1001 Đêm Tân Hôn

Chương 345: Hỏa hoạn

Hai tai cô bắt đầu thấy nóng lên, cô đánh yêu vào vai anh.

“Mồm nói ghét mà vẫn còn yêu anh như thế? Đúng là nói một đằng làm một nẻo.”

Lương Nặc giận dỗi đẩy anh ra, đứng lên muốn bỏ đi, Bắc Minh Dục cười cười, với tay kéo cô lại: “Trêu em đấy!”

“Hức!”

“Chúng ta sẽ cùng chăm sóc để trở về giống với ngày xưa, giống với ngày trước khi sinh Quai Bảo.”

Nghe thấy vậy, Lương Nặc khẽ thở dài: “Không biết khi nào mới tìm lại được Quai Bảo? Con trai của Lý thiếu gia nhỏ hơn Quai Bảo một tháng, nếu Quai Bảo được tìm trở về thì sau này có thể có em để chơi cùng.”

............

Thư ký Tôn có việc phải bàn bạc với Bắc Minh Dục, Lương Nặc đi tắm, cô luôn cảm thấy có gì đó không bình thường.

Giống như là có việc gì đó sắp xảy ra.

10 giờ 30, Bắc Minh Dục và thư ký Tôn đi ra từ thư phòng.

Thư ký Tôn liếc nhìn cô với ánh mắt không như bình thường.

“Có việc gì à?” Lương Nặc không hiểu: “Sao lại nhìn tôi như thế?”

“Không có gì.” Thư ký Tôn lắc đầu: “Chỉ là tôi thấy bây giờ cũng muộn rồi, thiếu phu nhân ở lại đâu đi.”

“Thế nhưng cũng chưa phải muộn lắm, mới hơn 10 giờ.”

Lương Nặc quay đầu ra nhìn Bắc Minh Dục xem ý kiến của anh, nhìn ánh mắt anh có nét hơi trùng xuống, cô không thể không nhắc lại anh: “Thiếu gia, anh đã nói là sẽ không lừa dối em mà!”

Bắc Minh Dục nheo mày lại, ánh mắt nhìn cô do dự: “Em nhất định muốn biết à?”

Lương Nặc gật đầu, liên tưởng tới điều gì đó, mặt cô trắng bệch ra: “Có phải....xảy ra chuyện gì rồi không?”

Bắc Minh Dục liếc nhìn cô hồi lâu rồi mới nói với cô bằng giọng khàn khàn: “Buổi tối lúc 8 giờ, biệt thự Lương gia bốc cháy, bây giờ lửa lớn mới vừa được dập tắt....”

Chân tay Lương Nặc mềm nhũn ra, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

“Xảy...xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bốc cháy? Mẹ em thì sao?”

Cô nhìn Bắc Minh Dục như không thể tin vào tai mình.

Đôi tay Bắc Minh Dục kịp thời đỡ lấy Lương Nặc kéo cô vào lòng an ủi: “Đừng lo, anh lập tức đưa em về Lương gia.”

Lương Nặc đờ đẫn gật đầu, cảm giác hai bên lỗ tai đều ù cả đi, cô nghe không rõ rốt cuộc hai người họ nói những gì, chỉ biết đi theo Bắc Minh Dục về Lương gia.

Biệt thự trước kia của Lương gia bây giờ chỉ là một đống đổ nát.

Xe cứu hỏa vẫn chưa rời đi, nhân viên cứu hỏa đang thu dọn các dụng cụ.

Lương Nặc lập tức xông vào bên trong, ánh mắt cô đảo khắp bốn phía căn nhà: “Mẹ tôi đâu? Mẹ tôi ở đâu....”

Thư ký Tôn tìm một nhân viên cứu hỏa để hỏi thăm tình hình.

Nhân viên cứu hỏa lắc đầu nói: “Khi chúng tôi tới nơi thì lửa đã lan ra khắp căn nhà và bùng cháy rất lớn, bên trong tổng cộng có 4 người, trong đó hai người được cứu, còn lại hai người đã bị lửa thiêu cháy, sau khi hỏa hoạn chúng tôi đã đem hai bộ xương khớp sắp xếp lại để ở đằng kia.”

Nhân viên cứu hỏa chỉ tay về phía một chiếc xe tải nhỏ ở góc không xa.

Lương Nặc nhìn thấy đứng bên cạnh chiếc xe có quản gia và một nữ giúp việc, mắt cô đột nhiên tối đen đi.

Quản gia và người nữ giúp việc ở đó, vậy hai bộ xương cốt kia chính là....

Bắc Minh Dục lấy thân phận là Trầm Duệ ở lại bên cạnh Lương Nặc không rời đi, đỡ cô lại gần chiếc xe mà nhân viên cứu hỏa nói.

Cửa xe được đẩy ra, hai bộ xương bị cháy đen nhìn như than.

Cô cắn chặt môi, không để bản thân khóc thành tiếng, Bắc Minh Dục an ủi: “CÒn chưa có kết quả giám định, tất cả chưa thể kết luận được....”

“Mẹ tôi đâu....?”

Lương Nặc còn chưa nói gì, liền có một thanh niên trẻ chạy tới.

Cậu ta nhìn hai bộ xương cốt, đặt tay vào một trong hai rồi khóc nức nở: “Mẹ, chẳng phải mẹ đã nói phải nhìn thấy con kết hôn sao. Mẹ còn thay con trông cháu nữa mà? Sao đột nhiên mẹ lại bỏ con lại mà đi thế này....”

Cổ họng Lương Nặc nghẹn lại.

“Xin hổi anh có phải là con trai của thím Lưu không?”

Cậu thanh niên đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lương Nặc: “Tại sao đột nhiên lại bốc cháy? Có phải cô không? tại sao bọn họ đều chết hết rồi chỉ có cô là không sao?”

Bắc Minh Dục nheo mắt lạnh lùng: “Cậu có chắc 100% đây là mẹ cậu không?xảy ra hỏa hoạn là sự việc ai cũng không mong muốn, ý cậu là muốn nói cô ấy rắp tâm đốt nhà à?”

“Đây đúng là mẹ tôi! Chiếc nhẫn trên tay bà ấy chính tay tôi mua cho bà ấy hổi đầu năm!”

Lương Nặc kéo tay Bắc Minh Dục ra, đột nhiên cô quỳ xuống trước hai bộ xươn cốt: “Con xin lỗi, là do con không ở bên cạnh hai người, nếu lúc xảy ra chuyện con ở bên cạnh hai người thì cũng có thể hai người đã không phải chết....”

Cậu thanh niên dường như cũng tự cảm thấy sự trách móc chỉ trích của bản thân có phần quá đáng, cậu ta ôm lấy hài cốt lại khóc.

Bắc Minh Dục kéo tay Lương Nặc: “Đây không phải là lỗi của em.”

“Tối qua bà ấy còn nói với em là nhớ ba và nhớ chị, em còn nói là sẽ tăng lương cho thím Lưu nữa....”

Nghĩ tới việc lúc xảy ra hỏa hoạn, cô và Bắc Minh Dục đang ở bên nhau hạnh phúc, sự áy náy đột nhiên tràn ngập trong lòng.

Nước mắt cũng không kìm được mà chảy xuống dòng dòng.

Bắc Minh Dục cũng không cố khuyên cô, cho con trai thím Lưu một số tiền, đợi tới khi cô khóc mệt cả đi rồi sau đó lại đưa cô về.

Trong thời gian vài ngày đợi kết quả giám định, tâm trạng Lương Nặc không hề khá lên chút nào, Bắc Minh Dục cố ý che đậy đi các thông tin từ bên ngoài nên thường ở bên cạnh chăm sóc cô.

“Anh đi làm việc đi, tự em ở nhà cũng được!” Lương Nặc sợ làm nhỡ việc của Bắc Minh Dục.

“Em thì tự được cái gì chứ?”

“Em không sao....”

“Anh cùng em đợi kết quả, dù dì thì đó cũng là mẹ vợ anh!”

Anh đã nói thế Lương Nặc cũng không miễn cưỡng, chỉ là cô cũng kiên định hơn mỗi ngày.

Bốn ngày sau, cảnh sát nói qua việc điều tra cho thấy đây là một vụ hỏa hoạn xảy ra ngoài ý muốn, hơn nữa cũng đưa ra báo cáo giám định thi thể, chứng minh trong số đó có một bộ xương là của thím Lưu, bộ còn lại tạm thời chưa thể đưa ra kết luận 100%.

Vì Lương Nặc không phải là con gái đẻ của Lương phu nhân, Lương Vân thì không liên lạc được nên không có cách nào để đối chiếu ADN.

Nhưng sự thực thì ai cũng biết.

Thím Lưu cũng đã chết rồi, thi thể kia nhất định là của Lương phu nhân.

Giam mình trong phòng khóc, cuối cùng thì Lương Nặc cũng khá hơn.

Sớm dậy, hai người ngồi trên bàn ăn ăn sáng.

“Thiếu gia, em muốn về Lương gia xem lại những tàn tích, tưởng nhớ mẹ em nữa, anh có thể đưa em đi không?”

“Ăn sáng xong đi đã!” Bắc Minh Dục liếc nhìn khuôn mặt xanh xao hốc hác của cô, lại gắp cho cô ít thức ăn: “Em cứ thế này bà ấy ở dưới suối vàng nhìn thấy cũng không yên lòng đâu.”

Lương Nặc vừa gật đầu vừa ăn cơm, vừa và cơm vào miệng mà nước mắt cứ chảy xuống ròng ròng.

“Vâng, em sẽ làm cho mẹ em yên lòng....”

Nói rồi, cô và cơm, gắp thức ăn vào đầy miệng.

Biệt thự Lương gia đã trở thành một đống đổ nát, những thứ còn lại cũng bị nhuốm một màu đen xì trông rất ảm đạm, ở ngoài cánh cửa lớn, đang có một người ngồi đó đốt tiền vàng.

Lương Nặc vừa nhìn đã nhận ra đó là chú quản gia.

“Chú quản gia, sao chú lại ở đây?”

Chú quản gia lau nước mắt đứng lên, mới đầu nhìn thấy khuôn mặt đầy vết sẹo của Bắc Minh Dục thì sợ hãi liền lùi về sau hai bước.

Bắc Minh Dục quay mặt đi, hai tay cho vào túi quần, rồi quay mặt lại cười lạnh lùng: “Làm trộm chột dạ à? Hay là tôi xấu xí quá dọa chú thành ra như thế?”

Lương Nặc kéo tay áo anh ý nhắc anh đừng nói linh tinh.

Chú quản gia bình tĩnh lại: “Nhị tiểu thư, tôi...tôi tới để vái phu nhân, phu nhân đối xử với chúng tôi không tới nỗi nào, ai mà biết được lại ra đi như thế này....”

“Khi ngôi nhà bốc cháy rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì? Tại sao thím Lưu và mẹ cháu lại bị đốt cháy ở trong đó còn chú thì lại không sao?”

“Cái này....cái này....”

Quản gia có chút do dự, Bắc Minh Dục đột nhiên lại tiến lên phía trước một bước, khuôn mặt ghớm ghiếc đó dọa cho quản gia sợ hãi tới mức mặt tái đi, trán đổ cả mồ hôi hạt.