái liếc vội vàng, tôi thu được vào tầm mắt nhiều hình ảnh hơn mong đợi. Chiếc bàn trống gần trung tâm lớp học. Nó đã để trống suốt hai tuần qua và sẽ trống đến hết cả năm học này. Còn một chiếc bàn khác, bàn của tôi, bỏ trống trong một ngày. Một loạt những khuôn mặt quay ra hướng về phía tôi. Họ nhận ra tôi, nhưng họ không nhìn thấy hết mọi thứ. Và kia là thầy Porter, ông đang quay mặt ra hướng khác, nhưng đang bắt đầu ngoảnh lại.

Một cơn lũ những cảm xúc dồn dập đổ ập vào tôi. Đau đớn và giận dữ. Buồn khổ và nuối tiếc. Nhưng một cảm xúc đáng ngạc nhiên hơn cả, đó là hy vọng.

Tôi tiếp tục bước nhanh.

Tiếng chân Skye ngày càng nghe rõ hơn. Càng đến gần cô ấy, bước chân tôi càng nhanh hơn và tôi càng cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Cảm giác se thắt nơi cổ họng bắt đầu giãn ra.

Hai bước nữa là đuổi kịp cô ấy, tôi cất tiếng gọi tên cô bạn.

"Skye."