1001 Đêm Tân Hôn

Chương 350: Hảo hảo trúng độc rồi

Thợ làm tóc cũng không cố khuyên Lương Nặc thêm nữa, bắt đầu công việc tạo mẫu của mình, Lương Nặc ngồi chán thì nghịch điện thoại, thỉnh thoảng quay ra nói chuyện vài câu với Bắc Minh Dục.

Vì đây là nơi công cộng nên hai người vẫn nói chuyện với thân phận là anh em họ.

“Tiểu thư, cô và anh họ cô tình cảm thân thiết thật đấy!”

“Vậy sao? Chúng tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ!” Lương Nặc khi nói dối, hai mắt chớp lia lịa, nhưng trong lòng thì thấy vui vui.

Trong lúc làm cô đã ngủ đi một lát, đợi tới khi tỉnh lại thì phát hiện tóc mình đã thay đổi – đuôi tóc cụp vào trong, từ đỉnh đầu xuống vẫn là tóc thẳng, nhìn có vẻ quyến rũ và lạ mắt hơn.

Bắc Minh Dục đứng phía sau lưng cô: “Con mắt anh chọn cũng không tới nỗi nào nhỉ!”

Lương Nặc cười cười nhìn anh: “Mặt em hợp nữa!”

“Đúng vậy, khuôn mặt Lương tiểu thư cực kì phù hợp với kiểu tóc này, nhìn vào giống như cô gái mới lớn vậy, nói chỉ mới học cấp ba cũng đầy người tin.”

Bắc Minh Dục đột nhiên nheo mày, lại nói một câu: “Anh chỉ nói kiểu tóc này được, em làm kiểu tóc này khó coi chết đi được!”

Lương Nặc trợn mắt: “Rõ ràng anh nói em hợp mà!”

“Nói tóm lại là xấu!”

Bắc Minh Dục lạnh lùng nói một câu quay người bước đi, Lương Nặc còn chưa biết tại sao anh lại tức giận, đang định đuổi theo anh thì đột nhiên cô thấy đau ở vùng ngực bên phía tim.

“Lương tiểu thư!” nhân viên cửa hàng vội vàng đỡ lấy cô.

Bắc Minh Dục nghe thấy tiếng gọi liền lập tức quay đầu chạy lại, hai tay ôm lấy cô: “Em sao vậy?”

“Quai Bảo.....” Lương Nặc tim đập nhanh hơn, nhăn mặt nói: “Quai Bảo, em cảm giác Quai Bảo xảy ra chuyện rồi....”

Vì còn có nhân viên cửa hàng ở đó, Bắc Minh Dục không nói thêm gì mà bế cô chạy ra ngoài.

“Quai Bảo không sao cả, em đừng suy nghĩ mà lo lắng quá.”

Lương Nặc lập tức túm chặt lấy tay anh: “Không phải, linh cảm của em....em có thể cảm nhận thấy Quai Bảo nhất định xảy ra chuyện rồi.”

“Đừng lo lắng quá, anh nhất định sẽ sớm tìm Quai Bảo trở về.”

Ánh mắt Bắc Minh Dục là sự lạnh lùng và có chút sợ hãi.

..............

Cùng lúc đó, tại biệt thực Lý gia.

Đặng Diểu Diểu hấp ta hấp tấp chạy tới thư phòng của Lý Tranh Diễn, mắt ậng nước: “Không hay rồi thiếu gia, Hảo Hảo...Hảo Hảo cứ không chịu uống sữa, dỗ thế nào cũng không chịu uống!”

Kỷ Sênh bị tiếng nói của Đặng Diểu Diểu làm ồn, cũng kéo cửa đi ra hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Lý Tranh Diễn và Đặng Diểu Diểu không ai quan tâm tới câu hỏi của cô, Lý Tranh Diễn thì càng tức giận, đột nhiên đứng lên: “Tôi bảo cô ở bên Hảo Hảo không được rời nửa bước cơ mà, tại sao đột nhiên lại không chịu uông sữa?”

“Em cũng không biết, em thực sự không biết tại sao....” Đặng Diểu Diểu sợ hãi, toàn thân run lên: “Em đã làm đúng theo yêu cầu của anh, không trang điểm, không dùng nước hoa, lại gần Hảo Hảo thì cũng phải tắm, rửa tay sạch sẽ....”

Lý Tranh Diễn không chỉ trích thêm cô ta nữa mà chạy thẳng tới phong của đứa bé.

Kỷ Sênh mím chặt môi, cũng chạy theo sau.

Hảo Hảo ốm còn có bố mẹ ở bên thương yêu lo lắng.

Nhưng Khả Khả của cô bị ốm rồi, cô thì ở nơi xa cách ngàn vạn cây số, cha thì thậm chí còn không biết tới sự tồn tại của nói, Kỷ Sênh lắc đầu, một cảm giác đau khổ lây lan ra khắp cơ thể cô.

Lý Tranh Diễn vừa đi vừa gọi điện thoại cho bác sĩ Kim, nhưng nhận lại được tin là cô ấy mấy ngày trước đã ra nước ngoài tham gia một hội nghị giao lưu chuyên môn, tạm thời không có cách nào tới được.

Ngay sau đó, anh lại gọi điện cho một vị bác sĩ đáng tin cậy khác.

Bác sĩ sau khi tới kiểm tra đưa ra kết quả làm tất cả mọi người đều hết sức ngạc nhiên.

“Đứa bé bị trúng độc rồi, loại chất độc này từ từ ngấm vào cơ thể sẽ không đòi mạng kẻ trúng ngay nhưng thời gian lâu sẽ làm ảnh hưởng xấu tới cơ thể, dẫn tới sức đề kháng cơ thể kém đi, chỉ cần một trận cảm cúm cũng có thể lấy đi mạng của đứa bé.”

“Trúng độc?” Đặng Diểu Diểu chăm sóc đứa bé lâu như thế, cũng có cảm tình, cô sốc quá mà ngã khụy hai chân xuống đất: “kẻ nào lại nhẫn tâm ra tay hạ độc với một đứa bé mới sinh như vậy chứ? Đúng là không có tính người!”

Hảo Hảo không chịu uống sữa, cũng không chịu uống thuốc, cả người cứ thơ thẩn ra, hai mắt đảo nhìn xung quanh.

Lý Tranh Diễn ôm lấy đứa bé dỗ dành một lúc.

“Đồ ăn thức uống của Hảo Hảo đều có người chuyên phụ trách riêng, những người đó tôi cũng đã tự mình điều tra qua, không thể có vấn đề gì cả.” Lời anh vừa nói xong liền quay ra hỏi Đặng Diểu Diểu: “Gần đây cô có uống thuốc gì không?”

“Thuốc? Không có!” Đặng Diểu Diểu lắc đầu: “Em chỉ ăn một số đồ bồi bổ sức khỏe và đồ có tác dụng giữ gìn nhan sắc, một chút thuốc cũng không có”

Bác sĩ nói: “Em bé vừa sinh ra khá là yếu, nhưng cũng không nhất định là có người cố ý làm hại, cũng có thể là một số thực phẩm có hại, mọi người lại không hiểu rõ nên đã cho em bé ăn nhầm.”

Lý Tranh Diễn bảo Đặng Diểu Diểu đưa ra những loại thực phẩm chức năng mà gần đây cô ta uống.

Kỷ Sênh liếc mắt nhìn một lượt, loại nào cũng là những hàng cao cấp, chỉ một hộp thôi cũng ít nhất lên tới tiền vạn.

Đặng Diểu Diểu sợ Lý Tranh Diễn hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Em cũng sợ Hảo Hảo không thể ăn, những đồ này em đều nhờ bác sĩ xem qua, cô ấy nói là có thể uống.”

Lý Tranh Diễn hất cằm bảo bác sĩ kiểm tra.

“Đều là những thứ rất bình thường.”

Sau khi cho bác sĩ lùi đi, Hảo Hảo cũng ngủ say rồi, giống như ngủ không đủ vậy, nhắm mắt cái đã ngủ say, hơi thở nghe cũng yếu ớt hơn trước vài phần.

Ánh mắt Lý Tranh Diễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bé nhỏ của Hảo Hảo, nói với Kỷ Sênh: “Cô ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Diểu Diểu.”

Kỷ Sênh đi ra ngoài, sau khi đi ra cô lập tức rút điện thoại gọi ra nước ngoài, muốn nghe thấy âm thanh ọ ọe của Khả Khả hơn bao giờ hết.

Khả Khả của cô có khi nào cũng bị giống như Hảo Hảo, chỉ ăn nhầm thứ gì đó cũng có thể yếu ớt như vậy.

...........

“Hãy nhớ cô đồng ý với tôi điều gì?” Lý Tranh Diễn ngồi lên ghế sô pha, lạnh lùng nhìn Đặng Diểu Diểu.

Sau lưng Đặng Diểu Diểu ướt đẫm mồ hôi: “Một từ tôi cũng không dám quên, tôi giúp anh chằm sóc Hảo Hảo, cho Hảo Hảo uống sữa, giả vờ làm mẹ của nó, anh giúp tôi nuôi con tôi ở quê nhà!”

Cô vốn dĩ là quả phụ ở vùng nông thôn của Hải Thành, đứa trẻ sinh ra không có người nuôi.

Lúc trước Lý Tranh Diễn vô tình gặp cô ta ở bệnh viện, lập tức đưa ra điều kiện, cô ta muốn ăn ngon mặc đẹp, còn muốn có người chăm sóc đứa con của bản thân mình nên đã đồng ý ngay với điều kiện của anh.

“Cái gì nên là của cô thì là của cô, Hảo Hảo mà gặp chuyện thì con trai cô cũng giống vậy – hết đường sống!”

Đặng Diểu Diểu sợ nhũn người ra, suýt nữa thì quỳ xuống đất.

“Không phải tôi, không phỉa tôi, tôi không hề muốn hại Hảo Hảo....tôi cũng vừa mới sinh con trai, nhìn thấy Hảo Hảo giống như nhìn thấy con trai của chính tôi vậy, sao tôi có thể hại nó chứ? Kỷ tiểu thư, Kỷ tiểu thư mới là người đáng hoài nghi nhất! Cô ấy và anh quan hệ từ trước tới nay không tốt, nói không chừng nhìn thấy Hảo Hảo đáng yêu liền trút giận lên người Hảo Hảo.”

Lý Tranh Diễn không nói gì, đặt Hảo Hảo lên giường, quay người bước đi.

Khi anh vừa mở cửa bước ra thì liền nhìn thấy Kỷ Sênh đứng ở góc hành lang gọi điện thoại, anh khẽ khàng tiến lại gần.

“Tôi nói rồi cô không cần tiết kiệm tiền! Con bé dị ứng với sữa, cô làm thế chẳng khác nào đòi mạng nó à? Tiền tôi sẽ cố gắng sớm gửi qua cho cô, nếu lần sau cô lại thế này tôi sẽ kiện công ty cô đấy....”

Cô cúp điện thoại với tâm trạng tức giận, quay đầu liền nhìn thấy Lý Tranh Diễn đứng phía sau lưng, đột nhiên cô toát mồ hôi hột.

Lời cô nói, anh nghe được bao nhiêu rồi?

“Anh...sao anh lại ở đây?”

Lý Tranh Diễn nheo mày, bên tai vẫn còn văng vẳng lời cô nói, mắt hơi nheo lại nhưng sắc lạnh vô cùng nhìn chằm chằm vào cô.

“Cô gần đây rất hay chơi một mình với Hảo Hảo?”