1001 Đêm Tân Hôn

Chương 317: Lương Bác Văn chết

“Cái gì? Hôm qua anh còn nói em là quả vui vẻ cơ mà?”Laurel biện luận cho mình và cũng không ngại ngùng véo má Đổng Hàn Thanh: “Anh mà còn nói như thế nữa cẩn thận em chẳng thèm quan tâm tới anh đâu! Hức!”

“Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng có đụng tay đụng chân, anh là anh họ em đâý!”

Đổng Hàn Thanh sầm mặt kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô gái xuống, Laurel lập tức làm mặt xấu: “Hức, nói chung là anh không được nói em thế nữa, bằng không em mách mẹ anh, anh bắt nạt em, lêu lêu lêu....”

Hai người cãi nhau nhưng lại có vẻ rất vui, Lương Nặc nhìn họ chỉ cười rồi quay người bước đi.

Đổng Hàn Thanh kịp thời nắm tay cô lại: “Đợi đã, em vẫn chưa nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lương Nặc lắc đầu: “Tôi không muốn nói, anh lên mạng xem tin tức chắc là sẽ biết hết thôi.”

............

Lương Nặc đem tất cả những đồ chơi, quần áo mua được đốt cho con gái, cô gọi con gái là Quai Bảo, vì lúc mang thai, con gái cô rất ngoan, phản ứng không phải rất dữ dội.

Đó là một đứa bé vô cùng ngoan.

“Quai Bảo, con yên tâm, Mẹ sẽ mãi mãi không bao giờ quên con đã bị ép rời khỏi mẹ như thế nào.....”

“Lương tiểu thư, cô nhanh đến nhìn xem! Bắc Minh tiên sinh lên ti vi rồi này....” Cô vừa đốt xong hết mọi thứ thì một người giúp việc nữ liền chạy lại gần, chỉ tay vào chiếc ti vi ở phòng khách nói: “Nhanh đi xem xem, Bắc Minh tiên sinh lên ti vi thật rồi!”

“Tôi hận là không thể giết chết được anh ta, có gì mà phải xem.”

Lương Nặc nghiến chặt răng, tức giận nói.

Người hầu đơ người sau đó lắc đầu lia lịa: “Tôi không phải có ý đó, tôi muốn nói là cảnh sát đang đưa tin Bắc Minh tiên sinh mưu sát bố cô, bây giờ bị bắt đi rồi.”

“Cái gì?”

Lương Nặc tròn xoe mắt ngạc nhiên, vội vàng chạy ra phòng khách, trên màn hình ti vi là cảnh anh đang bị cảnh sát đưa đi.

Cô đang định ghé lại gần hơn nhìn cho rõ thì mẩu tin này đã kết thúc rồi.

“Cô nhìn rõ không? Đúng là giết ba tôi rồi?”

“Tôi...tôi...” người giúp việc do dự một giây, sau đó nói: “Tôi không biết chữ, nhưng tôi chắc chắn là nghe thấy biên tập viên nói rằng Lương Bác Văn bị dao đâm chết, hình như là bị kẻ thù đâm, sau đó nói chính là Bắc Minh tiên sinh....”

“Không được, tôi phải gọi điện thoại cho mẹ tôi!”

Lương Nặc chạy đi gọi điện cho Lương phu nhân tron trạng thái hoảng loạn, vừa có người bắt máy, cô đã nghe thấy tiếng khóc như trời đất sắp sụp của Lương phu nhân.

“Con còn biết gọi điện thoại về à? Rốt cuộc trong mắt con còn có cái nhà này không hả? Biến mất những nửa năm trời thế à?”

“Ba con xảy ra chuyện rồi, lẽ nào như vậy mà con không chịu về à?”

“Bác Văn là người tốt như thế, rốt cuộc là kẻ nào đã giết ông ấy? Ông ấy mới trở về được có nửa năm....”

Chân tay Lương Nặc cứng đờ đứng yên một chỗ, một lúc không động đậy gì.

“Mẹ, con còn có thể về nhà không?”

“Ý con là gì hả? Đủ lông đủ cánh rồi là không muốn về nữa đúng không?” Lương phu nhân tức giận nói: “Cút cút cút! Chẳng phải là chê tôi già rồi đúng không, hận vì Bác Văn cướp mất công ty của Bắc Minh Dục đúng không? Mày không nhận cha nhận mẹ thì thôi, cả đời này đừng có quay về nữa....”

Lương phu nhân nói xong liền cúp máy luôn.

Lương Nặc cắn chặt môi, cô lặng lẽ đi thu dọn đồ đạc để chuẩn bị trở về Lương gia.

Nửa năm nay cô không hề liên lạc với Lương phu nhân, một mặt vì gặp khó khăn không có cách nào liên lạc, một mặt vì trong lòng cô không hẳn tin tưởng bà ta, cô sợ bà ta sẽ đem hành tung của bản thân nói cho Lương Bác Văn.

Bây giờ Lương Bác Văn chết rồi....

Mười năm công dưỡng dục, cô cũng nên quay về xem thế nào.

...........

Khi Lương Nặc về tới Lương gia, cô phát hiện cách bài trí trong phòng khách đã thay đổi rất nhiều, Lương phu nhân đang ngồi khóc nức nở trên ghế sô pha trong phòng khách.

Hứa Thư Á ngồi đối diện với bà ta, thỉnh thoảng lại an ủi vài câu.

Nhưng ánh mắt đắc ý trên khuôn mặt thì không thì có thể che giấu được.

“Chị dâu, chị bớt đau buồn đi, lần này anh cả thực sự đã chết rồi, không kì bí như lần trước nữa, đột nhiên là sống sờ sờ trở về.”

“Thím Hai!”

“Ồ! Đây là ai đây? Để tôi xem nào....đây chẳng phải Lương Nặc sao, là nhị tiểu thư của Lương gia chúng ta mà? Sao? ở bên ngoài bay nhảy nửa năm, giờ chịu quay về rồi à? Có điều cũng đúng, Lương Vân không biết chết dấp nơi nào rồi, mất tích lâu như thế, nhị tiểu thư mà không chịu về thì anh cả chẳng phải không còn ai nối dõi à?”

Lương Nặc không nói gì, cũng không có tâm trí mà đấu khẩu với cô ta.

Hứa Thư Á vẻ không vui nhìn cô từ đầu tới chân, thấy sắc mặt cô trắng bệch, cô ta lại giả vờ ngạc nhiên đưa tay bịt mồm lại: “Cũng không tự nhìn lại bản thân mình xem, đợi tới hôm chôn cất anh cả, nếu bị người ngoài nhìn thấy thì đúng là mất mặt.”

Lương Nặc đỡ lấy Lương phu nhân, không nhịn được, cô nói như chửi vào mặt Hứa Thư á: “Ba mất đi, tôi đau lòng nên cơ thể mới suy sụp yếu ớt thế này, như vậy thì có gì mà mất mặt chứ? Lẽ nào chú Hai vẫn còn đang thời kỳ khôi phục sức khỏe thím Hai lại hai má hây hây tràn đầy sắc xuân thì mới được coi là mát mặt à?”

“Cô...” nụ cười trên môi Hứa Thư Á như bị khựng lại: “Từ khi nào mà cô lại mồm miệng lại sắc như dao cạo thế?”

Lương Nặc cười lạnh lùng: “Nếu tôi mà vẫn giống như con ngốc thì mẹ tôi chắc là bị thím chọc cho tức chết mất à?”

“Quả thực không biết cô đang nói gì?”

Hứa Thư Á tức giận, đột nhiên đứng lên, cầm túi liền đi thẳng: “Chị dâu, chị có đứa con gái thương chị thế này thì cũng chẳng cần tới em an ủi đâu....”

Sau khi Hứa Thư Á rời đi, Lương Nặc ngồi bên cạnh Lương phu nhân, nhẹ nhàng ôm lấy bà ta: “Mẹ, không sao đâu, còn có con, còn có chị con nữa, còn có cả Lương gia.”

Vốn dĩ cô không muốn kể ra thân thế của bản thân.

Bây giờ Lương Bác Văn chết rồi, bí mật này cũng coi như mãi mãi được chôn vùi.

“Bác Văn mới trở về được có nửa năm, mới nửa năm trời! Rốt cuộc là ai nhẫn tâm vậy chứ? Nặc Nặc, con nói xem mẹ đã tạo ra nghiệp gì, tại sao lại thành ra thế này?”

Lương Nặc không nói gì.

Buổi tối cô ở luôn trong Lương gia, ăn tối xong, cô lên lầu mở máy tính, gõ vào phần tìm kiếm dòng chữ “Bắc Minh Dục giết Lương Bác Văn.”

Trên mạng lập tức hiện ra vô số tin tức liên quan.

“Theo phía cảnh sát xác nhận, thời gian gần đây tập đoàn Bắc Minh đấu đá nội bộ nghiêm trọng, tổng giám đốc hiện tại là Lương Bác Văn và cựu tổng giám đốc Bắc Minh Dục, hai người vì tranh giành chức vụ mà trở thành kẻ thù không đội trời chung. Một tin hay nữa là, Lương Bác Văn lại chính là nhạc phụ của Bắc Minh Dục! Theo điều tra tìm hiểu sâu xa thì đã phát hiện ra bí mật động trời – nhạc phụ cướp đi quyền hành của con rể, con rể liền tức giận lập tức cùng con gái li hôn....theo tin tức bí mật được cung cấp, Bắc Minh Dục đã cài nội gián trong tập đoàn, sau đó tìm thời cơ mưu sát Bắc Minh tiên sinh, trước mắt vụ án này đang được tiến hành thụ lí, để biết thêm nhiều thông tin hơn, mời độc giả hãy theo dõi số ra ngày XXX.....”

“Chiều tối 7 giờ ngày hôm nay, trợ lý của Lương Bác Văn đột nhiên đưa ra một văn bản chuyển nhượng cổ phần, hơn nữa còn ám thị, Lương Bác Văn tiên sinh tự biết mình khó vượt qua kiếp nạn, vì vậy trước đó đã đem cổ phần chuyển nhượng cho một người bạn là Diệp Thành Minh tiên sinh....”

“Giám đốc cấp cao của câu lạc bộ cao cấp Giang Nam là Diệp Thành Minh đã tổ chức họp báo, tuyên bố ông ta vì bất mãn với Bắc Minh Dục trong cách giải quyết công việc trong tập đoàn Bắc Minh nên đã bị Bắc Minh Dục sa thải, và Lương Bác Văn là bạn tốt lâu năm của ông ta, bây giờ Lương Bác Văn gặp chuyện, ông ta nhất định vì bạn mình để đòi lại công lý.”

“Tập đoàn dao động, lãnh đạo cấp cao được thay đổi....buổi chiều, đại diện tập đoàn Bắc Minh phát ngôn, biểu thị việc cá nhân Bắc Minh Dục phạm tội không hề có liên quan gì tới tập đoàn, tương lai sẽ không có ảnh hưởng gì tới sự vận hành của tập đoàn, cảm ơn sự quan tâm của mọi người.... ”

Tin tức gần như bao phủ trọn màn hình.

Cô tiện tay mở một đoạn video, trong đoạn video hiện lên hình ảnh của Bắc Minh Dục, dường như đã mấy ngày mấy đêm anh không được nghỉ ngơi, hai mắt thâm sì, khuôn mặt ủ rũ với râu ria lồm xồm.

Dường như...anh đoán trước được bản thân sẽ có kết cục thế này.

Lương Nặc thấy vậy thì hết sức ngạc nhiên.

Dường như, kể từ khi cô bị trúng độc, anh đã có điều gì đó khác thường.

Rõ ràng là rất hận anh, nhìn thấy bộ dạng này của anh đáng lẽ cô nên cảm thấy vui mừng mới phải, nhưng khi nhìn thấy cảnh đơn độc này của anh thì trong lòng cô không kìm nén được cảm xúc mà ngược lại còn thấy lo lắng cho anh.