Nàng đã đến đây với giấc mơ kiếm thật nhiều tiên, học hỏi về cuộc sống và chính con người nàng, mua một nông trại cho bố mẹ nàng, kiếm một tấm chồng, và đưa gia đình của nàng đến thăm nơi nàng đã sống. Nàng đang trở về với số tiền chỉ vừa đủ để thực hiện mộ trong những ước mơ đó, mà thậm chí nàng còn chưa đến thăm những ngọn núi, và tệ hơn, là một người xa lạ với chính bản thân nàng. Nhưng nàng đang vui; nàng biết đã đến lúc dừng lại.
Không có nhiều người làm được.
Nàng đã có bốn cuộc phiêu lưu – là một vũ công trong một hộp đêm, học tiếng Pháp, làm việc như một cô gái điếm và rơi vào một tình yêu vô vọng. Bao nhiêu người có thể khoe khoang về sự trải nghiệm quá nhiều kịch tính như thể chỉ trong một năm trời? Nàng đang vui thay vì buồn, và nỗi buồn mang một cái tên: không phải nghề làm điếm, hay Thụy Sĩ hay tiền bạc – đó là Ralf Hart. Mặc dù, nàng chưa bao giờ thừa nhận với bản thân mình, nhưng trong thâm tâm, nàng mong muốn được kết hôn cùng chàng, người đàn ông đang đợi nàng trong một nhà thờ, sẵn sàng đưa nàng đi gặp những người bạn của chàng, những bức tranh của chàng, thế giới của chàng.
Nàng cân nhắc việc đến gặp chàng và thuê một phòng khách sạn gần sân bay, vì chuyến bay sẽ cất cánh vào sáng sớm ngày mai; và từ nay trở đi, mỗi khoảnh khắc ở bên chàng sẽ là một năm đau khổ trong tương lai, vì mọi điều nàng đã nói với chàng và ngay cả những điều không nói, vì những kỷ niệm về bàn tay của chàng, giọng nói của chàng, sự cổ vũ đầy yêu thương của chàng, và những câu chuyện của chàng.
Nàng mở một chiếc vali và lấy ra cái toa tàu nhỏ từ bộ đồ chơi lắp ghép tàu điện chàng đã tặng nàng trong buổi tối đầu tiên ở ngôi nhà của chàng. Nàng nhìn nó vài phút, rồi vứt nó vào thùng rác; nó không xứng được đến Brazil, và nó đã chứng tỏ mình vô dụng và bất công đối với một đứa trẻ đã luôn mong muốn có nó.
Không, nàng sẽ không đến nhà thờ; chàng có thể sẽ hỏi nàng điều gì đó về ngày mai, và nếu nàng thành thật và nói cho chàng biết rằng nàng sắp đi, thì chàng sẽ cầu xin nàng ở lại, hứa với nàng mọi điều để không đánh mất nàng ngay lúc đó, chàng sẽ bày tỏ một cách thẳng thắn tất cả tình yêu chàng dành cho nàng trong suốt thời gian họ ở cùng nhau. Nhưng mối quan hệ của họ có nền tảng là sự tự do, và không một kiểu quan hệ nào khác có thể có được- đó là lý do duy nhất khiến họ yêu nhau, bởi vì họ biết họ không cần có nhau. Đàn ông luôn luôn hoảng sợ khi người phụ nữ nói: “Em cần anh”, và Maria muốn mang theo hình ảnh của Ralf Hart, một người đang yêu, hoàn toàn thuộc về nàng, và sẵn sàng làm mọi việc vì nàng.
Nàng vẫn còn thời gian để quyết định liệu có nên đến gặp chàng hay không; lúc này, nàng cần phải tập trung cao hơn vào những vấn đề thực tế. Nàng nhìn tất cả đồ đạc nàng không thể đóng gói cũng không biết phải làm gì với chúng. Nàng cho rằng chủ nhà có thể quyết định số phận của chúng khi ông ta đến để kiểm tra căn hộ và thấy tất cả những món đồ dùng gia đình trong bếp, những bức tranh được mua ở một khu chợ bán đồ đã qua sử dụng, những chiếc khăn tắm, bộ khăn trải giường và chăn. Nàng không thể mang bất cứ thứ gì trong số đó về Brazil, ngay cả khi bố mẹ nàng còn cần chúng hơn bất cứ người ăn mày Thụy Sĩ nào; chúng sẽ luôn nhắc nàng nhớ về những điều nàng đã mạo hiểm.
Nàng rời căn hộ và đi đến ngân hàng, yêu cầu được rút tất cả số tiền của nàng. Người quản lý – người đã từng lên giường với nàng – nói rằng điều này thật sự không phải là một ý tưởng hay, vì những đồng franc của nàng sẽ tiếp tục kiếm ra tiền và nàng sẽ nhận được tiền lãi ở Brazil. Hơn nữa, điều gì sẽ xảy ra nếu nàng bị cướp, điều đó có nghĩa hàng tháng trời làm việc sẽ bị lãng phí. Maria do dự trong chốc lát, suy nghĩ – như nàng vẫn làm – anh ta thực sự đang cố giúp nàng. Tuy nhiên, sau khi suy ngẫm một lúc, nàng kết luận rằng vẫn đề là không phải số tiền này nên sinh sôi nhiều hơn, mà phải biến thành một cái nông trị, một ngôi nhà cho bố mẹ nàng, vài con bò và nhiều việc khác nữa.
Nàng rút hết số tiền cho đến đồng centime cuối cùng, cho nó vào một chiếc túi mà nàng đã mua dành cho dịp này và đeo nó vào chiếc thắt lưng bên dưới lớp áo của nàng.
Nàng đi đến đại lý du lịch, vừa đi vừa cầu nguyện rằng nàng sẽ có can đảm để thực hiện quyết định của mình. Khi nàng nói muốn đổi chuyến bay khác, nàng được cho biết rằng nếu đi chuyến ngày mai, nàng sẽ phải chuyển máy bay ở Paris. Đó không phải là vấn đề- tất cả những gì nàng cần là đi xa khỏi nơi đây, trước khi nàng có những ý nghĩ khác.
Nàng đi bộ đến một trong những chiếc cầu và mua một cây kem, dù lúc ấy thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, và nàng nhìn lại Geneva lần cuối. Mọi thứ đều có vẻ khác lạ đối với nàng, như thể nàng chỉ vừa đến đây và cần tham quan những viện bảo tàng, những đài kỷ niệm, những quán bar và nhà hàng thời thượng. Thật kỳ quặc làm sao, khi bạn sống trong một thành phố, bạn luôn trì hoãn việc tìm hiểu nó và rồi cuối cùng chẳng bao giờ biết rõ thành phố ấy.
Nàng đã nghĩ là nàng sẽ thấy vui vì sắp được về nhà, nhưng không. Nàng đã nghĩ là nàng sẽ thấy buồn vì sắp phải rời khỏi thành phố đã đối xử với nàng rất tử tế, nhưng nàng thì không. Điều duy nhất nàng có thể làm lúc này là ròi vài giọt nước mắt, cảm thấy sợ chính bản thân mình, một người phụ nữ trẻ trung, thông minh, có mọi điều mời gọi nhưng lại là người luôn đưa ra những quyết định sai lầm.
Nàng chỉ hy vọng rằng lần này nàng quyết định đúng đắn.