1001 Đêm Tân Hôn

Chương 394: Tiễn tiểu Bắc đi

Lương Nặc đem những tài liệu đã chuẩn bị nộp lên tòa án, nhân viên nói gần đây công việc nhiều, những việc thế này chắc là phải xếp hàng đợi một thời gian khá dài, có lòng nhắc nhở cô chuẩn bị bước vào một cuộc chiến giằng co rất lằng nhằng.

“Cảm ơn, tôi nhất định sẽ đem cuộc chiến này đấu tới cùng!”

Lương Nặc vẫn với ý chí rất kiên quyết rời khỏi tòa án.

Dù thế nào đi chăng nữa thì thời gian kiện cáo này Tiểu Bắc vẫn sẽ ở bên cạnh cô.

Lương Nặc đi ra bên đường bắt xe về bệnh viện, đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe Bentley đang nhằm tới một đứa trẻ 6, 7 tuổi mà phi, cô hốt hoảng kêu lên: “Cẩn thận!”

Một giây sau, bên cạnh có một người đàn ông tầm khoảng 30 tuổi phi ra, thân thể cao lớn, lập tức ôm lấy đứa bé, ngã xuống đất lăn hai vòng sau đó mới đứng lên.

“Thầy cô giáo không dạy cháu phải qua đường thế nào à?” người đàn ông nói với đứa bé giọng khá gay gắt, sau đó còn nói với giọng chế giễu: “Hai mắt nhìn thì đẹp như thế mà chỉ biết ngước lên trời thôi à?”

“Hu hu hu.....”

Đứa bé há ngoác mồm ra khóc òa.

Nhưng người đàn ông lại chẳng thèm để ý tới đứa bé khóc lóc, đặt tay lên đầu nó khẽ xoa xoa,một tay thì cho vào trong túi quần, quay người đi liền bắt gặp ánh mắt cảm thấy may mắn của Lương Nặc.

Anh ta nheo mày: “Con cô à?”

Lương Nặc lắc đầu: “Không phải!”

Anh ta chẳng thèm tiếp lời cô thêm nữa, đi vượt qua trước mặt cô rời đi, Lương Nặc nhìn theo bóng dáng anh ta từ sau lưng, cô cảm thấy người đàn ông này thật là kì lạ, rõ ràng là có lòng tốt cứu đứa bé vậy là lại đi chế giễu nó.

.............

Về tới phòng bệnh, Bắc Minh Dục đang ngồi cùng với Tiểu Bắc, trong tay anh còn cầm chiếc điện thoại, cho phát sóng câu chuyện của trẻ con, Tiểu Bắc cúi đầu nghe rất tập trung.

“Hôm nay hai người ngoan thế!” Lương Nặc cười hạnh phúc.

Bắc Minh Dục liếc mắt nhìn cô có chút chán nản: “Em đoán xem hôn nay tổng cộng nó đã nghe bao lâu?”

“Bao lâu?”Lương Nặc tính tính thời gian kể từ lúc cô rời đi đến tòa án cho tới bây giờ trở về, cô đoán: “Hai giờ đồng hồ?”

“Trong hai giờ đồng hồ đó, nó chỉ nghe đi nghe lại câu chuyện “Con sư tử nhát gan” thôi!”

Lương Nặc trong lòng bỗng thấy xót xa, đây là biểu hiện rõ nét của những trẻ bị bệnh tự ký, cô xoa xoa đầu Tiểu Bắc, khẽ nói: “Tiểu Bắc?”

Tiểu Bắc nghe thấy giọng Lương Nặc chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Con nên ra ngoài chơi nhiều hơn, nên thích những câu chuyện khác nhau, trên thế giới này còn có rất nhiều các câu chuyện hay khác nữa, những đồ chơi thú vị, những đồ ăn ngon, con có biết không?”

Tiểu Bắc gật gật đầu nhưng không biết cậu có hiểu hay không.

Lương Nặc khẽ cười, cô thử cho Tiểu Bắc nghe câu chuyện khác.

Lúc này, chuyện “Con sư tử nhát gan” đã phát hết rồi, giọng nói dịu dàng ấm áp của người kể chuyện trong điện thoại bé dần đi...

Tiểu Bắc đột nhiên cầm lấy điện thoại của Bắc Minh Dục, lại ấn vào chuyện “Con sư tử nhát gan”, tiếp tục nghe như không biết chán.

Lương Nặc đưa tay ra cầm lấy điện thoại: “Con có muốn nghe những câu chuyện khác không nào? Thậm chí còn hay hơn, uy vũ hơn cả con sư tử ấy!”

“Đừng có phí công nữa, nó sẽ không nghe đâu.”

“Không thử thì làm sao anh biết được?”

Lương Nặc có vẻ không vui, tiếp tục dỗ dành Tiểu Bắc, thử cho cậu bé nghe một câu chuyện khác, nhưng vừa mới đổi sang chuyện “”, mồm Tiểu Bắc liền chu ra, khuôn mặt nó thể hiện rõ nét không hài lòng.

Không thích nhưng Tiểu Bắc vẫn cố nghe hết “Công chúa tuyết trắng”, nhưng vừa mới kết thúc, không đợi Lương Nặc có bất kì phản ứng gì, Tiểu Bắc đã đổi về chuyện “Con sư tử nhát gan!”

Bắc Minh Dục với bộ dạng khinh khỉnh nói với Lương Nặc: “Sớm đã nói với em rồi rằng nó bị bệnh thế mà em vẫn không tin?”

“Không cho phép anh nói thế!” Lương Nặc tiện tay với lấy một chiếc gối đập vào người anh: “ Tiểu Bắc chỉ là thích làm đi làm lại một việc mà thôi!”

Bắc Minh Dục nghiêng người né cú đập của cô, nằm dịch vào trong, hai tay vắt cào nhau để dưới gáy.

Tinh thần phức tạp nhìn Tiểu Bắc một lúc, Lương Nặc thở dài đi rửa hai quả táo, gọt bổ xong xuôi bê tới trước mặt hai người một lớn một nhỏ.

Tiểu Bắc lại tiếp tục nghe lại “Con sư tử nhát gan.”

Tay Lương Nặc vẫn đang dính nước, không tiện để cầm lấy điện thoại, cô nói với Bắc Minh Dục: “Anh giúp con ấn nghe lặp lại đi, để con cứ phải chọn đi chọn lại thế này không tiện.”

Bắc Minh Dục ném cho cô cái nhìn giận dỗi: “Sớm đã ấn rồi!”

“Nhưng sao nó vẫn.....”

Lương Nặc nói tới nửa câu đột nhiên hiểu ra.

Những trẻ bị chứng tự kỷ đều có những quy tắc và chuẩn tắc cho riêng mình, cậu bé đang quen với việc mỗi lần phát hết là lập tức ấn chọn lại từ đầu, kể cả là đã ấn nút lặp lại rồi nhưng chúng vẫn phải làm theo trình tự của riêng mình.

“Tiểu Bắc!” Lương Nặc đem một miếng táo ra trước mặt cậu bé, dỗ dành: “Nếu lần này sau khi phát xong, con không ấn vào điện thoại nữa, cô sẽ thưởng cho con một miếng táo có được không nào?”

Tiểu Bắc ngẩng đầu lên nhìn cô sau đó lắc đầu rất thẳng thắn.

Bắc Minh Dục bật cười: “Nó cũng không phải đồ hám ăn, điều kiện của em không có sức thu hút.”

“Nếu anh có bản lĩnh thì anh thử xem?” Lương Nặc vênh mặt lên nói.

“Anh không cần thử mà làm thật!”

Bắc Minh Dục nắm lấy tay Lương Nặc, đem miếng táo trên tay cô nhét vào mồm mình, nhai ngồm ngoàm hết miếng táo rồi anh đi xuống, anh bế Tiểu Bắc lên đặt ngồi đối diện với bản thân mình.

Tiểu Bắc cũng ngoan ngoãn không phản kháng lại.

Bắc Minh Dục cầm chiếc ipad, lên mạng tìm những hình ảnh mới nhất của một buổi triển lãm xe để trước mặt Tiểu Bắc.

Hai mắt Tiểu Bắc bỗng nhiên sáng lên.

“Có thích chiếc xe này không nào?” Bắc Minh Dục chỉ tay vào một trong số những chiếc xe đó – là một chiếc Bentley màu đỏ.

Tiểu Bắc gật đầu.

“Làm theo lời cô vừa nói với con, ngày mai chiếc xe này sẽ đỗ ngoài cửa?”

Ánh mắt Tiểu Bắc đột nhiên có chút do dự, cúi đầu xuống, hai tay cũng khoanh lại với nhau, một lúc sau, mới ngẩng đầu lên nhìn Lương Nặc, ngón tay chỉ vào chiếc xe đó, khẽ mở miệng ra: “Đẹp!”

“Vậy thì con hãy thả lỏng cơ thể ra, quen việc đi ấn lại nút nghe của “Con sư tử nhát gan” đi nhé?”

Tiểu Bắc vẫn do dự một lát rồi gật đầu.

Lương Nặc xoa xoa đầu cậu bé, lập tức khen ngợi: “Tiểu Bắc giỏi quá!”

Một chân Bắc Minh Dục gác lên chân cô, lấy tay chỉ vào môi mình, Lương Nặc hiểu ý anh, lập tức hất chân anh ra, nhét vào miệng anh một miêng táo.

“Chồng em cũng rất giỏi!”

“Lại còn phải nói!”

.................

Vốn dĩ cứ nghĩ rằng phải qua một thời gian nữa tòa án mới giải quyết vụ việc của cô, nhưng ai ngờ rằng, ngày thứ hai Lương Nặc đã nhận được điện thoại của tòa án, nhân viên nói với cô rằng vụ việc của cô đã bị hủy rồi.

“Tại sao lại không giải quyết? Có phải là Lục gia tạo sức ép không?”

Nhân viên nơi với giọn lạnh nhạt: “Xin lỗi Lương tiểu thư, tài liệu cô cung cấp không đủ để lập thành án.”

“Thế nhưng hôm trước cô đâu có nói thế này!”

“Tôi đã nói thế nào?” nhân viên phản bác rất nhanh, không chút khách khí nói: “Hôm trước là do tôi chưa đọc kĩ tài liệu, nếu cô có ý kiến gì thì có thể chuẩn bị tài liệu đầy đủ hơn.”

Lương Nặc nghiến răng: “Nhất định là người của Lục gia đã đút lót cho cô?”

“Đương nhiên không phải!” nhân viên cười, nói: “Trong vòng ba ngày nữa mời cô trả lại đứa trẻ, bằng không, người của Lục gia sẽ tố cáo cô tội bắt cóc!”

“Khốn nạn!”

Cúp máy xong, Lương Nặc tức giận đi tìm Bắc Minh Dục: “Tiểu Bắc rõ ràng là ở Lục gia bị ngược đãi, thế mà tòa án lại không chịu lập án! Làm sao bây giờ....lẽ nào lại cứ thế này để Tiểu Bắc đi?”