1001 Đêm Tân Hôn

Chương 480: Vẫn may đợi được anh

Tăng Du bị vứt xuống biển cho cá mập ăn thịt.

Ba tháng sau.

Trong lễ công bố những sản phẩm xuất sắc của Hội trang sức đá quý Pháp đã xuất hiện một tác phẩm làm cho người khác vô cùng ngạc nhiên và cũng rất cảm động, Kỷ Sênh vô tình xem được buổi phát trực tiếp của lễ công bố đó, vừa nhìn cô đã chắc chắn rằng tác phẩm đó có liên quan tới Lương Nặc.

Sản phẩm đó nhìn rất đơn giản, với những nét hoa văn chủ yếu là cánh hoa với năm loại màu sắc rực rỡ, lonh lanh óng ánh, bên cạnh viên kim cương còn được khắc một chữ B, viên kim cương với độ tinh khiết rất cao, tinh tế và xinh xắn, rõ ràng thể hiện được địa vị của trang sức.

Do nhà thiết kế hôm đó không có mặt được ở buổi lễ công bố, vì vậy trên màn hình chỉ hiện lên được một câu nói của nhà thiết kế.

“Cuộc đời sóng gió, tôi đến từ biển cả.”

Tuy câu nói này dường như không có liên quan gì mấy tới sản phẩm trang sức kia nhưng nó khẳng định thêm cho ý nghĩ của Kỷ Sênh, cô lập tức nói ra suy nghĩ của mình với Bắc Minh Dục, Bắc Minh Dục đưa đoạn video cho Tiểu Bắc đang ngồi bên cạnh.

“Là mẹ con à?”

Anh đã thay đổi cách gọi cho Tiểu Bắc, hàng ngày việc anh làm nhiều nhất, lời anh nói nhiều nhất là về những kỉ niệm, những kí ức.

Tiểu Bắc mím môi, cậu bé từ trước tới nay chưa từng nhìn thấy thiết kế của Lương Nặc, hoặc có thể trẻ nhỏ có một trực giác đặc biệt trời cho, sự liên kết giữa tình mẫu tử.

“Đúng!”

“Được!” Bắc Minh Dục thu điện thoại về, bế Tiểu Bắc lên: “Thu dọn đồ đạc, chúng ta đi tìm mẹ.”

“Vâng!”

Tiểu Bắc vẫn trầm mặc như trước đây, khi không có Lương Nặc ở bên cạnh, cậu nói càng ngày càng ít đi, nhưng cũng càng ngày càng mạch lạc, không biết là vì đang lớn dần lên, hay là vì Khả Khả thường xuyên tới làm phiền cậu, vì vậy cậu thường đối đầu lại với Khả Khả.

.............

Máy bay hạ cánh.

Bắc Minh Dục vẫn đi ở sân bay với mái tóc bạc trắng, lão phu nhân từng bảo anh đi kiểm tra nhưng anh mặc kệ.

Một người đàn ông anh tú, trong lòng bế một đứa trẻ, nhanh chân bước về phía trước.

Mọi người xung quanh chú ý tới cha con anh càng lúc càng nhiều, nhưng hai cha con như không nhìn thấy cũng chẳng thèm để ý, vẫn bước những bước chắc chắn về phía trước.

“Woa, đây là kiểu tóc mốt nhất, thịnh hành nhất năm nay sao? Cậu xem cậu xem....lại là màu trắng, có phải là tóc giả không vậy?”

Một bé gái ở gần đó không kìm được sự tò mò: “Mẹ, mẹ mau xem đó có phải là người ngoài hành tinh không? Kiểu tóc trông ngầu quá!”

Bà mẹ liếc nhìn Bắc Minh Dục và Tiểu Bắc, nhìn anh lạnh lùng đầy sát khí, bà mẹ nhanh chóng bế con gái rời đi.

Tiểu Bắc ngồi trên vai của Bắc Minh Dục, với lợi thế cao hơn người khác, cậu ngoái đầu nhìn xung quanh – một đất nước hoàn toàn xa lạ, đột nhiên cậu kéo áo Bắc Minh Dục: “Con ngửi thấy mùi của mẹ.”

Bắc Minh Dục gật đầu: “Mũi thính lắm, được!”

Kể từ buổi lễ công bố những sản phẩm xuất sắc mùa thu của trang sức đá quý Pháp, Bắc Minh Dục đã chi ra một số tiền rất lớn để mua đồ trang sức đó về, hơn nữa còn đưa ra giá cao hơn thị trường gấp ba lần với yêu cầu đòi gặp nhà thiết kế của sản phẩm đó.

Người phụ trách có chút khó khăn, nói với anh là phải thương lượng với nhà thiết kế đã.

“Không sao, có điều chúng tôi sẽ về nước trong một thời gian ngắn nữa, hãy cố gắng trả lời tôi trong thời gian sớm nhất có thể.”

“Vâng!”

Tối hôm đó, người phụ trách liền bắt xe đi tới một khu vườn yên tĩnh ở vùng ngoại ô.

“Đặng tiểu thư?” người phụ trách gõ cửa rất lịch sự, cánh cửa của khu vườn được mở ra, để lộ ra khuôn mặt thanh mảnh của Đặng Tử Manh: “Sao vậy? chẳng phải là bảo anh có việc thì gọi điện cho tôi cơ mà?”

“Sự việc này khá lớn, tôi sợ nói qua điện thoại không được rõ ràng.” Người phụ trách nói vẻ bất lực.

“Anh vào nhà trước đi!”

Đặng Tử Manh kéo cửa cho người phụ trách đi vào, căn phòng trong khu vườn rất nhỏ, chắc chỉ tầm khoảng hai mươi mấy mét vuông, chỉ cần liếc qua là có thể nhìn thấy hết căn phòng.

Còn ở chiếc giường đối diện đang có một người phụ nữ với khuôn mặt trắng bệch nằm bên trên.

“Sức khỏe Lương tiểu thư vẫn như vậy sao?”

“Lúc tốt lúc xấu!” Đặng Tử Manh nói một câu như cho xong rồi rót một cốc trà cho người phụ trách: “Nói đi, có việc gì mà anh phải tới đây?”

“Có người đưa ra giá trên trời để mua tác phẩm của Lương tiểu thư, còn muốn gặp Lương tiểu thư nữa, tôi không dám quyết, vì vậy mới....”

Két két....

Tiếng cửa lanh lanh vang lên do bị ai đó đẩy từ ngoài vào cắt ngang dòng suy nghĩ của Đặng Tử Manh, hai người trong phòng đều quay đầu ra nhìn, liền nhìn thấy Bắc Minh Dục trên tay bế Tiểu Bắc đi vào.

Người phụ trách hoảng loạn, trợn trừng mắt lên: “Sao anh lại tới đây?”

“Anh đi tới đây thế nào thì tôi tới như thế.”

“Đặng tiểu thư, đã lâu không gặp.” Bắc Minh Dục khẽ cười, lại khẽ vỗ nhẹ tay vào vai Tiểu Bắc, Tiểu Bắc nheo mày, bất ngờ gọi: “Cô.”

Đặng Tử Manh nhướn mày: “Ấy, sao tóc anh lại thành ra thế này?”

“Hai người biết nhau?” người phụ trách ngạc nhiên hỏi.

Đặng Tử Manh xua tay: “Anh đi trước đi, tôi quen anh ấy, có việc tôi sẽ liên hệ với anh.”

Người phụ trách vừa đi, tầm mắt của Bắc Minh Dục cũng như được mở rộng ra, vừa nhìn anh đã nhìn thấy Lương Nặc đang nằm hôn mê như đang ngủ trên giường, Tiểu Bắc khẽ cựa rồi trườn từ trong lòng của Bắc Minh Dục xuống: “Mẹ đang ở đó!”

Ánh mắt của Bắc Minh Dục lúc này chỉ hướng chằm chằm về phía Lương Nặc, lúc này cơ bắt trên toàn cơ thể anh như đang nhũn hết ra.

Phải đến cả phút đồng hồ anh đứng lặng ở đó không nói một lời nào.

Bắc Minh Dục đờ đẫn người bước chân về phía Lương Nặc, Đặng Tử Manh đứng nghiêng người bên cạnh, đúng lúc đó cô ta chặn anh lại: “Đứng lại.”

“Tránh ra.”

“Cái trò của anh tôi không dính nữa đâu, năm xưa là các người ép tôi nhảy xuống biển, bây giờ một hai câu nói liền muốn đưa người đi?” Đặng Tử Manh cười lạnh lùng: “Đừng có nằm mơ!”

“Cô muốn thế nào?” Bắc Minh Dục nheo mày, anh nói: “Cô ấy là em gái cô, em gái ruột.”

Đặng Tử Manh nắm chặt hai tay thành nắm đấm, lời lẽ lập tức đanh thép lại: “Đủ rồi, anh đừng có nhắc tôi chuyện này nữa, càng nói tôi càng muốn tự tay giết chết cô ta! Là mẹ cô ta đã hại chết mẹ tôi, thực ra trước khi Đặng Vũ chết tôi cũng đã trở về, thế nhưng ông ta đã nói cái gì? Ông ta muốn được chôn cùng với Tôn Noãn!”

“Vì vậy từ khi đó cô đã biết được thân phận của Lương Nặc, thậm chí khi cô ấy gặp chuyện chính cô là người đã đưa cô ấy đi?” Bắc Minh Dục từng bước tiến sát lại gần, trong đầu những sự việc được liên kết lại: “Bao nhiêu người như thế, tìm ròng rã cả sáu ngày trời vậy mà không có một dấu viết gì! Điều giải thích duy nhất chính là cô! Chính cô là người đã đưa cô ấy đi ngay khi cô ấy bị ngã xuống nước! Cô sớm đã trốn trong bóng tối rồi....”

Hai vai Đặng Tử Manh run lên.

“Như thế thì đã sao?”

“Không sao.” Bắc Minh Dục không nóng vội hay làm gì ép cô ta, ngữ khí cũng dần dần nhẹ nhàng hơn: “Cô là chị gái cô ấy, cô đã cứu cô ấy chứ cũng không phải giết cô ấy, cho dù cô không trả lại cô ấy cho tôi, cũng không hạn chế tự do của cô ấy, vì vậy, nói cho cùng,tôi vẫn cảm ơn cô.”

Vì thế nên mới có tác phẩm đó.

“Tôi không cần anh cảm ơn!”

“Vậy thì tôi xin lỗi cô.” Bắc Minh Dục đã hạ mình xuống, anh bỏ hết đi những cao ngạo, anh lùi về phía sau một bước, sau đó cúi gập người trước Đặng Tử Manh: “Không kể là mẹ cô ấy hay năm xưa chúng tôi hại cô phải nhảy xuống biển, tôi đều xin lỗi cô.”

“Anh xin lỗi là tôi sẽ chấp nhận à?”

“Anh Hai vẫn luôn tìm cô.”

Bắc Minh Dục sau khi nói rất nhẹ nhàng đã nói ra một câu nói không mấy liên quan đó, giống như đó là một con dao sắc chạm tới tận trái tin của Đặng Tử Manh, lúc này, khi nghe được câu nói đó, tất cả những sự giả tạo và kiên cường của cô ta đều bị bóc trần.

“Người hại tôi nhảy xuống biến, bây giờ chỉ còn lại một mình anh ta là vẫn đang sống tốt, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu!”

“Anh Hai nói, trái tim của anh ấy đợi cô đến đánh thức. ”

Nói xong, Bắc Minh Dục từ từ tiến lại gần Lương Nặc, Đặng Tử Manh cũng không ngăn anh lại nữa, Lương Nặc nằm trên giường, bụng cô khẽ nhô lên hơi cao so với bình thường, cơ thể cô đang khẽ run lên, ngủ có vẻ không yên giấc.

Bước chân của anh rất nhẹ nhàng, chỉ sợ làm cô tỉnh giấc.

Tiểu Bắc đứng yên lặng bên cạnh giường, nhìn cô chằm chằm.

“Thiếu gia...đau....” trong cơn mơ màng, cô dường như nhìn thấy một hình dáng quen thuộc, trong lúc ngủ, mắt cô vẫn như đang di chuyển, nhìn cô có vẻ gầy đi khá nhiều.

Anh khẽ khàng đặt bàn tay mình lên vai cô, cúi người hôn nhẹ lên trán cô.

“Không đau....Nặc Nặc, anh tới rồi đây!”

Đột nhiên, một giọt nước mắt từ tren mắt anh rơi xuống, rớt đúng vào mắt cô, tai cô khẽ giật giật, cảm nhận được sự tác động khẽ nhưng lành lạnh, cô từ từ mở mắt ra, hỏi: “Anh đến rồi? vẫn may đợi được anh.”

Hai mắt cô lờ mờ, cô cố gắng mở to ra nhưng vẫn không nhìn rõ được mọi thứ, dường như tất cả chỉ như đang trong mơ.

“Ừm, anh tới rồi!” anh nắm lấy tay cô, bàn tay gầy gò và xanh xao, anh vừa nói nước mắt vừa rơi xuống: “Nhưng anh mong, anh tới không phải đã quá muộn....”

Tiểu Bắc từ từ luồn được vào giữa hai bọn họ, cũng đưa tay lên đặt lên tay hai người họ, hình ảnh ba người họ đặt tay bên nhau làm cho Bắc Minh Dục đơ người ra, sau đó miệng anh nở nụ cười hạnh phúc.

Rõ ràng là những bàn tay to nhỏ khác nhau nhưng lại nắm chặt lấy nhau.

Hạnh phúc vẫn cứ tiếp tục được kéo dài thêm.

Không có sự hiểu lầm và sự giày vò.....