1001 Đêm Tân Hôn

Chương 322: Ai cho phép cô gả mình cho đổng hàn thanh?

Lương Nặc quay người liền đi thẳng, để lại một nhóm người đang hết sức ngạc nhiên.

Đương nhiên là Đổng Hàn Thanh sẽ đuổi theo.

Châu Dương tự lẩm bẩm một mình: “Sao cái con bé này trông quen thế nhỉ?”

Một cô gái trang điểm rất đậm bên cạnh tiến lại gần, cô ta ôm eo Châu Dương, ngả người vào vai anh ta nói: “Đây chẳng phải là nữ chính của những bức ảnh phơi da thịt một thời à, lại thêm cái danh là vợ của Bắc Minh Dục nữa?”

“À à, không ngờ Đổng đại ca lại có khẩu vị nặng như thế?” Châu Dương tròn xoe mắt, uống một hớp rượu rồi hà hà nói: “Lần sau tặng anh ấy một bà bầu xem anh ấy có chơi không.....”

...........

Lương Nặc chạy được một đoạn thì bị Đổng Hàn Thanh đuổi kịp.

Anh ta nắm lấy cổ tay cô: “Đợi đã!”

“Bỏ ra!” Lương Nặc dùng lực vùng tay ra: “Có phải anh cố ý gọi tôi đến sau đó để cho các anh em của anh cười nhạo tôi không? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không khóc đâu!”

Bọn họ dừng lại đúng chỗ góc hành lang, nhân viên phục vụ đi đi lại lại nhìn họ với ánh mắt tò mò.

Đổng Hàn Thanh hơi nheo mày: “Đi lên tầng thượng, anh có chuyện muốn nói với em.”

Lương Nặc quay mặt sang một bên không thèm nhìn anh ta: “Tôi không đi, hôm nay tôi nghe lời anh tới đây đã là một sai lầm.”

“Thật sự không đi? Nếu anh nói có cách giúp Bắc Minh Dục thì sao?”

Lương Nặc giật mình, cô nhìn anh ta nói: “Thật...thật không?”

Đổng Hàn Thanh không nói gì, anh ta bước những bước dài đi ra phía tầng thượng, trên đó gió thổi từng trận, lại cũng sắp về đêm, Lương Nặc mặc quần áo khá mỏng vì vậy cô cảm thấy hơi lạnh.

Đổng Hàn Thanh cởi chiếc áo ngoài khoác lên người cô.

Nhưng Lương Nặc không cảm nhận được sự ấm áp, vì anh ta chắc chắn có lời muốn nói.

Quả nhiên, chỉ một giây sau cô đã nghe thấy âm thanh phát ra từ miệng anh ta rất nhẹ nhàng: “Bố mẹ tuổi cũng nhiều rồi, gần đây liên tục giục anh, muốn anh sớm yên ổn chuyện gia đình, cho nên....nếu em muốn anh giúp em kéo được Bắc Minh Dục ra thì điều kiện chính là em phải gả cho anh!”

“Không thể nào!” Lương Nặc dường như không suy nghĩ mà nói luôn, nói xong cô mới thấy hối hận, lúc này đáng lẽ không được đắc tội với anh ta.

“Chẳng phải anh từng nói là với năng lực của anh thì không giúp được Bắc Minh Dục còn gì?”

Ánh mắt ấm áp của anh ta hướng về những chiếc đèn neon li ti: “Thế nhưng thân thế của những người trong căn phòng vừa nãy không phải bình thường, liên hợp lại thì có thể biến những điều không thể thành có thể!”

“Tôi từng li hôn, từng phá thai, lại còn những bức ảnh anh cũng từng biết nữa, cả những nhạo báng của người đời....anh mà lấy tôi thì chỉ có thiệt, anh thực sự bằng lòng?”

“Xem em có bằng lòng gả cho anh không thôi!”

“Tôi...tôi phải suy nghĩ thêm đã.”

Lương Nặc không từ chối thẳng mà cũng không đồng ý, đương nhiên lúc này cô không muốn dây dưa chuyện tình cảm với Đổng Hàn Thanh, nhưng đúng là người khác không có nghĩa vụ phải giúp cô không công.

“Anh cho em thời gian là ba ngày, trong khoảng thời gian này em vẫn có thể đi gặp Bắc Minh Dục, sau ba ngày, nếu anh không có được kết quả mà anh mong muốn, vậy thì....anh cũng sẽ không linh động được cho em nữa đâu.”

Lương Nặc đột nhiên trợn tròn mắt, giống như sắp có một cơn sấm sét sắp nổ ra từ mắt cô.

Hiện thực thực là khốc liệt.

...............

Hai ngày nay, ngày nào Lương Nặc cũng đi tới văn phòng luật sư với hi vọng anh ta sẽ nhận vụ án này, đồng thời hỏi gần hỏi xa rất nhiều người về việc của tập đoàn Bắc Minh.

Thậm chí, đến bệnh viện mà lão phu nhân đang nằm cô cũng lén lút tới đó một lần.

Cuối cùng kết quả có được cũng chẳng giúp gì được cô.

Đúng là Bắc Minh Dục đã trộm đem bán cổ phần của lão phu nhân đi, đem số tiền đó để lại cho cô, dẫn tới việc lời nói lão phu nhân trước mặt các cổ đông khác không còn chút tác dụng gì, lại thêm áp lực tới từ nhiều phía nên bà ta mới ngã bệnh như vậy.

Bây giờ buồng bệnh của lão phu nhân đang nằm cũng được vệ sĩ đứng canh vòng trong vòng ngoài, không cho bất kì ai tới làm phiền.

Thờ thẫn bước đi trên đường, Lương Nặc cũng không biết rốt cuộc cô có nên đồng ý với điều kiện của Đổng Hàn Thanh hay không – hi sinh bản thân mình để cứu anh....

Cô lại không thể nào làm vậy mà trong lòng không chút do dự.

Chỉ cần nghĩ tới đứa con, cô lại đau lòng đến tột độ.

Lúc này, điện thoại cô đột nhiên rung lên, là điện thoại được gọi đến từ phía cảnh sát, nói rằng Bắc Minh Dục làm loạn lên muốn đòi gặp cô, Đổng tiên sinh bảo bọn họ hỏi ý kiến cô.

Tim Lương Nặc như thắt lại, cô có một dự cảm chẳng lành.

Cô đi nhanh tới nhà tù, vẫn là trong căn phòng được cách li lần trước.

Hình như anh còn gầy hơn cả lần trước, trên ngực vẫn được quấn với một lớp băng gạc dày, cho dù đã được quần áo che đi nhưng chỉ vừa nhìn cô đã nhận ra.

“Anh lại bị người ta đánh à? Sao anh không thể hạ mình cầu xin người ta một tiếng?”

Lương Nặc nhìn mà đau xót, sống mũi cô cay cay, cô cố kìm nén không để nước mắt rơi, dựa vào cái gì mà bản thân lại dễ mủi lòng như thế?

Hai mắt Bắc Minh Dục đỏ ngầu, hai tay đập mạnh xuống bàn cùng chiếc còng số tám.

“Ai cho phép cô gả mình cho Đổng Hàn Thanh? Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám gả mình cho Đổng Hàn Thanh thì việc đầu tiên tôi làm sau khi ra khỏi đây đó là xử hắn!”

Trong lòng Lương Nặc lại càng lo lắng hơn.

Bản chất anh đúng là không thể thay đổi, anh vẫn bá đạo, độc đoán, mạnh mẽ như trước kia, không cho phép cô tiếp xúc với người đàn ông khác, thế nhưng, anh lại giả vờ với bộ dạng không quan tâm gì!

“Tôi gả cho ai thì liên quan gì tới anh? Anh tưởng anh là ai chứ? Anh chẳng qua chỉ là một kẻ ăn cơm tù! Nhìn lại bộ dạng anh bây giờ xem, đợi tới lúc lên vành móng ngựa đi, tại sao tôi lại không thể gả cho anh ấy? Cha anh ấy là chủ tịch thành phố, tự bản thân anh ấy có sự nghiệp có tiền đồ, còn anh, đến khi nào được ra còn chưa biết!”

Bắc Minh Dục đột nhiên đạp chiếc ghế sắt bên cạnh đổ xuống đất làm Lương Nặc giật cả mình.

“Anh làm cái gì đấy hả? Chú ý hành động của anh đấy? Lại muốn tự tìm phiền phức à?” một cảnh sát đứng cạnh nhìn anh chằm chằm, lạnh lùng cảnh cáo: “Còn làm tổn thất đồ công, giam anh ba ngày vào phòng đặc biệt đấy.”

Lương Nặc hắng giọng, họng cô như có thứ gì đó nghẹn chặt bên trong.

Trong vòng có nửa năm ngắn ngủi, anh từ chỗ một người nhận được sự tôn trọng kính nể của tất cả mọi người lại biến thành kẻ tù nhân bị uy hiếp như ngày hôm nay, đến một tên cảnh sát bình thường với cấp hàm thấp nhất cũng có thể tùy ý làm gì anh thì làm.

Đôi mắt cô ướt đi.

Những thù hận vốn dĩ trong lòng cô bỗng chốc chuyển thành sự lo lắng và cảm thông khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của anh lúc này.

“Bỏ cái ánh mắt đáng thương của cô đi! Lão tử đây không cần cô thương hại.”

Bắc Minh Dục tỏ ra ghê tởm ánh mắt đó của cô, nó đối với anh giống như đang chế giễu bản thân không thể bảo vệ người phụ nữ của chính mình, đã thế lại còn bị giam lại thế này.

Để cho Đổng Hàn Thanh tự mãn, kiêu ngạo khoe khoang rằng anh ta sẽ kết hôn với người phụ nữ của anh!

“Tôi đang thương hại anh á?” Lương Nặc nhếch mép cười, không ngừng kích động anh: “Tôi đang chế nhạo anh, khinh bỉ anh! Một tháng trước, anh nói tôi ngoại tình còn bao che cho thủ phạm đã hại chết con tôi, một tháng sau anh đã bị quả báo rồi, tại sao tôi còn phải thương hại anh chứ? Bắc Minh Dục, anh đừng có tưởng bở, hôm nay tôi đồng ý đến gặp anh là muốn nói với anh rằng, tốt nhất anh bớt hống hách đi một chút, nếu anh ở trong này mà bị người ta đánh chết thì tôi cũng có thể nở mày nở mặt mà gả cho Đổng Hàn Thanh, cũng không có ai nói rằng chồng cũ của tôi là một tên tội phạm nữa, người ta chỉ nói anh ta đã chết rồi!”

Dây thần kinh trên đầu Bắc Minh Dục giật lên đùng đùng, hai mắt anh như sắp nổ tung ra.

Anh nghiến chặt răng, dường như lời nói của anh sẽ to hơn nếu không bị hai hàm răng chặn hơi lại: “Cô dám thử nói một câu nữa rằng gả cho Đổng Hàn Thanh tôi xem nào...”

“Tôi muốn gả đấy!” Lương Nặc nhìn anh chằm chằm, nhìn anh nói thách thức: “”Thế nào được gọi là vợ chồng? Đó là cùng nhau đi đến hết đời hết kiếp chứ không phải là lừa dối nhau, Đổng Hàn Thanh bằng lòng quan tâm tới cảm nhận của tôi, cũng không chê tôi đã từng có một đời chồng, tôi chắc chắn sẽ gả mình cho anh ấy!

Bắc Minh Dục như phát điên lên, anh dường như không còn kìm chế nổi tính khí của mình nữa.

“Kết hôn? Chó má, hãy đợi đấy! xem được yên ổn không! Lão tử nhất định sẽ thoát ra được trước khi hôn lễ của chúng mày diễn ra.”

Sau khi tranh cãi kịch liệt, cảnh sát nhắc đã hết giờ thăm, Lương Nặc quay người bước đi, trên miệng còn nở nụ cười đắc ý, xem ra, cô không cần lo lắng về việc anh sẽ bị người trong này đánh nữa rồi.....