Trong thời Chiến quốc có một nhà du thuyết giỏi là Tô tần.
Có lần ông sang nước Sở, phải chầu chực ba ngày mới được vào yết kiến vua Sở.
Trình bày xong ý kiến của mình. Tô tần xin cáo biệt.
Vua Sở nói:
- Tiên sinh đã không quản xa xôi đến thăm quả nhân, sao không chịu ở lại ?
Tô Tần chậm rãi thưa:
- Tôi thấy ở quí quốc thức ăn đắt hơn ngọc, củi đắt hơn quế, các quan thì khó thấy như ma, còn nhà vua thì khó được yết kiến như trời. Vậy bệ hạ muốn bắt tôi ở lại để ăn ngọc, thổi quế nhờ ma để thấy trời hay sao ?
Sở Vương ngượng ngùng xin lỗi.
Những người quyền quý ngày nay có rút ra được bài học nào không ?