1001 Đêm Tân Hôn

Chương 348: Vợ à, có người lấy mất phần của em đấy

Người phụ nữ này chắc cũng có thể coi là bạn đồng minh trong bóng tối của Bắc Minh Dục.

Việc của Diệp Thành Minh cô ta cũng có phần.

Tô Khuynh Khuynh khẽ cười nhìn Lương Nặc: “Sao Trầm tiên sinh lại ở cùng Lương tiểu thư thế này? Tôi cứ tưởng lần trước gặp mặt, Lương tiểu thư có chút không hài lòng về Trầm tiên sinh cơ mà!”

“Đây là anh họ tôi!” hai tay Lương Nặc ôm chặt lấy một cánh tay của Bắc Minh Dục tuyên bố chủ quyền.

Tô Khuynh Khuynh ngạc nhiên: “Anh họ?”

Bắc Minh Dục gật đầu, bàn tay đặt lên đầu Lương Nặc xoa xoa, cười như thể muốn vuốt thẳng những chiếc lông đang muốn dựng lên của con mèo: “Đúng vậy, là em họ, có điều chưa bao giờ nói với Tô tiểu thư!”

“Hình như có lời đồn, nói rằng Lương tiểu thư không phải con đẻ của Lương gia.”

“Cô cũng nói đó là lời đồn à?” Lương Nặc tròn xoe mắt nhìn Tô Khuynh Khuynh, muốn tìm trong ánh mắt cô ta sự chê bai và ác ý nhưng tuyệt nhiên không hề có.

Cô ta nhìn TRầm Duệ với ánh mắt không có gì khác thường.

Tô Khuynh Khuynh cười: “Thật xin lỗi, tôi lỡ lời, có điều Lương tiểu thư mệnh tốt thật đấy, nếu số tài sản của Lương gia có không đến được với tay cô thì Trầm tiên sinh làm kinh doanh lớn như thế, lại là người thân của cô, không thể không ghen tỵ với sự may mắn của cô đấy!”

Lương Nặc nghe thấy trong lời nói của cô ta có ý đúng là ghen tỵ.

Bàn tay nhỏ lại ôm càng chặt cánh tay của Bắc Minh Dục, để lộ ra nụ cười xã giao: “Cũng may, nhưng chỉ là tiền nhiều quá dùng không hết, chẳng có gì để mà bì được với Tô tiểu thư, ít nhất có quyền lại có thế!”

Tô Khuynh Khuynh nhướn mày hơi khó hiểu, cô ta đứng lên.

“Trầm tiên sinh, phụ thân tôi bảo nếu anh có thời gian thì tới gặp ông ấy một chuyến, có chút việc muốn thương lượng cùng anh.”

“Được!”

“Vậy tôi đi vệ sinh một lát, gặp lại nói chuyện sau.”

Lương Nặc liếc nhìn thoáng qua người phụ nữ này thấy có gì đó hơi khó hiểu, vừa cảm thấy cô ta sao lại không giống với những người phụ nữ ở bên ngoài khác thì điện thoại của cô khẽ rung lên.

Cô rút điện thoại ra nhìn, đó là một tin nhắn tới từ một số máy lạ.

“Hai người nhìn không giống anh em họ chút nào, có điều khẩu vị của Trầm tổng đúng thật là vẫn không thay đổi, có điều Lương tiểu thư, vóc dáng cô thật sự kém quá, thật lòng góp ý, Trầm tổng thích phụ nữ mặc bikini màu da báo, lần trước ở khách sạn.....”

Lời nói nói được nửa chừng đột nhiên dừng lại.

Lương Nặc có chút tức giận, cô vứt điện thoại vào túi, nói với Bắc Minh Dục: “Em cũng đi vệ sinh một lát.”

Bình tĩnh!

Bắc Minh Dục liếc nhìn theo cô, chỉ cười mà không nói gì.

Lương Nặc quay người với lấy chiếc túi xách rồi đi thẳng, cô vừa mới đi khỏi chưa được mấy giây thì Tô Khuynh Khuynh lại xuất hiện, lần này, bộ ngực ngồn ngộn của cô ta áp hẳn vào lưng Bắc Minh Dục, tiếp cận anh với một vị trí nhạy cảm.

“Trầm tổng, đúng là tuyệt tình thật đấy, lúc này nói với người ta có một câu.”

Bắc Minh Dục cơ hẹp đồng tử mắt đen và sâu lại, chỉ tay về phía đối diện: “Hay cứ ngồi xuống nói chuyện đi, phóng viên nhiều thế này, họ chỉ chụp một bức thôi ngày tháng về sau của Tô tiểu thư khéo lại phiền phức!”

Tô Khuynh Khuynh vẫn cười lả lướt ngồi xuống ngay bên cạnh anh chứ không phải phía đối diện.

Bàn tay cô ta đặt lên đùi anh và bắt đầu sờ lên phía trên.

“Trầm tổng, em đổi số điện thoại mới rồi.” Cô ta dùng bàn tay từng ngón từng ngón chạy trên đùi anh tiến dần lên vùng nhạy cảm phía trên, mặt ghé gần hơi tới anh nói: “Nhớ lấy nhé, số điện thoại mới là 1xxxxxxxxxx.”

Bắc Minh Dục kịp thời giữ lấy tay cô ta cho dừng lại.

“Tô tiểu thư tiếp bao nhiêu người đàn ông theo cách này rồi?”

“Lần đầu tiên của người ta đấy, chỉ muốn dành cho người đàn ông em yêu thôi.”

Bắc Minh Dục khẽ cười.

“Ngồi cẩn thận hơn đi, em họ tôi chắc cũng sắp trở lại rồi.”

“Nhớ lấy số điện thoại chưa?” Tô Khuynh Khuynh nhướn mày nhìn anh rồi bỏ tay anh ra, lại tiếp tục mời chào anh: “Cuối tuần em hay có thói quen sống ở khách sạn cũ đấy, anh có cần em ghi số phòng cho không?”

Bắc Minh Dục miễn cưỡng kìm nén sự khinh bỉ.

“Không cần đâu, tôi tự tìm ra được!”

Khi Lương Nặc lấy tay ôm trán đi tới cạnh Bắc Minh Dục, cô liền cảm thấy xung quanh có nụ cười đắc ý đâu đó, quay đầu ra nhìn liền bắt gặp ngay Tô Khuynh Khuynh.

Bắc Minh Dục chỉ tay vào trán cô: “Em làm sao đấy?”

Lương Nặc nhăm mặt: “Lúc nãy trong nhà vệ sinh trơn quá, em va phải cánh cửa phòng vệ sinh bên cạnh.”

Bắc Minh Dục bỏ tay cô ra, nhìn vào trán cô, đỏ cả một mảng lên rồi, nhưng cũng không nghiêm trọng, về nhà bôi ít rượu thuốc lên là không sao.

Liếc mắt nhìn Lương Bác Sinh đang trên bục trả lời các câu hỏi của phóng viên, anh quay ra ghé miệng vào tai Lương Nặc.

“Anh có một bí mật muốn nói với em.”

“Là gì vậy?” Lương Nặc tò mò nhìn anh.

“Gọi anh một tiếng anh trai tốt đi.”

Lương Nặc bĩu môi, tay vẫn xoa xoa trán, cô quay đầu đi chỗ khác giận dỗi: “Thèm vào, em đã bị thương thế này rồi mà anh vẫn muốn diễn kịch cười em à? Còn lâu mới để anh như ý nhé!”

“Em vừa đi vệ sinh, có người lấy mất phần của em đấy!”

Lương Nặc đột nhiên tròn xoe mắt, trợn trừng lên nhìn anh: “Là cái cô Tô Khuynh Khuynh đó?”

Bắc Minh Dục khẽ cười, cầm lấy tay cô đặt lên đùi mình: “Có biết lấy mất phần gì không?”

“Cô ta sờ soạng anh?”

Lương Nặc trợn mắt, có chút không vui, chẳng trách lúc nãy Tô Khuynh Khuynh nhìn cô với ánh mắt đắc ý và thách thức, đột nhiên tức giận véo vào đùi Bắc Minh Dục một cái thật đau.

“Đoán xem sờ tới đâu rồi?” Bắc Minh Dục không cảm thấy đau, ngược lại còn cười rất đắc chí.

“Em có nhìn thấy đâu mà biết.”

Anh lại còn có mặt mũi mà nói ra sao?

Bắc Minh Dục lại kéo tay cô đưa lên phía trên, anh nắm chắc lấy tay cô không cho Lương Nặc có cơ hội rút ra, lập tức, mặt và hai tai cô đỏ lên khi chạm vào cái gì đó.

“Anh....hai người.....đến chỗ đó mà anh cũng cho người ta chạm vào?”

Bắc Minh Dục không nhịn được cười nữa mà phá lên: “Anh thích cái bộ dạng ngốc nghếch này của em lắm,yên tâm, chỗ này là đất của em rồi, kể cả có cho sờ thì cũng chỉ mình em thôi, người phụ nữ khác mà dám á, anh nhất định cho cô ta không có đường về nhà!”

Mặt Lương Nặc càng đỏ hơn, vừa xấu hổ vừa tức giận rút mạnh tay ra.

“Ai...ai thèm đất đó chứ....”

“Tối qua....”

Lương Nặc xấu hổ quá tới mức tức giận rồi, vừa nghe thấy hai từ đó liền vội vàng đặt tay lên miệng anh không cho anh nói ra, sau đó lườm anh: “Không biết xấu hổ!”

Bắc Minh Dục nhanh chóng đưa tay ra phía sau gáy cô kéo đầu cô lại, đặt lên trán cô nụ hôn ấm áp.

.........

Phóng viên vẫn tập trung lên phía trên, Lương Bác Sinh đưa ra một phần báo báo cho tất cả mọi người cũng xem, nói với vẻ đau lòng, buồn thương: “Bản báo cáo này tôi tìm được ở thư phòng của anh cả tôi, để phòng có sự sai sót, tự tôi cũng đã đem đi kiểm tra lại một lần!”

“Vậy thì tài sản hiện nay của Lương Bác Văn tiên sinh sẽ được phân chia thế nào?”

“Lương Nặc đương nhiên không có tư cách.” Bên cạnh Lương Bác Sinh sớm đã cho ngồi đó một vị luật sư, ông ta đứng dậy nói: “Dựa theo luật thừa kết, sau khi Lương Bác Văn tiên sinh chết, người được hưởng quyền thừa kế đầu tiên là vợ con, nhưng hôm nay Lương phu nhân cũng đã qua đời rồi, người còn lại chỉ có một người là Lương Vân tiểu thư.”

Lương Bác Sinh phối hợp với luật sư, nói: “Hôm nay tôi tổ chức cuộc họp báo này với một mục đích khác nữa là, thông qua sức mạnh của các vị, có thể nhanh chóng tìm lại được cháu ruột của tôi, Lương Vân! Cô ấy mới là người có tư cách nhất để thừa hưởng tài sản Bác Thụy, ở đây, tôi cũng xin hưa rằng, nếu mọi người có thể cung cấp tin tức chính xác về Lương Vân thì tôi xin cảm ơn và hậu tạ một cách thích đáng....”

Sau buổi họp báo, là buổi họp hội đồng cổ đông.

Các cổ đông tiến vào, Lương Nặc không thể làm con đầu rụt cổ nữa.

Lương Bác Sinh không hề quan tâm gì, nói thẳng: “Lương Nặc, họp báo đã được diễn ra, bây giờ cô không còn là người của Lương gia chúng ta nữa, sau này Bác Thụy cô cũng không cần đến nữa.”

Lương Nặc không thèm quan tâm tới ông ta, nước mắt nói rơi là rơi.

“Sao cháu lại không phải là con đẻ của ba chứ? Chú Hai, chú đang lừa cháu có đúng không? bản báo cáo đó là giả đúng không?”