1001 Đêm Tân Hôn

Chương 383: Sinh thêm một đứa con nữa

Bốn năm sau.

Hải Thành, lễ công bố sản phẩm mới của Nhất Nặc Bảo Ngọc – công ty con của tập đoàn Bắc Minh.

Nhất Nặc Bảo Ngọc, tuy nói là một công ty con nhưng thực ra trên thực tế chỉ là một phòng làm việc với mô hình nhỏ.

Bốn năm trước sau khi Hảo Hảo mất tích, Lương Nặc đã bị suy sút tinh thần một thời gian dài.

Sau đó cô đã trở lại trường học, bắt đầu lại việc học thiết kế.

Gần một năm không đụng tới sách vở nên Lương Nặc đã phải ôn tập rất nhiều và lâu mới tìm lại được cảm giác và những kiến thức học tập trước kia, sau khi tốt nghiệp đại học cô lại tiếp tục học lên thạc sĩ, khi học tới năm ba, gần như không có tiết học trên lớp nữa, cô liền đem Nhất Nặc Bảo Ngọc trước kia phá bỏ, trong số những nhân viên chọn ra vài người đáng tin cậy để thành lập một tổ làm việc.

Trong khoảng một năm trở lại đây, phòng làm việc của cô đã cho ra rất nhiều các sản phẩm thiết kế.

Có những thiết kế rất nổi tiếng, có những thiết kế cũng chỉ bình thường.

Nhưng mỗi lần đưa ra sản phẩm mới, hoặc tập đoàn Bắc Minh mỗi lần có những hoạt động với những sự kiện trọng đại mà tổ chức họp báo công bố thì cô đều tham gia xuất hiện với hình ảnh lộng lẫy.

Trong các buổi họp báo, cô đều đăng những bức ảnh của Hảo Hảo mà cô giữ lại.

Với hi vọng xa xỉ vào một ngày, sẽ có người cung cấp cho cô tin tức về Hảo Hảo.

Nhưng mỗi lần cô càng nuôi nhiều hi vọng thì tới cuối cùng lại càng thất vọng, dần dần, cô có chút tê dại đi, nhưng chưa từng có ý nghĩ sẽ bỏ cuộc.

Bộ lễ phục màu trắng đính ngọc trai với cổ hình chữ V khoét sâu, thân dưới hình đuôi cá.

Bộ váy ôm sát để lộ vòng eo hoàn hảo với những đường cong tuyệt vời của cơ thể.

Người trợ lý Anna đem chiếc vòng cổ mới được thiết kế đeo vào cổ cô, lại kéo chiếc váy xuống dưới cho phẳng phiu hơn: “Rất đẹp ạ! Các số đo cơ thể chuẩn nên các đường cong cũng rất quyến rũ, lại thêm với đồ trang sức sáng lấp lánh, vóc dáng chị Lương nhà chúng ta đúng là không chê vào đâu được!”

“Không được.” Lương Nặc cúi đầu nhìn xuống bản thân mình, cô lắc đầu: “Cái váy này kéo xuống ngực sâu quá, đổi bộ khác đi.”

“Sợ gì chứ? người đẹp còn sợ người khác nhìn à?”

Lương Nặc kiên quyết lắc đầu: “Tôi không muốn có một ngày Hảo Hảo nhìn thấy mẹ nó đứng trên sân khấu không phải để tìm nó mà là để khoe xác thịt.”

Chỉ một câu nói đã cắt đứt suy nghĩ hiện tại của tất cả mọi người.

Annna tuân lệnh đi chọn một bộ váy khác cho cô.

Sau khi thay xong, bèn bắt đầu cuộc họp báo, vì lấy danh nghĩa là công ty con của tập đoàn Bắc Minh nên các phóng viên nhà báo đều rất nể mặt, những năm gần đây, tập đoàn Bắc Minh và Lý Thị của Lý Tranh Diễn dường như lũng đoạn toàn bộ những lĩnh vực có thể kiếm tiền của Hải Thành.

Các phóng viên nhà báo thi nhau đặt câu hỏi cho cô.

“Lương tiểu thư, cô còn trẻ như vậy đã thành lập tổ làm việc cho riêng mình, sản phẩn “Mẫu Ái” năm ngoái còn nhận được giải thưởng tương đương với giải Oscar trong giới đồ trang sức, có phải cô rất vui mừng không? ”

“Đúng vậy, tôi đã rất cui, cũng vô cùng cảm ơn sự công nhận của mọi người về loạt sản phẩm trang sức đó.” Trên môi Lương Nặc nở một nụ cười đúng tiêu chuẩn.

“Nghe nói cô có thể đạt được thành tích như bây giờ, đằng sau là sự ủng hộ vô cùng to lớn của chồng cô là Bắc Minh Dục, thậm chí còn có tin đồng là mua chuộc ban giám khảo, xin hỏi có chuyện như vậy không?”

Các phóng viên lân la đổi chủ đề của các câu hỏi, bắt đầu nhắc tới những tin tức đồn đại: “Tuần trước có một phóng viên chụp được ảnh Bắc Minh tiên sinh cùng một phụ nữ xinh đẹp cùng dùng cơm, xin hỏi hôn nhân của hai người có phải đang gặp phải vấn đề gì không?”

Sắc mặt Lương Nặc có chút thay đổi, nhưng ngay sau đó nụ cười vẫn nở trên môi: “Điều tôi hi vọng hơn đó là mọi người hãy tập trung sự chú ý vào đứa con trai đã mất tích của tôi, điều kiện tôi và chồng tôi đưa ra vẫn không hề thay đổi, ai có thể tìm ra đứa con của chúng tôi, chúng tôi nguyện sẽ đem một nửa lợi nhuận của Nhất Nặc Bảo Ngọc chia cho người đó!”

“Lương tiểu thư.....”

“Lương tiểu thư.......”

Các câu hỏi cứ liên tục được đưa ra, Lương Nặc vẫn trả lời với nụ cười tươi luôn nở trên môi, trước khi rời đi, lại phát lì xì cho những phóng viên nhà báo, để bọn họ có thể đưa tin nhiều hơn về Hảo Hảo.

Tuy chỉ như muối bỏ biển nhưng còn hơn là ngồi im không làm gì cả.

Những năm gần đây, cô và Bắc Minh Dục cũng tham gia nhiều vào các hoạt động từ thiện, đặc biệt là những hoạt động có liên quan tới trẻ em, năm ngoái, Bắc Minh Dục còn được chọn làm doanh nhân từ thiện của Hải Thành.

Về tới nhà, Bắc Minh Dục vẫn chưa tan làm.

Vú Trần vẫn ở nhà cô làm bảo mẫu, có điều tính chất công việc thay đổi khá nhiều, Lương Nặc khi có thời gian thì sẽ tự mình xuống bếp, trở về với cuộc sống của các gia đình bình thường, cô sẽ làm ba món ăn và một món canh.

Vú Trần đứng bên cạnh cười cười nói: “Trước đây tôi cũng đã từng phục vụ cho nhiều thái thái của các gia đình giàu có, bọn họ không thích nấu cơm thì không nói, đến bếp cũng không muốn vào, cô không giống bọn họ chút nào!”

Lương Nặc vẫn cười buồn, không nói gì.

Khi Bắc Minh Dục trở về, vú Trần vừa đi chưa được bao lâu.

Bắc Minh Dục đứng ở cửa thay giày, sau đó tháo cà vạt và áo khoác ngoài ra vứt lên ghế sô pha, rửa tay rồi liền vào ăn cơm, tiện tay cũng bật ti vi lên xem.

Trong suốt từ lúc về tới lúc ăn cơm cả hai người hầu như không nói chuyện, không khí có chút ngột ngạt.

Chiếc ti vi đúng lúc phát chương trình họp báo buổi chiều.

Phóng viên miệng thơn thớt hỏi: “ Có rất nhiều người nói rằng thực ra cô hoàn toàn không có thực lực, thiết kế cũng đều là tìm thuê người hoặc lấy ý tưởng của người khác, các cuộc thi cũng là nhờ chồng cô lưu thông giúp, cô nhìn nhận thế nào về những quan điểm đó?”

Bắc Minh Dục mím chặt môi, đặt bát đũa xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi.

Lương Nặc nắm chắc lấy đôi đũa trên tay, không nói lời nào.

“Tôi có được ngày hôm nay một trong những nguyên nhân lớn đúng là nhờ có chồng tôi, mọi người suy đoán như vậy cũng không có gì đáng trách cả.”

Lại một nhà báo khác đưa ra một câu hỏi hóc búa: “Một năm trở lại đây Bắc Minh tiên sinh nhiều lần bị chụp ảnh cùng đi với những người phụ nữ khác, nhưng cô lại không hề có bất kì động tĩnh gì, xin hỏi có phải tình cảm của hai người đã rạn nứt?”

“Xin hỏi khi nào hai người sẽ lo hôn?”

“Khi li hôn thì tài sản sẽ phân chia thế nào?”

“..............”

Nụ cười trên môi Lương Nặc dần dần cứng lại không còn tự nhiên, Anna lập tức liếc mắt ra lệnh cho một nhân viên chủ chốt khác và lập tức thay thế vị trí của Lương Nặc, thay mặt cô trả lời tất cả các câu hỏi được đặt ra.

Ánh mắt Bắc Minh Dục trở nên u ám, sau đó bàn tay để trên bàn nắm chặt lại trong vô thức.

“Lương Nặc, đây là điều em muốn à?” anh lạnh lùng nhìn người phụ nữ đối diện mình: “Anh đã nói với em bao nhiêu lần rôi, Hảo Hảo mất tích không phải là lỗi của em! em nhất định cứ phải nhốt bản thân vào thế giới của riêng mình như thế, ảo tưởng rằng Hảo Hảo vẫn còn ở bên cạnh em à?”

Lương Nặc giả vờ như bị anh nhìn thấu.

“Vậy em phải giống một người như không có chuyện gì à?”

“Anh nói rồi, chúng ta có thể lại sinh một đứa con nữa!” Bắc Minh Dục đột nhiên bực dọc đứng phắt lên, anh đạp đổ cả chiếc ghế bên cạnh: “Thế rốt cuộc cô muốn gì hả? Bốn năm trước cô nói rằng cô cần thời gian để học thiết kế, tôi cũng đã đồng ý, hai năm trước cô nói cô muốn mở phòng nghiên cứu làm việc riêng, cô muốn tìm Hảo Hảo quay trở về tôi cũng không hề phản bác, bây giờ người khác đang chỉ thẳng tay vào mặt cô mà hỏi khi nào chúng ta li hôn, chẳng lẽ cô không có một chút cảm giác nào à?”

Sống mũi Lương Nặc cảm thấy cay sè, cô ôm đầu khóc.

“Em không quên được Hảo Hảo.....hàng ngày em ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu em lại ngập tràn hình ảnh Hảo Hảo đang cười, có lúc nó còn khóc hỏi em: “Mẹ, tại sao mẹ không chăm sóc và bảo vệ con mà để người ta bế con đi....mẹ, sao mẹ lại để con bị lạc mất thế....sao em có thể an tâm mà sinh thêm một đứa con nữa chứ?”

Bắc Minh Dục thở dài: “Đúng là kiếp trước có nợ với cô.”

Nói xong, anh đột nhiên lại gần bế phốc Lương Nặc lên sải bước đi về phía phòng ngủ.

Lương Nặc kéo cổ áo anh, dựa người vào ngực anh: “Em...thực ra em cũng biết như thế này là không đúng, em sẽ cố gắng để kiềm chế!”

“Mọi chuyện đã qua đi bốn năm rồi chứ không phải chỉ có bốn ngày! Sự kiên nhẫn của anh, tình yêu của anh cũng đều có giới hạn cả, anh không chịu được em cứ thế này mãi đâu.” Anh đặt cô lên giường, lấy thân mình đè lên người cô: “Hảo Hảo mất tích anh cũng rất đau lòng, thế nhưng anh chưa bao giờ trách em cả, em việc gì phải tự trách bản thân mình như thế?!”