Có một lý do khiến những chiếc váy được may dài và buộc giày phức tạp.
Một quý cô tao nhã không phô bày đôi chân của mình. Luôn luôn như thế.
- Một luận thuyết trên chuyên đề
“Nét tinh tế của những quý cô”
Dường như những tên trác táng “hoàn lương” nhận thấy bổn phận làm anh là điều gì đó mang tính thử thách…
- Trang báo về những vụ tai tiếng
Tháng Mười, 1823
Việc hầu tước Ralston giết anh hoàn toàn có thể xảy ra.
Không phải anh đã gây ra tình trạng hiện tại của cô gái này.
Không phải lỗi của anh, cô đã tự chui vào xe ngựa của anh sau trận chiến, từ những gì anh có thể suy đoán, là với một bụi rậm nhựa ruồi, những viên sỏi lát đường nơi chuồng ngựa của Ralston, cạnh xe ngựa của anh.
Và một người đàn ông.
Simon Pearson, Công tước đời thứ mười một của Leighton, lờ đi cơn tức giận không phù hợp bùng lên khi nghĩ đến những vết thâm tím quanh cổ tay của cô gái đó và dời sự chú ý của mình đến người anh trai đang tức giận của cô, người đang đi hiện ngang trong phòng làm việc của mình như một con thú bị giam cầm.
Hầu tước dừng lại phía trước em gái và tìm thấy giọng nói của mình. “Vì Chúa, Juliana. Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra với em thế?”
Lời nói đó sẽ khiến một người phụ nữ nhỏ bé hơn phải đỏ mặt. Nhưng Juliana không hề ngập ngừng nao núng. “Em ngã.”
“Em ngã?”
“Vâng.” Cô tạm từng. “Vài thứ khác nữa.”
Ralston nhìn lên trần nhà như thể đang khẩn cầu sự bình tĩnh. Simon nhận ra cảm xúc đó. Bản thân anh cũng có một cô em gái, người đã trao cho anh nhiều nỗi thất vọng.
Và cô em gái của Ralston khiến người khác phải tức điên hơn bất cứ phụ nữ nào.
Và cũng xinh đẹp hơn.
Anh cứng đờ vì ý nghĩ đó.
Dĩ nhiên cô xinh đẹp. Đó là một thực tế nảy sinh, theo kinh nghiệm. Thậm chí trong bộ váy bị xé rách bẩn thỉu, cô vẫn khiến những người phụ nữ khác ở Longdon phải cảm thấy xấu hổ. Cô là sự pha trộn đáng kinh ngạc giữa những nét thanh tú của người Anh – làn da trắng như sứ, đôi mắt xanh trong trẻo, mũi và cằm hoàn hảo – và nét đẹp kỳ lạ của người Ý, mái tóc đen nhánh hoang dại, đôi môi đầy đặn và những đường cong căng tràn nhựa sống có thể khiến một người đàn ông sẽ phải chết nếu không muốn để ý đến.
Xét đến cùng, anh không phải một người chết.
Anh chỉ đơn giản là không quan tâm.
Một ký ức chợt hiện ra.
Juliana trong vòng tay anh, nhón gót lên, ấn môi cô lên môi anh.
Anh kháng cự lại hình ảnh đó.
Cô táo bạo, xấc xược, bốc đồng, một nam châm hút lấy rắc rối và chính xác là loại phụ nữ anh muốn tránh xa.
Vì thế, dĩ nhiên, cô đã chui vào xe ngựa của anh.
Anh thở dài, kéo thẳng tay áo khoác ngoài và dời sự chú ý đến hoạt cảnh trước mặt.
“Và tại sao hai cánh tay và gương mặt em lại bị sây sát như thế?” Ralston thúc giục. “Trông em cứ như đã chạy xuyên qua một bụi hồng!”
Cô nghiêng đầu. “Có thể em đã làm thế cũng nên.”
“Có thể sao?” Ralston tiến một bước về phía cô, Juliana đứng đối mặt với anh trai. Nơi đây không dành cho một cô gái mang nụ cười điệu.
Cô có một chiều cao khá khác thường so với một phụ nữ. Không phải ngày nào Simon cũng gặp được một phụ nữ mà anh không phải cúi người để trò chuyện.
Đỉnh đầu của cô chạm tới mũi anh.
“Thôi được, em là người khá lăng xăng, Gabriel à.”
Có điều gì đó ẩn trong những từ ngữ này, vì thực tế nó khiến Simon bộc lộ hứng thú, kéo sự chú ý của họ về phía anh.
Ralston xoay người nhìn. “Ồ, tôi sẽ không cười quá lớn như thế nếu tôi là ngài, Leighton. Tôi chớm có ý nghĩ thách đấu với ngài vì vai trò của ngài trong sự khôi hài của buổi tối nay đấy.”
Sự khó tin dấy lên. “Thách đấu với tôi? Tôi chẳng làm gì ngoài việc giữ cho cô gái này khỏi việc tự hủy hoại mình.”
“Vậy có lẽ ngài muốn giải thích là làm thế nào khi tôi đến đây thì đã thấy cả hai người ở một mình trong phòng làm việc này, hai tay của con bé bị siết chặt một cách âu yếm trong tay của ngài?”
Simon lập tức nhận ra những gì Ralston đang làm. Và anh không thích điều đó. “Cậu chỉ cần cho tôi biết cậu đang cố nói điều gì, Ralston?”
“Chỉ những giấy phép đặc biệt mới đem đến ít sự tồi tệ thôi.”
Đôi mắt nheo lại khi nhìn Hầu tước, một người đàn ông anh hầu như không thể chịu đựng được trong một ngày tốt lành. Mà hôm nay chẳng thể gọi là một ngày tốt lành. “Tôi sẽ không kết hôn với cô gái này.”
“Không có cách nào khiến em kết hôn với anh ta!”, cô hét lên cùng lúc.
Thế đấy. Ít ra họ cũng cùng đồng ý về điều này.
Chờ đã.
Cô không muốn kết hôn với anh? Cô có thể tạo ra một cảnh tượng thực sự tồi tệ hơn. Vì Chúa, anh là một Công tước! Và cô là một vụ tai tiếng biết đi.
Sự chú ý của Ralston đã quay trở lại với em gái. “Em sẽ kết hôn với người mà anh bảo nếu cứ tiếp tục giữ cách cư xử lố bịch này, em gái ạ.”
“Anh đã hứa…”, cô bắt đầu nói.
“À, đúng, khi anh lập lời hứa đó, em không có thói quen đến gần những khu vườn.” Sự thiếu kiên nhẫn ẩn chứa trong giọng nói của Ralston. “Ai là kẻ đã làm điều này với em?”
“Không ai cả.”
Câu trả lời quá nhanh đó khiến cô cảm thấy khó chịu. tại sao cô không tiết lộ danh tính kẻ đã xúc phạm mình chứ? Có lẽ cô không muốn thảo luận vấn đề riêng tư này với Simon, nhưng tại sao với anh trai cũng không? Vì sao cô không khiến sự trừng phạt được thực hiện?
“Anh không phải là một kẻ ngốc, Juliana.” Ralston bắt đầu đi qua đi lại. “Tại sao em không nói cho anh biết?”
“Tất cả những gì anh cần biết là em đã xử lý lão ta.”
Cả hai người đàn ông đều bất động. Simon không thể kháng cự lại việc đưa ra câu hỏi. “Cô đã xử lý hắn thế nào?”
Cô ngập ngừng, ôm lấy cổ tay bị thâm tím theo cách khiến anh tự hỏi không biết có phải cô bị bong gân ở đó hay không. “Tôi đánh lão ta.”
“Ở đâu?” Ralston thốt ra.
“Ở trong vườn.”
Hầu tước nhìn lên trần nhà và Simon cảm thấy thương hại anh ta. “Tôi tin anh trai cô đang hỏi cô đã đánh vào nơi nào trên người kẻ tấn công cô.”
“Ồ. Ở ngay mũi.” Cô tạm ngừng, một khoảng thinh lặng kéo theo và sau đó cô nói như một cách để bảo vệ mình. “Lão ta xứng đáng nhận điều đó!”
“Tên khốn kiếp đó đáng bị thế”, Ralston đồng ý. “Bây giờ hãy nói ra tên của hắn và anh sẽ kết liễu hắn ta.”
“Không.”
“Juliana. Cú đánh của một người phụ nữ gần như không đủ trừng phạt cho việc hắn ta tấn công em.”
Cô nheo mắt nhìn anh trai, “Ồ, thật vậy sao? Vậy ra, anh Gabriel, lượng máu đáng kể đó chỉ được xem xét là cú đánh của một người phụ nữ thôi sao”.
Simon chớp mắt. “Cô làm mũi hắn ta chảy máu.”
Một nụ cười tự mãn hiện trên gương mặt Juliana. “Đó không phải là tất cả những gì tôi đã làm.”
Dĩ nhiên nó không phải thế.
“Tôi do dự muốn hỏi…” Simon thúc giục.
Cô nhìn anh rồi sau đó nhìn anh trai mình. Cô đang đỏ mặt sao?
“Cô đã làm gì?”
“Tôi… đã đánh lão ta… ở một nơi khác.”
“Nơi nào?”
“Ở…”, cô ngập ngừng, miệng méo đi khi tìm kiếm từ để nói rồi sau đó từ bỏ.
“Inguine[1] của lão ta.”
[1] Inguine (Tiếng Ý): Háng
Nếu anh không hiểu rõ tiếng Ý thì hành động cô xoay tròn tay sẽ khiến người ta cho rằng thảo luận vấn đề này với một phụ nữ trẻ được giáo dục tốt là điều hoàn toàn không thích hợp.
“Ôi, Chúa ơi.” Lời nói của Ralston không biết mang ý cầu nguyện hay báng bổ.
Rõ ràng người phụ nữ này là một đấu sĩ.
“Lão ta gọi em là một cái bánh nướng nhân ngọt!” Cô tuyên bố, một cách tự vệ. Và tạm ngừng. “Chờ chút. Điều đó không đúng.”
“A tart[2]?”
[2] Juliana dùng từ “pie” nhưng cô muốn nói đến từ “tart”. Trong tiếng Anh, “tart” vừa có nghĩa là người phụ nữ hư hỏng vừa có nghĩa bánh nhân hoa quả.
“Đúng! Đúng là từ đó!” Cô nhận ra bàn tay của anh trai đang siết lại thành nắm đấm rồi quay sang nhìn Simon. “Tôi thấy đó không phải là một lời khen.”
Cô suy nghĩ trong chốc lát. “Vậy lão ta xứng đáng với những gì đã nhận, phải thế không?”
“Leighton”, Ralston đã tìm lại được giọng nói của mình. “Ở đây có nơi nào để em gái tôi có thể ngồi chờ trong khi hai chúng ta nói chuyện không?”
Những hồi chuông cảnh báo vang lên, lớn và chói tai.
Simon đứng dậy, tự buộc bản thân phải bình tĩnh. “Dĩ nhiên là có.”
“Cả hai người sẽ thảo luận về chuyện của em.” Juliana bỗng thốt ra.
Người phụ nữ này có từng giữ lấy suy nghĩ nào cho riêng bản thân hay chưa?
“Đúng thế.” Ralston tuyên bố.
“Em muốn ở lại đây.”
“Anh chắc em sẽ muốn thế.”
“Gabriel…”, cô bắt đầu, với chất giọng dịu dàng mà Simon chỉ nghe thấy khi người ta dùng với những con ngựa chưa được thuần và những bệnh nhân tâm thần.
“Đừng đẩy may mắn của mình đi, em gái à.”
Cô ngập ngừng và Simon thấy khó tin khi nhìn cô cân nhắc hành động tiếp theo. Cuối cùng, cô nhìn anh, đôi mắt xanh rực rỡ vì bực tức mà bừng sáng. “Đức ngài? Ngài sẽ lưu tôi lại nơi nào trong khi ngài và anh trai tôi bàn công việc của những người đàn ông?”
Thật đáng kinh ngạc. Cô có thể kháng cự mọi lúc.
Anh đến cửa, ra hiệu cho cô bước vào hành lang. Theo cô ra ngoài, anh chỉ vào cánh cửa nằm ngay phía đối diện. “Hãy vào thư viện. Cô có thể khiến bản thân cảm thấy thoải mái khi ở đó.”
“Mmm.” Một âm thanh lạnh nhạt và không vừa lòng thốt ra.
Simon kìm lại nụ cười, không thể cưỡng lại việc châm chọc cô lần cuối. “Và tôi có thể nói mình vui khi thấy cô sẵn lòng thừa nhận mình thua cuộc được không?”
Cô xoay người nhìn anh và tiến lại gần hơn, ngực cô gần như chạm và ngực anh. Bầu không khí giữa họ trở nên nặng nề và anh ngửi thấy mùi hương của cô – hương lý chua đỏ và húng quế. Nó cũng là hương thơm mà cách đây nhiều tháng anh đã chú ý đến, trước khi khám phá ra danh tính thật sự của cô. Trước khi tất cả mọi thứ thay đổi.
Anh kháng cự lại cơn bốc đồng nhìn vào vùng da lộ ra bên trên mép của bộ váy màu xanh thắm, thay vào đó anh bước lùi lại.
Cô gái này đã hoàn toàn thiếu đi nhận thức về phép tắc.
“Tôi có thể thừa nhận trong trận đấu này mình thua, thưa Đức Ngài. Nhưng tôi chưa bao giờ thua trong một cuộc chiến.”
Anh nhìn cô đi ngang qua phòng chờ và bước vào thư viện, khép cửa lại phía sau và anh lắc đầu.
Juliana Fiori là một thảm họa đang chực chờ xảy ra.
Việc cô sống sót cùng với giới thượng lựu trong nửa năm là một phép màu.
Và việc họ sống sót cùng với cô trong nửa năm cũng là một phép màu.
“Con bé đã hạ gục hắn với đầu gối đưa lên…” Ralston nói khi Simon quay trở lại phòng làm việc.
“Dường như là thế”, anh đáp lại, đóng chặt cửa, như thể có thể ngăn chặn người phụ nữ rắc rối ngoài kia.
“Tôi sẽ phải làm cái quái gì với con bé đây?”
Simon chớp mắt lần nữa. Ralston và anh hầu như không thể chịu đựng được nhau. Nếu như anh và em trai sinh đôi của Hầu tước không phải là bạn thì chẳng ai trong họ sẽ nói chuyện với người kia. Ralston là một con lừa. hắn thực sự không phải đang hỏi ý kiến của mình đó chứ?
“Ôi, vì Chúa, Leighton, việc này thật khoa trương. Tôi biết tốt hơn nên xin lời khuyên của ngài. Đặc biệt là vấn đề về những cô em gái.”
Lời châm chọc đó không hề sai và Simon sẽ đề nghị chính xác nơi Ralston có thể đến để nhận vài lời khuyên.
Hầu tước cười nói vui vẻ. “Tốt hơn nhiều rồi đó. Tôi đang trở nên lo âu bởi việc ngài trở thành một chủ nhà quá tử tế.” Anh ta đi hiên ngang đến tủ búp phê và đổ một lượng chất lỏng màu hổ phách bằng ba ngón tay vào ly thủy tinh. Xoay người lại, anh ta nói, “Schotch chứ?”.
Simon quay trở lại ghê, nhận ra mình sẽ phải chịu đựng một buổi tối kéo dài. “Lời đề nghị hào phóng đó”, anh nói một cách lạnh nhạt.
Ralston bước đến, trên tay cầm hai ly rượu và ngồi xuống. “Nào, bây giờ hãy nói về việc làm thế nào em gái tôi lại ở trong nhà ngài vào lúc nửa đêm.”
Simon hớp một ngụm rượu lớn, tận hưởng cảm giác thiêu đốt đang chảy xuống cổ họng. “Tôi đã nói với cậu. em gái cậu ở trong xe ngựa của tôi khi tôi rời khỏi buổi khiêu vũ được tổ chức ở nhà cậu.”
“Vậy tại sao ngài không ngay lập tức báo cho tôi biết?”
Trong số những câu hỏi được thốt ra, đây thực sự là một câu hỏi hay. Simon xoay ly rượu whiskey trong tay và suy nghĩ. Tại sao anh không đóng cửa xe lại và tìm Ralston?
Cô gái đó tầm thường, không thích hợp và có tất cả những điều anh không thể chấp nhận hiện diện trong một người phụ nữ. Nhưng cô gái đó thật quyến rũ.
Cô đã là thế ngay từ khoảnh khắc đầu tiên anh nhìn thấy cô, trong hiệu sách đáng nguyền rủa đó, khi cô mua một quyển sách cho anh trai mình. Và sau đó họ gặp lại nhau một lần nữa tại buổi Triển lãm Hoàng gia. Và cô đã để anh tin rằng…
“Có lẽ cô sẽ nói cho ta biết tên của cô được chứ?”, anh đã hỏi, háo hức không muốn để lạc mất cô lần nữa. Những tuần sau ngạy họ gặp nhau ở hiệu sách dường như kéo dài vô tận.
Cô đã cong môi, một cái bĩu môi hoàn hảo, và anh đã nhận thức được chiến thắng. “Ta sẽ giới thiệu trước. Tên ta là Simon.”
“Simon.” Anh yêu âm thanh tên mình khi nó bật ra từ miệng cô, cái tên anh đã không dùng công khai trong những thập kỷ qua.
“Và tên của cô, tiểu thư của tôi?”
“Ồ, tôi nghĩ điều đó sẽ hủy hoại niềm vui này”, cô tạm dừng, nụ cười rạng rỡ tỏa sáng căn phòng. “Ngài không đồng ý với tôi sao, thưa Đức ngài?”
Cô đã biết anh là một Công tước. Sau đó anh đáng lẽ phải nhận ra rằng điều đó không đúng. Nhưng thay vì thế, anh sững sờ. Lắc đầu, anh từ từ tiến lại gần, khiến cô vội vã chạy về sau để giữ khoảng cách và cuộc rượt đuổi đó đã mê hoặc anh. “Coi nào, điều đó không công bằng.”
“Nó dường như hơn cả công bằng. Tôi chỉ là một thám tử cừ hơn ngài thôi.”
Anh tạm dừng, cân nhắc lời nói của cô. “Dường như là thế. Có lẽ ta đơn giản nên đoán xem cô là ai?”
Cô cười toe toét. “Ngài có thể tự nhiên.”
“Cô là công chúa người Ý, sang đây cùng với anh trai mình trong một chuyến viếng thăm ngoại giao tại cung điện của nhà vua.”
Cô đã nghiêng đầu, cùng một góc độ mà cô đã làm trong buổi tối nay khi trò chuyện với anh trai. “Có thể.”
“Hoặc là, con gái của một Bá tước xứ Veronese, đang trải qua mùa xuân ở đây, háo hức trải nghiệm mùa vũ hội truyền thuyết tại London.”
Sau đó cô đã cười lớn, âm thanh thật vui tươi. “Thật thất vọng khi ngài cho rằng cha tôi chỉ là một Bá tước. Tại sai không phải là một Công tước? Giống như ngài?”
Anh đã mỉm cười. “Một Công tước, thế thì”, anh nhẹ nhàng nói thêm. “Điều đó sẽ khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.”
Cô đã để anh tin rằng mình hơn một người bình dân phiền hà.
Dĩ nhiên, cô không phải thế.
Đúng, anh đáng lẽ nên tìm Ralston ngay khoảnh khắc nhìn thấy kẻ ngu ngốc bé nhỏ đó trên sàn xe ngựa, nép vào trong góc như thể cô là một người phụ nữ bé nhỏ hơn, như thể cô có thể lẩn trốn khỏi anh.
“Nếu như tôi đi tìm cậu, cậu nghĩ sự việc sẽ diễn ra như thế nào?”
“Ngay bây giờ con bé có thể đang ngủ trên giường của mình. Đó là điều ắt hẳn sẽ xảy ra.”
Anh phớt lờ việc tưởng tượng ra dáng ngủ của cô, mái tóc đen nhánh hoang dã trải trên nền vải lanh trắng nhàu nhĩ, làn da màu kem lộ ra khỏi chiếc váy ngủ được xẻ thấp. Đó là nếu như cô mặc váy ngủ.
Anh hắng giọng. “Và nếu cô ấy bước ra khỏi xe ngựa của tôi trong tầm nhìn của tất cả khách mời tại Dinh thự Ralston thì sao? Sau đó, chuyện gì sẽ xảy ra?”
Ralston ngập ngừng, xem xét câu hỏi. “Tôi nghĩ con bé ắt hẳn đã bị hủy hoại. Và ngài sẽ phải chuẩn bị đón nhận cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.”
Simon hớp một ngụm rượu nữa. “Vậy điều tôi làm có vẻ tốt hơn cho tất cả chúng ta.”
Mắt Ralston tối lại. “Đây không phải là lần đầu tiên ngài công khai chống lại ý định kết hôn với em gái tôi, Leighton. Tôi bắt đầu thấy bực bội rồi đấy.”
“Em gái cậu và tôi sẽ không hợp đâu, Ralston. Và cậu biết điều đó.”
“Ngài không thể điều khiển được con bé.”
Môi Simon cong lên. Không có người đàn ông nào ở London có thể điều khiển người phụ nữ bé nhỏ đó.
Ralston biết điều ấy. “Sẽ không ai muốn con bé. Con bé quá bạo dạn. Quá xấc xược. Hình ảnh trái ngược với những cô gái đạo đức người Anh.” Anh ta tạm dừng và Simon tự hỏi có phải Hầu tước đang chờ anh phản đối hay không. Anh không có ý định làm điều đó. “Con bé nói ra bất cứ điều gì đến trong đầu vào bất cứ thời điểm nào đó xảy ra, không cân nhắc xem mình có thể trả lời ra sao. Con bé khiến những người đàn ông không ngờ tới phải chảy máu mũi!” Câu cuối cùng được nói ra với tiếng cười vui vẻ đến khó tin.
“Ừ, có vẻ đúng, nghe giống như những gì gã đàn ông tối nay nhận được.”
“Vậy sao?” Ralston ngừng nói, và suy nghĩ trong một lúc lâu. “Không khó để tìm ra hắn ta. Không thể có quá nhiều quý tộc với đôi môi sưng vù đi loanh quanh đây.”
“Thậm chí đi hơi khập khiễng vì vết thương kia”, Simon chế nhạo.
Ralston lắc đầu. “Ngài nghĩ con bé học được phương cách đó ở đâu?”
Từ những con sói mà cô rõ ràng được chúng nuôi lớn.
“Tôi sẽ không bỏ thời gian để suy đoán đâu.”
Bầu không khí thinh lặng hiện diện giữa họ và sau một lúc lâu, Ralston thở dài rồi đứng dậy. “Tôi không thích mắc nợ ngài.”
Simon cười điệu trước lời thú nhận đó. Anh và Ralston chưa bao giờ chú ý đến nhau. “Xem như chúng ta không ai nợ ai.”
Hầu tước gật đầu một làn nữa và hướng ra cửa. khi đã ra đến đó, anh ta xoay người lại. “Thật may phải không, khi có một buổi họp đặc biệt được tổ chức vào mùa thu này? Để giữ tất cả chúng ta khỏi phải du ngoạn xuống miền quê?”
Simon bắt gặp ánh mắt đầy hiểu biết của Ralston. Hầu tước không nói ra những gì cả hai đều biết – rằng Leighton có quyền chỉ một tờ chi phiếu khẩn cấp, có thể dễ dàng trì hoãn ngày bắt đầu buổi họp mùa xuân của Nghị viện.
“Sự chuẩn bị sẵn sàng của quân đội là một vấn đề quan trọng”, Simon nói với vẻ bình tĩnh có suy tính.
“Đúng vậy.” Ralston khoanh tay và tựa lưng vào cửa. “Và Nghị viện là nơi thoải mái để lảng tránh những cô em gái, không phải thế sao?”
Simon nheo mắt lại. “Trước đây cậu chưa bao giờ cố kìm nén việc công kích tôi, Ralston à. Vì thế bây giờ không cần thiết bắt đầu làm điều đó đâu.”
“Tôi cho rằng mình không thể yêu cầu ngài giúp đỡ Juliana đúng không?”
Simon bất động, lời yêu cầu đó như treo lơ lửng giữa hai người.
Đơn giản là nói không với hắn ta.
“Loại giúp đỡ gì?”
Không đúng, ngài phải nói “Không” chứ, Leighton.
Ralston nhướng mày. “Tôi không yêu cầu ngài kết hôn với con bé đâu, Leighton. Thư giãn đi. Tôi cần thêm một người để mắt đến con bé. Ý của tôi là, con bé không thể đi vào vườn mà không bị những gã đàn ông chưa được xác định danh tính tấn công.
Simon hướng ánh mắt điềm tĩnh ngang tầm với Ralston. “Dường như vụ trụ này đang trừng phạt cậu bằng cách cho cậu đối mặt với cô em gái tạo ra nhiều rắc rối giống như cậu từng làm.”
“Tôi e rằng ngài có thể đúng.” Sự thinh lặng đổ tràn trong căn phòng. “Ngài biết cái gì có thể xảy ra với con bé mà Leighton.”
Ngài đã sống với nó.
Lời nói đó vẫn còn chưa nói ra, tuy nhiên Simon đã nghe thấy chúng.
Nhưng, câu trả lời là không.
“Hãy thứ lỗi cho tôi nếu như tôi hoàn toàn không có hứng thú giúp cậu làm việc đó, Ralston.”
Câu nói quá mức quen thuộc.
“Đó cũng sẽ là đặc ân dành cho St. John”, Ralston đang đề cập đến cậu em sinh đôi tốt đẹp của mình. “Tôi có thể nhắc cho ngài nhớ rằng gia đình tôi đã tốn khá nhiều sức lực để chăm lo cho em gái ngài, Leighton à.”
Đúng như vậy.
Vụ bê bối đó đủ sức dời non lấp bể.
Anh không thích sự yếu đuối rõ rệt này.
Và nó sẽ chỉ tồi tệ hơn mà thôi.
Trong một lúc lâu, Simon không thể thốt lên lời nào. Cuối cùng, anh gật đầu đồng ý. “Công bằng đấy.”
“Ngài có thể hình dung tôi ghét ý nghĩ nhờ vả ngài giúp đỡ nhiều đến mức nào, Công tước à, nhưng hãy nghĩ đến việc ngài sẽ thích thú nhiều như thế nào khi nhắc đi nhắc lại việc này trước mặt tôi trong phần đời còn lại của chúng ta.”
“Phải thú nhận rằng tôi đang hy vọng mình không phải chạm mặt cậu trong khoảng thời gian rất dài nữa.”
Ralston cười. “Ngài là một tên khốn nhẫn tâm.” Ralston đi tới, đứng phía sau chiếc ghế mà anh ta đã bỏ trống. “Vậy, ngài đã sẵn sàng chưa? Khi nào tin đó được công bố?”
Simon không giả vờ hiểu lầm lời nói đó. Ralston và St. John là hai người duy nhất biết được những bí mật đen tối của Simon. Bí mật sẽ hủy hoại gia đình và danh tiếng của anh nếu bị hé lộ.
Bí mật mà sớm hay muộn sẽ bị lộ ra thôi.
Anh đã sẵn sàng đón nhận nó chưa?
“Chưa phải lúc. Nhưng sớm thôi.”
Ralston nhìn anh với đôi mắt màu xanh dịu mát nhắc Simon nhớ đến đôi mắt của Juliana. “Ngàu biết là an hem tôi sẽ đứng canh ngài mà.”
Simon cười lần nữa, âm thanh không có chút hài hước. “Hãy thứ lỗi nếu tôi mang lại quá nhiều gánh nặng cho nhà Ralston.”
Một bên khóe môi Ralston nhấc lên thành nụ cười. “Anh em tôi là một lũ pha tạp. Nhưng bọn tôi dùng sự gan lì để bù đắp lại.”
Simon xem xét đến người phụ nữ đang ở trong thư việc. “Tôi không nghi ngờ điều đó.”
“Tôi biết ngài đã lên kế hoạch kết hôn.”
Simon tạm dừng, nhấc ly rượu đưa lên môi. “Làm thế nào cậu biết được điều đó?”
Ralston cười toe toét ranh mãnh. “Mọi vấn đề dường như có thể được giải quyết bởi một chuyến viếng thăm cha xứ. Đặc biệt với vấn đề rắc rối của ngài. Cô gái may mắn đó là ai thế?”
Simon xem xét đến việc nói dối. Cân nhắc đến việc giả vờ như anh không lựa chọn cô ta. Tuy nhiên, mọi người sẽ sớm biết thôi. “Tiểu thư Penelope Marbury.”
Ralston huýt sáo. “Con gái của một Hầu tước đôi[3].Danh tiếng không chút tì vết. Dòng dõi danh giá. Ba ngôi một thể của một cuộc hôn nhân đáng khao khát. Và kèm theo số tài sản không nhỏ. Sự lựa chọn xuất sắc đấy.”
[3] Người nắm giữ cùng lúc hai tước vị Hầu tước.
Dĩ nhiên Simon không suy nghĩ như thế nhưng anh đau đớn khi nghe nó được nói lớn ra. “Tôi không thích nghe cậu thảo luận về những giá trị của Nữ công tước tương lai như thể cô ấy là vật nuôi trao thưởng.”
Ralston cúi người. “Hãy nhận lời xin lỗi của tôi. Tôi đã có ấn tượng rằng ngài lựa chọn Nữ công tước tương lai như thể cô ta là vật nuôi trao thưởng.”
Toàn bộ buổi trò chuyện này đang làm anh cảm thấy thiếu thoải mái. Đó là sự thật. Anh kết hôn với tiểu thư Penelope chỉ vì địa vị không thể nào chê trách của cô ấy.
“Xét đến cùng, không ai tin rằng ngài Công tước Leighton vĩ đại sẽ kết hôn vì tình yêu đâu.”
Anh không thích sự nhạo báng trong giọng nói của Ralston. Dĩ nhiên, Hầu tước luôn biết làm thế nào để chọc tức anh. Chuyện luôn xảy ra như thế kể từ khi họ còn là những đứa trẻ. Simon nhìn Ralston với ánh mắt lạnh lùng, sau đó đứng dậy, mong mỏi rời đi. “Tôi nghĩ mình sẽ đi tìm em gái của cậu, Ralston. Đã đến lúc cậu đưa em gái mình về nhà. Và tôi sẽ cảm kích nếu như trong tương lai, cậu có thể giữ những màn kịch của gia đình cậu tránh xa ngưỡng cửa nhà tôi, được chưa?”
Những lời nói đó nghe thật hách dịch và đáng ghét, thậm chí là đối với chính anh.
Ralston đứng thẳng, chậm rãi vươn hết chiều cao, hầu như ngang bằng với Leighton. “Tôi chắc chắn sẽ cố gắng. Xét đến cùng, nhiều màn kịch của chính gia đình ngài đang đe dọa đổ sụp xuống đấy, không phải sao?”
Chẳng có điều gì về Ralston khiến Simon thích thú cả.
Anh sẽ nhớ rõ điều đó.
Anh rời khỏi phòng làm việc và hướng đến thư viện, mở cửa với nhiều lực hơn mức cần thiết và bước vào phòng.
Cô đang ngủ ngồi trong ghế của anh.
Cùng với con chó của anh.
Chiếc ghế cô chọn là một thứ anh đã tốn công sức lẫn thời gian để làm cho nó đạt tới mức hoàn toàn thoải mái. Quản gia đã cho nhồi lại nệm không biết bao nhiều lần. Simon cho rằng, một phần vì anh xem chất liệu mềm mại bị sờn kia là một trong những thuộc tính tốt nhất của chiếc ghế. Anh đứng đó ngắm nhìn hình dáng cô lúc ngủ, gò má bị sây sát tựa vào lớp vải thêu chỉ vàng của ghế.
Cô đã cởi giày, cuộn chân lại bên dưới váy và Simon lắc đầu trước hành vi đó. Những quý cô khắp London sẽ không dám đi chân trần ở những nơi riêng tư trong nhà của họ, chứ đừng nói đến việc thoải mái chợp mắt trong thư viện của một Công tước.
Anh trộm nhìn cô trong một lát, thưởng thức việc cô ngồi vừa khít trong ghế của anh. Nó là một chiếc ghế lớn hơn những cái thông thường, được làm theo chỉ định của anh cách đây mười lăm năm, trong khi anh đã mệt mỏi với việc cuộn người vào những chiếc ghế quá bé mà mẹ anh tuyên bố là “đỉnh cao của thời trang”, anh đã quyết định, khi bản thân là Công tước, anh có quyền tiêu một khoản tài sản cho chiếc ghế phù hợp với cơ thể của mình. Nó đủ rộng để khiến anh ngồi một cách thoải mái, với một khoảng trống để đặt chồng giấy tờ, hay trường hợp lúc này, cho một con chó đang tìm kiếm một cơ thể ấm áp.
Nó là một co chó lai màu nâu đã tìm đường đến phòng ngủ trong ngôi nhà nơi miền quê của em gái anh vào một ngày mùa đông, giờ nó chu du cùng Simon và biến bất cứ nơi nào có ngài Công tước thành nhà của mình. Con chó này đặc biệt yêu thích thư viện, với ba lò sưởi, đồ đạc dầy đủ và nó rõ ràng đã làm quen với người bạn mới. Leopold đang cuộn chặt người thành một quả cầu nhỏ, đầu đặt trên đùi của Juliana.
Cặp đùi mà Simon không nên chú ý đến.
Simon sẽ lưu tâm tới con chó phản chủ này sau.
Tuy nhiên, ngay bây giờ, anh phải đối phó với quý cô đây
“Leopold.” Simon gọi con chó săn, vỗ một tay vào bắp đùi theo kỹ năng được huấn luyện khiến cho nó nhỏm dậy sau vài giây.
Giá như hành động đó cũng khiến cô gái kia đứng lên.
Không, nếu có cách, anh sẽ không đánh thức cô quá dễ dàng như thế. Thay vào đó, anh sẽ từ từ đánh thức cô, với những cái vuốt ve nhẹ nhàng thật lâu dọc theo đôi chân tuyệt vời ấy… anh sẽ thu mình bên cạnh cô và vùi mặt vào mái tóc đen nhánh kia, hít lấy mùi hương của cô rồi rê môi dọc theo phần góc cạnh đáng yêu nơi cằm, cho đến khi với tới đường cong nơi cái tai mềm mại của cô. Anh sẽ thì thầm tên cô, đánh thức cô bằng hơi thở thay vì âm thanh.
Sau đó anh sẽ hoàn thành tất cả những gì cô đã bắt đầu vài tháng trước.
Và anh sẽ khiến cô bật dậy theo một cách hoàn toàn khác.
Anh nắm chặt tay đặt dọc theo thân để ngăn cơ thể không hành động theo trí tưởng tượng của mình. Simon không thể nuôi dưỡng thêm khao khát không chào đón mà anh cảm thấy ở người phụ nữ không thể chịu nổi này.
Anh đơn giản phải nhớ rằng mình đang trong giai đoạn tìm kiếm Nữ công tước hoàn hảo.
Juliana Fiori sẽ không bao giờ trở thành người đó.
Cho dù cô có ngồi vừa khít trong chiếc ghế yêu thích của anh ra sao.
Đã đến lúc đánh thức cô gái này.
Và gửi cô về nhà.