"If I had to live my life without you near me
The days would all be empty
The nights would seem so long
With you I see forever oh so clearly
I might have been in love before
But it never felt this strong
Our dreams are young and we both know
Theyll take us where we want to go
Hold me now
Touch me now
I dont want to live without you"
(Nothings gonna change my love for you- Westlife).
Trong căn phòng rộng lớn, tiếng nhạc chuông vang lên thật nhẹ nhàng, êm thắm. Thật lâu thật lâu sau mới có một bàn tay tiến đến bắt máy.
"Alo." Một giọng nam trầm thấp vang lên.
"Sư....Sư Tử. Mình là....Kim Ngưu....."Kim Ngưu vừa nghe điện thoại vừa nức nở.
Nghe thấy tiếng khóc thút thít, Sư Tử có dự cảm chẳng lành, bỗng nhiên, một cảm giác sợ hãi dội lên trong lòng cậu:
"Có chuyện gì Ngưu? Cậu đừng khóc nữa, chuyện gì kể mình nghe đi."
"Sư Tử.....cậu bình tĩnh nghe.....nghe mình nói....."Kim Ngưu cố kìm nén những giọt nước mắt tuôn rơi từ hốc mắt nhưng cô chẳng thể nào ngăn được những tiếng nấc nghẹn trong cổ họng.
Cảm giác sợ hãi ngày càng lấn át nội tâm Sư Tử, chuyện mà có thể khiến người vui vẻ như Ngưu khóc đến thương tâm như vậy, chẳng lẽ......
"Ngư xảy ra chuyện gì hả?"
Giọng nói cậu gắt lên thấy rõ, bàn tay cầm điện thoại run run, cậu sợ, sợ chuyện chẳng lành thật sự đến với Ngư.
"Sư à....Ngư.....Ngư....bị tai nạn giao thông."
Kim Ngưu phải khó khăn lắm mới thốt lên được những từ vừa rồi. Có trời mới biết khi nghe tin này từ miệng cô giáo, phản ứng của cô và mọi người trong lớp kinh khủng đến thế nào. Đến một người bình tĩnh như Xử mà sau khi nghe tin cũng chật vật tại chỗ rồi không nói câu nào chạy ra ngoài lớp với khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Đâu ai có thể ngờ rằng một người mới vài hôm trước còn tươi cười với họ giờ đây lại đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện.
Bên này, Sư Tử như không tin vào tai mình, phải mất một hồi lâu cậu mới lên tiếng:
"Cậu.....cậu vừa nói gì thế? Đùa mình à?"
"Sư....mình biết cậu không thể chấp nhận được chuyện này nhưng.....nhưng.....Ngư.....thật sự bị tai nạn......giờ cậu ấy đang ở....."
Từ "bệnh viện" chưa được Ngưu thốt ra thì chiếc điện thoại trên tay Sư đã nhanh chóng rơi xuống đất mà cậu không hề hay biết. Âm thanh va chạm dù có to đến đâu cũng chẳng thể lọt được vào tai cậu nữa vì hiện tại trong đầu cậu chỉ tồn tại duy nhất hình ảnh của Ngư.
_____________________________________
Lại một lần nữa, Sư Tử ngồi trên máy bay, ánh mắt đượm buồn nhìn về quê hương quen thuộc...
Cậu cứ ngỡ rằng mình sẽ mãi mãi ở Mĩ, không bao giờ quay lại nơi này nữa, nhưng thật không ngờ.....
Quả đúng là người tính không bằng trời tính.
Lần ra đi đầu tiên, cậu mang theo trái tim vụn vỡ, nhưng ít ra nó còn có thể vương lại chút hơi ấm, còn có thể tiếp tục đập một cách yếu ớt, còn bây giờ trái tim cậu đã thật sự chết rồi, không còn cảm giác náo nữa. Bất giác, cậu cảm thấy ngực mình như có cái gì đó ngăn cản lại, đến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn....
Cậu vì trở lại đây mà ngay cả lời của bố mẹ cũng dám cãi, bỏ bê việc học đang dang dở bên đó chỉ để có thể quay về giúp đỡ Ngư. Dẫu biết mình sẽ chẳng làm được gì ngoài việc trông chờ vào số mệnh, trông chờ vào bác sĩ nhưng cậu vẫn muốn quay về. Cậu muốn Ngư biết được rằng, cho dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cậu cũng sẽ ở bên cô, đứng phía sau âm thầm bảo vệ cô.
Nhưng Ngư có thể biết được điều này hay không, tất cả dường như vẫn còn rất mờ mịt.....
Kéo chiếc va-li trên tay, Sư Tử lao như điên về phía trước. Bóng dáng một chàng trai mặc chiếc áo dạ đen phóng vù vù ra khỏi quầy tiếp tân khiến ai cũng phải ngoái đầu nhìn lại.
Đằng xa, một nhóm người hai nam hai nữ đang đứng ở ngoài cổng sân bay, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, khi nhìn thấy cái bóng áo dạ đen cũng khuôn mặt điển trai kia, cả bốn cùng chạy đến bên chàng trai, đôi mắt đẫm lệ như nhìn thấy cứu tinh.
"Sư Tử...."Người đầu tiên lên tiếng là Xử, gương mặt xinh đẹp thường ngày giờ tiều tụy hẳn đi, đôi mắt sưng đỏ lên, chắc cô đã khóc rất nhiều.
"Xin lỗi, mình....." Thú thực, hiện tại cô không biết nên đối mặt với Sư như thế nào, cô cảm thấy vô cùng tội lỗi. Rõ là trước lúc đi, cậu đã dặn đi dặn lại cô phải chăm sóc thật tốt cho Ngư ấy thế mà cô lại chẳng hề biết chuyện gì cả, lại còn để Ngư bị tai nạn thành ra thế này, tất cả là tại cô.....
Đứng bên cạnh, Nhân Mã cũng chẳng biết làm gì ngoài việc để Xử tựa vào người mình. Cậu không lên tiếng an ủi cô nữa vì mấy ngày qua những lời cần nói cậu đều nói hết rồi. Hiện tại, càng an ủi, cô càng cảm thấy bị tổn thương, càng cảm thấy tội lỗi.
Không khí chỉ trong phút chốc như bị kìm hãm, thật im lặng, không một ai lên tiếng. Lát sau, Sư Tử mới chậm rãi mở miệng, giọng điệu khàn khàn không che giấu sự bi thương:
"Đó không phải lỗi của cậu."
"Nhưng......"Xử Nữ định nói tiếp gì đó nhưng Nhân Mã bên cạnh đã ra hiệu cho cô dừng lại. Cậu biết Sư Tử nói như vậy chắc chắn đã có biết đầu đuôi sự việc rồi, ít nhất là qua lời kể của Ngưu.
Ngẩng đầu lên nhìn bốn người bạn thân của mình, Sư Tử thấy rõ trong mắt họ là sự đau thương đến nhường nào, cậu không trách bọn họ, bởi vì đây không phải là lỗi của bọn họ. Cậu hiểu, trong thời gian cậu không ở đây, họ cũng đã chăm sóc rất tốt cho Ngư, chuyện lần này xảy ra không nằm trong phạm vi kiểm soát của họ, chính xác là trong chuyện này họ đều không có lỗi.
Muốn trách phải trách cái người đã gây ra tai nạ kia kìa.....
"Đưa mình đến bệnh viện gặp Ngư được không?"
Kim Ngưu và Bạch Dương nhìn nhau một lát rồi gật đầu đồng ý. Mấy ngày qua, Xử Nữ suy sụp tinh thần mà chẳng hề ra khỏi nhà nửa bước, đương nhiên cũng không nắm rõ chỗ Ngư hiện nay. Chỉ có hai người họ là tranh thủ thời gian đi hỏi bố Ngư mới vô tình biết được.
Năm người lặng lẽ bước ra khỏi sân bay, không khí tịch mịch đối lập hoàn toàn với sự ồn ào xung quanh.
Trong khi nhóm người Sư Tử đang đến bệnh viện thăm Ngư thì ở bên Song Tử lại đang có một sự kiện khá bất ngờ. Nói là bất ngờ chứ chắc ai cũng đoán được rồi.....
"Thưa cô, em muốn xin chuyển chỗ."
Vừa bước vào lớp, Song Tử đã hướng đến chỗ giáo viên trên bục lạnh lùng đề nghị. Mọi người ngạc nhiên, câu đầu tiên của cô không phải nhắm tới Bảo Bình, Ma Kết, càng không phải Thiên Bình và Xà Phu mà lại là.....Chuyện này là sao?
"Em......sao đột nhiên lại đề nghị như vậy? Còn nữa, hôm nay em đi muộn đấy."Cô giáo thất thần một lúc vì thái độ của Song Tử nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ nghiêm nghị. Song Tử là học trò cưng của cô, cô biết rõ tính cách về sự quy củ trong cách làm việc của Song Tử, chuyện đi muộn lần này thật sự là lần đầu tiên.
"Em biết, nhưng trước tiên xin cô cho em chuyển chỗ."
"Song, chuyện này là sao thế? Đang yên đang lành cậu đòi chuyển chỗ làm gì?"Bảo Bình nhanh nhạy lên tiếng hỏi. Tuy cô biết mấy ngày nay tâm trạng Song không được tốt nhưng chắc chắn sẽ không đưa ra một quyết định như này. Trừ khi còn có lí do uẩn khúc khác. Là vì Thiên Bình sao?
Bất giác Bảo Bình nhìn sang Thiên Bình, cậu ngồi đó, ánh mắt tức giận không che dấu khi nghe thấy những lời của Song Tử.
"Chẳng có chuyện gì cả, tôi chỉ là không thích chỗ ngồi đó nữa thôi."Song Tử trả lời lạnh nhạt câu hỏi của Bảo Bình, cô cũng thay đổi luôn cách xưng hô, không phải vì cô giận Thiên Bình mà lây sang nhóm Bảo Bình, nhưng hiện tại cô không có tâm trạng, không có lòng tin để nói ra những lời ấm áp hơn.
"Cậu ghét ngồi chỗ này đến thế sao?"Thiên Bình lên tiếng hỏi, hôm nay là buổi đầu tiên cậu đến lớp lại, ấy thế mà cái con người vô tâm nào đó cũng chẳng thèm xuất hiện để cho cậu một lời giải thích. Cô coi cậu là một thứ đồ chơi, chán rồi liền vứt bỏ sao?
"Đúng, cực kì ghét."
Không khí trong lớp cực kì căng thẳng, nhóm người thường ngày cười cười nói nói với nhau giờ phút này đều rơi vào trầm lặng. Cự Giải, Thiên Yết nhìn ánh mắt không mấy hảo cảm của Song Tử liền cảm thấy chuyện này rõ ràng có khúc mắc nhưng chẳng biết là đã nhầm lẫn ở đâu. Hai người im lặng suy nghĩ còn Ma Kết với Bảo Bình không có nhiều tâm tư như thế. Họ chỉ đơn thuần tin tưởng vào Song Tử, trong sự việc lần này, người sai chắc chắn là Thiên Bình. Họ biết chắc rằng, người như Song Tử sẽ không hề đưa ra một quyết định mà không suy xét kĩ. Sống bên cạnh Song Tử lâu như vậy, họ đã không còn coi cô chỉ là một người bạn bình thường, hơn hết, họ dành cho cô thứ tình cảm giống như chị em ruột thịt.
"Rốt cuộc cậu đã làm gì khiến cậu ấy giận như vậy hả?"Ma Kết hướng Thiên bình hỏi.
Anh chàng cũng rất thản nhiên đón nhận ánh mắt dò xét của Ma Kết, trong lòng không khỏi cười lạnh. Rõ ràng là cô đã phụ cậu, giờ phút này còn đẩy lỗi lại cho cậu sao?
"Tớ thì có thể làm được gì khiến cậu ta giận chứ? Kết này, có hỏi thì cậu cũng phải hỏi đương sự đứng đằng kia kìa."