1001 Đêm Tân Hôn

Chương 162: Quy tắc ngầm trong phòng làm việc

“Cô ấy không xin nghỉ với thầy ạ?”

“Xin nghỉ rồi mà tôi còn phải hỏi cô à?”

Rio cười hắt ra một tiếng lạnh lùng, quay người bước đi làm việc.

Lương Nặc há hốc mồm ngơ ngác, lờ mờ cảm thấy khó khăn lắm mới có được không khí hòa bình, thế này chắc lại có sóng gió rồi đây.

*

Ngày hôm sau, Delia đến phòng làm việc với đôi mắt nhìn như gấu trúc.

“Hôm qua cảm ơn nhé!” Delia nhìn thấy Lương Nặc đang vẽ vẽ đột nhiên nói: “Có điều hôm nay tôi tới làm việc rồi, cậu đi quét dọn đi! Tớ tự làm....”

Nói xong cô ta liền cầm cánh tay Lương Nặc đang ngồi trên bàn làm việc kéo dậy.

Lương Nặc ngẩng đầu nhìn cô ta: “Thầy Rio nói, từ nay về sau những việc này đều giao cho tôi!”

“Cái gì?” Delia trợn tròn mắt: “Thế tôi làm gì?”

“Thầy Rio không nói.”

“Đồ rẻ tiền! Có phải cô giở thủ đoạn gì không? Rio đã đồng ý với tôi dành quyền ưu tiên cho tôi, sao đột nhiên lại đem phần việc của tôi giao cho cô? Nói, có phải cô xúi bẩy ông ta không?”

Lương Nặc vốn dĩ cảm thấy có chút áy náy chẳng yên vì đã cướp đi công việc của cô ta, nhưng khi nghe thấy cô ta nói như vậy, cái cảm giác áy náy đó liền không còn nữa.

“Là tự cô trong giờ làm việc không biết đã chạy đi đâu, hơn nữa cũng không nói với thầy Rio là xin nghỉ, ông ấy mới giao công việc lại cho tôi, Delia, cô nói có chút lý lẽ có được không?”

“Tôi không biết không biết! Cô đúng là đồ người phương đông rẻ tiền.....”

Cô ta kích động khuo chân múa tay định đánh Lương Nặc, Lương Nặc tỉnh táo đề phòng, giơ tay lên nắm lấy tay cô ta ngăn lại, sau đó dùng lực hất sang một bên: “Cô còn nói thêm một lần nữa từ rẻ tiền thì tôi sẽ cho cô xem thế nào mới là đồ rẻ tiền thực sự! Cô có điều gì không hài lòng, không phục thì đi mà hỏi Rio, ở đây lớn tiếng tức giận với tôi thì có tác dụng gì hả?”

“Cô....” Delia phẫn nộ nhìn trừng trừng Lương Nặc: “Cô đợi đấy! Tôi không những phải nói với Rio, tôi cũng sẽ nói với Lý thiếu gia, anh ấy nhất định sẽ giúp tôi báo thù.”

“Các người đang ầm ĩ cái gì thế hả?”

Rio đang cầm một sấp tài liệu, đẩy cửa đi vào, lườm Delia với khuôn mặt đáng thương cùng với hai hàng nước mắt trên má: “Thầy Rio, công việc của em....sao thầy lại giao cho người phụ nữ đông phương này?”

“Tôi còn chưa nói cô đấy! chiều ngày hôm qua cô đã chạy đi đâu hả?”

“Em...em...cơ thể thấy không khỏe.” Delia nói lí nhí đủ để ông ta nghe thấy.

“Không khỏe thì không biết đường xin nghỉ à? Sau này, công việc của cô giao cho LƯơng Nặc, việc của cô ta giao cho cô, từ hôm nay trở đi, phòng làm việc có chỗ nào chưa sạch thì cô chưa được phép về!”

“Thế nhưng em....” Lý thiếu gia vẫn còn đang đợi cô ta!

“Không có thế nhưng gì hết!”

Rio lạnh lùng nói xong liền đem sấp tài liệu đưa cho Lương Nặc gõ gõ vào mặt bàn: “Tôi nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh, cô đem những bản thảo này hoàn thành màu sắc cho tôi sau đó để trên bàn làm việc cho tôi, buổi chiều tôi sẽ tới kiểm tra.”

Một sấp bản thảo dày, ít nhất cũng phải tới mười bản, Lương Nặc cắn môi tự nghĩ: nhiều thế này mà hoàn thành trong hôm nay á?

Sau khi Rio đi, sắc mặt Delia biến đổi vô cùng khó coi, vừa oan ức vừa đầy thù hận.

Để kịp làm xong công việc được giao trong ngày trước khi tan làm, Lương Nặc hăng say làm việc, đến cơm trưa cũng không ăn, cả buổi trưa đều ngồi ở bàn nỗ lực làm việc, đói thì chỉ ăn một cái bánh bao.

Sau buổi chiều, cô đi xuống tầng mua một túi mì ăn nhanh, chuẩn bị úp với nước nóng để ăn.

Khi cô đi qua góc hành lang của một phòng gần với phòng nghỉ của Rio, một hơi thở khô khan hổn hển truyền ra từ phía trong, sau biểu chiều, cả hành lang trống trơn không có ai qua lại, thứ âm thanh đó nghe lại càng rõ rệt hơn.

Cửa phòng cũng không đóng hẳn, Lương Nặc tò mò mới tiến lên phía trước hai bước, nhìn qua khe cửa khép hờ.

“Rio! Rio! Thầy đúng là giỏi thật đấy....”

“TIểu yêu, giơ chân cao lên một chút!” hơi thở của người đàn ông vô cùng nhanh gấp: “Buổi chiều còn phải làm việc, không có thời gian để xoa bóp cho em!”

“Hức!”

Hai người lặp đi lặp lại cùng một động tác, sự tiếp xúc da thịt làm cho Lương Nặc nhìn mà mặt mày đỏ tía lên, đáng xấu hổ nhất là việc, cơ thể Delia không một mảnh vải che thân còn Rio thì vẫn mặc chiếc áo sơ mi, chỉ nhìn thấy chiếc quần của ông ta được vứt bừa ra sàn nhà.

“Thầy Rio, thầy muốn em phục vụ thầy em cũng đã làm rồi....khi nào thầy mới đồng ý khôi phục công việc của người ta? Đuổi cái đồ rẻ tiền kia đi hả.....?”

Rio hôn lên cổ Delia thấp giọng xuống nói: “Cô ta được việc, cứ để cô ta làm mấy ngày công việc đang nhiều hãy, mấy ngày nữa thì đá cô ta đi.... những lời này từ nay về sau em nhắc đến ít thôi, nếu bị người trong công ty nghe thấy thì phiền phức lắm.”

“Hức! Thầy lợi hại như vậy thì ai dám gây phiền phức chứ?”

Lương Nặc không tiếp tục nghe thêm nữa mà vội vàng ôm hộp mì trở về phòng làm việc, sự căng thẳng về công việc lúc ban đầu giờ chẳng còn nữa, cô cắm đầu cắm cổ đi, ánh mắt chỉ nhìn vào hình ảnh trên miệng hộp mì.

Cứ nghĩ tới những việc mà Rio và Delia cùng nhau làm trong phòng nghỉ là cô lại thấy buồn nôn!

Sau đó một lúc, Delia như không hề xảy ra chuyện gì mà đi quét dọn và pha cà phê như bình thương, dường như tâm trạng khá hơn nhiều rồi, thậm chí còn đứng trước mặt Lương Nặc kheo Lý Tranh Diễn đối với cô ta tốt như thế nào, mua cho cô ta túi xách của hãng nổi tiếng, đi tới nhà hàng cao cấp nào ăn, ăn những đồ đặc sản gì....

Lương Nặc cố gắng lắm mới không phát ọe ra, đến nhìn cô ta cũng chẳng thèm.

Vừa về tới nhà là cô gọi điện video với hai người bạn thân, bọn họ lại tập trung nói về chuyện lúc chiều: “Tớ cứ tưởng những loại công ty nổi tiếng như thế thì sẽ không có những chuyện đen tối như vậy!”

“Trời!” Kỷ Sênh vừa đắp mặt nạ vừa nói căm tức: “Sự việc như thế nhiều lắm,sự việc như thế trong ngành nghề chúng ta cũng chả kém với ngành nghệ thuật đâu! Mà nói đi nói lại cũng đúng, trên thế giới này chỗ nào chả có quy tắc ngầm! Có điều cũng vẫn may, cái con Delia đấy vừa nhìn đã biết là đồ ngốc, kể cả là dâng tới tận mõm cái tên Rio biến thái đấy thì thượng vị cũng vẫn cách cô ta ngàn vạn km!”

Lương Nặc nằm sấp ngửa đầu lên nhìn vào màn hình máy tính, thở dài một tiếng: “Thế nhưng cô ta còn chưa là cái gì mà đã hận tớ muốn chết đi rồi ấy....”

“Thế nên, chúng ta không thể để cô ta đạt được mục đích!” Liễu Tiêu Hàn dõng dạc nói.

“Vậy tớ phải làm gì mới có thể không để cô ta đạt được mục đích, không cưỡi lên đầu tớ?” nhõ ra....nhỡ ra Rio tâm trạng tốt lại đuổi thẳng tớ thì sao?

“Cậu cũng đã nói rồi đấy thôi, cái tên Rio đấy hình như cảm thấy cậu được việc, muốn lợi dụng tài năng của cậu, đây chính là vũ khí của chúng ta, còn cái con kia, cậu tạm thời giả vờ như không biết gì, cứ để cô ta sung sướng nhảy múa!”

“Hay là tớ đến công ty tố cáo về cái quy tắc ngầm đó?”

“Cậu muốn nhổ rễ cái tên Rio với vị trí quan trọng ở công ty đó lên á? Cậu chưa làm được thì hắn ta đã quay lại cắn cho cậu một vố rồi, hắn sẽ đổ cho cậu quyến rũ hắn không thành mà tức giận, cậu nói xem, tỉ lệ thắng thuộc về ai sẽ cao hơn?”

Lương Nặc bất lực lấy tay tự vỗ vào đầu mình: “Nghe các cậu nói thì chắc là tớ vẫn phải ở lại trong công ty, chỉ có thể giả vờ không biết gì rồi!”

“Bắt buộc phải là như thế! Có điều chỉ cần nửa tháng là cậu có thể có được giấy chứng nhận thực tập rồi!”

Kỷ Sênh suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng Nặc Nặc, cậu phải cẩn thận chút đấy, ngộ nhỡ cái đôi đấy chúng xảy ra chuyện gì rất có khả năng sẽ đổ hết lên đầu cậu, đừng quá chủ quan, đặc biệt là việc thiết kế!”

Lương Nặc đập đạp tay xuống giường, thở dài: “Delia đúng là ghê tởm, một mặt thì khen Lý thiếu gia đối tốt với cô ta thế nào, quay mặt đi đã chơi quy tắc ngầm với Rio! Đúng là cái loại không biết xấu hổ!”

“Lý Tranh Diễn?” Liễu Tiêu Hàn đơ người ra, hỏi lại: “Lý Tranh Diễn nào?”

“Thì là Lý thiếu gia Lý Tranh DIễn, anh ấy cũng đang ở Pháp, thời gian trước Delia cứ bám lấy anh ta như đỉa, bây giờ cứ cả ngày đứng trước mặt tớ để khoe Lý Tranh Diễn chăm sóc, đối tốt với cô ta như thế nào!”