[12 Chòm Sao] Nhục Dục

Chương 35: Hai mảnh đá ngũ sắc

Song Ngư giữ Bạch Dương an toàn ở sau lưng, không nghĩ chỉ vì cái tiếng sặc nước đã làm nơi trốn bị bại lộ. Quân lính Thiên Hồng Quốc lập tức vây khắp tứ phía, tay cầm vũ khí chĩa thẳng đến hai người họ.

"Chúng ta không thể thoát được rồi." Bạch Dương nói, mắt nhìn quanh, dù cho Song Ngư có võ công cũng không thể địch lại đám lính hơn trăm tên. Chưa nói đến, y còn phải bảo vệ nàng.

Song Ngư trấn an: "Đừng lo, có ta ở đây!"

Nói rồi y nắm lấy tay nàng, quyết một trận xông lên. Nhưng chưa kịp động thủ Thiên Tử Hoàng đã xuất hiện mang theo rất nhiều binh lính khác.

Bạch Dương kinh ngạc: "Không phải đùa nhau đấy chứ!?"

Thiên Tử Hoàng chỉ tay vào mặt Bạch Dương: "Không được làm hại đến nàng ta."

Song Ngư lẫn Bạch Dương ngẩn ngơ: "Hở?"

Bạch Dương suy nghĩ trong đầu: "Hắn chắc chắn đang muốn tự tay xử ta đây mà thật là thâm hiểm quá!" Lối nghĩ đó khiến Bạch Dương tức giận, chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt Thiên Tử Hoàng, phun ra hai chữ mỹ miều: "Cẩu huyết!"

Tất cả mọi người đều đứng đực ra đó, liếc khẽ khóe mi nhìn xem biểu tình trên gương mặt Thiên Tử Hoàng, vị thái tử tội nghiệp chưa lên ngôi đã bị vũ nhục hết lần này đến lần khác. Trái ngược với mọi người có mặt tại đó, Thiên Tử Hoàng vô cùng điềm đạm, bình thản bước đến gần Bạch Dương, hai tay chắp sau lưng, bộ dáng thong thả bắt chuyện: "Cái vòng ngươi đeo trên cổ, ở đâu có?"

Bạch Dương nghĩ: "Ái chà chà, lại còn muốn ăn cướp đồ đeo trên cổ bổn cô nương ư?" Nàng hếch đuôi mắt, nhìn y dữ tợn: "Ngươi hỏi làm gì? Không liên quan đến ngươi!"

Thiên Tử Hoàng suy ngẫm, nếu như bây giờ y bảo đó là một nửa mảnh đá ngũ sắc, năm đó lúc hoàng muội vừa sinh ra chưa được bao lâu, chính tay y đã mang lên cổ nàng. Thì chắc chắn nữ nhân này sẽ nhận ngay của mình, lỡ như nàng ta chỉ tiện tay nhặt được đâu đó bên đường? Thế nên y ghé sát bên tai nàng...

"Ngươi có biết mảnh đá đó trùng với miêu tả vật sở hữu của tên sát thủ bị truy nã?"


Đúng vậy, con người vốn đã ham sống sợ chết, chưa nói đến y chính là hù dọa nàng một phen xem thử...

"Hớ!? Ngươi ăn nói hàm hồ gì đó? Tội phạm truy nã? Đây rõ ràng là phiến đá ngũ sắc ta mang trên người từ lúc bé đến giờ rồi!"

Trông ra, biểu tình trên gương mặt không lộ chút sợ hãi cũng không hề dối trá. Khuôn mặt đẹp như khắc của Bạch Dương tưởng chừng sắp hòa vào khuôn mặt gần trong gang tấc của Thiên Tử Hoàng, nhìn ở góc độ này hai người họ có nét hao hao giống nhau, chiếc mũi cao thanh thoát như đúc từ một người. Song Ngư đứng bên cạnh ngứa ngáy, đây đương là lão bà của y mà. Song Ngư đưa tay tách hai người ra, giữ Bạch Dương ở sau lưng mình: "Không cần biết ngươi là ai, nếu có ý xúc phạm đến nàng đừng trách ta không cảnh báo trước!?"

Thiên Tử Hoàng đứng thẳng người, cười nhẹ nhõm, y không cười lớn bởi vì vết thương do Thiên Sát Lang làm vẫn còn nhoi nhói chưa lành. Y chớp nhẹ mi tiệp, hạ lệnh: "Mau hộ tống công chúa trở về Hoàng cung thật tốt!"

Nói rồi, Thiên Tử Hoàng xoay người rời đi, còn Bạch Dương với Song Ngư sửng sốt chết lặng: "Công chúa ư?"

...

Sau khi về Hoàng cung, Thiên Tử Hoàng đưa Bạch Dương và Song Ngư đến thẳng tẩm điện của phụ hoàng, may thay mẫu hậu cũng có ở đó. Y cho người truyền Thiên Tử Ninh đến, sắc mặt nàng ta khá kém, bờ môi trắng bệch, khuôn mặt xanh xao, biểu hiện đúng là không tốt nhưng vẫn nghe theo lời mà đến.

Thiên Tử Hoàng đứng trước phụ hoàng, lòng vui như hội, đi đến trước mặt Bạch Dương: "Đưa ta chiếc vòng cổ."

Bạch Dương nhìn y có chút dè chừng, đề phòng sợ bị cướp mất, nhưng một chốc chần chừ vẫn tháo ra trao tay y. Thiên Tử Hoàng cầm phiến đá ngũ sắc hình cánh bướm phải, dâng đến trước mặt phụ mẫu, hai người nhìn nhau khó đoán được lòng. Y lên tiếng: "Hai người còn nhớ đá ngũ sắc năm ấy chứ?"

Hoàng thượng đón lấy phiến đá vân vê: "Nhớ chứ, năm ấy hoàng nhi cùng trẫm trốn khỏi cung trong đêm vì sợ mẫu hậu lo lắng, chạy đến núi Vân Hà vô tình nhặt được một khối đá ngũ sắc. Trẫm còn nhớ chính tay mang về khắc thành hai cánh hồ điệp bảy ngày bảy đêm."

Thiên Tử Hoàng tiếp lời: "Năm đó, mẫu hậu hạ sinh Tử Ninh, hoàng nhi liền phá đá ngũ sắc thành hai mảnh, mảnh trái giữ cho riêng mình, còn cánh phải chính tay đeo lên cổ hoàng muội."

Thiên Tử Ninh từ lúc vào đều im lặng nhìn Bạch Dương hồng hào, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng cùng quả ngực to tổ chảng, lòng không ngừng đố kỵ. Song Ngư đứng bên cạnh Bạch Dương cảm thấy ngứa ngáy vì ánh mắt tóe lửa của ai đó, nên y quay đầu nhìn sang thì đúng thật đang có hỏa hoạn rất lớn. Lửa từ mắt nữ nhân yếu ớt, nhưng không hiểu sao khi chạm vào đáy mắt Song Ngư, ngọn lửa ấy liền biến mất, trở lại thành băng thanh ngọc khiết, lãnh đạm, bất cần. Chỉ là trong lòng Thiên Tử Ninh có cái gì đó hối hả, không thể rời mắt khỏi Song Ngư.


Nàng vừa nghe đến đá ngũ sắc, liền lên tiếng: "Tử Ninh cũng có một mảnh y hệt như thế!"

Nói rồi nàng tháo từ cổ mình ra một mảnh đá ngũ sắc cánh bướm phải, đi lên trước đưa cho Thiên Tử Hoàng. Y nhận lấy, bảo nha hoàn đến đỡ Thiên Tử Ninh nếu như cú sốc sắp tới sẽ đánh gục nàng.

"Ân, thật ra kẻ tráo đổi công chúa đã có tính toán trước, làm một cái y hệt nhưng... đá ngũ sắc mà phụ hoàng cùng ta nhặt được trên đời này khó tìm được viên thứ hai."

Nói xong, y ghép mảnh đá ngũ sắc của mình và Thiên Tử Ninh vào, đúng là vừa khít, đường viền chạy theo rất tốt khớp với cả màu sắc uyển chuyển, nhìn vào chẳng ai nghi ngờ, nhưng tiếc rằng... người có thể nhìn thấu được thì chỉ có Thiên Tử Hoàng.

Y đưa lại mảnh đá cho Thiên Tử Ninh. Sau đó, lấy mảnh đá của Bạch Dương từ tay phụ hoàng, chậm rãi ghép lại với mảnh đá của mình. Điều đầu tiên mà họ thấy chính là ở chỗ vết nứt, dường như không còn tồn tại, như thể cả hai mảnh khi nãy giờ chỉ còn một. Khi hai mảnh đá khít lại với nhau, chúng tạo ra một thứ ánh sáng lưu ly mê hoặc lòng người, giống như đang được chiêm ngưỡng những dải ánh sáng đủ màu sắc uốn lượn bao phủ lấy đôi tay đang cầm đá của Thiên Tử Hoàng. Trông như cực quang xuất hiện, chỉ có điều thu nhỏ vừa ở đôi bàn tay y, nhảy múa hát ca vì bao năm cách xa cuối cùng cũng trùng phùng.

Hoàng thượng vui mừng, nắm lấy tay Hoàng hậu: "Thật kỳ diệu, đây đúng là đá ngũ sắc năm ấy trẫm và hoàng nhi tìm thấy ở núi Vân Hà."

Không thể ngờ mảnh đá ngũ sắc ngủ yên bao năm nay lại sinh động, rực rỡ và xinh đến nhường này. Bạch Dương nhìn khối ánh sáng lưu ly chuyển sắc đó không ngừng chớp mắt, nếu đúng như vậy nàng chính là...

Song Ngư đưa mắt nhìn Thiên Tử Ninh lảo đảo ngã vào người nha hoàn đứng bên cạnh, khuôn mặt như đang phải chịu đựng một cái đả kích thật lớn, nước mắt chảy không ngừng.

Hoàng hậu nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thiên Tử Ninh, bảo: "Cho dù thế nào thì Tử Ninh cũng đã sống với chúng ta rất lâu rồi, dù có ruột thịt hay không thì không ai có thể thay thế Tử Ninh." Bà nói rồi ra hiệu bảo Thiên Tử Hoàng đưa Bạch Dương đến đây, y đến chỗ nàng, đưa tay ra trước, Bạch Dương sực tỉnh bước đi cùng y đến trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu. Bạch Dương cứ nghĩ phụ mẫu là hai người vì nợ nên bán nàng vào phủ Tham Quyến, bao nhiêu năm qua một giây cũng không tưởng tượng đến cái cảnh huy hoàng này.

"Phụ hoàng! Mẫu hậu!"

Hoàng thượng ôm lấy Bạch Dương, khuôn mặt hiền từ đỏ lừng không giấu nổi kích động, lộ ra dáng vẻ vui sướng đến nhường nào: "Ôi, đứa trẻ tội nghiệp của ta!"

Hoàng hậu nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc Bạch Dương lại không quên đứa trẻ Thiên Tử Ninh đã bàng hoàng đến mức mở mắt thật to, chống chọi lại cảnh tượng vốn dĩ không nên tồn tại này. Nàng quay lưng, dùng hết sức lực yếu ớt còn lại vùng chạy ra khỏi tẩm điện, nước mắt tuôn trào như lê hoa đái vũ. Hoàng hậu hoảng hốt: "Mau đi giữ Tử Ninh lại, đừng để con bé làm điều dại dột!"

Song Ngư bên dưới không có chỗ chen ngang vào chuyện gia đình người khác, nên xung phong bảo: "Để tại hạ!" Nói rồi phi thẳng ra ngoài, tìm kiếm bóng dáng Thiên Tử Ninh.

Bên trong tẩm điện một màu ly biệt, biệt ly rồi lại tương phùng, hội ngộ. Bạch Dương bật khóc, khóc không phải vì xúc động do tìm phụ mẫu thật sự, hay thân phận cao sang này. Lệ nàng rơi vì hạnh phúc, trái tim vỡ òa bao nhiêu tủi hổ, đã bao năm chịu khổ, ngậm đắng nuốt cay, chưa từng cảm nhận được hơi ấm phụ mẫu ôm nàng vào lòng. Nay thì... Bạch Dương khóc đến mức khó coi: "Không phải là mơ chứ!?"

Thiên Tử Hoàng không ôm chầm lấy nàng như phụ hoàng và mẫu hậu, y chỉ nhẹ vuốt tóc nàng, nở nụ cười ôn nhu: "Không phải là mơ!"