Nhân dân xứ Xiraquidơ chỉ mong thoát được cái ánh của tên bạo chúa Đơnít.
Song có một bà già sáng nào cũng đến nhà thờ cầu xin cho Đơnít được trường thọ.
Biết tin ấy, tên bạo chúa mời bà già vào cung điện và hỏi:
- Vì cớ gì bà lại cầu phúc cho trẫm?
Bà già đã thẳng thắn trả lời:
- Khi tôi còn nhỏ, nhân dân đã khổ vì một tên bạo chúa. Tôi đã cầu xin cho nó phải chết. Nhưng sau khi nó bị một người hành thích, kẻ lên thay nó lại tàn bạo gấp nhiều lần. Tôi lại nghĩ rằng nếu tên này chết nốt thì nhân dân sẽ thoát cảnh lầm than. Ngờ đâu sau khi nó qua đời, nhà vua cướp ngôi và nhà vua hiện đương làm cho nhân dân cực khổ hơn trước. Vì thế, tôi nghĩ rằng thà để nhà vua trị vì còn hơn là chuốc lấy một kẻ tàn ác hơn nhà vua. Cho nên tôi cầu cho nhà vua sống lâu.
Nghe thế, tên Đơnít đành phải cho bà già ra về. Song tên bạo chúa càng ngày, càng lo sợ bị hành thích. Mỗi khi cần nói trước quần chúng, Đơnít phải đứng trên một cái tháp cao để không cung nỏ nào bắn tới được.
Đơnít đa nghi đến mức, chỉ cho con gái cạo mặt cho hắn mà thôi. Nhưng khi con hắn đã lớn, hắn không cho dùng dao cạo mà chỉ cho hơ lửa để rụng râu, tóc.
Đơnít có hai vợ, nhưng mỗi khi đến phòng người nào thì Đơnít tự khám xét khắp nơi. Ngay cái giường nằm cũng được bao quanh bằng một cái hào sâu và rộng; muốn bước lên giường phải đi qua một cái cầu gỗ có thể kéo lên. Trước khi qua cầu, tự hắn phải đóng chặt cửa, chứ không tin một tên lính gác nào.
Như vậy Đơnít trở thành một người cô độc, sống trơ trọi, không thân được với ai, khác gì tự giam mình trong một nhà ngục.