1001 Đêm Tân Hôn

Chương 236: Muốn cùng em sinh một chú lợn con

Lương Nặc tắm xong cũng là lúc anh thu dọn gọn tờ ảnh.

Ánh mắt Bắc Minh Dục tối lại, anh vào bếp rót cho cô một cốc sữa, đồng thời thả vào đó một viên thuốc an thần giúp ngủ ngon hơn, anh đưa cô: “Trước khi ngủ em uống chút sữa sẽ dễ dàng đi vào giấc ngủ hơn.”

“Cảm ơn anh thiếu gia.”

Lương Nặc cố nở nụ cười trên môi, nhận chiếc cốc liền uống vài ngụm nhỏ, sau đó vào phòng nằm xuống ngủ, cứ tưởng rằng sẽ không ngủ được nhưng trên thực tế thì cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ và ngủ rất sâu.

Sau khi chắc chắn rằng Lương Nặc đã ngủ, Bắc Minh Dục cho người đem bức ảnh cưới lớn đi, anh lo lắng sợ cô mỗi khi nhìn thấy nó sẽ buồn.

Sau khi người làm rời đi, anh ngồi trên ghế sô pha bắt đầu châm thuốc hút, hút xong anh lại để đầu thuốc bên cạnh mép bàn, một lúc lâu sau, cả căn phòng tràn ngập khói thuốc màu trắng, bên mép bàn là cả một dãy đầu thước lá....

Nửa đêm sau, chiếc điện thoại Lương Nặc vứt bên cạnh ghế sô pha bỗng đổ chuông.

Anh cầm lấy chiếc điện thoại nhìn, đó là tin nhắn tới từ một số máy lạ.

“Xin chào Lương tiểu thư, tôi là mẫu thân của Đổng Hàn Thanh, xin hỏi nếu có thời gian có thể gặp mặt cô một lần không? Nếu mạo muội làm phiền mong cô thứ lỗi.”

Bắc Minh Dục không cần suy nghĩ mà xóa ngay tin nhắn đi.

*

Ngày hôm sau, sau khi Lương Nặc ngủ dậy, cảm thấy đầu óc nặng trịch, mới đầu còn tưởng bản thân bị cảm cúm rồi, nhưng ngoài việc đầu óc thấy nặng nề thì cơ thể cũng không có phản ứng gì cho thấy bị ốm.

Mở cửa phòng ra, cô hít thở vài hơi, cô ngửi thấy trong phòng khách có mùi thuốc lá tuy không thật nồng.

“Em tỉnh rồi à?”

Bắc Minh Dục đột nhiên đi ra từ bếp, trên người vẫn còn đeo tạp dề, đó mà cái tạp dề mà Lương Nặc chọn mua, màu sắc hoa lá, anh mang trên người nhìn có vẻ buồn cười, giống như người lớn mặc đồ của trẻ con vậy.

“Anh đang...nấu cơm?”

Lương Nặc tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh.

“Chỉ là cắm nồi cơm điện nấu một ít cháo.” Bắc Minh Dục phát hiện ánh mắt Lương Nặc đang nhìn vào chiếc tạp dề mặc trên người anh, anh lúng túng nói sau đó lập tức bỏ chiếc tạp dề ra để sang một bên.

“Thực ra anh mang nó nhìn cũng khá hợp.”

“Vừa sáng ra đã đánh thức em à?”

Lương Nặc lấy tay xoa hai bên cổ, rồi vội vàng đi vào bếp: “Em xem cháo được chưa nào?” một lúc sau tiếng cô lại vang lên: “Đúng rồi, ngoài cháo ra thì còn có thêm gì cho bữa sáng không? Anh còn muốn ăn thêm gì không?”

“Anh không đói, em ăn đi là được rồi.”

“Hả?” Lương Nặc nhìn anh không hiểu, Bắc Minh Dục vỗ nhẹ tay vào gáy cô: “Công ty vẫn còn có việc đợi anh xử lý, muộn rồi, anh không ăn ở nhà nữa, lát nữa em ăn xong thì cứ nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

“Em có phải là lợn đâu, ăn xong chẳng làm gì lại nghỉ.” Lương Nặc bĩu môi nói.

Ánh mắt anh đột nhiên nhìn cô chằm chằm không chớp mắt: “Nhưng anh còn đang đợi em sinh cho anh một chú lợn con, làm thế nào?”

Tai Lương Nặc bỗng đỏ lên, lo lắng quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn thẳng vào anh, cô thấp giọng nói: “Ai...ai thèm cùng anh sinh ra lợn con chứ?”

“Không muốn?” Bắc Minh Dục cười cười trêu chọc: “Thế buổi tối ai kêu lên là đừng....dừng lại?”

Anh cố ý dừng lại rồi mới lại nói tiếp, Lương Nặc xấu hổ quá thành tức giận, cô giậm chân nhìn anh: “Bắc Minh Dục, anh...anh không biết xấu hổ....vừa mới sáng ra ai thèm thảo luận cùng anh cái này? Hơn nữa...em...cũng có nói là đừng dừng lại đâu....”

Bắc Minh Dục cười càng thêm đắc ý, anh hỏi cô: “Tâm trạng đã khá hơn chút chưa?”

“Em thấy khá hơn nhiều rồi, cảm ơn anh thiếu gia.”

Sau khi Bắc Minh Dục rời khỏi ngự cảnh viên, anh đi thẳng về căn biệt thự.

Ngoài Bắc Minh phu nhân, thực tình anh không nghĩ ra được ai đã làm vậy, nhưng khi tới cửa lớn căn biệt thự, chú Trương lại đứng đó nói với anh hết sức nghiêm túc: “Xin lỗi thiếu gia, hôm qua phu nhân đã đi tới Phật đường Thanh Thành mới được xây dựng, chắc trong một thời gian ngắn không về nhà.”

“Hôm qua?”Bắc Minh Dục khẽ nhếch mép cười: “Thời gian đúng là trùng hợp thật đấy, thế vú Hà đâu?”

“Vú Hà cũng đi theo cùng rồi ạ.”

Nụ cười của Bắc Minh Dục càng trở nên lạnh lùng, anh nhìn chằm chằm vào chú Trương: “Chú Trương, bệnh máu trắng của con gái chú tới nay thế nào rồi?”

Cơ thể chú Trương đột nhiên cứng đờ lại rồi run rẩy trả lời: “Cảm ơn thiếu gia đã quan tâm, nhờ phu nhân giúp đỡ mà đã tìm được tủy phù hợp rồi, vừa mới làm xong phẫu thuật, bây giờ đang trong thời gian quan sát.”

“Oh, vậy chúc con gái chú sống lâu.”

Anh lạnh lùng nói một câu, sau đó quay người bước đi luôn, Cô anh trong lúc này đi Phật đường, rõ ràng là muốn trốn tránh anh, không cho anh cơ hội đàm phán.

Ngồi trong xe, nét mặt anh rất khó coi, dường như vừa thoát khỏi cơn chết đuối.

Một lúc sau, anh gọi điện thoại cho thư ký Tôn.

“Điều tra xem rốt cuộc hiện tại phu nhân đang ở đâu.”

“Phu nhân?” thư ký Tôn đơ người ra: “Phu nhân không ở căn biệt thự ạ?”

“Chú Trương nói là đi tới một Phật đường Thanh Thành mới xây dựng, anh đi điều tra xem cụ thể là ở đâu.”

Thư ký Tôn im lặng một giây rồi nói tiếp: “Thiếu gia, xảy ra chuyện gì rồi à?”

“Tạm thời anh không cần biết, anh chỉ cần biết, sau khi tìm thấy phu nhân, không kể dùng cách gì cũng phải ngăn cản được bọn họ liên hệ với thế giới bên ngoài.”

Thư ký Tôn ngạc nhiên hết mức: “Thiếu gia, đó là phu nhân!”

“Tôi biết.” Bắc Minh Dục cáu kỉnh, anh nới lỏng chiếc cà vạt ra, ngữ khí không vui nói: “Thái độ khách khí một chút, tôi cũng không muốn cho cục diện thêm rối bời.”

Lương Nặc sau khi ăn bữa sáng xong phát hiện điện thoại có mấy cuộc gọi chưa nhận, thời gian tầm khoảng nửa giờ đồng hồ trước – lúc mà cô vừa mới ngủ dậy.

Cô vẫn còn đang đắn đo do dự có nên gọi lại cho số máy lạ đó không thì số máy đó đã lại gọi cho cô.

Tay run rẩy, cô đã ấn nút nghe rồi.

“Lương tiểu thư? Xin chào, tôi là mẫu thân của Đổng Hàn Thanh.”

Lương Nặc ngạc nhiên: “Bác...bác gái? Xin hỏi bác tìm cháu có việc gì không ạ?”

“Lúc trước gửi tin nhắn cho cô không thấy cô trả lời, xin hãy mong cô tha lỗi cho việc làm phiền này.” Bà ta nói giọng áy náy: “Về việc của Hàn Thanh, tôi muốn hẹn gặp mặt cô.”

“Bác đã gửi tin nhắn cho cháu?” Lương Nặc hoài nghi không hiểu.

“Đúng vậy, chắc tối qua tôi gửi lúc muộn quá, cô đã ngủ mất rồi.”

Lương Nặc mở phần tin nhắn điện thoại ra kiểm tra một lượt, cô mím môi rồi hiểu ra mọi chuyện.

“Không phải, là do cháu không chú ý những tin nhắn đó, đến nay Đổng tiên sinh không còn được tính là bạn cháu rồi, nếu không phải là việc quan trọng thì xin bác gái cứ nói trong điện thoại cũng được.”

“Không được!” mẹ Đổng Hàn Thanh đột nhiên kiên quyết hơn: “Tôi biết ngày nay Lương tiểu thư cũng không phải nhân vật bình thường, người khác cũng không mời được cô, nhưng xin cô hãy suy nghĩ một chút về người đứng sau tôi là ai, Lương gia muốn đứng yên ổn ở đất Hải Thành này, tôi thấy cô cũng không nên vuốt mặt không nể mũi, Lương tiểu thư thấy thế nào?”

Lương Nặc ngạc nhiên khi thấy mẹ Đổng Hàn Thanh lật mặt nhanh hơn trở bàn tay, một giây trước vẫn còn khách sáo, một giây sau đã ép cô vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

“Bà đang uy hiếp tôi sao Đổng thái thái?”

“Tôi đang xin gặp mặt cô một lần, liên quan tới con trai tôi, nếu Lương tiểu thư thực lòng không muốn tới gặp tôi vậy thì tôi chỉ có thể dùng thủ đoạn, hi vọng Lương tiểu thư hiểu cho.”

Sau khi trầm mặc vài giây ngắn ngủi, cô nghĩ tới thân phận chủ tịch thành phố, cuối cùng đã đồng ý gặp mặt mẹ Đổng Hàn Thanh, hai người thống nhất thời gian và địa điểm gặp mặt.

Mẹ Đổng Hàn Thanh dường như vô cùng vội vàng, bà ta hẹn gặp mặt vào ngay buổi chiều hôm đó, lại càng không cho Lương Nặc có cơ hội từ chối.