[12 Chòm Sao] Nhục Dục

Chương 53: Bách Liên Hoa

Yến tiệc tại Khang Vương Quốc được diễn ra vô cùng linh đình để ca tụng, chúc mừng hỷ sự đầu tiên của Sư Tử. Thư mời tham dự được Sư Tử gửi đi đến các nước láng giềng, trong đó có Cát Bình Quốc, Thiên Hồng Quốc, Đại Nam Quốc,...

Đoạn đường từ Thiên Hồng Quốc đến Khang Vương Quốc cũng mất mấy ngày đường nếu dẫn đi nhiều người. Và tất nhiên, tham dự yến tiệc cũng cần phải bày vẽ một chút chứ. Thiên Tử Hoàng đại diện dẫn theo Thiên Tử Ninh, Bạch Dương, Nhân Mã, Ma Kết, Bảo Bình và cả kẻ thân tàn ma dại Song Ngư cùng đi. Song Ngư vừa được thay máu, cũng chỉ là biện pháp an toàn tạm thời vì máu của Thiên Bình vốn dĩ không tốt. Kết hợp điều trị từ thuốc đặc chế riêng và châm cứu, Song Ngư may ra vẫn cố gắng lê lết được một thời gian dài nữa. Nhưng là... Thiên Tử Hoàng cầm đến một túi thơm vừa quen vừa lạ...

Nhân Mã vừa nhìn thấy túi hương, ngửi được mùi thơm thoang thoảng bên trong hai mắt liền sáng rực: "Bách Liên Hoa."

Bảo Bình lặng thinh đưa mắt trông sang, còn Bạch Dương tò mò lên tiếng hỏi: "Bách Liên Hoa ư?"

"Ân!" Y cười như nhặt được vàng: "Loài hoa quý như này có đi tìm khắp thế gian e rằng cũng chẳng thể tìm thấy, không ngờ nó lại xuất hiện ở đây."

Thiên Tử Hoàng đưa túi hương cho Nhân Mã: "Cốt Dạ, ngươi nói rằng loài hoa này rất quý?"

"Đúng vậy, không những rất quý mà còn rất rất rất quý. Vô cùng trân quý!"

Bảo Bình lúc này mới hé môi khinh khỉnh: "Cũng chỉ là một loại hoa vô dụng!"

Vừa nói Bảo Bình vừa nốc một ngụm rượu, mùi vị đắng nghét, cay nồng xé tan nỗi lòng đau đớn của y lúc này. Không ai trách được Bảo Bình, dù gì y cũng đang suy sụp tinh thần, khó trách những lời nói đầy dao găm.

"Nó có thể điều trị độc tố trong máu cho Song Ngư."

Bảo Bình nghe thế liền phản bác: "Ngươi sai rồi, chỉ là một loài hoa vô dụng, nàng đã dùng rất nhiều... nhưng..."

Giọng y lạc đi một nhịp, Bạch Dương đứng gần đó cũng chỉ biết im lặng nhìn Thiên Tử Hoàng. Còn Thiên Tử Ninh giờ đây đang ngồi cạnh Song Ngư, kẻ vật vờ không rõ sống hay chết.

"Không phải là vô dụng, chỉ là không tìm được cách làm cho nó phát huy tác dụng." Nhân Mã dứt lời xé rách túi thơm, lấy những bông hoa trắng nhỏ li ti ánh nhụy vàng bên trong ra ngoài. Y tiện tay với lấy tách trà trên cái bàn gần đó, bỏ hoa vào bên trong, song y rót một chút trà vừa ngang bằng lóng ngón tay trỏ. Y đưa tách trà cho Bạch Dương cầm, nâng ngón trỏ lên miệng, cắn mạnh đầy dứt khoát. Sau đó nặn ba giọt máu vào bên trong lắc đều, Nhân Mã làm rất thuần thục, vui vẻ đưa đến trước mặt Thiên Tử Ninh: "Mau cho hắn uống cạn đi, nuốt cả hoa xuống!"

"Hử? Ta sao?" Thiên Tử Ninh ngây người đưa ngón trỏ chỉ chính mình.


Nhân Mã nhìn xung quanh, ai cũng thể hiện một vẻ là không muốn liên can, kể cả Bạch Dương. Thiên Tử Ninh thở dài, gượng gạo tựa như bị ép uổng, nhận lấy tách trà, một tay tách môi răng Song Ngư, một tay cầm tách trà đổ hết vào. Thấy Song Ngư có vẻ không tự giác cho chúng trôi xuống được, Nhân Mã ra chiêu cực nhanh vào phía xương ức y, làm Song Ngư cau mày nhăn nhó, phản xạ có điều kiện nuốt hết tất cả những thứ bên trong miệng lúc này xuống.

Mọi người cùng chờ đợi, chưa đến một khắc, Song Ngư đã có thể mở mắt dù vẫn thể hiện vẻ mệt mỏi đau nhức. Nhân Mã cười cười: "Chỉ cần dùng liên tục ba ngày, độc tố trong cơ thể hắn hoàn toàn được chữa khỏi!"

Xoảng

Tiếng vỡ tan nát từ chiếc bình rượu sứ trên tay Bảo Bình, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía y. Khuôn mặt y đỏ bừng, khóe mi vương vấn giọt lệ sầu, trong đôi ngươi trắng toát ấy lại hiện lên vô vàn tia lửa đỏ hung ác muốn thiêu rụi cả thế gian chỉ vì nàng.

Y chính là đang tự trách chính mình, Thiên Bình có thể đã được cứu nếu như...

"Tại sao?" Bảo Bình gầm lên như con hổ bị thương nặng, y quát thật lớn vào mặt Nhân Mã: "Ngươi đã có thể chữa trị cho cả hai, sao lại phải hy sinh nàng chứ?"

Nhân Mã vờ như bị oan uổng nhún vai: "Ta đâu có biết ở đây có loại hoa này! Dù sao nàng cũng phải chết, phải hy sinh cho ngươi trái tim thôi. Sao có thể trách ta được?"

Lúc này Ma Kết mới phục hồi lại thần trí, nàng đi đến trước mặt hai người đang to tiếng: "Ngươi đã có thể cứu được ta!"

Mọi người lại nhìn đến Ma Kết.

Đúng vậy, trên người nàng chỉ toàn những bộ phận chấp vá, không phải của nàng, nhưng tại sao nàng vẫn có thể sống được. Bảo Bình chỉ cần một trái tim, Nhân Mã vốn cũng có thể giúp được!?

"Điều kỳ diệu không đến được hai lần, nàng là người đầu tiên thành công trong rất nhiều người không thể cứu chữa được." Nhân Mã lắc đầu, đặt tay vào nơi ngực trái Ma Kết: "Đây là trái tim của nàng, không phải được thay thế. Nàng không cảm nhận được ư? Chỉ có điều nó không còn đập nữa!"

"Nhưng tại sao trước đó ngươi không trả lời rằng trái tim ta vẫn còn ở đây!? Ngươi bảo đã cất giữ nó ở nơi an toàn rồi!?" Ma Kết nhướng mày.

"Ta không nghĩ, ngay cả trái tim của mình mà nàng cũng không cảm nhận được."


Cốt Dạ lưu danh có thể cứu, nhưng y chính là không muốn cứu...

Y quay sang Bảo Bình, dùng cái biểu tình ngay thẳng nghiêm túc nhất để đối diện, mâu quang có phần se lạnh tựa như tấm gương đồng lạnh lẽo phản chiếu lại khuôn mặt Bảo Bình. Vô hồn, bất cần, nhẫn tâm: "Nếu ta không dùng tim Thiên Bình cho ngươi, liệu khi ngươi tỉnh dậy, ngươi vẫn còn là ngươi?"

Mọi người đều im lặng trước câu hỏi bí bách này. Ma Kết được cứu sống, chấp vá từng bộ phận nhưng não và tim là của nàng, chưa bao giờ bị thay thế bằng thứ khác. Nếu như nơi lồng ngực ấy là trái tim của một con yêu ma nào đó mà Cốt Dạ thu phục được. Vậy Bảo Bình có còn là Bảo Bình nữa hay không? Bảo Bình mà Thiên Bình đáng thương trót mang lòng yêu thương?

"Bách Liên Hoa có thể là thánh vật của trời, là trân quý trong vạn vật. Nhưng không có nghĩa nó có thể cứu được tất cả chúng sinh. Ta cũng vậy, Cốt Dạ ta chỉ có một, sao đủ sức cơ chứ. Đã là cái chết thì luôn luôn phải có cái chết, trong luật trời chỉ có mạng đổi mạng."

Một mạng cứu sống hai người, sự hy sinh đó cũng không phải là vô ích.

Xác của Thiên Bình được Nhân Mã mang đi đâu đó, Bảo Bình ban đầu còn đòi đến điên loạn. Nhưng vừa nghe Nhân Mã nói: "Nếu ngươi muốn gặp lại nàng, thì tốt nhất ngoan ngoãn dưỡng thương đừng làm loạn nữa. Rồi ngươi và nàng sẽ được gặp lại nhau trong tương lai, có lẽ thế..."

Thật ra Nhân Mã cần bộ phận thay thế cho cơ thể Ma Kết... y cũng chỉ nói văn hoa một chút, vậy mà cũng thuyết phục được kẻ thần trí mê loạn lúc này...

Phần còn lại Nhân Mã đã lẳng lặng thiêu hủy rồi rải tro trong gió, mong Thiên Bình sớm ngày siêu sinh, luân hồi sống một cuộc đời an yên. Đừng trách Nhân Mã y tàn độc, hãy đa tạ vì y đã ban cho nàng cái chết nhẹ nhàng nhất, thoái mái nhất và vĩ đại nhất.

Kẻ thay tim nhờ vào Bách Liên Hoa mà có thể đứng vững, kẻ mê man nhờ máu Cốt Dạ và Bách Liên Hoa mới tỉnh táo tiếp chuyện dù vẫn vô dụng chưa cử động được nhiều. Bọn họ đều phải lên đường đến Khang Vương Quốc. Lần này Bảo Bình đi chính là ngụ ý của y, sớm muộn gì y cũng phải đối diện Thái tử, kẻ đã mang đến tất thảy đau thương này. Y quyết phải bắt hắn nợ máu phải trả bằng máu, trả giá cho những tội ác không thể rửa sạch này. Dù kết quả sau cuộc giao đấu có phải chết vạn lần, cũng rất đáng!

Trong đêm, đám Thiên Tử Hoàng cùng rất nhiều cung tần, thái giám, binh lính rời đi. Nhưng vừa rời khỏi Hoàng Thành chưa lâu đã gặp phải một bóng dáng quen thuộc nằm dài trên đất, giữa đồng không mông quạnh, cơ thể bị rắn rết bâu lấy, chưa kể đến sắc mặt vạn phần khó coi.

Là nữ nhi có làn da trắng bệch...

Thiên Tử Hoàng ra lệnh dừng lại: "Cự Giải!"

Ma Kết nửa tỉnh nửa mê do say xe ngựa khiến nàng mệt mỏi, nhưng vừa nhìn thấy Cự Giải, trái tim bất động bỗng nảy lên một nhịp khiến nàng nhói đau, lao xuống xe nhanh như tia chớp, môi hé mở, nói không nên lời.

Nước mắt muốn rơi lã chã cũng chẳng được, nàng định chạm vào, nhưng đã có thân hình cao to hơn nắm lấy cổ con rắn đang bò bên trong lớp y phục Cự Giải ném đi, rồi bế xốc nàng lên.

"Có ta đây rồi!"

Thiên hạ nhỏ trong lòng không ngừng run rẩy vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc nàng liền thả lỏng cơ thể, dần dần rơi vào màn đêm ảo huyền.

Ma Kết khẩn khiết lên tiếng: "Tỷ tỷ của ta... là tỷ tỷ!"

Nhân Mã nheo mắt nhìn Cự Giải trên tay Thiên Tử Hoàng, vừa nhìn sơ qua đã thấy được Cổ Trùng bò trường dưới lớp da trắng bệch kia. Y lên tiếng: "Sắp không cứu kịp nữa rồi!"