"Anh Mi, Côn Ngô Sa này cũng thật là khó tìm a, ngươi không có cách nào để rút ngắn thời gian tìm kiếm lại được sao?". Liên tục hơn mười ngày nay Tô Tinh và Lâm Anh Mi tìm khắp vùng sơn lĩnh quanh đây cũng không hề có thu hoạch được gì, Tô Tinh hiện là đang hoài nghi có phải Lâm Anh Mi sai lầm tìm kiếm sai chỗ hay không.
"Quả thật là có chút phiền phức...". Lâm Anh Mi nhìn Tô Tinh ánh mắt có chút suy nghĩ, dường như đang cân nhắc gì đó, cuối cùng lại tự lắc đầu.
Tô Tinh đoán không ra Lâm Anh Mi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Nhưng mà hắn thấy Lương Sơn đại lục này diện tích thật là bao la bát ngát. Như cái thảo nguyên này mà nói so với sa mạc Sahara ở địa cầu trước đây đã lớn hơn gấp mấy lần. Tại đây mà muốn tìm kiếm cho ra loại Côn Ngô Sa kia thật đúng là còn khó hơn mò kim đáy biển a.
"Thời gian là vàng bạc a, hiện tại đã có bốn mươi khỏa xích, cứ tìm cách này thì đợi cho đến khi có toàn bộ 108 khỏa xích tinh cũng chưa chắc đã tìm ra được Côn Ngô Sa".
"Ý của thiếu chủ là?".
Tô Tinh nhìn hồ nước gần đó, nói: "Ta đi tắm rửa trước, ngươi cứ thử từ từ suy nghĩ xem có biện pháp nào để tìm kiếm hiệu quả hơn không. Cứ tìm kiếm loạn xị ngậu như bây giờ cũng không phải là cách".
Lâm Anh Mi gật gật đầu nói: "Để tại hạ đi loanh quanh các khu phụ cận xem một chút".
Đến Lương Sơn đại lục cho đến nay tính ra cũng đã được hơn một tháng. Chuyện khiến Tô Tinh ấn tượng nhất ở đây là khắp nơi sơn minh thủy tú, phong cảnh đâu đâu cũng đẹp như trong tranh vẻ. Khắp nơi đều là cái loại thiên nhiên nguyên thủy, chưa bị bàn tay con người phá hoại gì. Cởi hết quần áo ra, Tô Tinh nhảy cái ùm xuống nước. Cảm giác mát lạnh thấm vào tận tâm phế khiến hắn thoải mái không cách nào hình dung. Đang định nhắm mắt lại dưỡng thần, bỗng hắn nghe từ rừng cây bên cạnh phát ra tiếng động ào ào.
Tô Tinh mở to mắt, liền kịp lúc nhìn thấy một cô gái có thân hình thon thả từ rừng cây đi ra, cô nàng mặc một dạng như kiểu áo váy, chỉ dài đến đầu gối, khoe ra cặp chân tràn đầy sức thanh xuân. Cô ta nhìn thấy Tô Tinh liền trừng cặp mắt đen nháy lên.
Tô Tinh hai tay vội vàng che lại phía dưới.
Còn đang tưởng cô gái có thể kêu thét, lại bỗng nghe cô gái phát ra thanh âm ngọt đến tận xương cốt: "Công tử, cứu mạng!".
Tô Tinh còn chưa hiểu trăng sao gì, cô gái đã như chim yến lướt đến phía Tô Tinh, vùi đầu vào lòng Tô Tinh, ngước cặp mắt nhấp nháy như sao lên nhìn hắn thỏ thẻ: "Công tử, cứu mạng!".
Ta mới nên kêu cứu mạng a, Tô Tinh buồn bực, bị nàng ta nhanh như chớp đã chui vào lòng mình, nếu nàng ta mà là thích khách, có phải mạng hắn đã phải ô hô ai tai rồi không.
Ôm thân hình mềm mại như bông gòn của cô gái trong lòng, chỗ đó của Tô Tinh tự nhiên cứng lên, vừa lúc lại chạm nhẹ vào ngực của cô gái. Cô gái hình như không để ý đến điều đó, chỉ thấy cô ta sẵng giọng: "Công tử, cẩn thận mặt sau!".
Rống rống!!!
Hổ gầm vang vọng rừng cây, một con hổ cao gần ba mét lao ra, đôi răng nanh dài bằng cả năm gang tay khiến người ta nhìn thấy mà rợn người, miệng phun ra khí tanh nồng nặc. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn
Tô Tinh thầm kinh hãi không biết đây là loại hổ gì.
"Rống!".
Lão hổ lại gầm lên tiếng lớn, khiến cho nước mặt hồ cũng sôi trào lên, sóng kích cường đại khiến cho Tô Tinh suýt nữa ngã ngửa ra sau.
Lão hổ thấy vậy có vẻ lại càng thêm tức giận, bước về phía Tô Tinh chộp một cái. Tô Tinh thấy vậy không kể gì đến chuyện mình còn chưa mặc quần, nhảy một cái khỏi mặt nước, cao đến cả năm sáu mét về phía khẩu Ngân Kiếm đang để cạnh bờ, quay lại nhắm vào lão hổ xả liền hai phát.
Từ giữa trán lão hổ xuất hiện hai lỗ máu, quang mang từ đồng tử dần ảm đảm lại, run lên vài cái rồi gục hẳn xuống tuyệt khí đương trường.
Cô gái nhìn Tô Tinh hoa dung thất sắc: "Ngươi... ngươi không có sao chứ?". Thì ra lúc nãy tuy Tô Tinh nhanh chóng nhảy khỏi mặt nước, nhưng đã bị bàn chân trước của lão hổ sớt nhẹ qua chân phải của hắn, làm cho hiện giờ hắn thấy xương cốt chỗ đó như đã bị vỡ ra làm nhiều mảnh.
Cô gái lúc này mới để ý chuyện Tô Tinh còn chưa mặc lại quần áo, mặt hơi ửng đỏ lên, nhưng rất tự nhiên hào phóng cầm nội y quần lót Tô Tinh vứt cạnh đó đến gần nói: "Để ta giúp ngươi mặc vào nha!". Sau đó nàng lại nhìn nhìn cái quần lót của Tô Tinh, chắc là bởi vì chưa nhìn thấy quần áo loại này bao giờ.
Bị một cô gái đoan trang như vậy cứ săm soi cái quần lót của mình, Tô Tinh tí nữa thì đã chết đứng vì ngượng, vội đoạt lại các thứ nội y từ tay cô gái tức giận nói: "Ngươi quay lại để cho ta mặc quần".
Cô gái hì hì cười.
"Các ngươi làm gì đó?". Bỗng nhiên một thanh âm kinh ngạc thốt lên. Thì ra Lâm Anh Mi đang ở gần đó nghe được động tĩnh vội cầm Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương lao đến.
Cô gái a lên một tiếng, còn chưa có kịp phản ứng gì, đã bị trường thương lạnh như băng kề ngay cổ. Lâm Anh Mi nhìn đến vết thương trên chân Tô Tinh, đồng tử nhất thời tràn ngập sát ý.
"Không có việc gì, chỉ là vừa bị lão hổ vồ một cái". Tô Tinh không tưởng, vừa rồi mới giở hiệu quả chiêu anh hùng cứu mỹ nhân, giờ mà mỹ nhân lại bị Lâm Anh Mi một thương cho chầu ông bà ông vải thì thật là khôi hài a.
Lâm Anh Mi nghe vậy mới thu trường thương lại, đến gần bên cạnh giúp Tô Tinh mặc quần áo. Nói đến Lâm Anh Mi về phương diện này thật là mù tịt, loay hoay mãi mà không giúp Tô Tinh mặc xong cái quần, lại mấy lần vô ý chạm vào tiểu đệ của Tô Tinh khiến tiểu đệ Tô Tinh tự nhiên dựng thẳng lên. Lâm Anh Mi thấy vậy mặt đỏ hẳn lên, không biết làm sao phát tiết liền quay sang cô gái thét: "Ngươi làm gì mà tự dưng đưa lão hổ tới đây, suýt nữa làm hại thiếu chủ ta?".
"Thực xin lỗi, người ta không phải cố ý". Cô gái hai tay đan đan vào nhau thập phần áy náy nói.
"Quên đi". Tô Tinh cũng không muốn truy cứu thêm mấy cái sự tình loại này.
"Tiểu nữ tên là Tống Lộ, ở trong Tống gia thôn ở phụ cận gần đây, công tử có muốn vào thôn trị liệu thương thế một chút không?". Tống Lộ quan tâm hỏi.
Tô Tinh gật gật đầu, cái tình trạng của hắn bây giờ có muốn đi đâu cũng thập phần gian nan a.
Lâm Anh Mi hừ một tiếng, đem lão hổ toàn bộ đều thu vào trong túi, muốn quay lại dìu Tô Tinh đi, lại nhìn thấy Tống Lộ kia đã đến một bên dìu Tô Tinh, lại có vẻ làm rất tốt nên thôi.
"Cái pháp khí ngươi dùng cũng thật là lợi hại, nhẹ nhàng như vậy đã đem lão hổ giải quyết". Cũng không biết nàng Tống Lộ này cố tình hay vô ý, bộ ngực mềm mại của nàng ta cứ cạ cạ vào tay của Tô Tinh.
Tô Tinh nhìn Tống Lộ bộ dáng thẹn thẹn thùng thùng, nhớ tới trước đây không lâu lúc tán gẫu với Lâm Anh Mi có nhắc đến Thiên Khôi tinh, một ý nghĩ kỳ lạ bỗng hiện lên, không biết nàng này có phải là Tống Giang hay không?
"Công tử đang suy nghĩ chuyện gì?". Tống Lộ bỗng nhiên thấp giọng.
"Ta gọi là Tô Tinh, kia là đồng bạn của ta tên là Lâm Anh Mi". Tô Tinh trả lời.
"Cô ta thật là nữ trung hào kiệt". Tống Lộ sùng bái nói.
Tô Tinh gật đầu.
"Vừa rồi công tử đã cứu tiểu nữ một mạng, tiểu nữ sau này xin làm trâu làm ngựa theo hầu công tử". Tống Lộ ngữ khí như tơ thỏ thẻ thêm: "Nếu công tử muốn tiểu nữ làm loại mã để công tử cưỡi tiểu nữ cũng nguyệt sẽ đồng ý".
Tô Tinh nghe vậy khóe miệng tư dưng giật giật như nhìn thấy quỷ.