Biến mất?!!
Thanh Phong chân nhân cùng Bách Lí lão tổ nháy mắt độn tới địa điểm tên đại hán biến mất, thần niệm triển khai, rõ ràng thân ảnh của tên đại hán đã biến mất, hai người lộ vẻ mặt hoảng sợ, cái tên tu sĩ kia lại có thể bốc hơi trước mặt hai đại tu sĩ.
"Thanh Phong, ngươi đang trêu chọc bản tổ phải không?" Bách Lí lão tổ nghiến răng nghiến lợi, hai mắt như phun lửa, nghiễm nhiên đã đem việc biến mất của tên đại hán là do Thanh Phong chân nhân đạo diễn, nếu không thì một tên tinh vân tu sĩ làm sao có được thủ đoạn ghê gớm như vậy chứ.
Thanh Phong chân nhân lạnh nhạt, thần sắc căng thẳng, ngưng trọng nói: "Bách Lí lão tổ, lão đạo cùng ngươi tương giao đã nhiều năm, ngươi còn không hiểu biết con người ta sao? Một cái tinh vân tu sĩ thì đáng giá để lão đạo lừa ngươi sao?"
"Hừ, cái đó thì rất khó nói trước, gần đây ngươi ở Thanh Hư bảo điện giở những trò gì, bản tổ rất rõ ràng." Bách Lí lão tổ không cho là đúng, ngữ khí cũng không hề dịu xuống, lão không thể không nghi ngờ mình đã bị lừa một vố.
Thanh Phong chân nhân trong mắt hiện lên tia âm độc, hai cái thần niệm của tinh hải đại tu sĩ liền khiến cho những người trong phạm vi hơn mười lý xung quanh không thở nổi. Bản thân Thanh Phong chân nhân biết không thể làm cho người khác chú ý, biến thành bộ dáng tươi cười, vận khởi độn pháp, truyền âm nói: "Bản chân nhân xem cái tên đại hán đó nhất định đã có được kỳ ngộ, có được chí bảo ẩn giấu hơi thở, nhất định hắn vẫn ở phụ cận, tự ngươi giải quyết cho tốt đi."
"Như thế nào lại như vậy, ngươi không giúp ta sao?"
Thanh Phong chân nhân cười nhạt nói: "Bản chân nhân đương nhiên không thể rồi, danh tiếng của ta không thể bị hủy hoại như thế."
"Thanh Phong, còn Côn Ngô Sa của bản tổ thì sao?" Nếu không phải biết đánh không lại lão thì Bách Lí lão tổ đã đánh một trận rồi.
"Côn Ngô Sa một lạng giá là một trăm vạn lượng, bản chân nhân có cũng không ít, xem như giao tình của chúng ta, ta chỉ lấy chín mươi vạn lượng một lạng, bán lại cho ngươi, thế nào được không?"
"Hừ, bản tổ không tin một tên tinh vân tu sĩ có thể trốn được ta, có phải đem cả Biện Kinh này lật lên, ta cũng phải tìm ra hắn." Bách Lí lão tổ quát, khí thế như thủy triều bay đi, thần niệm của tinh hải kỳ tu sĩ giống như cuộn sóng thổi quét qua mọi người, những tinh giả một khi bị thần niệm đụng tới liền giống như bị con chuột bị con mèo nhìn chằm chằm vậy, toàn thân run rẩy, không dám động đậy.
"Nếu ngươi thay đổi chủ ý thì cứ đến bảo điện, đến lúc đó bổn chân nhân sẽ chiêu đãi Hầu Tiên Tửu, thê nhưng cho lão đạo nhắc một tiếng, nơi này là Biện Kinh, cẩn thận coi chừng chọc đến Lương hoàng!"
Lời vừa nói xong, Thanh Phong chân nhân liền biến mất.
Bách Lí lão tổ chợt khựng lại, đối với Đại Lương vương triều Lương Hoàng có chút kiêng kị. Hơi thở lão thu liễm không ít, thần niệm vẫn như cũ, liên tục dò xét, lão không tin tên đại hán xấu xí có thể thoát được khỏi bàn tay lão.
Phía trên Nhạc Dương trà lâu.
Tô Tinh đang ngồi ở lầu ba, miệng ngậm hương trà, thần thanh khí sảng, cực kì tiêu dao, hắn liếc nhìn Bách Lí lão tổ đang tìm kiếm ở dưới lầu, nhìn thấy bộ dáng nổi giận của lão, đáy lòng hắn có một sự thích thú, Thiên Nhân Hợp Nhất quả thật lợi hại, cho dù là tinh hải tu sĩ cũng khó phát hiện ra hắn.
Xem ra đúng như dự đoán, Thanh Phong chân nhân cùng Bách Lí lão tổ cấu kết với nhau. Hắn hoàn hảo lừa được Thanh Phong chân nhân tranh thủ chút thời gian để dịch dung đan trở lại như cũ, rồi sử dụng Thiên Nhân Hợp Nhất, nếu không vừa ra khỏi cửa đã bị theo dõi thì không có cơ hội thoát thân a.
"Không thể tưởng tượng được Lương Sơn đệ nhất đạo cũng có thể ti tiện như vậy." Lâm Anh Mi lạnh lùng nói.
"Ở bảo điện đã lâu, khó tránh khỏi bị biến chất." Tô Tinh nói.
Uống thêm một tách trà, cho đến khi Bách Lí lão tổ hổn hển rời khỏi Biện Kinh, Tô Tinh lúc này mới tiêu sái chậm rãi rời khỏi trà lâu. Một lần nữa hắn trở lại phường thị tiến hành kế hoạch của mình, mà chắc rằng Thanh Phong chân nhân cùng Bách Lí lão tổ cũng không dám nghĩ là Tô Tinh sẽ trở lại.
Tô Tinh chuẩn bị tái chế tạo một ít lôi hỏa đạn, hai mươi viên đại lúc trước đã làm hắn cực kì thỏa mãn, nên giờ tìm cách làm nhiều một chút. Ở phường thị dạo một vòng, trừ bỏ lôi hỏa sa, kim cương sa, thứ lam sa, xích tinh sa đều tìm thấy không ít, chính là giá cả khiến cho Tô Tinh líu cả lưỡi.
Thế nhưng không biết có thể tạo ra được loại đạn khác nữa không?
Tô Tinh tìm được một nhà luyện khí có danh tiếng không tồi, lão bản là một đại thúc khá vạm vỡ, tu vi tinh vân trung kỳ. Khi nghe hắn nói muốn tao ra một trăm khỏa lôi hỏa đạn, người trung niên bị dọa không nhỏ: "Một trăm khỏa lôi hỏa đạn, đạo hữu, ngươi biết ngươi đang nói gì không?"
"Như thế nào, chẳng lẽ không thể sao?" tại TruyệnFULL.vn
"Một trăm khỏa lôi hỏa đạn không phải là vấn đề, khoảng mười ngày là xong, nhưng một trăm khỏa lôi hỏa đạn thì không thể bằng phương tiện phù lục a." Đại thúc trung niên có ý khuyên bảo, dù sao một trăm khỏa lôi hỏa đạn không thể tạo ra sát thương bằng một khỏa liên châu hỏa phù lục. Liên Châu Hỏa phù lục sau khi luyện chế tạo ra một trăm hỏa cầu thì đại khái giá cũng chỉ là mười vạn lượng hoàng kim, còn một trăm khỏa lôi hỏa đạn thì giá gấp mười lần.
"Phù lục mềm quá, không thích hợp cho lắm!" Tô Tinh cười nói.
Đại thúc gật đầu, hắn từng nhìn thấy không ít tu sĩ cổ quái, nhưng chưa từng thấy qua tu sĩ nào lại ngại phù lục quá mềm. "Giá một viên lôi hỏa đạn là 100 lượng hoàng kim, một trăm khỏa thì một vạn lượng, nhìn ngươi luyện nhiều như vậy, lấy giá ưu đãi, chín ngàn lượng."
"Dùng hai bình bổ khí thủy để trả, được không?" Tô Tinh hỏi.
"Tốt!" Lão bản gật đầu, ký hạ khế ước luyện khí lôi hỏa đạn.
"Đúng rồi, lão bản, trừ bỏ lôi hỏa đạn, ngươi có thể dựa theo yêu cầu vừa rồi của ta chế tạo các loại đạn khác không?" Tô Tinh chợt nghĩ, liền hỏi ngay.
Lão bản cười nói: "Vị khách nhân này, sao ngươi lại có hứng thú với các loại đạn thế? Có thể làm được như Bạo hảo đạn, tốt hơn chút nữa thì có Huyết nhận đạn, Thiên lôi đạn, xuyên hồn đạn… Tại hạ đều có thể tạo ra, nhưng tốt nhất là dùng huyền băng ngàn năm tạo ra Huyền băng giám, xích sơn kim cương tao ra Kim cương hống, hoặc là phổ đà tử thanh sa tạo ra Đông phong phá. Thế nhưng những thứ tốt hơn nữa thì tại hạ đành chịu, chỉ có luyện khí tông sư mới có thể a."
Tô Tinh nghe mà líu cả lưỡi, thật sự có rất nhiều loại đạn mà hắn không biết, nhìn thấy lão bản này có kiến thức rất tốt, Tô Tinh liền hỏi: "Những kiến thức này có thể xem ở đâu vậy?"
"Đạo hữu cảm thấy có hứng thú sao? Ta đưa cho ngươi một quyển là được." Bởi vì luyện khí là một việc phi thường cực khổ, mà bản thân hắn cũng không nổi tiếng gì, gặp được người nhiệt tâm như Tô Tinh liền cảm thấy có hứng thú, rất rộng rãi tặng cho Tô Tinh một quyển Thăng Sơn Hải Châu, một ít luyện khí đoán tạo, cùng với giới thiệu những thiên tài địa thạch của đại lục.
Tô Tinh cảm tạ một tiếng, tặng thêm một lọ bổ khí thủy.
"Đạo hữu cần tạo nhiều lôi hỏa đạn như vậy, hẳn là thường hành tẩu ở Lương Sơn, dùng để phòng thân sao? Bản thô nhân cảm thấy cùng đạo hữu đúng là có cơ duyên, ta có một kiện pháp khí phòng thân cao cấp, không biết đạo hữu có hứng thú hay không?"
"Được!"
Lão bản liền đóng cửa phòng lại, dẫn Tô Tinh vào trong nội ốc, chỉ thấy ở trong phòng treo đầy binh khí, có thêm vào những phù lục, pháp trận, khắc ấn cũng tạm xem như là pháp khí. Luyện khí sư tự nhiên có thể tạo ra được pháp khí, Tô Tinh cũng không thấy có gì ngoài ý muốn, nhưng có thể tạo ra nhiều như vậy cũng là hiếm thấy.
Lão bản từ trên tường gỡ xuống một thanh tế kiếm, thân kiếm cong cong nhẵn nhụi, giống như là dòng nước, phía trên có khắc hơn mười cái ký hiệu hoa lệ, kỳ quái chinh là cái chuôi của tế kiếm không hề có khai phong, nhưng có một cỗ linh lực truyền ra từ thân kiếm, có chút bất phàm.
Tô Tinh không nhịn được cũng thầm tán thưởng.
"Hắc hắc, thanh kiếm này cũng xem như là vật đắc ý nhất của mỗ." Lão bản vuốt ve thân kiếm, tự hào vô cùng.
"Tại hạ Tô Tinh, xin thỉnh giáo danh tín của tiền bối?"
"Cứ gọi ta Ngô Thiết là được!"
"Ngô tiền bối, vì sao thanh kiếm này lại không có khai phong?" Tô Tinh hỏi.
"Ngươi nhìn xem." Ngô Thiết bước lên vài bước, bỗng nhiên giương ngón tay lên, quán thâu pháp lực, tế kiếm hóa thành mấy chục đạo bóng kiếm hướng tới Tô Tinh.
Thấy thế kiếm không hề có sát khí, Tô Tinh cũng không làm ra động tác đón đỡ, chỉ thấy thế kiếm bay đến trước mặt hắn lại nhất thời biến hóa, bóng kiếm mở rộng, ảnh trung lóe lên ánh sáng đen, thế như một cái trận pháp do vạn thanh kiếm lập ra, bao quanh Tô Tinh. Tô Tinh kinh ngạc khi bản thân có cảm giác bị vây khốn, ngay cả một di động nhỏ cũng không làm được.
Ngô Thiết vừa thu tay lại, vô số bóng kiếm ở trên không như trọng điệp trở lại trong lòng bàn tay, biến thành bộ dáng đầy đủ.
"Thật là một vũ khí kỳ quái." Ngô Tâm Giải sợ hãi than một tiếng, kiếm trận kia kỳ thật cũng không phải là quá mạnh, thế nhưng tác dụng của thanh kiếm này lại ngoài dự liệu của Thiên Cơ Tinh.
"Thanh kiếm này không thể dùng giết địch, giống như ngươi vừa chứng kiến, nó chỉ có thê ngăn chặn hành động của đối phương, Ngô mỗ đặt cho nó cái tên Phong Ma kiếm."
"Giá trị của pháp khí thật cũng không rẻ!" Tô Tinh nói.
"Đương nhiên, đỉnh cấp tinh vân pháp khí mà!" Ngô Thiết tự hào nói, tiếp theo ngượng ngùng nói: "Đương nhiên nó cũng có chỗ khiếm khuyết, nhưng nếu Tô đạo hữu đụng tới cường địch, dùng Phong Ma kiếm ít nhất cũng có thể vây khốn kẻ địch trong một chốc, tranh thủ thời cơ thoát thân."
Tô Tinh gật đầu chấp nhận, Phong Ma kiếm này đúng là có chỗ thiếu hụt rất lớn, đầu tiên là nó được chế tạo từ chất liệu gỗ bình thường, không chịu được tinh lực quá lớn, đây xem như là nhược điểm lớn nhất, tiếp theo chính là vây khốn đối thủ, nếu đối phương có thần niệm cường đại thì Phong Ma kiếm cũng vô dụng.
Thế nhưng, Tô Tinh vẫn thích cái chuôi Phong Ma kiếm này, nếu khi chiến đấu mà có một pháp khí đột nhiên vây khốn được đối thủ thì cũng có thể sinh ra nhiều biến số a.
"Ba kiện cao cấp tinh vân pháp khí, cái chuôi Phong Ma kiếm này liền thuộc về Tô đạo hữu, thế nào? Hơn nữa, Ngô mỗ còn đưa thêm một quyển Luyện khí bút ký cho đạo hữu, tin tưởng sau này đạo hữu nhập môn luyện khí tất sẽ hữu dụng."
"Vì sao ngươi lại bán cho ta?" Tô Tinh hỏi.
"Không vì cái gì cả, đầu tiên, Ngô mỗ chỉ thích luyện khí, không thích tranh đấu, thanh kiếm này nếu bị người biết được cũng đem lại phiền toái không nhỏ. Tiếp theo, Phong Ma kiếm để ở chỗ Ngô mỗ cũng không có tác dụng gì, thanh kiếm này thích hợp cho một người trẻ tuổi tài năng như đạo hữu, cuối cùng chính là sự nhiệt tâm của Tô đạo hữu đối với luyện khí, có thể đem cái thanh Phong Ma kiếm này luyện chế lại, trở thành cường đại hơn…" Ngô Thiết trình bày vài lý do.
Tô Tinh cũng nhìn ra được tiềm lực của Phong Ma kiếm, về phần hắn có thể luyện chế thành cường đại hơn hay không thì cũng là chuyện của tương lai. Nhưng ở trước mắt thì Tô Tinh cảm thấy hứng thú với luyện khí.
Nghĩ rằng có lấy cũng không có gì xấu, Tô Tinh đáp ứng, đấu giá hội hắn vừa có được hai kiện cao cấp pháp khí, công thêm một cái Thanh Phong Phiến nữa là đủ.
"Cái Thanh Long Phiến này cũng rất đáng giá, đạo hữu có thể đổi thứ khác không?" Ngô Thiết nói, hắn cũng xem như là người hào phóng, không muốn chiếm tiện nghi của Tô Tinh.
Thanh Long Phiến đối với Tô Tinh hiện tại cũng không có tác dụng lớn, nên Tô Tinh đáp: "Nếu không thì ngươi cứ giúp ta luyện chế thêm một món vũ khí là được."
"Vũ khí?"
"Ừ!" Tô Tinh xuất ra Ngân kiếm, xem ra cũng nên thăng cấp cho nó rồi a.
"Thật là một vũ khí kỳ lạ!" Ngô Thiết cười nói, cũng đáp ứng.
"Thiếu chủ, đem Côn Ngô Sa ra để luyện chế Ngân kiếm đi, nhất định sẽ có trợ giúp lớn." Ngô Tâm Giải nói.
Tô Tinh suy nghĩ một lúc, liền xuất ra một lạng Côn Ngô Sa, âm thầm đánh giá Ngô Thiết, thấy hắn không lộ ra bộ dáng tham lam, liền nói: "Đây là một lạng Côn Ngô Sa thỉnh tiền bối hỗ trợ."
"Tô đạo hữu quả nhiên là rồng trong loài người (DG: nguyên tác là nhân trung chi long.), Ngô mỗ nhìn người không sai a." Ngô Thiết có chút kích động, dù sao dùng Côn Ngô Sa làm tài liệu luyện khí đều là mơ ước của không ít luyện khí sư.
Sau một phen bàn bạc, Tô Tinh mới đi ra khỏi phố luyện khí.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, xem ra đã qua một ngày dài rồi.