11 phút

Chương 15

Ba tháng nữa lại trôi qua, mùa thu đến, và theo như ngày được đánh dấu trên tờ lịch: còn chín mươi ngày nữa là đến chuyến trở về nhà của Maria. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và cũng quá chậm, nàng nghĩ, và nhận ra thời gian tồn tại theo hai chiều khác nhau, tùy thuộc vào trạng thái cảm giác của mỗi người, nhưng trong cả hai chiều tồn tại này của thời gian, cuộc phiêu lưu của Maria đang rút ngắn dần và sắp kết thúc. Dĩ nhiên, nàng có thể tiếp tục, nhưng nàng không thể quên nụ cười buồn bã của người phụ nữ vô hình đã từng đồng hành với nàng trong lần đi dạo quanh hồ, và người phụ nữ đó đã nói với nàng rằng mọi thứ không đơn giản như vậy. Tuy cám dỗ khiến nàng tiếp tục, tuy đã chuẩn bị đương đầu với những thách thức sẽ gặp trên đường đi, nhưng tất cả những tháng ngày sống đơn độc một mình đã dạy nàng rằng đã đến lúc thích hợp để dừng lại. Chín mươi ngày nữa, nàng sẽ quay về với đất mẹ Brazil, nơi nàng sẽ mua một nông trại nhỏ (nàng đã kiếm được nhiều hơn cả số tiền nàng từng hy vọng), vài con bò (bò Brazil, không phải bò Thụy Sĩ), mời bố mẹ đến sống cùng, thuê vài nhân công, và bắt đầu công việc kinh doanh.

Mặc dù Maria tin rằng tình yêu là trỉ nghiệm thật sự và duy nhất của tự do, và rằng không ai có thể chiếm hữu ai cả, nhưng nàng vẫn dưỡng một ham muốn trả thù bí mật, và điều này tạo thành một ham muốn trả thù bí mật, và điều này tạo thành một phần chuyến khải hoàn trở về Brazil của nàng. Sau khi lập một trang trại, nàng sẽ trở lại thị trấn quê nàng và gửi một khoản lớn tiền franc Thụy Sĩ vào ngân hàng nơi anh chàng, kẻ đã cùng người bạn gái thân nhất cắm sừng nàng, đang làm việc. Anh ta sẽ nói: “Xin chào, em có khỏe không? Em còn nhớ anh chứ?” Nàng sẽ giả vờ như phải rất khó khăn để cố nhớ lại và sẽ kết thúc bằng câu trả lời, không nàng không nhớ được, nàng vửa trở về sau một năm ở CH…ÂU…ÂU (nàng sẽ nói điều này thật chậm rãi để cho tất cả đồng nghiệp của anh ta đều nghe thấy). Hoặc, đúng hơn là, ở TH…ỤY…SĨ (từ này nghe có vẻ nước ngoài hơn và mang tính phiêu lưu hơn là nước Pháp), nơi đó họ có những ngân hàng tốt nhất thế giới.

Anh ta là ai chứ? Anh ta sẽ nhắc đến những ngày họ còn đi học. Và Maria sẽ nói: “À, phải, tôi nghĩ là tôi nhớ rồi…”, nhưng khuôn mặt nàng sẽ thể hiện nàng hoàn toàn chẳng nhớ gì. Việc báo thù sẽ là của nàng, sau đó chỉ còn vấn đề làm việc chăm chỉ, và khi trang trại đó hoạt động tốt như nàng mong đợi, nàng có thể hiến dâng bản thân mình cho điều có ý nghĩa nhất trong cuộc đời nàng: tìm kiếm tình yêu đích thực, người đàn ông đã chờ đợi nàng rất lâu rồi, nhưng nàng vẫn chưa có cơ hội gặp gỡ.

Maria quyết định sẽ quên việc viết cuốn sách nhan đề 11 Phút đi. Bây giờ nàng cần tập trung vào cái trang trại đó, tập trung vào những kế hoạch tương lai, và nàng cũng sẽ kết thúc việc trì hoãn cuộc hành trình này, kết thúc một sự mạo hiểm không thể tránh khỏi.

Chiều hôm đó, Maria đi đến gặp người bạn tốt nhất- và duy nhất- của nàng, người thủ thư. Nàng hỏi mượn một cuốn sách về việc chăn bò và quản lý nông trại. Người thủ thư nói:

“Cô biết không, vài tháng trước, khi cô đến đây tìm những cuốn sách về tình dục, tôi đã thấy sợ cho cô. Có quá nhiều những cô gái xinh đẹp để cho bản thân họ bị cám dỗ bởi ảo tưởng kiếm tiền một cách dễ dàng, mà quên mất rằng, một ngày nào đó, họ sẽ già và họ sẽ lỡ mất cơ hội gặp được tình yêu của đời mình.”

“Có phải bà đang ám chỉ việc làm gái điếm không?”

“Từ đó nghe mạnh quá.”

“Như tôi đã nói, tôi hiện đang làm việc cho một công ty xuất nhập khẩu thịt. Nhưng nếu tôi phải trở thành một cô gái điếm, thì hậu quả có đến mức khủng khiếp không nếu tôi biết dừng lại đúng lúc? Xét cho cùng thì, những người trẻ tuổi chắc chắn thường hay mắc lỗi.”

“Đó là điều mà mọi kẻ nghiện ma túy đều nói, rằng cô chỉ cần biết khi nào phải dừng lại. Nhưng không phải kẻ nào trong bọn họ cũng làm được cả.”

“Chắc hẳn khi còn trẻ bà rất đẹp và bà được nuôi dạy ở một đất nước tôn trọng những cư dân của nó. Điều đó có đủ để bà cảm thấy mình hạnh phúc không?”

“Tôi tự hào với cách tôi giải quyết bất kỳ khó khăn nào trong cuộc đời mình.”

Có nên để cô ấy tiếp tục không, người thủ thư nghĩ. Được chứ, tại sao không, cô gái này cần phải học hỏi vài điều về cuộc đời.

“Tôi đã có một tuổi thơ hạnh phúc, tôi học ở một trong những trường tốt nhất tại Berne, rồi tôi đến Geneva làm việc, ở đây tôi gặp và kết hôn với người đàn ông tôi yêu. Tôi làm mọi điều vì ông ấy và ông ấy cũng làm mọi điều vì tôi; thời gian trôi đi, chồng tôi nghỉ hưu. Khi được tự do làm những gì mình muốn với quỹ thời gian riêng, đôi mắt ông ấy lại trở nên buồn bã hơn bởi có lẽ chưa bao giờ ông ấy thật sự nghĩ về bản thân trong suốt cuộc đời mình. Chúng tôi không có bất cứ một cuộc tranh cãi nghiêm trọng hay bất kỳ một sự khuấy động nào. Ông ấy chưa bao giờ phản bội tôi, cũng không bao giờ đối xử một cách thô lỗ với tôi ở nơi công cộng. Chúng tôi sống một cuộc đời rất bình thường, quá bình thường. Không có việc gì để làm, ông ấy cảm thấy mình vô dụng, không còn gì quan trọng nữa và một năm sau ông ấy mất vì căn bệnh ung thư.”

Bà đang nói sự thật, nhưng bà có cảm giác mình đang tạo ra một ảnh hưởng tiêu cực đến cô gái đứng trước mặt bà.

“Tôi vẫn nghĩ rằng trải qua một cuộc đời không có những điều bất ngờ sẽ tốt hơn”, người thủ thư kết luận. “Nếu chúng tôi không sống như vậy, biết đâu chồng tôi thậm chí còn ra đi sớm hơn ấy chứ”

Maria rời thư viện, quyết tâm sẽ học tất cả những gì liên quan đến việc nhà nông. Và vì có một buổi chiều rỗi rãi, nên nàng quyết định tản bộ ở khu vực dành cho giới thượng lưu của thành phố. Nàng tình cờ đi qua một tấm biển nhỏ màu vàng có khắc hình mặt trời và dòng chữ: “Con đường tới Santiago”. Nó có nghĩa gì vậy? Bên kia đường có một quán bar và vì giờ đây Maria đã học được thói quen là phải hỏi bất cứ thứ gì mà nàng không hiểu, nàng quyết tâm đi vào quán bar đó để hỏi cho rõ.

“Tôi không biết gì cả”. Cô gái phục vụ tại quầy bar trả lời. Quán bar này là một nơi phục vụ rất đắt đỏ, một ly cà phê ở đây có giá gấp ba lần mức giá bình thường. Vì nàng đã có tiền và dù sao nàng cũng đã ở đó, nàng gọi một ly cà phê và quyết định dành một đồng hồ tới để nhấm nháp cà phê, đọc hết cuốn sách về quản lý nông trại. Nàng mở cuốn sách ra một cách háo hức, nhưng nhanh chóng nhận thấy là không thể tập trung vào nó được- cuốn sách chán ngắt. Sẽ thú vị hơn nếu nói chuyện với một trong các khách hàng của nàng về cuốn sách; họ luôn biết cách kiếm tiền tốt nhất. Maria trả tiền ly cà phê, đứng dậy, cảm ơn cô gái phục vụ, để lại một món tiền boa hào phóng (nàng đã sáng tạo ra một niềm tin có tính mê tín rằng tùy thuộc vào những gì bạn cho đi, bạn sẽ nhận lại nhiều hơn thế), rồi nàng đi ra phía cửa ra vào, mà không nhận ra rằng ý nghĩa của khoảnh khắc khi được nghe lời nói sẽ làm thay đổi kế hoạch của nàng, tương lai của nàng, nông trại của nàng, sức mạnh vươn tới cuộc sống của nàng, vị trí của nàng trong thế giới này mãi mãi.

“Hãy đợi một chút”.

Ngạc nhiên, nàng liếc nhìn về phía phát ra tiếng nói đó. Đây là một quán bar đứng đắn, không phải Copacabana, nơi mà đàn ông có quyền nói kiểu đó, mặc dù các cô gái luôn có thể đáp lại: “Không, tôi sẽ đi và ông không thể ngăn tôi được ”.

Maria định phớt lờ lời gọi đó, nhưng sự tò mò đã thắng. Nàng hướng về phía phát ra giọng nói. Maria nhìn thấy một cảnh tượng rất kỳ lạ: một người đàn ông có mái tóc dài, khoảng chừng ba mươi tuổi (hay có lẽ nàng nên nói đó là một chàng trai khoảng ba mươi tuổi? Thế giới của nàng giúp nàng định tuổi rất nhanh) dang quỳ trên sàn nhà với rất nhiều loại cọ vẽ la liệt xung quanh. Anh ta đang vẽ bức tranh một người đàn ông trong một chiếc ghế bành, bên cạnh là một ly rượu anisette. Maria đã không để ý thấy anh ta và bức tranh khi nàng bước vào quán.

“Đừng đi. Tôi gần như hoàn thành bức chân dung này rồi, và tôi muốn vẽ cô nữa.”

Maria trả lời- khi nàng làm như vậy, nàng đã vô tình tạo ra một sợi dây liên kết hiếm có trong vũ trụ này.

“Không, tôi không có hứng thú.”

“Có một ánh sáng đặc biệt vây quanh cô. Ít nhất hãy để cho tôi vẽ một bức phác họa”

Một “bức phác họa” là cái gì? Anh ta muốn ám chỉ điều gì với cái “ánh sáng đặc biệt”? Nàng cũng cảm thấy tự đắc nếu có một bức chân dung do người có vẻ giống một nghệ sĩ thực thụ vẽ. Nàng bắt đầu tưởng tượng. Sẽ thế nào nếu anh ta thực sự là người nổi tiếng? Nàng sẽ được lưu danh muôn đời trong một bức tranh trưng bày tại Paris hay Salvador de Bahia! Nàng sẽ trở thành một huyền thoại!

Mặt khác, người đàn ông này đang làm gì, với tất cả sự lộn xộn vây quanh, trong một quán cà phê đắt tiền, có lẽ là một quán cà phê khá đông thế này?

Như đoán được ý nghĩ của nàng, cô phục vụ khẽ nói:

“Anh ấy là một họa sĩ nổi tiếng.”

Trực giác của nàng đã đúng. Maria cố gắng không để lộ cảm xúc của mình và tiếp tục giữ vẻ điềm tĩnh.

“Anh chàng họa sĩ này đến đây, và luôn đưa theo mọt khách hàng quan trọng đi cùng. Anh ấy nói rất thích bầu không khí nơi này, vì nó tạo cảm hứng cho anh ấy. Anh ấy đang vẽ bức tranh về con người đại diện cho thành phố. Do sự ủy thác của tòa thị chính.”

Maria nhìn chủ đề của bức chân dung. Một lần nữa cô phục vụ lại đọc được suy nghĩ của nàng.

“Ông ấy là một nhà hóa học, người đã tạo ra một vài cuộc cách mạng đột phá gần đây và được nhận giải Nobel.”

“Đừng đi” chàng họa sĩ lại nói. “Tôi sẽ hoàn thành công việc trong năm phút nữa. Hãy gọi thứ gì cô muốn và tính nó vào hóa đơn của tôi.”

Như bị thôi miên, Maria ngồi xuống cạnh quầy bar, gọi một ly anisette (nàng chưa bao giờ quen với đồ uống này, và điều duy nhất lóe lên trong ý nghĩ của nàng là nàng sắp sửa được đề nghị làm một việc giống như một người đã từng đoạt giải Nobel), và nàng ngắm anh chàng họa sĩ làm việc. “Mình không đại diện cho thành phố, thế thì hẳn là anh ta đang quan tâm đến điều gì khác. Nhưng anh ta không thật sự là mẫu người mình thích”, nàng nghĩ một cách máy móc, lặp lại những gì nàng vẫn thường nói với bản thân, kể từ khi nàng bắt đầu làm việc tại Copacabana; đó là cách tự vệ của nàng, sự cố phủ nhận của nàng trước những cái bẫy do trái tim sắp đặt. Sau khi chuẩn bị sẵn tinh thần, nàng không cảm thấy phiền khi phải chờ một lúc- có lẽ cô gái phục vụ đã đúng. người đàn ông này sẽ mở ra cánh cửa tới một thế giới mới mà nàng chưa từng biết tới.

Nàng nhìn ngắm nhanh nhẹn và khéo léo khi anh ta đưa từng nét vẽ để hoàn thành tác phẩm của mình; nó có vẻ là một bức tranh sơn dầu lớn, nhưng nó đã được gấp lại, nên nàng không thể nhìn thấy các khuôn mặt khác mà anh ta đã vẽ. Sẽ ra sao nếu đây là một cơ hội mới? Người đàn ông này (nàng đã quyết định rằng anh ta là một “người đàn ông” không phải là một “chàng trai”, nếu không thì nàng sẽ cảm thấy mình già hơn) có vẻ không giống loại đàn ông có thể đưa ra kiểu đề nghị đó chỉ để qua đêm với nàng. Năm phút sau, như đã hứa, anh ta hoàn thành tác phẩm, trong khi Maria rất khó nhọc để tập trung vào việc suy nghĩ về Brazil, về tương lai rực rỡ của nàng, và việc nàng chẳng mấy hứng thú chuyện gặp gỡ những người có thể gây nguy hiểm cho các kế hoạch của nàng.

“Cảm ơn, bây giờ ông có thể cử động rồi”, anh chàng họa sĩ nói với nhà hóa học, ông ta có vẻ như vừa tỉnh lại sau một giấc mơ.

Rồi quay sang Maria, anh ta chỉ đơn giản nói:

“Hãy ngồi vào góc kia, trong tư thế mà cô thấy thoải mái nhất. Ánh sáng này thật tuyệt vời”.

Như thể mọi việc đều được số phận an bài, như thể đó là thứ tự nhiên nhất trên thế gian, như thể nàng đã biết người đàn ông này suốt cả cuộc đời hay chỉ vừa sống cùng khoảnh khắc này trong những giấc mơ và bây giờ mới biết được điều gì là hiện thực. Maria cầm ly anisette lên, xách túi và mấy cuốn sách về quản lý nông trại đi về phía người đàn ông chỉ- một cái bàn gần cửa sổ. Anh ta cũng mang cọ vẽ, bức tranh lớn vừa vẽ xong, cùng một loạt lọ thủy tinh chứa đầy các màu khác nhau và một gói thuốc là nhỏ đến rồi quỳ xuống cạnh chân nàng.

“Giờ thì đừng động đậy.”

“Đó là một sự đòi hòi quá nhiều, cuộc đời tôi là sự chuyển động không ngừng.”

Maria nghĩ rằng nàng đang có cách nói dí dỏm khủng khiếp, nhưng người đàn ông này phớt lờ câu nói của nàng. Maria cố gắng giữ một vẻ ngoài tự nhiên, bởi vì nàng thấy cách người đàn ông này nhìn nàng khiến nàng bối rối. Nàng chỉ tấm biển phía bên kia đường và hỏi:

Đường đến Santigago là gì?”

“Đó là con đường hành hương. Trong thời Trung Cổ, người dân khắp châu Âu sẽ đổ về dọc con đường này, hướng về một thành phố ở Tây Ban Nha, Santiago de Compostela° ”.

Anh ta gấp một phần bức tranh vẽ lại và chuẩn bị cọ vẽ. Maria vẫn không hiểu mình phải làm gì.

“Ý anh là nếu tôi đi theo con đường đó, tôi thậm chí có thể đến được Tây Ban Nha phải không?”

“Đúng vậy, trong vòng hai hoặc ba tháng. Nhưng tôi có thể xin cô một ân huệ được không? Hãy dừng nói chuyện; chỉ mất khoảng mười phút thôi. Và hãy bỏ cái vỏ bọc kia ra khỏi bàn.”

“Đó là những cuốn sách”, nàng nói, hơi khó chịu vì cái giọng ra lệnh của anh ta. Nàng muốn anh ta biết rằng anh ta đang quỳ gối trước mặt một phụ nữ có học thức, người ta đã dành thời gian rảnh để đến thư viện chứ không phải đến các hiệu mua sắm. Nhưng tự anh ta đã nhấc cái vỏ bọc lên và chẳng khách sáo gì, đặt nó xuống sàn nhà.

Maria đã thất bại trong việc gây ấn tượng với anh ta. Không, chắc chắn là nàng không mảy may hứng thú với việc gây ấn tượng với anh ta; bây giờ nàng không có nhiệm vụ đó, và nàng sẽ để dành sự quyến rũ của mình cho những người đàn ông sẵn sàng trả tiền một cách hào phóng vì những cố gắng của nàng. Tại sao nàng lại phải chuốc lấy bực mình vì mối quan hệ với một anh chàng họa sĩ mà thậm chí có lẽ còn không có đủ tiền để mua cho nàng một tách cà phê nhỉ? Một người đàn ông ba mươi tuổi lẽ ra không nên để tóc quá dài, trông thật lố bịch. Tại sao nàng lại cho rằng anh ta không có tiền? Cô phục vụ chẳng đã nói rằng anh ta anh ta là một họa sĩ nổi tiếng hay sao, hay chỉ nhà hóa học kia mới là người nổi tiếng? Nàng nghiên cứu kỹ trang phục của anh ta, nhưng nó chẳng giúp gì được cho nàng; cuộc đời đã dạy nàng rằng những người đàn ông ít quan tâm đến vẻ ngoài nhất-như anh chàng họa sĩ này- dường như luôn có nhiều tiền hơn những người đàn ông mặc vét và thắt ca vát.

“Mình đang nghĩ gì về người đàn ông này vậy? Cái mình đang quan tâm là bức tranh kia mà.”

Mười phút trong quỹ thời gian của nàng không phải là một cái giá quá cao để trả cho cơ hội được trở thành bất tử trong một bức tranh. Nàng nhận thấy anh ta đang vẽ nàng ngay bên cạnh chân dung nhà hóa học được giải Nobel kia và nàng bắt đầu băn khoăn, rốt cuộc thì anh ta có muốn được thanh toán tiền công theo cách nào không.

“Hãy quay về phía cửa sổ đi.”

Lại một lần nữa, nàng vâng lời một cách mù quáng, điều này hoàn toàn chẳng giống nàng chút nào. Nàng ngồi nhìn những người qua lại, vừa nhìn tấm biển đề tên con đường, vừa nghĩ làm thế nào mà con đường đó có thể ở đây hàng thế kỷ, và làm sao mà nó tồn tại được qua quá trình phát triển cùng tất cả những thay đổi diễn ra trên thế giới và trong nhân loại này. Có lẽ nó là một điềm báo tốt lành, có lẽ bức tranh kia cũng cùng chia sẻ số phận ấy và sẽ được trưng bày trong một viện bảo tàng của thành phố trong suốt năm trăm năm nữa…

Người đàn ông bắt đầu vẽ, và khi công việc tiến triển, nàng dần mất đi cảm giác hào hứng ban đầu; thay vào đó, nàng bắt đầu cảm thấy nó hoàn toàn tầm thường. Khi nàng bước vào quán cà phê, nàng là một người phụ nữ rất tự tin, có khả năng đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn- rời bỏ cái công việc đang đem đến cho nàng rất nhiều tiền- và gánh vác một thử thách còn khó khăn hơn nhiều- điều hành một nông trại khi trở về quê hương. Còn bây giờ, tất cả cảm xúc của nàng là sự bất an về một thế giới mà dường như vừa nổi lên trên bề mặt này, một sự xa hoa mà không cô gái điếm nào có thể cho phép mình làm vậy.

Cuối cùng, nàng hiểu ra vì sao nàng lại cảm thấy khó chịu đến vậy: lần đầu tiên trong nhiều tháng nay, có ai đó đang nhìn nàng không phải như nhìn một món đồ, thậm chí cũng không phải như nhìn một người phụ nữ, mà là một điều gì đó mà nàng không thể lĩnh hội được; nàng chỉ có thể cảm nhận nó gần giống như: “Anh ta đang nhìn tâm hồn mình, nhìn thấy những nỗi sợ hãi của mình, thấy sự mong manh của mình, sự bất lực của mình khi phải đương đầu với một thế giới mà mình vẫn tỏ ra là mình nắm bắt được, nhưng mình lại chẳng biết gì về nó cả.”

Thật kỳ cục, một ý nghĩ kỳ quặc, thanh khiết.

“Tôi muốn…”

“Làm ơn, đừng nói chuyện”, người đàn ông nói. “Bây giờ, tôi có thể nhìn thấy ánh sáng của cô.”

Trước đây, chưa có ai nói những điều như vậy với nàng. “Anh có thể nhìn thấy bầu ngực săn chắc của em”, “Anh có thể thấy bắp đùi tròn trịa, xinh xắn của em”, “Anh có thể thấy ở em vẻ đẹp kỳ lạ của những xứ sở nhiệt đới”, hay, lãng mạn nhất là, “Anh có thể thấy rằng em đang muốn rời bỏ cuộc sống này- hãy để anh mua cho em một căn hộ”. Nàng đã quen với những lời như thế, còn ánh sáng của nàng ư? Có phải anh ta ám chỉ là ánh đèn tối chăng?

“Ánh sáng của riêng cô”, anh ta nói, nhận thấy nàng không hiểu điều anh ta đang nói là gì.

Ánh sáng của riêng nàng. Ôi trời, sao anh ta có thể nhầm lẫn đến thế, đó là một chàng họa sĩ ngây thơ, một người hiển nhiên là không biết gì nhiều về cuộc đời khi ở độ tuổi ba mươi. Nhưng rồi, như mọi người đã biết, phụ nữ trưởng thành sớm hơn đàn ông, và dù Maria có thể không dành những đêm không ngủ để trầm tư suy nghĩ về những vấn đề mang tính triết lý của riêng nàng, nhưng nàng vẫn biết rằng: nàng không có cái mà chàng họa sĩ này gợi là “ánh sáng”, nàng cho rằng nó chỉ có nghĩa là “một sự hăng hái, nhiệt tình đặc biệt”. Nàng chỉ giống như những người khác, nàng chịu đựng sự cô đơn trong im lặng, cố gắng biện minh cho mọi điều nàng làm, giả vờ mạnh mẽ khi nàng cảm thấy yếu đuối hoặc giả vờ yếu đuối khi nàng cảm thấy mạnh mẽ, nàng đã chối từ tình yêu và chọn một công việc nguy hiểm, nhưng giờ đây, khi công việc đó sắp đến hồi kết thúc, nàng đã lên kế hoạch cho tương lai và hối tiếc về quá khứ, những người giống như nàng sẽ không có được “một sự hăng hái, nhiệt tình đặc biệt”. Chắc đó chỉ là cách anh ta giữ cho nàng im lặng và vui vẻ ngồi đó, chơi trò kẻ ngốc.

Ánh sáng của riêng nàng, thật vậy ư? Anh ta có thể nói điều gì khác, như là “cô có một nét mặt nhìn nghiêng thật đáng yêu”.

Làm thế nào ánh sáng có thể lọt vào một ngôi nhà được? Xuyên qua cánh cửa của tình yêu. Và cánh cửa của nàng đã đóng chặt. Anh ta chắc chắn là một họa sĩ tồi; anh ta chẳng hiểu gì cả.

“Tôi vẽ xong rồi”, anh ta nói và bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Maria không động đậy. Nàng muốn đề nghị được xem bức vẽ, nhưng điều đó có vẻ thật thô lỗ, như thể là nàng không tin tưởng vào những gì anh ta đã làm vậy. Tuy nhiên, một lần nữa tính tò mò đã thắng; nàng đề nghị và anh ta đồng ý. Anh ta đã chỉ vẽ duy nhất khuôn mặt nàng; nó trông giống nàng, nhưng nếu một ngày nào đó, nàng xem lại bức tranh này mà không biết người làm mẫu là ai, nàng sẽ nói rằng đó là một người thật mạnh mẽ, người đó tràn đầy một thứ “ánh sáng” mà nàng không nhìn thấy khi soi mình trong gương.

“Tên tôi là Ralf Hart. Nếu cô muốn, tôi có thể mời cô một ly nữa.”

“Không, cảm ơn anh.”

Có vẻ như cuộc chạm trán này đang bắt đầu chuyển hướng theo cái cách đáng buồn có thể dự đoán được: một người đàn ông có quyến rũ một phụ nữ.

“Làm ơn cho hail y anisette nữa”, anh nói, phớt lờ câu trả lời của Maria.

Nàng phải làm gì đây? Đọc một cuốn sách chán ngắt về quản lý nông trại. Đi dạo một vòng quanh hồ, như nàng đã làm hàng trăm lần trước đây. Hay nói chuyện với một người nhìn thấy ở bên trong nàng một thứ ánh sáng mà nàng không hề biết, và vào ngày cuối cùng đã được đánh dấu trên lịch khi mà sự khởi đầu cho việc kết thúc “sự trải nghiệm” của nàng đang đến.

“Cô làm nghề gì?”

Một câu hỏi mà nàng không muốn nghe, nó đã khiến nàng né tránh những cuộc chạm mặt khác, vì lý do này hay vì lý do khác, ai đó tiếp cận nàng (dù với sự thận trọng tự nhiên của người Thụy Sĩ, thì điều này rất hiếm khi xảy ra). Nàng trả lời sao đây?

“Tôi làm việc trong một câu lạc bộ đêm”

Đúng thế. Một gánh nặng khổng lồ rơi khỏi vai nàng, và nàng thấy vui với tất cả những điều nàng đã học được từ khi nàng đặt chân đến đất Thụy Sĩ này; cách đặt những câu hỏi (người Kurd là ai? Đường đến Santiago là gì?) và cách trả lời (tôi làm việc trong câu lạc bộ đêm) mà không bận tâm lo lắng về điều người khác nghĩ.

“Tôi có cảm giác là tôi đã trông thấy cô trước đây rồi”

Maria đoán anh ta muốn đưa mọi thứ tiến xa hơn, và nàng thưởng thức chiến thắng nhỏ của mình. Anh chàng họa sĩ này, người mà mấy phút trước còn đang đưa ra mệnh lệnh và có vẻ như hoàn toàn không chắc chắn là anh ta muốn gì, bây giờ đang trở lại là một người đàn ông giống như bất cứ người đàn ông nào khác, đầy bất an khi phải đối mặt với người phụ nữ mà anh ta không biết.

“Và những cuốn sách này là gì vậy?”

Nàng cho anh ta xem. Việc quản lý nông trại. Người đàn ông thậm chí có vẻ còn bất an hơn.

“Cô là một người làm việc trong lĩnh vực tình dục phải không?”

Anh ta đã hạ ván bài. Chẳng lẽ nàng ăn mặc giống một con điếm? Dù sao chăng nữa, nàng cần phải kéo dài thời gian. Nàng đang ngắm nhìn chính mình; điều này đang bắt đầu minh chứng cho một trò chơi thú vị, và nàng hoàn toàn chẳng có gì để mất.

“Có phải tất cả đàn ông đều nghĩ về điều đó không?”

Anh ta đặt những cuốn sách vào trong túi.

“Tình dục và quản lý nông trại. Sao mà buồn tẻ thế?”

Cái gì! Đột nhiên nàng lại cảm thấy vết nhơ ấy. Sao anh ta dám nói xấu nghề nghiệp của nàng? Anh ta vẫn chưa biết rõ nàng làm nghề gì, mặc dù, anh ta chỉ đang cố thử bắt nọn thôi, nhưng nàng phải cho anh ta một câu trả lời.

“À, tôi thì không thể nghĩ có điều gì buồn tẻ, đáng chán hơn là vẽ vời; một thứ đứng yên không biến đổi, một khoảnh khắc bị đông cứng lại trong thời gian, một bức tranh không bao giờ chung thủy với nguyên bản của nó. Một vật chết đi thì không còn có ích lợi co bất kỳ ai cả, ngoài ra họa sĩ, họ là những người mà người ta cho rằng họ quan trọng và có học thức, nhưng lại là những người không hề phát triển, tiến lên cùng phần còn lại của thế giới. Anh đã nghe nói đến Joan Miró chưa? Thật ra, tôi đã không biết ông ta cho tới khi một người Ả Rập trong một nhà hàng nhắc tới cái tên đó, nhưng biết cái tên đó cũng chẳng thay đổi điều gì trong cuộc đời của tôi cả.”

Nàng băn khoăn không biết nàng có đi quá xa không, nhưng sau ki rượu được mang đến, cuộc trò chuyện bị ngắt ngang. Họ ngồi đó một lúc mà chẳng nói năng gì. Maria nghĩ có lẽ đã đến lúc đi rồi, và Ralf Hart cũng có cùng ý nghĩ ấy. Nhưng trước mặt họ là hai ly rượu đầy khủng khiếp và đó là lý do để họ tiếp tục ngồi lại cùng nhau.

“Tại sao lại là những cuốn sách về quản lý nông trại?”

“Ý anh là gì?”

“Tôi đã đến Rue de Berne. Khi cô nói cô làm việc trong một câu lạc bộ đêm, tôi nhớ ra là tôi đã nhìn thấy cô trước đây ở cái nơi vô cùng đắt đỏ đó. Tôi đã không nghĩ về chuyện này khi tôi đang vẽ, mặc dù vậy “ánh sáng ” của cô quá mạnh mẽ”

Maria cảm thấy nền nhà dưới chân nàng biến mất. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy xấu hổ vì công việc nàng đang làm, cho dù nàng không có lý do gì để phải xấu hổ cả; nàng đang làm việc để nuôi sống bản thân và gia đình. Anh ta mới là người nên cảm thấy xấu hổ vì đã đến Rue de Berne; tất cả sự quyến rũ, hấp dẫn có thể có của cuộc gặp gỡ đã đột nhiên biến mất.

“Nghe này, ông Hart, có thể tôi là một người Brazik, nhưng tôi đã sống ở đất Thụy Sĩ này chín tháng trời nay. Tôi biết được rằng lý do mà những người Thụy Sĩ quá dè dặt, kín đáo, là bởi vì họ sống trong một đất nước quá nhỏ, nơi mà hầu hết mọi người đều biết nhau, cũng giống như khi chúng ta khám phá ra cái lý do vì sao mà không ai hỏi việc người khác làm. Lời bình luận của ông không thích đáng và còn rất thô lỗ nữa, nhưng nếu mục đích của ông là để sỉ nhục tôi, để bản thân ông cảm thấy dễ chịu hơn thì ông đang lãng phí thời gian của mình đấy. Cảm ơn vì ly anisette, nó thật kinh tởm, nhưng thôi, tôi sẽ uống cho đến giọt cuối cùng. Tôi sẽ hút một điếu thuốc nữa, rồi tôi sẽ đứng dậy và rời khỏi đây. Còn ông thì có thể đi ngay bây giờ, nếu ông muốn; không thể có một họa sĩ nổi tiếng ngồi cùng bàn với một con điếm được. Bởi vì đó là tôi, ông thấy đấy. Tôi hoàn toàn là một con điếm, từ đầu đến chân và tôi không quan tâm có những ai biết. Đó là một đức tính tốt của tôi: Tôi từ chối việc lừa gạt bản thân tôi hay là ông. Bởi nó không đáng như vậy, bởi vì, ông không xứng đáng được một lời nói dối. Hãy thử tưởng tượng mà xem việc gì sẽ xảy ra nếu nhà hóa học nổi tiếng đằng kia phát hiện ra tôi là ai.”

Nàng nói càng lúc càng lớn tiếng hơn.

“Phải, tôi là mọt con điếm! Và ông biết gì không? Nó cho tôi tự do- tôi sẽ rời khỏi cái nơi vàng son tồi tệ này chính xác là trong chín mươi ngày nữa, với một đống tiền; với việc được giáo dục tốt hơn, với khả năng chọn một chai rượu vang ngon, với chiếc túi xách tay nhét đầy những bức ảnh về tuyết và biết rõ tất cả những điều cần biết về đàn ông.”

Cô gái phục vụ đang lắng nghe, tỏ vẻ khiếp sợ. Nhà hóa học thì có vẻ không để ý đến. Có lẽ đó chỉ là rượu đang nói thôi, hoặc là cảm xúc trong giây lát của người phụ nữ đến từ một vùng nội địa hẻo lánh của Brazil, hay có thể là một thú vui bốc đồng của việc được nói ra những gì nàng đã làm và để cười nhạo trước những phản ứng bị sốc đó, trước những cái nhìn chê bai, phê phán, trước những điệu bộ tỏ vẻ bê bối.

“Ông có hiểu không, ông Hart? Tôi hoàn toàn là một con điếm, từ đầu đến chân- và đó là một phẩm chất tốt của tôi, một đức tính tốt của tôi”

Anh ta không nói gì. Anh ta thậm chí không cử động nữa. Maria cảm thấy sự tự tin của nàng đang trở lại.

“Và thưa ngài, một họa sĩ không hiểu biết gì về những người mẫu của mình. Có lẽ nhà hóa học đang ngồi đằng kia, đang ngủ lơ mơ, mất cảm giác về thế giới này, thật sự chỉ là một anh công nhân đường sắt. Có thể không ai trong số những người đang ngồi trong bức vẽ của ông thật sự là cái mà họ có vể là thế. Tôi không hiểu được làm sao ông có thể nói rằng ông nhìn thấy được một “ánh sáng đặc biệt” bên trong một người phụ nữ, mà như ông vừa phát hiện ra trong khi ông đang vẽ, CHẲNG LÀ GÌ CẢ NGOÀI VIỆC LÀ MỘT C…ON Đ…IẾM!”

Những lời cuối cùng được nói ra một cách hết sức chậm rãi và lớn tiếng. Nhà hóa học tỉnh dậy và cô phục vụ mang hóa đơn đến.

“Chẳng có gì để làm với cô nếu cô là một cô gái điếm, nhưng cô với tư cách là một người phụ nữ thì có đấy.” Ralf lờ đi cái hóa đơn được đưa đến và đáp lại chậm rãi không kém, nhưng với giọng khẽ khàng “Cô có một ánh sáng rực rỡ, ánh sáng đó hoàn toàn đến từ sức mạnh của ý chí, ánh sáng của người đã có một sự hy sinh cao cả cho những điều mà cô ta cho là quan trọng. Nó nằm trong đôi mắt của cô- ánh sáng đó nằm trong đôi mắt cô.”

Maria cảm thấy mọi sự tức giận đều tiêu tan, anh ta đã không chấp nhận sự thách thức của nàng. Nàng đã muốn tin rằng anh ta chỉ đơn giản là đang cố gắng nâng nàng lên. Nàng đã không cho phép mình nghĩ- ít nhất là trog vòng chín mươi ngày tới – rằng có những người đàn ông thú vị, đáng quan tâm tồn tại trên trái đất này.

“Cô có nhìn thấy ly rượu anisette trước mặt cô không?” Anh ta tiếp tục. “Bây giờ, cô chỉ nhìn thấy một ly rượu anisette. Nhưng tôi ở góc nhìn khác, bởi vì tôi cần phải ở trong mọi thứ tôi làm, nhìn thấy cái cây trồng mà từ đó có ly rượu, thấy những trận bão mà cái cây ấy phải chịu, tháy bàn tay đã hái lấy hạt của nó, thấy những mùi hương và màu sắc mà cùng với những thứ ấy cái cây này đã nhuốm mình trong đó, trước khi nó được làm thành loại rượu này. Nếu tôi chuẩn bị vẽ cảnh đó, tôi sẽ vẽ tất cả những điều nói trên, nhưng khi nhìn bức vẽ, cô sẽ nghĩ rằng cô đang nhìn thấy một ly rượu anisette bình thường thôi.

Cũng như vậy, trong khi cô đang nhìn chăm chú vào con đường và suy nghĩ- bởi vì tôi biết cô đã làm thế- về con đường đến Santiago, tôi đã vẽ thời thơ ấu của cô, thời niên thiếu của cô, những thứ cô đã mất, những giấc mơ đã tan vỡ, những giấc mơ cho tương lai, và ý chí của cô- đó là những thứ gợi sự thích thú và tò mò của tôi nhất. Khi cô nhìn bức chân dung của mình…”

Maria tiếp tục nâng cao sự cảnh giác, nàng biết rằng sẽ rất khó khăn để có thể hạ thấp nó một lần nữa.

“…Tôi đã nhìn thấy ánh sáng đó…mặc dù mọi thứ đang có trước mặt tôi là một người phụ nữ trông giống cô.”

Một lần nữa lại là sự im lặng và bối rối. Maria nhìn đồng hồ đeo tay của mình.

“Tôi phải đi rồi. Tại sao anh lại nói rằng tình dục chỉ là tẻ

nhạt, chán ngắt?”

“Đáng lẽ ra cô phải biết rõ điều đó hơn tôi chứ.”

“Tôi biết vì đó là công việc của tôi. Tôi sống cùng chuyện đó mỗi ngày. Nhưng anh mới là một người đàn ông trẻ ba mươi…”

“Hai mươi chín.”

“…trẻ trung, cuốn hút, nổi tiếng, là người đáng ra phải thấy thích thú với những thứ như thế, và là người đáng ra không phải đến Rue de Berne để tìm kiếm người bầu bạn chứ.”

“À, tôi đã làm thế. Tôi đã lên giường với một vài người đồng nghiệp của cô, nhưng không phải vì tôi có vấn đề trong việc tìm kiếm bạn tình. Vấn đề đó là do tôi.”

Maria cảm thấy một cái đau nhói ghen tỵ, và cảm thấy khiếp sợ. Cô thật sự phải rời khỏi đây thôi.

“Đó là lần cố gắng cuối cùng của tôi. Giờ tôi đã từ bỏ rồi”, Ralf nói, vừa bắt đầu thu nhặt dụng cụ vẽ tranh rải rác trên sàn nhà.

“Anh có vấn đề về sinh lý à?”

“Không, tôi chỉ không cảm thấy hứng thú thôi. ”

Điều này là không thể.

“Chờ tôi thanh toán hóa đơn và chúng ta hãy đi dạo một vòng. Tôi nghĩ rằng có rất nhiều người cũng cảm thấy như vậy, nhưng chưa người nào nói ra thôi. Thật tốt khi được nói chuyện với ai đó một cách thành thực.”

Họ đi dọc theo con đường tới Santiago, con đường lúc đầu leo lên sau đó dốc xuống tới con sông, rồi tới cái hồ, rồi tới những ngọn núi, và tới tận cùng ở một xa xôi tận Tây Ban Nha. Họ đi ngang qua những người đang hối hả trở lại công việc sau bữa ăn trưa, những bà mẹ với những chiếc xe đẩy trẻ con, những du khách đang chụp ảnh đài phun nước lộng lẫy nằm giữa hồ, những phụ nữ Hồi giáo trong những chiếc khăn trùm đầu, những chàng trai, cô gái chạy bộ, tất cả bọn họ, những người hành hương trong cuộc tìm kiếm thành phố huyền thoại đó, Santiago de Compostela, nơi thậm chí có thể không tồn tại, nó có thể là một huyền thoại mà người ta cần tin để cuộc sống có ý nghĩa. Dọc con đường này là những bước chân của rất nhiều người, trải qua rất nhiều năm, và giờ đang thêm những bước chân của người đàn ông với mái tóc dài, mang một cái túi nặng đầy những cọ vẽ, các bức vẽ, vải bạt, bút chì, và người phụ nữ trẻ hơn, mang một túi đầy những cuốn sách về quản lý nông trại, Dường như không ai trong hai người hỏi tại sao họ lại cùng nhau thực hiện chuyến hành hương đó, nó có vẻ là một điều tự nhiên nhất trên thế gian; chàng biết tất cả về nàng, dù nàng chẳng biết gì về chàng cả.

Điều đó là lý do khiến nàng quyết định hỏi- bây giờ chủ trương của nàng là luôn luôn phải hỏi. Đầu tiên, chàng phản ứng một cách dè dặt, những nàng đã biết cách dỗ dành để lấy thông tin từ đàn ông, và chàng kết thúc bằng việc kể cho nàng rằng chàng đã kết hôn hai lần (một kỷ lục cho một anh chàng hai mươi chín tuổi!), đã đi du lịch khắp nơi, đã gặp những ông vua, những bà hoàng hậu cùng những diễn viên nổi tiếng, đã dự những bữa tiệc không thể quên được. Chàng sinh ra tại Geneva, nhưng đã sống ở Madrid, Amsterdam, New York, và trong một thành phố ở miền nam nước Pháp, tên là Tarbes, một nơi không nằm trong hành trình các chuyến du lịch thông thường, nhưng chàng yêu nơi đó vì nó nằm gần những ngọn núi và vì ở đó có những cư dân rất thân thiện, tốt bụng. Chàng được phát hiện tài năng hội họa lúc mới mười hai tuổi, khi một nhà buôn trong lĩnh vực nghệ thuật tình cờ ghé thăm một nhà hàng Nhật Bản ở Geneva do chàng trang trí. Chàng đã kiếm được rất nhiều tiền, chàng trẻ trung và khỏe mạnh, chàng có thể làm bất kỳ điều gì, tới bất cứ đâu, gặp bất cứ ai chàng thích, chàng đã biết tất cả những khoái lạc mà một người đàn ông có thể biết, chàng làm điều chàng thích thú nhất, và cho đến giờ, bất chấp mọi chuyện, sự nổi tiếng, tiền bạc, phụ nữ, du lịch, chàng vẫn không hạnh phúc, và chỉ có duy nhất một niềm vui trong cuộc đời chàng, đó là công việc.

“Lẽ nào anh đã bị phụ nữ làm tổn thương?”

Nàng hỏi, rồi nhận ra ngay đó là một câu hỏi thật ngu ngốc, nó giống kiểu sách hướng dẫn có tựa đề Mọi điều mà phụ nữ nên biết nếu họ muốn có được người đàn ông của họ.

“Không, họ không bao giờ làm tổn thương tôi. Tôi đã rất hạnh phúc trong cả hai cuộc hôn nhân. Tôi không chung thủy và họ cũng vậy, giống như bất cứ cặp vợ chồng nào khác. Rồi, sau một thời gian, đơn giản là tôi mất đi hứng thú với chuyện chăn gối thôi. Tôi vẫn yêu, vẫn cần người bầu bạn, nhưng tình dục thì… nhưng, tại sao chúng ta lại nói sang chuyện tình dục chứ?”

“Bởi vì, như chính bản thân anh đã nói, tôi là một cô gái điếm.”

“Cuộc đời của tôi không thật sự quá thú vị đâu. Tôi là một sĩ có được thành công khi còn rất trẻ, điều đó là hiếm thấy, và thậm chí là rất hiếm trong giới hội họa. Tôi có thể vẽ bất kỳ thứ gì ngay bây giờ và nó sẽ đáng giá cả một gia tài, dĩ nhiên, tác phẩm của tôi làm các nhà phê bình tức điên lên bởi vì họ nghĩ rằng họ là những người duy nhất biết về “nghệ thuật.”. Nhưng người khác thì cho rằng tôi có tất cả những câu trả lời, và tôi càng ít nói, thì họ lại càng nghĩ tôi thông minh.”

Chàng tiếp tục nói về cuộc đời chàng, về cái cách mà mỗi tuần chàng lại được mời đến một nơi nào đó trên thế giới. Chàng có một người đại diện sống ở Barcelona- nàng có biết nơi đó không nhỉ? Có, Maria biết, nó ở Tây Ban Nha. Người đại diện này giải quyết mọi vấn đề về tiền bạc, những lời mời, những cuộc triển lãm, nhưng không bao giờ thúc ép chàng làm bất cứ điều gì mà chàng không muốn, và giờ đây, sau nhiều năm làm việc, đã có một lượng khách hàng ổn định cho các tác phẩm của chàng.

“Cô thấy câu chuyện của tôi thú vị à?”

Chàng hỏi, và giọng nói của chàng thoáng chút bất an.

“Nó chắc chắn là một câu chuyện không bình thường rồi. Có rất nhiều người muốn được ở địa vị của anh.”

Ralf muốn biết về Maria.

“À, trong tôi có ba con người, thật thế, nó tùy thuộc vào việc tôi ở bên cạnh ai. Một Cô Gái Ngây Thơ, là người sẽ nhìn chằm chằm một cách ngưỡng mộ vào người đàn ông đó, tỏ vẻ như bị ấn tượng bởi sức mạnh và sự huy hoàng cảu câu chuyện anh ta kể. Tiếp đến là Người Đàn Bà Quyến Rũ, người sẽ chớp lấy cái sự bất an, và bằng cách ấy cô ta nắm quyền kiểm soát tình huống, làm yên lòng họ trước những trách nhiệm, bởi sau đó họ sẽ không phải lo lắng bận tâm về bất cứ điều gì. Và, cuối cùng là Người Mẹ Hiểu Biết, người sẽ chăm sóc với những lời khuyên cần thiết và lắng nghe họ một cách cảm thông, tỏ ra thấu hiểu những câu chuyện mà vào tay này rồi lại vào tai kia. Vậy anh muốn gặp ai trong số ba người này?”

“Cô.”

Maria kể cho chàng mọi điều, bởi vì nàng cần phải làm thế- đó là lần đầu tiên nàng dốc bầu tâm sự với người khác kể từ khi nàng rời Brazil. Nàng nhận ra rằng, ngoài các công việc trái với thói thường của nàng, chẳng có gì thật sự hứng thú xảy ra ngoại trừ tuần lễ trước kia ở Rio và tháng đầu tiên trên đất Thụy Sĩ. Nói cách khác, nó chỉ là vấn đề nhà ở, công việc, nhà ở, rồi lại công việc- và không còn gì khác.

Khi nàng kể xong, họ lại đang ngồi trong một quán bar khác, lần này là ở phía bên kia của thành phố, cách xa con đường đến Santiago, mỗi người đều đang nghĩ về số phận đã được định sẵn của người kia.

“Tôi có bỏ sót điều gì không?” Nàng hỏi.

“Cách để nói ‘tạm biệt’.”

Đúng vậy, nó là một buổi chiều như bất kỳ buổi chiều nào khác. Nàng cảm thấy căng thẳng và lo lằng vì nàng đã mở một cánh cửa mà nàng không biết làm cách nào để đóng nó lại.

“Khi nào tôi có thể xem toàn bộ bức tranh.”

Ralf đưa cho nàng tấm danh thiếp của người đại diện ở Barcelona.

“Hãy gọi cho cô ấy trong khoảng sáu tháng nữa, nếu cô vẫn ở Châu Âu. Khuôn mặt của Geneva, nhưng người nổi tiếng và những người ẩn danh. Nó sẽ được trưng bày lần đầu tiên tại một phòng triển lãm ở Berlin. Sau đó nó sẽ có chuyến đi vòng quanh châu Âu.”

Maria nhớ đến tờ lịch của nàng, chỉ còn chín mươi ngày nữa, và những nguy hiểm đặt ra bởi bất kỳ mối quan hệ nào, bất kỳ sự ràng buộc nào. Nàng nghĩ:

“Điều gì là quan trọng trong cuộc sống? Sống hay giả vờ như đang sống? Mình có nên mạo hiểm và nói rằng đây là một buổi chiều đáng yêu nhất mà mình đã trải qua trong suốt sáu tháng thời gian ở đây hay không? Mình có nên cảm ơn anh ta vì đã lắng nghe mình nói mà không hề phê phán, bình luận gì? Hay mình chỉ nên đơn giản là mang cái vỏ bọc quý giá của một phụ nữ với sức mạnh ý chí, với “ánh sáng đặc biệt”, và rời khỏi đây mà không nói gì cả?”

Trong khi họ đang đi dạo dọc con đường đến Santiago và trong khi nàng đang lắng nghe chính nàng kể cho chàng nghe về cuộc đời mình, nàng đã là một người phụ nữ hạnh phúc. Nàng có thể tự bằng lòng về điều đó; nó đã là một món quà tặng của cuộc sống rồi.

“Tôi sẽ đến và gặp cô”, Ralf Hart nói.

“Không, đừng. Tôi sẽ sớm trở về Brazil. Chúng ta chẳng có gì hơn để tặng cho nhau.”

“Tôi sẽ đến và gặp cô với tư cách là một khách hàng.”

“Đó sẽ là một sự sỉ nhục đối với tôi.”

“Tôi sẽ đến và gặp cô để cô có thể cứu tôi.”

Chàng đã nói lời gợi ý đó từ sớm, về sự thiếu hứng thú đối với tình dục của chàng. Nàng muốn nói với chàng rằng nàng cũng cảm thấy như vậy, nhưng nàng kiềm chế được- nàng đã nói “không” quá nhiều lần rồi; tốt hơn là im lặng.

Thật thảm hại. Đó là điều nàng đã làm với chàng trai nhỏ, chỉ có điều chàng không hỏi xin nàng một cây bút chì vào lúc này, chỉ là một sự bầu bạn ít ỏi mà thôi. Nàng nhìn lại quá khứ của mình, và lần đầu tiên, nàng tha thứ cho bản thân: đó không phải là lỗi của nàng, mà là lỗi của cậu bé bất an đó, người đã từ bỏ ngay sau cố gắng đầu tiên. Họ chỉ là những đứa trẻ và đó là cách của những đứa trẻ- cả nàng và cậu bé ấy đều không sai, và suy nghĩ này mang đến cho nàng một cảm giác thanh thản nhẹ nhõm, khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn; nàng đã không phản bội cái cơ hội đầu tiên mà cuộc đời ban tặng cho nàng. Tất cả chúng ta đều như vậy: đó là bài học vỡ lòng cho mỗi người trong cuộc kiếm tìm nửa kia của mình; những điều này sẽ xảy ra.

Bây giờ, dù cho tình huống đã khác. Nhưng để thuyết phục những lý do của nàng (tôi sắp quay về Brazil, tôi làm việc trong một câu lạc bộ đêm, chúng ta khó lòng mà hiểu nhau, tôi không có hứng thú với tình dục, tôi không muốn bất kỳ điều gì liên quan đến tình yêu, tôi cần phải học cách quản lý nông trại, những thế giới khác nhau), cuộc đời đã ném nàng vào một thử thách. Nàng không còn là một đứa trẻ nữa, nàng phải lựa chọn.

Nàng không muốn nói điều gì cả. Nàng bắt tay chàng, theo phong tục ở đó, và về nhà. Nếu chàng là người đàn ông mà nàng mong muốn, chàng sẽ bị đe dọa bởi sự im lặng của nàng.

Trích từ nhật ký của Maria, viết vào ngày hôm đó:

Hôm nay, trong khi chúng tôi đi dạo quanh hồ, dọc theo con đường kỳ lạ dẫn tới Santiago, người đàn ông đi cùng tôi- một họa sĩ, với một cuộc đời hoàn toàn khác với cuộc đời của tôi- đã ném một hòn sỏi xuống nước. Những vòng tròn nhỏ xuất hiện nơi hòn sỏi rơi xuống, chúng lớn dần, lớn dần cho đến khi chúng chạm vào một chú vịt tình cờ bơi ngang qua và vốn chẳng liên quan đến hòn sỏi ấy cả. Thay vì sợ hãi bởi con sóng không mong đợi, chú ta đã quyết định chơi đùa với nó.

Một vài giờ trước cảnh tượng ấy, tôi đã đi vào một quán cà phê, nghe thấy một giọng nói, và giống như là Chúa Trời đã ném một viên sỏi vào nơi đó. Những con sóng sinh lực đã chạm vào cả tôi và người đàn ông đang ngồi vẽ một bức chân dung ở góc phòng. Anh ấyđã cảm nhận những rung động của viên sỏi, và cả tôi nữa. Vậy bây giờ sẽ thế nào?

Chàng họa sĩ biết khi anh ta tìm thấy một người mẫu. Người nhạc công biết khi nhạc cụ của anh ta hòa đúng điệu. Và đây, trong cuốn nhật ký của mình, tôi ý thức được rằng có những lối nói chắc chắn không được tôi viết ra, nhưng được viết bởi một người phụ nữ tràn đầy “ánh sáng”; tôi là người phụ nữ đó dù cho tôi cố gắng chối từ.

Tôi có thể tiếp tục như vậy, nhưng tôi không thể, như chú vịt trên hồ ấy, thấy vui vẻ, sảng khoái với con sóng nhỏ bất ngờ và nó sẽ thành một ngọn nước lớn.

Một cái tên cho hòn sỏi đó: sự đam mê. Nó có thể được sử dụng để mô tả vẻ đẹp của một cuộc gặp gỡ gây chấn động giữa hai người, nhưng không chỉ là như vậy. Nó ở đó trong sự kích động của một điều không ngờ tới, trong niềm khao khát được là điều gì đó với niềm hăng say thật sự, trong niềm tin chắc chắn rằng người đó sắp thực hiện một giấc mơ. Niềm đam mê gửi đến những tín hiệu dẫn dắt chúng ta đi qua cuộc đời mình, và nó tùy thuộc vào việc chúng ta phiên dịch những tín hiệu này như thế nào.

Tôi muốn tin rằng tôi đang yêu. Với một người tôi không biết và người đó không làm thay đổi những kế hoạch của tôi. Những tháng vừa qua là sự tự điều khiển, là sự chối từ tình yêu, nhưng đã có một kết quả hoàn toàn ngược lại: tôi để cho mình bị cuốn đi bởi người đầu tiên đối xử khác lạ với tôi.

Thật may là tôi không có số điện thoại của anh ấy, tôi không biết nơi anh ấy sống; vì thế tôi có thể để mất anh ấy mà không phải đổ lỗi cho chính mình vì đã để lỡ một cơ hội.

Và nếu điều đó xảy ra, nếu tôi thật sự mất anh ấy, thì ít nhất tôi đã có một ngày vô cùng hạnh phúc trong đời. Mà xét theo cái hiện thực của thế giới này thì một ngày hạnh phúc gần như là một kỳ tích.