[12 Chòm Sao] Nhục Dục

Chương 47: Bị kẻ gian cưỡng bức

Trái tim của Thiên Yết có phải được rèn từ sắt thép? Cự Giải tiếp cận cỡ nào cũng không thể nào đi sâu vào hơn nữa. Hắn đối với nàng chính là có ý nhưng lại vô tình. Cự Giải ngồi bó gối trong góc phòng. Nàng thật sự rất cần phải rời đi, tìm tung tích Ma Kết còn khó hơn cả việc trở về. Nhưng không có Ma Kết nàng tuyệt đối không thể rời đi, bỏ lại muội muội thân thương ở chốn này bơ vơ một mình.

Cự Giải cứ suy đi nghĩ lại, dự định đưa ra quyết định mỹ nhân cứu Đại Ma Đầu nhưng lại nhớ đến công lực của Thiên Yết, cho nên lại thôi. Nàng thở dài, ủ rũ mãi đến khi Tạ Bối bước vào cũng chẳng hay biết.

"Ngươi đang nghĩ cách quyến rũ Thiên Yết sao?"

Cự Giải ngẩng đầu, ngước đôi mắt trắng đục lên nhìn người đứng trước mặt: "Không có."

Tạ Bối ngửa cổ cười to: "Đừng dối người nữa, trên trán ngươi đang hiện ra rất rõ đấy."

Đụng trúng tim đen, Cự Giải cũng có chút ngứa ngáy nhồn nhột, bất chợt hạ giọng xuống thấp nhất: "Không có."

Ả xoay người ngồi xuống cạnh nàng trong góc phòng, thủ thỉ: "Ta khuyên ngươi nên sớm bỏ cuộc, dù gì cả hai người các ngươi cũng không thể đến với nhau. Muốn tồn tại chỉ có một, mạng sống chẳng thể bẻ đôi."

"Tại sao?" Cự Giải cau mày: "Vì lý do gì?"

"Rồi ngươi sẽ biết, ta nói sớm chẳng khác nào phá hỏng cuộc vui!" Tạ Bối nói lớn, đứng phắt dậy bước ra ngoài, trước khi rời đi hẳn, ả không quên nhắc nhở: "Đừng chuốc tương tư vào lòng, đến cuối cùng cũng chỉ mình ngươi nếm trải cảm giác đau đớn."


Cự Giải nghiêng đầu cố gắng tiếp thu lời Tạ Bối nói, bất quá có nuốt nửa ngày cũng không thấm thía được gì. Chỉ biết được là tên Đại Ma Đầu kia chắc chắn sẽ chọn ả ta và bỏ nàng ở lại, có khi xẻ thịt nàng ra làm điểm tâm ngày cưới cho bọn họ cũng chẳng chừng. Nghĩ đến điều đó, bất giác cơ thể Cự Giải rung lên, sởn hết cả sống lưng.

Rồi thì thời gian cũng dần trôi qua, Cự Giải vẫn ở bên cạnh Thiên Yết đóng vai nữ nhân si tình với kẻ đã cưỡng bức chính mình. Hôm đấy cũng sắp đến kỳ hạn sáu mươi ngày, tính ra chỉ còn cách ba bốn hôm thôi. Cự Giải đang tức tốc trở về trước khi trời tối thì bị một bàn tay rất to nắm lấy bả vai kéo mạnh về sau. Nàng đau đớn cau mày, chưa kịp hét lên thì đã bị một bàn tay khác to không kém đánh úp lên môi, chặn hết tất cả âm thanh từ cuốn họng. Tay chân nàng huơ loạn xạ cả lên, thế là tên đang giữ vai và miệng nàng nhanh chóng hạ một đòn vào ót khiến Cự Giải ngất xỉu ngay lập tức. Trước khi rơi vào hố đen huyền ảo, nàng "Oái" một tiếng khe khẽ, ánh sáng tắt dần nhưng vẫn đủ thấy rõ nụ cười dâm đãng trên môi một lão già ghê tởm.

Nàng chỉ biết than thầm trong lòng: "Thôi xong rồi!"

Lúc tỉnh lại, Cự Giải thấy mình nằm trên một chiếc giường trúc xa lạ, y phục trên cơ thể đều đã bị trút bỏ sạch sẽ. Da thịt trắng bệch như tờ giấy ẩn hiện vết xanh tím xuất hiện sau cuộc hoan ái khá dữ dội. Cự Giải ôm lấy y phục bó gối ngồi một góc trên giường, cả người thơ thẩn cùng đôi mắt vô hồn. Bị một tên cưỡng bức đã quá đáng thương rồi, nay còn bị thêm một kẻ nữa. Số Cự Giải rốt cuộc là vì sao?

Ngồi một chốc trên giường nàng như kẻ điên dại mà quằn quại, nắm lấy chiếc chăn bông còn ấm hơi người cắn đến rách một đường rất dài. Bụng dưới cuộn trào lên nỗi đau xuyên thấu, cảm giác như ai đó cầm một thanh sắt xuyên qua từng bên dưới nàng rồi xé toạc lục phủ ngũ tạng, chọc thủng đại não, giết chết từng tế bào còn đang giãy giụa đòi quyền được sống.

Cánh cửa bỗng bị đạp tung ra, mùi máu tanh xộc đến bên mũi Cự Giải, nhưng giờ đây nàng đã quá đau đớn để mở mắt ra nhìn thứ gì vừa xô ngã cánh cửa đó. Bước chân lao đến nàng nhanh như tia chớp, đôi bàn tay to lớn quen thuộc có chút nhớp nháp tựa như máu đặt lên da thịt đang lạnh dần của nàng. Hắn nhanh chóng đổ một gói bột trắng vào miệng Cự Giải, cái vị đắng nghét này khiến nàng cau mày, muốn phun ngược trở ra, nhưng nàng biết đây là thứ gì.

"Thiên... Thiên..."

Lúc đó, không biết vì sao nàng lại nghĩ đến tên Đại Ma Đầu Thiên Yết, muốn gọi tên hắn, muốn bảo nàng hận hắn đến mức nào. Ngay cả sắp chìm vào giấc ngủ rồi vẫn muốn mắng hắn: "Vì sao ngươi giờ này mới đến cứu ta!?"

Bất quá nàng chưa kịp mắng thì đã chìm vào giấc ngủ, cơn đau nhói cũng dần lịm xuống, dịu đi phần nào rồi từ từ tắt hẳn.


Tạ Bối từ ngoài cửa phe phẩy quạt bước vào, nàng ta đưa mắt nhìn xung quanh, cảnh tượng huyết thương như chiếc thảm đỏ trải dài theo bước chân Thiên Yết. Hắn ở đó nhìn Cự Giải, ánh mắt không ngừng hiện lên tia lo lắng đan lẫn tức giận.

Tạ Bối rất từ tốn, ung dung bảo: "Ngươi giết người của Cát Bình Quốc ngay tại Thiên Hồng Quốc. Thật là muốn gây họa sao?"

Thiên Yết lườm Tạ Bối: "Không phải ta bảo ngươi trông chừng nàng ta?"

Tạ Bối vờ như không nhìn thấy đạo ánh mắt đó, hất cằm về hướng khác: "Ta không phải nương nàng ấy, cũng không thể chặt đôi chân đó. Việc nàng ấy đi đâu, sao ta có thể quản?"

Thiên Yết hừ lạnh, cầm lấy tấm chăn bông bị cấu xé rách tươm quấn quanh người Cự Giải, bế nàng trên tay, khuôn mặt ngủ say thế mà vẫn cau chặt đôi mày vì cơn ác mộng hay cơn đau đang hoành hành ngay cả khi không còn ý thức?

"Đi thôi!"

Tạ Bối đưa quạt chỉ xung quanh: "Đây là người của Cát Bình Quốc..."

"Kệ bọn chúng!"

"Ngươi giết chúng trong Thiên Hồng Quốc đấy!?"

"Vậy thì càng tốt!"

Càng tốt!? Vậy là có ý gì!? Tạ Bối ngớ ngẩn chạy theo sau khi sực tỉnh và không thấy sự hiện diện của Thiên Yết và Cự Giải đâu, nàng hét to: "Thiên Sát Lang, đợi ta với!"