108 Thiếu Nữ Lương Sơn

Chương 221: Phong nguyệt Vô Song

Bên ngoài Ngũ Độc sơn, Vô Danh sơn phong.

Một nữ tử mặc váy dài màu xanh lay động trên mặt đất, đang nhìn vào phía xa xa nơi khói độc bao phủ Ngũ Độc sơn, một đôi mắt trong như hồ nước trong suốt, khiến cho không người nào có thể nắm bắt.

- Thanh Từ đại tỷ, chẳng lẽ tỷ còn muốn đi Ngũ Độc sơn đánh chủ ý với Vạn niên Cổ sao?

Phía sau nàng, một thiếu nữ vai dựa mộc côn cười hì hì.

- Tĩnh Chi. Vạn Niên cổ kia thật ra cũng không tệ.

Thanh từ khẽ mỉm cười.

- Chỉ cần tỷ tỷ muốn, Long Thái này sẽ giúp tỷ tỷ đoạt được nó

Ngoài ra một nữ nhân dáng người cao gầy, làn da ngăm đen mở miệng nói.

Nghe được lời của nàng, Hoạt Thiểm Bà Vương Tĩnh Chi bĩu môi, nói thầm một tiếng:

- Thật sự là một thiết ngưu chỉ biết chếm chém giết giết, Ngũ Độc sơn có Ngũ Độc cấm chế căn bản khó qua được

Long Thái cũng không để ý tới, đem Vương Tĩnh Chi xem như là không khí.

- Chờ Ngũ Độc sơn kia bị phá bỏ cấm chế liền đi là được.

Thanh Từ vẽ mặt vẫn như cũ, lộ vẽ tươi cười thoải mái.

Địa Liệt Tinh Hoạt Thiểm Bà nghe chuyện này thì cảm thấy khó tin:


- Phá như thế nào?

- Hiện tại tu sĩ Thương Long giới đã qua Ngũ Độc gặp phải Kim Ô Tữ của Bạch Hổ giới kia, cấm chế lập tức sẽ bị phá. Đến lúc đó chúng ta ngự trên Tinh Bảo thì đi dễ dàng.

Thanh Từ giống như đang nói về một sự tình đã biết rõ ràng. Nhưng nghe vào trong tai của Vương Tĩnh Chi cũng là không thể tưởng tượng nổi. Tu sĩ Thương Long giới công kích Ngũ Độc sơn, Vương Tĩnh Chi chưa bao giờ nghe qua

- Làm sao tỷ lại dám khẳng định như vậy?

- Vạn Niên cổ ai mà không muốn.

Thanh Từ lý giải so với Vương Tĩnh Chi càng thấu đáo hơn, đối với Hàng Long sơn cũng biết không ít bí văn.

Vương Tĩnh Chi cái hiểu cái không, cuối cùng cũng chẳng muốn suy nghĩ:

- Dù sao Thanh Từ tỷ một mình lo liệu đi. Nếu là đi Ngũ Độc sơn, bổn cô nương cũng sẽ không đi cùng.

Thanh Từ cười cười.

..........

- A!

Thanh niên nho nhã cố tình ở ngoài mấy ngàn mét thần hỏa bích quang lộ ra nhìn tới lộ ra một tia ngoài ý muốn.

- Không thể tưởng tượng được Tinh Không tu sĩ lại lợi hại đến thế! Chỉ là tranh đấu, Tinh Hà tu sĩ cũng không thể tiếp cận.

Thanh niên chép chép miệng, mang theo một cái túi màu xanh. Nếu Đông Phương Vô Kỵ ở đây nhất định sẽ chấn động. Bởi vì thanh niên này không phải ai khác mà chính là người đã bị hắn một chưởng "đánh chết" Tạ Trường An. Nhưng lúc này Tạ Trường An vẫn sinh long hoạt hổ, tinh thần sung mãn, dáng vẻ không giống với người bị đánh chết.

- Đông Phương Vô Kỵ kia trong lòng nhẩt định cũng sẽ không nghĩ đến Ngũ Độc sơn ngoài Bằng Ma Vương ra lại có thể còn có Tinh Không tu sĩ khác.

Tạ Trường An cười hắc hắc, ngữ khí đầy hận ý. Lúc trước Đông Phương Vô Kỵ đột nhiên đánh một chưởng, nếu không phải hắn sớm ăn Cửu Chuyển Tục Mệnh đan lâm vào trạng thái chết giả, thì một chưởng kia chắc chắn sẽ bị hắn đánh chết.

Một người là Hàng Tinh giả ký hạ Ngũ Hổ Đại Tướng, nếu bị một chưởng đánh gục thì thật đúng là chuyện cười đệ nhất thiên hạ.

- Bản điện hạ lần sau nhất định phải trả lại một chưởng này!

Tạ Trường An hừ một tiếng, ánh mắt nhìn Tinh Không tu sĩ tràn ngập khinh thường.

Một thân ảnh hện ra bên người hắn.

Xuất hiện một nữ tử khoác áo giáp, vân hoàn hoa nhan(1), ánh mắt không giận tự uy, giống như trời sinh uy thế làm đại tướng.

- Trường An! Không cần phải nhiều lời với Võ Tòng cùng Hàng Tinh giả của nàng đã lẻn vào Ngọc Phàn cung. Đợi cho Tinh Không tu sĩ đánh xong, chúng ta cũng sẽ không có cơ hội, muốn báo thù đành chờ sau đó vậy!

Nữ nhân thanh âm uy nghiêm, trong giọng nói có một loại quyết đoán không thể phản kháng!

Hàng Tinh giả cùng Tinh Tướng quan hệ thường thường là quan hệ chủ tớ. Nhưng nữ tử này lại đảo ngược vênh mặt hất hàm sai khiến Hàng Tinh giả.

Tạ Trường An dĩ nhiên gật đầu:

- Sương nhi! Nàng nói đúng. Thật không dám nghĩ Võ Tòng tiếng tăm lừng lẫy lại ký hạ khế ước Đấu Tinh!

- Lâm Xung cũng ký hạ khế ước, Vò Tòng ký hạ khế ước thì có gì kỳ lạ?

Sương nhi thản nhiên nói!

- Nàng có cách gì có thể thắng nàng không? Võ Tòng còn có Bạch Huyền Lân Hổ.

Tạ trường An lo lắng hỏi. Tô Tinh chỉ sợ không biết khi hắn cùng Vũ Tư U theo con đường hẻo lánh chạy đi vào thời điểm Tạ Trường An giả chết khiến hắn phát hiền. Hắn cảm thấy kỳ quặc liền đi theo sau nhân tiện phát hiện ra bí mật của Tô Tinh cùng Vũ Tư U. Xem hai người tác chiến cũng cho rằng Vũ Tư U là Tinh Tướng của Tô Tinh.

- Tại hạ sẽ ngăn cản Võ Tòng, huynh lẻn vào Ngọc Phàn cung, đối phương chỉ là Tinh Hà sơ kỳ, huynh cũng đừng làm tại hạ thất vọng.

Sương nhi cảnh cáo nói:

- Nếu thức sự gặp phải nguy hiểm thì bỏ chạy đi, tại hạ cũng không trách huynh.

Tạ Trường An ha ha cười:

- Trường An như thế nào mà lại để Sương nhi thất vọng?

- Cũng đừng nói thái quá. Có thể khiến Võ Tòng ký hạ khế ước, huynh cảm thấy nam nhân đó bình thường sao?

Sương Nhi mắt liếc xéo hắn.

Thiên thương Tinh Võ Tòng một đời là bá chủ Đấu Tinh, một đời ở trên hào quang, theo phong cách của Thiên Thương Tinh không thể nào ký hạ khế ước. Có thể hết lần này lần khác khiến Hành Giả Võ Tòng quan hệ thân mật với một người nam nhân nếu như nói nam nhân kia không có chỗ bất phàm. Tạ Trường An chính mình cũng không tin. Bất quá Tạ Trường An cũng không e ngại. Tính Tướng của hắn đồng dạng cũng là danh tiếng lừng lẫy so với Võ Tòng cũng không kém, mà có thể được nàng xem trọng. Tạ Trường An cũng rất có tiền vốn, hắn thật ra là Hoàng tử Lương Đường Quốc của Thương Long giới. Tuy rằng Lương Đường Quốc so với Đại Lương Vương triều thì không đáng nhắc tới, nhưng Lương Đường Quốc cả nước trên dưới đều âm thầm tích tụ chuẩn bị Đấu Tinh đã lâu. Hành vi của tiểu quốc chỗ tốt lớn nhất là không muốn mọi người biết, sẽ không giống với Đại Lương, Thái Thượng Đạo cùng đẳng cấp đại quốc đại phái nhất cử nhất động đều bị kiềm chế.

Cái này cũng cho Tạ Trường An cơ hội rất lớn. Giai đoạn thứ nhất "Thiên Địa tinh" sau khi bắt đầu, ngoài hắn ra Tinh Tướng đều bắt đầu là một Tinh bôn ba khắp nơi thì hắn đã có tiền vốn khiến Tinh Tướng thăng lên hai Tinh.

- Cũng nên đi hội họp Võ Tòng kia!

Vũ Tư U đứng ở trên gò đất nhỏ nhìn xa xa quang mang ở phía chân trời liền thấy Hoàng bào nam tử Chung Khất dựa vào Hoàng bào vẫn nhất, toàn thân hóa thành một Song Túc(2) Kim Ô thật lớn, đốt Bích Hổ nhai phong hỏa không ngừng. Những yêu vương dị binh kia còn chưa kịp động thủ đã bị Chung Khất đốt thành tro tàn.

- Thì ra Kim Ô hóa hình thành người đúng là Chân linh, khó trách lại mạnh như thế.

Vũ Tư U suy nghĩ, Bạch hổ giới yêu thú khắp nơi, một số ít tu luyện thành người cũng không phải chuyện gì lạ. So với Chu Tước giới cái gọi là Yêu Vương, bọn họ còn gánh vác một chữ Yêu, Yêu thú hóa thành hình người trở thành Chân linh. Có được bản mệnh thần thông cũng không phải tu sĩ tu luyện nào cũng có so sánh được. Truyền thuyết Thái Cổ Kim Ô Điểu có Tam Túc, bất quá Chung Khất biến hóa ra hai chân xem ra còn chưa được.

Bất quá Chân linh Bạch Hổ giới chạy đến Chu Tước giới, hơn nữa đảm nhận làm thủ hạ của Xà hạt nương tử khiến Vũ Tư U có chút khó hiểu.


Bên cạnh Bạch Huyền Lân Hổ gầm lên,như bị Song Túc Kim Ô làm nổi lên chiến ý.

Đột nhiên lúc này, Bạch Huyền Lân Hổ quay đầu, gầm lên một tiếng trầm thấp, đôi mắt bắn ra lãnh ý. Vũ Tư U sờ sờ Bạch Huyền Lân Hổ, ý bảo nó im lặng, sau đó không để ý nói:

- Muội muội kia sao lại không xuất hiện!

- Không hổ là Bạch Huyền Lân Hổ, thật sự khiến tại hạ không thể có cơ hội đánh lén.

A một tiếng, tiếng cười như nuốt lấy núi sông.

Sương Nhi đi lên gò đất.

Vũ Tư U nhìn vào nàng, trong mắt ánh lên tia hào quang, phiêu phiêu một bên, thản nhiên nói:

- Muội muội cứ như vậy để Hàng Tinh giả một mình xông vào Ngọc Phàn cung, có tốt không?

- Muội muôi?

Võ Tòng muội muội có thể là gọi sai rồi.

Sương Nhi giọng nói mười phần uy nghiêm, song chưởng run lên, cổ tay xuất hiện hai cái trường tiên.

Trường tiên này như trúc phân khúc, mềm mại trong sáng long lanh. Trường tiên phía tay trái toàn thân đạm kim, tràn ngập thanh nhã. Tay phải kết hợp sương như tuyết, tản ra một luồng sát khí lãnh liệt. Hai loại hoàn toàn bất đồng khí thế nhưng lại hòa hợp dị thường.

- Phong Nguyệt Vô Song!

Vũ Tư U giật mình.

1. Vân hoàn hoa nhan: tóc mây gương mặt xin đẹp. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

2. Túc: chân