108 Thiếu Nữ Lương Sơn

Chương 206: U cốc có sáo tiên

Đứng ở đó hướng mắt nhìn về phía đông nam Thương Long giới xa ngoài vạn dặm, có một tòa núi non xanh mướt tỏa mùi thơm nồng. Cái này thật là... Tuyệt. Nhìn từ ngoài trăm dặm nhìn vào, có thể thấy được một màn xanh biếc dường như bất tận. Rừng trúc xanh tươi cao tới bốn năm mươi trượng, giống như bảo kiếm chém xuyên trời đất, không chừa cho tu sĩ chỗ trống để đặt chân. Mỗi khi có gió thổi qua, rừng trúc lại phát ra tiếng trúc dễ nghe, giống như tiếng sáo, thật du dương, dường như ở ngoài ngàn dặm cũng có thể nghe thấy âm điệu "Nhĩ vô thanh hắc bạch".

Khiến cho người ta không nhịn được mà quên đi cả chính bản thân mình!

Nơi này là Thanh Thục sơn.

Một trong năm sơn mạch của Thương Long giới Ngũ Hành sơn!

Hôm nay, một chiếc Phong Hỏa xa chạy tới bầu trời Thanh Thục Sơn. Bởi vì rừng trúc quá mức dày đặt bí ẩn, mà Thanh Thục Sơn thì cao không thể leo tới, Phong Hỏa xa cũng chỉ có thể ngừng lại ở đằng xa. Xe có bốn nữ hài đang nhìn về phía núi xa một màu xanh kia.

- Chỗ này chính là Thanh Thục Sơn.

Nữ hài mặc cung trang tím nhạt kinh ngạc hô lên, tràn ngập đôi mắt trong suốt chính là một màu xanh biếc tráng lệ tới cực hạn.

- Tâm Giải tỷ, chỗ này thật sự có Trấn Tà Lang trúc sao?

Một nữ hài khác mặc y phục đen bó sát người nói.

Những người khác đều hướng ánh mắt nhìn lại nữ tử thành trúc tại hung(tính sẵn trong lòng,giống như đa mưu túc kế) ở giữa.

Bốn người này chính là là Lâm Anh Mi, Ngô Tâm Giải, Thời Viện và An Tố Vấn.

Nói các nàng đến Thanh Thục Sơn chính là đang đi trợ giúp Lâm Anh Mi đi tìm Băng Diên hàn ngọc. Chỉ là loại ngọc này vốn rất hiếm thấy, Ngô Tâm Giải đã nghĩ cách tìm kiếm tiếp cận Tinh Tướng hạng sáu mươi sáu kia, Ngọc Tý Tượng Kim Đại Kiện, Tinh Tướng này tinh thông nhất là khắc chế ngọc thạch, nếu nói Thang Liên Tâm là luyện khí nhất tuyệt, thì Kim Đại Kiên chính là người luyện ngọc đứng đầu. Nếu có sự trợ giúp của nàng, Băng Diên hàn ngọc của Lâm Anh Mi còn không phải dễ như trở bàn tay. Huống chi Ngô Tâm Giải cũng không hẳn không có tâm tư muốn ôm tỷ muội đồng tụ.

Chỉ là đáng tiếc Kim Đại Kiên vô tung vô ảnh. Tâm Giải mấy người mượn Phong Hỏa xa của Thang Liên một mực đến ranh giới Thương Long giới, cũng không nghe được gì, mà ngược lại đụng phải vài Tinh Tướng. Sau khi đến chỗ này, Ngô Tâm Giải nhớ tới Tô Tinh luyện chế Mộc hành kiếm cần đến Tinh vũ "Trấn Tà Nương trúc" thuộc Thiên Ngoan cốc, tuy rằng chỉ là một truyền thuyết nhưng Thanh Thục Sơn này lại thực sự là bảo địa thừa thải Trấn Tà Lang trúc. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Ngô Tâm Giải nói ra ý nghĩ của mình, có thể giúp Tô Tinh thu thập tài liệu của phi kiếm, chúng nữ đương nhiên sẽ không phản đối.

- Chỗ này cư nhiên toàn bộ là trúc!!

Lâm Anh Mi nhướng mày lên, có chút bất ngờ.

Phóng tầm mắt nhìn lại rừng trúc rộng lớn như biển, xanh tươi một khoảng trời, lại chẳng thể thấy bất kì một loại cây nào khác. Rừng trúc yên tĩnh, âm u sâu thẳm, làm cho người ta cảm thấy một loại yên tĩnh say mê tới cực hạn, khiến mọi người hoàn toàn quên phiền não.


- Chỗ này đều là Kim Thạch ti trúc, nhưng rất lợi hại, phải cẩn thận một chút.

Ngô Tâm Giải nhắc nhở các nàng đừng nên bị bề ngoài rừng trúc này đánh lừa, Kim Thạch ti trúc(đàn sáo) là một loại kỳ trúc ở Lương Sơn đại lục, loại trúc này vẻ ngoài nhìn như bình thường, nhưng lại biến thanh âm va đập thành âm luật êm tai. Những âm luật này cũng không bình thường, mỗi một loại âm luật đều xuyên thẳng vào đáy lòng tu sĩ, khiến họ sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa có. Tu sĩ chỉ cần tâm thần không đủ trấn định, không thể thanh tỉnh sẽ bị ma âm ti trúc khống chế, chết đi trong cực lạc.

Bởi vậy Kim Thạch ti trúc này mới bị gọi là "An Nhạc trúc ".

Mà Thanh Thục Sơn trước mắt ít nhất có trăm vạn An Nhạc trúc. Tiếng gió lướt nhẹ qua sẽ sinh ra ma âm tuyệt thế, cho nên Thanh Thục Sơn xem như là địa phương yên tĩnh của Lương Sơn đại lục, cho dù Tinh Hải tu sĩ cũng không muốn tới chỗ này nhiều, gặp cơn gió nhẹ còn đỡ, nếu gặp phải gió mạnh hay lốc, thì tiếng trúc u tĩnh lập tức sẽ so với Diêm Vương muốn đòi mạng. Tinh Hải tu sĩ cũng khó có thể tự mình ngăn cản.

Nghe Ngô Tâm Giải giải thích, Tời Viện chợt cảm thấy hoàn cảnh u tĩnh trước mắt kia trở nên so với mộ phần còn đáng sợ hơn. Tuy rằng Tinh Tướng trời sinh có Tinh lực bất phàm, thật sự có cuồng phong như vậy cũng không bị mê lạc. Nhưng mà cũng tránh không được bị ảnh hưởng. Ngô Tâm Giải còn nhớ rõ, lịch đại(các thời kỳ) Đấu Tinh đều có Tinh Tướng rơi rụng tại Thanh Thục Sơn.

- Có điều tinh trụy(ngã xuống) ở trong này cũng coi như khá thoải mái đấy.

Thời Viện cười cười.

gô Tâm Giải lắc đầu, không nói. Thực tế có không ít Tinh Tướng biết vô vọng ở Đấu Tinh, đều lựa chọn vào Thanh Thục Sơn mà an nghĩ.

- Chúng ta tìm thử ở Thanh Thục Sơn xem, có thể tìm được Trấn Tà Nương trúc hay không. Thanh Thục Sơn rất phong phú về mấy loài trúc kì lạ của Lương Sơn đại lục, qua nhiều năm như vậy, Trấn Tà Gian trúc chắc cũng sẽ có vài cây thôi.

Ngô Tâm Giải tự tin tràn đầy.

- Nếu tìm được Trấn Tà Lang trúc, Tô Tinh nhất định sẽ giật mình cho coi.

Thời Viện cũng đang ảo tưởng cầm mấy trăm cây Trấn Tà Nương trúc nhìn vẻ mặt Tô Tinh trợn mắt há mồm.

- Đáng tiếc, địa phương đẹp như vậy, ca ca nhất định sẽ rất thích.

An Tố Vấn thở dài.

hững nàng khác cũng có chung cảm nghĩ, không nhịn được hiểu ý cười. Thiếu chủ nhà mình tựa hồ yêu đặc biệt tha thiết mấy loại phong cảnh tráng lệ kì lạ của Lương Sơn, giống như vĩnh viễn nhìn dường như cũng không đủ.

- Thật sự là nhớ Tô Tinh quá, không biết hắn và Võ Tòng ở Chu Tước giới thế nào rồi. Tiểu Ất có lẽ cũng hội hợp với Tô Tinh rồi.

Thời Viện một bộ mất hồn. Khoảng cách xa xăm vạn dặm, khiến cho Địa Tặc Tinh cũng cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng. Nàng cũng từng muốn dùng phương thức "Tự sát" trực tiếp đi tìm Tô Tinh. Dù sao Đấu Tinh đi qua giai đoạn thứ hai, Tinh Tướng đã ký khế ước bất luận cách Thiếu chủ xa thế nào, chỉ cần tử vong sẽ quay về tinh thai.

Chỉ là cách này thật mất mặt, Thời Viện cũng không muốn Tô Tinh chê cười mình mãi. Ngô Tâm Giải cười trộm, đột nhiên thấy Lâm Anh Mi cũng có chút thất thần.

- Anh Mi, muội cũng nhớ công tử sao?

- Mới vừa rồi hình như taị hạ nhìn thấy nơi này có bóng người.

Lâm Anh Mi nhíu mày.

- Tu sĩ sao?

An Tố Vấn hỏi.

- Có lẽ là yêu thú thôi.

Thời Viện nói, chỗ địa hình linh khí sung túc như Thanh Thục Sơn này cũng không thiếu yêu thú tồn tại.

- Cẩn thận một chút thì hơn.

Ngô Tâm Giải nói.

- Ân.

Thanh Thục Sơn thật lớn, thâm cốc vách núi vô số, một mảnh màu xanh lá bao trùm, khiến người ta xem mà hoa cả mắt.

Tiếng gió cao lên, ti trúc âm ca không dứt, giống như Cửu Thiên Phạm xướng(tiếng Phật khắp chín tầng trời), lại giống như thanh âm thượng cổ dần dần nhiễu loạn tâm thần. Mấy người Ngô Tâm Giải cũng không dám sơ ý, vận chuyển Tinh lực lên ổn định tâm thần.

Chừng hơn một canh giờ, cánh rừng trúc rộng lớn này đi mãi mà không thấy hết. Con người ở nơi rừng trúc xanh biếc này, nhỏ bé tới cực độ.

Đột nhiên, một gốc cây trúc cực lớn đập vào tầm mắt Thời Viện. Mắt Địa Tặc Tinh như ngọn lửa, thoáng cái liền nhìn ra chỗ khác biệt của cây trúc này. Màu Phỉ Thúy trong suốt, xanh như giọt ngọc, ti trúc kim thạch đầy trời cũng theo tiếng gió phát ra một tia kim quang nhàn nhạt, trúc này ẩn dấu trong một mảnh xanh thẳm, giống như thiếu nữ thẹn thùng.

- Trấn Tà Ngoan(tàn nhẫn) trúc!

Thời Viện kinh hỉ kêu lên.

Thật giống như những gì Ngô Tâm Giải đã nghĩ. Thanh Thục Sơn là bảo địa Linh trúc, mấy trăm năm có thể có một hai gốc thế này cũng không có gì lạ. Có điều Trấn Tà Ngoan trúc kia ẩn dấu trong trăm vạn cây trúc, không nhìn kỹ thật đúng là không dễ tìm ra. Phong Hỏa xa hạ xuống dưới, càng gần sát, trúc này càng hiện rõ. Trên thân trúc mơ hồ có đường hoa văn của thiên nhiên. Loại hoa văn cổ xưa này khiến trúc thoạt nhìn tràn ngập quý khí, linh hương.

Chính là Nhất Trấn Tà Văn, là Trấn Tà Lang trúc hiếm thấy nhất.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên, gió nhẹ cuồng lên, phía chân trời phát tiếng ca.

Chỉ nghe thấy một tiếng sáo du dương như từ Hồng Hoang xa xưa truyền đến, triền triền miên miên, du du dương dương, tràn ngập ma lực câu hồn. Kim Thạch ti trúc trong tiếng sáo kia cư nhiên bị cộng hưởng, kim quang nhàn nhạt đột nhiên phát ra như muốn át đi ánh mặt trời. Tiếng sáo triền miên giống như một thanh lợi kiếm hung hăng xuyên trái tim qua mọi người.

Mấy người Ngô Tâm Giải, Lâm Anh Mi sớm có phòng bị. Nhưng chỉ cần nghĩ đến tiếng sáo này cuồn cuộn trôi trảy mạnh mẽ, liên miên quay cuồng, trong khoảng khắc xé nát phòng tuyến tâm lý của các nàng. Chỉ nhìn thấy An Nhạc trúc đồng loạt lay động, phía chân trời cất cao giọng hát, giống như có vô số tiên nữ đang bay múa quanh thân, cất tiếng hát.

Theo tiếng sáo phập phồng này, âm thanh tiếng sáo kia như sóng lớn càng mãnh liệt vô thường.

Không ngờ khiến Tinh Tướng cũng không thể ngăn lại.

- Là Huyền giai tinh pháp!

Ngô Tâm Giải biến sắc, lập tức nghe ra lai lịch của tiếng sáo này.

Giờ này khắc này, Thanh Thục Sơn, rừng trúc rộng lớn cùng với ngưng thúy nhai(vách núi xanh biếc) giống như gặp cộng hưởng lại, biến thành một trận pháp thiên nhiên, chỉ sợ thế gian này không còn có âm luật trận pháp nào có thể mạnh hơn thế. Tiếng sáo nhẹ nhàng lại tỏa ra đập thẳng vào đáy lòng.

Phong Hỏa xa trong tiếng sáo nặng nề rơi xuống. Vỡ nát.

Cùng với tiếng sáo như đâm vào đáy lòng, một cơn gió lãnh liệt cũng theo mà đến.

Leng keng!

Trường thương của Lâm Anh Mi vung ra, chặn lại công kích. Người tới là một thanh y nữ tử, nàng ta sửng sốt bất ngờ, đôi môi khép mở, hơn bốn mươi Kim trúc phi kiếm vừa va chạm lập tức nâng lên.

Mấy người Ngô Tâm Giải rơi xuống trong rừng trúc.Lâm Anh Mi có Tuyết Lạc Đỗ Đâu kia, có thể lăng không tác chiến, cắn răng, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương nhất thời quét ra, một đạo hàn quang gạt đi phi kiếm, Thiên Hùng tinh lắc mình hướng nữ nhân kia mà đâm tới.

- Báo Tử Đầu Lâm Xung?

Nữ nhân kinh hô một tiếng không dám chậm trễ, bấm tay niệm thần chú.

Tiếng sáo càng vang dội, lan khắp biển trúc xa xăm quanh quẩn giống như đi tới chi địa viễn cổ Hồng Hoang. Lâm Anh Mi đột ngột phun ra một ngụm máu tươi.

Nữ nhân kia vừa thấy vậy, không chút do dự, Kim trúc phi kiếm nhất thời chém xuống.


Lâm Anh Mi xoay người tránh được.

- Lâm Xung, chịu chết đi!

Nữ nhân kia quát.

Tiếng sáo xâm nhập vào óc, không ngừng cắn nuốt Tinh lực của Lâm Anh Mi, khiến nàng liên tục lui về phía sau.

- Anh mi tỷ, nhanh đi giết người kia, nàng giao cho chúng ta đi.

Thời Viện và An Tố Vấn ngăn cản nữ nhân tiến công.

- Không ngờ lại nhiều Tinh Tướng như vậy, các ngươi ai cũng đừng hòng chạy!

Nữ nhân kia hừ một tiếng, ở trên ngự kiếm, dấu ấn xanh lá trên trán lóe lên, rõ ràng là Hàng tinh giả. Chỉ thấy nàng ném ra một ống trúc, ống trúc phun ra một luồn khí xanh, phun ở trên phi kiếm, phi kiếm bộc phát, uy thế thêm hung mãnh. Mấy chục thanh phi kiếm bỗng chia ra hóa thành hơn trăm thanh phóng về phía các nàng.

- Nhất Bách Linh Bát(Một trăm lẻ tám) Thiên Trúc kiếm trận! Xuất!

Lâm Anh Mi muốn phản kích, nhưng mà tiếng sáo trong u cốc kia thật sự là quá lợi hại, không phải vũ khí mà hơn hẳn vũ khí. Khiến mấy nữ hài căn bản không thể có cách phòng ngự hữu hiệu.

Ầm ầm hạ xuống.

Rừng trúc đầy trời nổi lên phong ba.

...........

Theo những Hạt Tử thạch trụ cự đại ầm ầm đổ sập, lại hy sinh thêm mấy tên tu sĩ, đoàn người của Tô Tinh này cuối cùng cũng phá hủy Ngũ độc đệ nhị Độc trận nhãn. Hoang mạc giống như cuộn sóng quay cuồng, những con Tỳ Bà độc Hạt to một thước thi nhau chui ra khỏi hoang mạc. Hai càng đỏ như máu cùng kia cái đuôi chói mắt, khiến người ta thấy mà kinh hồn táng đảm.

Sau khi vào Hạt Tử sa mạc, liền hoàn toàn không thể ngự kiếm, mọi người chỉ có thể ở trên sa mạc chạy như điên. Nếu là trượt chân vào dòng cát chảy thì nhất định sẽ chết.

Tô Tinh đột nhiên đau đầu, biểu tình khẽ biến.

- Làm sao vậy?

Vũ Ti U thấy Tô Tinh như thế, kinh ngạc khó hiểu.Cho dù đụng phải Tỳ Bà nữ vương Hạt của độc Hạt sa mạc, hắn cũng chưa chắc kinh ngạc, thậm chí còn có chút lo lắng như vậy.

Tô Tinh lắc đầu, mày chau lại.