[12 Chòm Sao] Nhục Dục

Chương 33: Đến một ngày...

Không biết Đông xưởng đã đi đến chân trời góc bể nào để moi ra được một người có cùng dung mạo, độ tuổi cùng Sư Tử. Điều đó cũng làm Sư Tử bất ngờ, chỉ kịp bàn giao lại thuộc hạ của Đông xưởng cài vào, và tiểu thái giám A Lộ ở lại che mắt. Y cùng Xử Nữ và Lâm Á Hân rời đi trong đêm.

Giờ Tý đến, ở chỗ xe ngựa đã có thuộc hạ phái đến từ Đông xưởng. Không những chỉ hai tên đi trước bảo vệ mà còn hơn chục gia nhân giả dạng đi ở xa hỗ trợ. Thiên Yết trước khi đi phục kích đã giải tỏa trên người Cự Giải cho nên hắn vô cùng thoải mái, để mặc nàng đau đớn quằn quại trên giường. Khẩn thiết cầu xin thảm bại hắn cũng không để tâm mà ở lại.

Đến nơi, sau khi quan sát sơ sơ cũng gần hai mươi mạng, giao dịch này hắn không nhận với lý do khai gian. Thiên Yết tức tối bay thẳng vào Hoàng cung, ném túi vải chứa đầy vàng vào chính điện, còn khuyến mãi cho một đao phá nát đỉnh chuông lớn ở Thiên Dật Cung. Sự việc diễn ra quá nhanh, lại ầm trời khiến đám thị vệ được một phen thoát tim.

Hắn dậm chân bỏ về khách điếm, vỗ lên trán Cự Giải một cái bốp, đầu chân mày nhíu chặt.

Bị Thiên Yết đánh nhưng nàng không hề đau, bởi đó chẳng là cái đinh gì so với cảm giác nhói buốt, cuồn cuộn trào lên từng đợt bên dưới. Tuy vậy, nàng vẫn mở choàng mắt nhìn Thiên Yết đứng trong bóng đêm, rõ đến từng cái nhăn mặt.

"Dám lừa ta!"

Cự Giải chống lưng ngồi dậy, tay chân run rẩy, trán đổ đầy mồ hôi, vậy mà vẫn nhoẻn miệng cười: "Rồi chàng không muốn giết chúng?"

Thiên Yết lắc đầu: "Cho dù ta xưng bá khắp nơi, không đem cái đám giang hồ hào kiệt, anh hùng bất khuất kia vào mắt. Nhưng cũng không đến nỗi phạm Thượng... huống hồ ta cũng đang vui."

"Đang vui!?"

"Ừ, đang rất vui!"

"Vì điều gì?"


"Lần đầu tiên có người khen ta!"

"..."

Trong màn đêm đôi mắt màu huyết của Thiên Yết như hai ngọn lửa yêu lấp lóe kỳ dị, dù vậy Cự Giải vẫn là nhìn rõ cả thân người hắn. Đây là lần đầu tiên hắn nói với nàng chất giọng này, cũng là lần đầu hắn cười đến tít mắt. Trông cái dáng vẻ như thế, ai lại tin hắn chính là Đại Ma Đầu Thiên Sát Lang? Đúng là...

...

Tối đó Sư Tử hoàn hảo rời khỏi Hoàng cung, hành trình đi đến Bắc Thành không mấy gian nan vì có đội sát thủ cao cường từ Đông xưởng bảo vệ.

Xử Nữ bên cạnh Lâm Á Hân ngủ ngon lành, còn Sư Tử thao thức cả đêm không thể yên giấc.

...

Bắc Thành Khang Vương Quốc.

Song Tử được ở cùng lang quân, cũng là người mà nàng yêu thương bao nhiêu năm qua. Trong lòng có phấn khích, nhất là khi hắn không muốn đi đâu chỉ muốn cùng nàng ân ái ngày qua ngày.

Hoa Mộc Di đưa những ngón tay thon dài nâng cằm Song Tử lên ngang tầm với nàng: "Đừng quên, Kim Ngưu yêu thương chiều chuộng nàng lúc này vì yêu đan Mộc Tinh."

"Ta biết." Song Tử hạ mi tiệp, đáy mắt không ngừng lưu chuyển tia óng ánh như sương mai.


"Mộc Tinh của yêu, nàng là người không có căn tu luyện. Chỉ có thể sử dụng đến lúc hoàn thành đại sự liền phải bỏ yêu đan. Nếu không... nàng biết yêu đan trong người khi vấy bẩn phải máu sẽ gây hại như thế nào đúng chứ?"

Song Tử liên tục gật đầu.

Nếu một ngày nào đó rời bỏ yêu đan, Kim Ngưu sẽ trở lại là Kim Ngưu trước đây. Cả hai không thể bên cạnh nhau, cho dù nàng mang danh phận nương tử hắn. Sẽ ra sao nếu như Kim Ngưu tỉnh dậy, hiểu ra rằng tất cả việc nàng làm điều muốn hại phụ mẫu hắn? Cướp luôn cả mạng trên dưới Kim Vương Gia?

Có lẽ hắn sẽ hận nàng lắm! Hận đến thấu xương tủy, hận đến mức muốn tự tay kết liễu nàng!?

"Hắn sẽ giết nàng!" Hoa Mộc Di nghiến răng, cố gắng nhắc Song Tử nhớ được việc chính, và nhắc rõ ranh giới giữa hai người.

"Duyên nợ kiếp này có lẽ là đau thương!" Song Tử cười buồn: "Dùng máu gột rửa, hận thù phải trả bằng xương thịt..."

Hoa Mộc Di rời đi, nàng ta cần dịch dung để không ai phát hiện. Còn Song Tử cắt một lọn tóc, kết thành lõi bên trong chiếc vòng dây, khóe môi hơi nâng lên, nàng nâng vòng lên môi hôn nhẹ: "Nếu một ngày ta và chàng trở thành thù địch, cũng chỉ mong một phần của ta thuộc về chàng."

Tối đến.

Kim Ngưu ra ngoài cùng Kim Vương lão gia cả buổi, lúc trở về cực kỳ vui vẻ khoe Song Tử đôi ngọc bội phỉ thúy cá chép. Hắn nói: "Ta và nàng mỗi người một cái, khi ghép lại như này... nó sẽ ra hình trái tim. Tượng trưng cho tình yêu của ta."

Hắn vừa cười vừa cầm hai con cá chép phỉ thúy ghép lại với nhau, chúng vừa vặn khớp vào nhau thành hình trái tim. Song Tử không nhìn cá chép mà chỉ lo ngắm khuôn mặt Kim Ngưu thật gần, vô cùng gật gũi. Nàng chạm vào má hắn, bật cười khúc khích, lấy chiếc vòng dây màu đỏ được thắt tỉ mỉ: "Chàng đưa tay đây cho thiếp!"

Kim Ngưu để ngọc bội lên bàn, đưa tay phải đến cho Song Tử, nhưng nàng lại lắc đầu: "Tay trái... cạnh tim chàng..."

Kim Ngưu bật cười rạng rỡ, cũng chiều ái thê đưa tay trái lên. Song Tử ướm thử vòng vào cổ tay trái hắn, vừa y, nàng cười híp mắt, khuôn mặt tươi rói, thắt lại hai đầu dây. Sau đó nắm lấy tay Kim Ngưu đặt ở trái tim mình: "Thiếp đã dùng tình cảm của mình để thắt nên sợi dây này, nếu một mai thiếp và chàng không thể ở cùng nhau. Thì hãy xem sợi dây này là thiếp, luôn luôn ở bên cạnh chàng."

Hắn buông tay, chủ động ôm chầm lấy Song Tử: "Ta hứa sẽ không đối đãi tệ với nàng, cả đời này cũng không để ai mang nàng rời xa khỏi ta nữa. Cho dù điều đó có bắt ta trả giá đắt đi chăng nữa."

Song Tử choàng tay ôm lấy hắn, nước mắt nàng khi không lăn nhẹ bên má, cơn gió lạnh nơi đâu ùa đến thổi bay những sợi tóc mai mềm mại. Thì ra được yêu thương cũng là một loại đau khổ... nhưng Kim Ngưu...: "Chàng có biết trái tim chàng đang bị ta khống chế? Ngay cả lý trí cũng bị ta điều khiển? Và đôi mắt ấy, cái nhìn ôn nhu mị tình này sớm muộn cũng nhuộm trong màu máu, chàng sẽ căm phẫn ta. Còn ta... ta vẫn cứ mù quáng yêu chàng cả đời này!"

Tất cả lời nói đó đều không thể phát ra, nghẹn đặc nơi yếu hầu, Song Tử cảm thấy cổ họng rất rát, đau đớn như mắc phải một khúc xương thật to.