Khi chuyến du lịch Hồng Kông kết thúc, Kỷ Ức đặc biệt xin một tờ tiền Hồng Kông có giá trị nhỏ từ Quý Thành Dương để làm kỷ niệm.
Cô dùng bút đen viết lại khoảng thời gian của chuyến du lịch lên tờ tiền: 02/10/2002 – 06/10/2002.
Tuy rằng Quý Thành Dương và cô vẫn duy trì khoảng cách như đã định ban đầu, nhưng cô vẫn âm thầm nhận định rằng, đây chính là chuyến du lịch xa đầu tiên của họ sau khi mối quan hệ đã thay đổi.
Sau khi trở về, Noãn Noãn dường như chẳng còn bất kỳ tâm sự gì nữa, dù Kỷ Ức có gặng hỏi thế nào cũng chỉ đáp qua loa. Cô cứ có cảm giác không tốt lắm, nhưng Noãn Noãn quyết không chịu nói nên đành thôi.
Trong ký ức của Kỷ Ức, cô từng cho rằng năm 2002 là một năm có rất nhiều thiên tai trở ngại, nhưng sau kỳ nghỉ Tết năm 2003, cô lại cảm thấy rằng, so với những tai họa từ trên trời rơi xuống thì những tai họa do con người gây nên chẳng còn ý nghĩ gì nữa. Cuối năm 2002, Quý Thành Dương đi Nga, do sự kiện con tin Moskva hồi tháng Mười nên vấn đề của nền cộng hòa Chechnya tại Moskva một lần nữa lại leo thang.
Khi anh quay trở về đã là sau Tết, sau Tết âm lịch, ở Trung Quốc bỗng nhiên nảy sinh một trận dịch rất lớn.
Cái tên “SARS” chỉ trong giây lát đã được lan truyền khắp nơi.
Lúc đầu anh không cảm thấy gì, nhưng khi máy bay vừa hạ cánh, khung cảnh đến người đi đường còn phải đeo khẩu trang khiến anh nhận ra trận dịch này rất nghiêm trọng. Anh về đài truyền hình, thấy tất cả mọi người đều đang phân chia nhiệm vụ, có người hỏi “Ai đến Đại học Hàng không Bắc Kinh xem tình hình không?”, Quý Thành Dương vừa bỏ mũ xuống liền đội lại luôn: “Để tôi!”
Lưu Vãn Hạ đúng lúc đó đi vào, vừa nghe thấy vậy liền cuống cuồng giữ anh lại: “Đã có người đi rồi, chủ nhiệm đang tìm cậu đấy, cậu qua chỗ chủ nhiệm trước đi đã.” Quý Thành Dương vẫn chưa biết rõ tình hình, nghe thấy cô bạn học cũ nói vậy liền xaoy người đi về phía phòng chủ nhiệm. Sau khi vào phòng và ngồi xuống nói chuyện, anh mới nắm rõ được tình hình nghiêm trọng đến mức nào.
Đại học Hàng không Bắc Kinh là khu vực bệnh dịch trọng điểm. rất nhiều bệnh viện cũng là khu bệnh trọng điểm, nhiều trường học bị đóng cửa tạm thời, tất cả các đại viện khu quân đội đều đóng cửa, đến những xe chuyên chở rau sạch cũng bị cấm ra vào, rất nhiều doanh nghiệp đóng cửa cho nhân viên nghỉ phép…
Tất cả các con đường vào Bắc Kinh đều bị phong tỏa.
Tất cả các nước đều có lệnh cấm, tất cả các chuyến du lịch hoặc công tác đến Trung Quốc đều bị hủy bỏ…
Bệnh dịch lần này khiến một người lạnh nhạt bình tĩnh như Quý Thành Dương cũng không khỏi kinh hoàng.
Truyền nhiễm qua đường không khí và nước bọt.
Chỉ riêng con đường truyền nhiễm đã đủ khiến người nghe phải biến sắc.
“Chúng ta có phóng viên đến phỏng vấn tại bệnh viện Hiệp Hòa nhưng bây giờ bị cách ly rồi, tư liệu của cô ấy được gửi đến qua email. Cậu xem xem có thể phỏng vấn qua điện thoại để bổ sung cho đầy đủ không.” Chủ nhiệm nói với anh.
Quý Thành Dương nhận nhiệm vụ xong liền ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm, anh suy nghĩ một lát rồi gọi cho cậu em họ của Vương Hạo Nhiên. Lần trước khi Kỷ Ức xảy ra chuyện, Quý Thành Dương cũng không qua mối quan hệ này để nhận được sự giúp đỡ từ Cố Bình Sinh và lấy được bệnh án của cậu bé kia. Đây là sư đệ có binh pháp xuất sắc nhất trong trí nhớ của Quý Thành Dương, mẹ cậu ấy là bác sĩ tại Hiệp Hòa.
Nào ngờ, khi liên hệ được với Cố Bình Sinh, thì anh ta lại đang ở Hiệp Hòa.
“Tình hình ư?” Giọng Cố Bình Sinh hơi khàn, dịu giọng nói, “Tình hình rất nghiêm trọng, còn nghiêm trọng hơn bất kỳ một báo cáo nào. Cũng chẳng có gì để nói cả, bây giờ những bác sĩ hoặc y tá mà anh có thể phỏng vấn rất có khả năng sẽ nhanh chóng trở thành liệt sĩ.”
Quý Thành Dương siết chặt điện thoại trong tay, anh chợt nhớ đến khi mình được phỏng vấn năm đó cũng đã từng nói một câu tương tự. Cái nghề kí giả mặt trận này, chỉ cần có quả bom rơi nhầm chỗ là tên mình sẽ được đưa vào lịch sử ngay.
Nào ngờ, người thanh niên trẻ ở đầu dây bên kia lại mỉm cười trước: “Anh hỏi đi, tôi sẽ trả lời.”
Hai người họ rất ít khi gặp mặt, nhưng đều ngưỡng mộ nhau.
Đó là một cuộc điện thoại rất ngắn, bác sĩ Cố vội vã cúp máy, anh ta đang “đánh trận”, chỉ có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi của mình để nhận một cuộc điện thoại như thế này, mô tả tình hình tiền tuyến.
Đây là một căn bệnh dịch rất đáng sợ, có thể cướp đi sinh mạng con người, số người chết đang gia tăng nhanh chóng.
“Số lượng tử vong chính xác ư?” Cố Bình Sinh vừa mệt mỏi vừa thở dài đầy nuối tiếc, không trả lời vị sư huynh của mình.
Quý Thành Dương ném điện thoại vào trong túi áo, nhìn tấm kính trước mặt, ở đó phản chiếu hình ảnh của anh.
Anh đang chờ cô phóng viên bị cách ly gửi tài liệu đến nên đang rất rảnh rỗi, đi một vòng rồi vào một phòng trang điểm vẫn còn người. Có lẽ tất cả mọi người đều đang đi tìm đồng nghiệp để chuyện trò nên trong phòng có khoảng bảy. tám người. Quý Thành Dương vừa đi vào liền có người đẩy sang cho anh một phần cơm trưa dư ra: “Hoa khôi đài, tiểu nhân giữ xuất cho ngài đấy!”
Tất cả mọi người bật cười, trêu chọc hoa khôi cũng là một trong những thú vui trong lúc vất vả.
Bắc Kinh là vùng bệnh dịch trọng điểm, hằng ngày đều có tin tức báo cáo số người bị truyền nhiễm ở từng khu, ai ai cũng cảm thấy bất an. Nhưng những người làm nghề phóng viên thì vẫn lo lắng nhất cho người nhà của mình: “Không biết chừng chỉ cần ra ngoài mua rau là đã bị truyền nhiễm rồi, kể cả không bị, chỉ cần tiếp xúc với người bị SARS là lập tức bị nhốt lại để cách ly ngay.” Có người oán trách sự bất công của việc cách ly.
“Phải đấy, nghe nói ở trường trọng điểm của bệnh dịch có nguyên một lớp bị cách ly, lỡ như trong số đó đúng là có một người bị còn những người khác đều mạnh khỏe thì sẽ vì bị nhốt chung một chỗ mà nhiễm bệnh hết.”
“Chẳng còn cách nào khác, bệnh truyền nhiễm đều phải xử lý như thế, hy sinh thiểu số, đảm bảo cho đa số.” Có một người phụ nữ cười khổ, “Ngày xưa những làng bệnh phong cũng như vậy mà!”
Quý Thành Dương tách đôi đũa dùng một lần ra, cọ nhẹ hai chiếc đũa và lắng nghe mọi người trò chuyện. Một lát sau Lưu Vãn Hạ đi vào, cô vốn định lấy đồ nhưng khi nhìn thấy Quý Thành Dương cũng ở đây liền nhanh chóng lôi một chiếc khẩu trang mới cứng chưa bóc tem ra đưa cho anh: “Ở ngoài chỉ bán loại có một lớp vải thôi, không có tác dụng, lát nữa cậu ra ngoài thì đeo cái này vào.”
Bao nhiêu người nhìn vào đều bị tình cảm tinh tế của nữ phát thanh viên xinh đẹp cá tính này làm cho cảm động, chẳng biết là ai đã huýt sáo trêu: “Vãn Hạ, khẩu trang của tôi chẳng tìm thấy đâu, dù sao Quý Thành Dương cũng nổi tiếng là không sợ chết, hay cô đưa cho tôi luôn cho rồi!”
“Thôi cậu ăn cơm đi!” Lưu Vãn Hạ cười rồi đặt khẩu trang lên đùi Quý Thành Dương và đi khỏi.
Quý Thành Dương ăn xong rồi cầm khẩu trang lên quan sát một hồi, cuối cùng anh ném lên bàn. Anh thật sự chẳng đeo bất cứ đồ bảo vệ nào mà cứ thế ra khỏi đài truyền hình. Anh mới hỏi thăm được thời gian này Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh vẫn chưa đóng cửa, anh muốn đến thăm Kỷ Ức, cô bé vẫn chưa biết anh đã vội vã quay lại Bắc Kinh.
Kỷ Ức đang ở trong phòng ký túc xá nghịch khẩu trang của mình, cô có vẻ không muốn nói chuyện mấy.
“Quảng Châu cũng thế mà Hồng Kông cũng vậy, đến Bắc Kinh cũng không thoát. . . Con chẳng dám xem thời sự nữa.” Bạn học đang gọi điện về nhà, “Mẹ nếu bị sốt thì tuyệt đối đừng vội đến bệnh viện nhé, nếu đến đó thì cả nhà sẽ bị cách ly đấy, bây giờ tất cả những điểm khám đều là một trong nhũng nơi phải né tránh, vào đó là không ra được nữa đâu.”
Bạn học cùng phòng ký túc của Kỷ Ức là người Quảng Châu, ngày nào cô bạn cũng gọi về nhà, cho dù không gọi thì người nhà cũng sẽ gọi đến, bởi vì Bắc Kinh là vùng bệnh dịch trọng điểm. Nói chuyện được một lát, cô bạn học lại nhắc nhở thêm lần nữa: “Mẹ phải nhớ kỹ lời con nói khi nãy đấy, tuyệt đối không đến bệnh viện, rất nhiều bác sĩ và người đến khám bệnh đều bị lây nhiễm khi ở bệnh viện đấy.” Cô bạn cuộn tròn trên ghế, dặn dò kĩ lưỡng, “Ở chỗ con nhiều trường bị đóng cửa lắm, không sao đâu ạ, tất cả mọi người đều không ai ra ngoài cả, nên chẳng có nguồn truyền nhiễm nào đâu. . .”
Kỷ Ức rót một cốc nước nóng, trông cô có vẻ khá mệt mỏi, suýt chút nữa thì va phải chiếc ghế bên cạnh.
May mà cô bạn đang gọi điện thoại đỡ được cô. Cô đặt chiếc cốc xuống bàn. Sau khi ngồi một lát, chưa uống được mấy ngụm đã mặc áo khoác, thu dọn cặp sách và rời khỏi ký túc xá. Thực ra trong sân trường vẫn có rất nhiều người không đeo khẩu trang, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đeo một chiếc khẩu trang y tế đơn giản. Bởi lẽ cô cảm thấy mình hơi sốt, thậm chí còn có xu hướng ngày càng nặng hơn.
Cô không dám ở lại ký túc xá, sợ mọi người trong ký túc xá đều sẽ bị cách ly.
Nhưng đến lúc lây quần áo đi khỏi thì lại chẳng có chỗ nào đề đi.
Cô đứng trước cổng trường do dự, suy nghĩ xem nên đi đâu để ở một đêm, nếu như chỉ là sốt thông thường thì chỉ cần qua một đêm là sẽ hết, nhưng nếu thật sự là SARS thì. . . đến lúc đó rồi tính tiếp vậy. Kỷ Ức không dám nghĩ về giả thuyết này, nhưng cô biết mình phải xác định được liệu có đúng là đã mắc bệnh hay không. Hôm nay là thứ Sáu, nhưng ở cổng trường không có đông người ra vào như mọi khi, lúc cô ra khỏi trường còn bị yêu cầu phải ký tên mình lên một quyển vở ở ngoài cổng trường.
Nào ngờ, cô vừa mới đi ra ngoài đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đỗ ở cách đó không xa, hình dáng thân quen đã lâu không gặp ấy xuống khỏi xe. Quý Thành Dương hiển nhiên đã trông thấy cô, anh khóa xe rồi bước đến gần cô. Nhưng Kỷ Ức lại vô thức lùi lại ra sau một bước, khi anh chỉ còn cách cô khoảng mấy bước chân, cô bỗng lên tiếng: “Anh đừng lại gần đây!”
Đôi mắt của Quý Thành Dương lộ ra dưới chiếc mũ màu đen, trong đôi mắt anh phản chiếu hình ảnh của Kỷ Ức đang đeo khẩu trang: “Sao thế em?”
Kỷ Ức kéo nhẹ dây chiếc khẩu trang của mình rồi sau đó siết chặt hai quai ba lô đeo trên lưng: “Em bị sốt rồi. . . sợ sẽ lây cho anh!”
Quý Thành Dương bỗng nhiên nhíu mày, anh rảo bước đến gần: “Em bị sốt à?”
Kỷ Ức không kịp né tránh đã bị anh nắm lấy cổ tay. Quý Thành Dương cảm thấy nhiệt độ cơ thể cô quả thật đã tăng cao mà tim lập tức đập liên hồi. Anh đưa tay định sờ lên trán Kỷ Ức nhưng cô thật sự rất cuống cuồng: “Em không dối anh đâu, em bị sốt thật mà, anh đứng cách xa em một chút. Đừng chạm vào em, không được chạm vào bất kỳ đâu hết, nếu như em bị SARS thì sẽ bị lây đấy…”
Quý Thành Dương vốn nào có suy nghĩ sâu sắc như thế này, nghe thấy cô cuống cuồng muốn né tránh, anh mới nhận ra vấn đề. Kỷ Ức đang định nói tiếp thì anh đã siết chặt lấy tay cô và kéo cô ngồi vào xe. Cô thật sự đã rất lo lắng, đôi mắt to tròn trợn nhìn anh, muốn xuống xe nhưng Quý Thành Dương đã nhanh chóng khóa cửa lại.
Kỷ Ức thật sự bất lực, hơn nữa vì đang sốt nên hoa mặt chóng mày, sau khi tinh thần bị kích động thì lại càng thêm yếu ớt.
Cô cảm thấy cổ họng mình đau rát, chẳng còn sức để nói chuyện nữa, nhưng vẫn cố bảo anh rằng: “Em không dối anh đâu, nếu như em bị SARS thật, thì bây giờ anh ngồi cùng trong một chiếc xe với em sẽ có khả năng bị lây đấy…”
Quý Thành Dương chẳng hề nghe những lời liên miên dông dài của cô về sự nguy hiểm của vấn đề, anh đưa tay chạm vào trán cô, dùng cảm giác để phán đoán xem có phải cô sốt rất nghiêm trọng hay không. Anh đã thấy cô từ nhỏ tới lớn đã bị sốt và phải uống thuốc không biết bao nhiêu lần, biết cô bẩm sinh đã có sức đề kháng kém hơn người bình thường, lúc nhỏ lại liên tục uống thuốc chống viêm họng mà không hạn chế số lượng… “Em bắt đầu sốt từ lúc nào? Đã thử đo nhiệt độ cơ thể chưa? Đến bệnh viện khám chưa?”
Kỷ Ức dựa đầu vào thành ghế, lẩm bẩm: “Em không dám đến bệnh viện, ngộ nhỡ không phải SARS thì cũng sẽ bị cách ly... Em nghĩ nếu chỉ là sốt thông thường thì đến mai là khỏi thôi... Nếu như ngày mai mà cũng chưa khỏe thì...”
Câu nói này đã khiến Quý Thành Dương bừng tỉnh.
Lúc nãy khi gọi điện cho bác sĩ Cố, đối phương cũng đã nói rằng, vào thời điểm này bệnh viện chính là nơi nguy hiểm nhất, nếu không thật sự phải đến thì đừng đến, có nhiều trường hợp bị sốt chỉ cần uống thuốc sẽ khỏe lại sau một đêm, không phải là viêm phổi cấp tính SARS, không cần phải đến khám ở bệnh viện để rồi bị cách ly.
Những người bị cách ly có tỷ lệ nhiễm bệnh rất cao, như thế càng không an toàn.
“Anh nhất định phải chú ý cẩn thận.” Bác sĩ Cố nhắc nhở, “Tuyệt đối đừng để bị sốt, nếu như bị sốt cứ ở nhà quan sát một ngày, chứ đừng tùy tiện đưa đến bệnh viện khám, nếu cuối cùng bị lây nhiễm khi ở trong phòng cách ly thì oan uổng lắm. Bây giờ vẫn chưa có thuốc và phương pháp điều trị có hiệu quả... Chỉ mong có thể nhanh chóng tìm ra.”
Quý Thành Dương đánh vô lăng, đi về hướng nhà mình, anh dù sao cũng đã được nhắc nhở trực tiếp thì tạm thời cứ đưa cô về nhà uống thuốc điều trị như bị ốm sốt cảm thông thường, rồi quan sát một tối là điều hợp lý hơn. Quý Thành Dương đặt cả hai tay lên vô lăng, liếc nhìn sang Kỷ Ức lúc này vẫn đang cố gắng thuyết phục anh: “Anh đưa em về nhà uống thuốc ngủ một giấc cái đã, sau khi em ngủ dậy anh sẽ đo nhiệt độ xem em có giảm sốt không.”
Tóc mái của Kỷ Ức hơi rẽ đôi, phần mặt không được khẩu trang che kín đỏ bừng đúng biểu hiện của người đang sốt. Cô đấu tranh nội tâm một lát rồi khẽ ậm ừ đáp. Cô chẳng thể nào thuyết phục được Quý Thành Dương tránh xa mình ra, nên đành phải bỏ cuộc. Cô nhắm mắt lại, có một sợi dây sâu trong trái tim chầm chậm giãn ra, cảm giác sợ hãi cũng dần dần mờ nhạt.
Kết quả là, hôm ấy, cô thật sự đã ở lại nhà anh.
Không ngờ lần đầu tiên cô ngủ lại nhà Quý Thành Dương lại vì lý do bị sốt không dám ở ký túc xá. Chuyện này e là cũng chỉ có thể xảy ra trong thời điểm này. Nhà Quý Thành Dương không có phòng cho khách nên cô ngủ trên giường của anh, nửa đêm cô cũng bắt đầu toát mồ hôi, sốt cao đến mức ý thức cũng trở nên mơ hồ, mỗi lần tay cô vươn ra khỏi chăn là anh lại nhẫn nại đặt tay cô vào lại trong chăn.
Từ đau đầu dữ dội đến ngủ thiếp đi.
Khi cô tỉnh giấc, trời đã sáng, tuy rèm cửa đã được kéo kín nhưng vẫn có ánh nắng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào bên trong. Cô lần tìm chiếc đồng hồ đeo tay đặt trên kệ cạnh giường, đã mười giờ rồi.
Nhưng toàn thân cô vẫn rất đau nhức.
Kỷ Ức chống tay, thuận theo thành giường để ngồi dậy, cô sờ lên trán, cảm thấy vẫn còn sốt. Vẫn chưa hạ sốt... suy nghĩ này khiến tâm trạng cô trở nên tối tăm kinh hoàng, nghĩ đến những tin tức mình đã nghe được trong suốt một tháng vừa qua. Kỷ Ức vòng tay ôm lấy đầu gối ngồi suy nghĩ một lát rồi vơ lấy áo khoác của mình và mặc vào.
Cô vẫn chưa kịp xuống khỏi giường thì Quý Thành Dương đã đi vào phòng.
Anh bưng theo bát cháo vừa mới nấu xong và một đĩa nhỏ đựng dưa chuột muối, còn tiện tay cầm theo chiếc cặp nhiệt độ. “Lúc nãy anh cảm thấy dường như em lại sốt, nào đo nhiệt độ trước rồi ăn sáng.” Quý Thành Dương ngồi xuống bên cạnh giường, đặt bát cháo và đĩa đồ mặn lên chiếc kệ đầu giường, anh không kéo rèm cửa ra mà lại bật đèn đầu giường lên.
Cô ngồi tựa lưng vào đầu giường không đáp, khi Quý Thành Dương đưa chiếc cặp nhiệt độ về phía cô, cô cũng không đón lấy: “Em đang sốt, không cần đo nhiệt độ nữa đâu...”
Nước mắt bắt đầu dâng lên ngập tràn trong đôi mắt, không thể kiềm chế được. Cô cúi đầu xuống cố gắng che giấu: “Hôm qua nếu anh không đến tìm em thì tốt rồi!”
Anh khẽ khàng cắt ngang: “Đo nhiệt độ”
Giọng nói của cô ngày càng nhỏ đi, cô lẩm bẩm: “Nếu như em thật sự bị SARS, thì chắc chắn anh đã bị lây rồi, lây nhiễm qua cả đường không khí và nước bọt, anh ở gần em thế này, chắc chắn không thể tránh nổi.”
“Tây Tây.” Một lần nữa anh cắt ngang.
“Lát nữa em sẽ tự đến bệnh viện một mình!” Cô nức nở, “Anh tuyệt đối không được đi cùng em, anh sẽ bị nhốt lại đấy!”
“Tây Tây.” Giọng nói của Quý Thành Dương rất thấp, anh muốn ngăn những suy nghĩ phiến diện của cô lại.
“Biết đâu anh lại không bị sốt, chỉ cần qua vài ngày là sẽ ổn...”
Kỷ Ức cúi đầu, cô liên tục dùng tay xoắn mép chăn lại, cô cảm thấy mình nản chí cùng cực, chỉ toàn gây ra rắc rối cho anh. Nếu như cô thật sự đã bị SARS thì phải làm sao, làm sao đây... Chiếc vỏ chăn màu xanh đậm bị cuộn lại thành một đống trong tay, cô nghĩ đến những con số tử vong đáng sợ mà ngày càng sợ hãi. Cứ nghĩ đến việc Quý Thành Dương có thể sẽ bị lây là cô lại bắt đầu tự trách, hai cảm xúc suy sụp này quấn lấy nhau khiến dạ dày cô cũng bắt đầu quặn đau, đến mức khiến cô chỉ muốn khóc, nước mắt cô lã chã rơi xuống không thể kiềm chế được.
Có những ngón tay chạm vào mặt Kỷ Ức, lau đi những giọt nước mắt: “Em sẽ không sao đâu, đừng suy nghĩ linh tinh.”
Đúng vào lúc cô định nói tiếp thì bàn tay ấy đã nâng cằm cô lên, Quý Thành Dương trực tiếp dùng hành động để đập tan hết những lời tự trách và áy náy của cô. Những ngón tay anh đan vào mái tóc dài hơi ướt vì sốt cao cả buổi tối của cô đầy tự nhiên, anh nâng cằm cô đến gần hơn, và lần này anh thật sự đang hôn cô.
Hoàn toàn chẳng hề bận tâm cô có đang sốt hay không.
Hoặc hoàn toàn chẳng hề suy nghĩ đến việc liệu cô có đang bị SARS không, liệu anh có bị lây nhiễm vì nụ hôn này không.
Kỷ Ức cảm thấy một nụ hôn rất nhẹ nhàng trên môi, cô nắm chặt lấy cổ áo phông của anh trong cơn bối rối quay cuồng. Đầu lưỡi của anh tách đôi môi mềm mại của cô ra, và thử tìm kiếm đầu lưỡi của cô, và họ nhẹ nhàng quấn lấy nhau. Sự tiếp xúc hoàn toàn xa lạ và dịu dàng này khiến cả người Kỷ Ức như bùng lên.
Cô chẳng hề chống cự mà chỉ đón nhận.
Đến những đầu ngón tay cũng trở nên mềm nhũn.
Bàn tay anh chạm vào tai cô rồi trượt xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm giác tê rần đờ đẫn khiến cô run lên không thể kiềm chế được, nước mắt vẫn còn đọng lại trên gương mặt, lăn xuống, hợi mặn, cả hai người đều nếm được mùi vị này. Dần dần, Quý Thành Dương làm cho cảm giác quấn lấy nhau giữa họ sâu đậm hơn, sâu vào đến tận trong cổ họng. Kỷ Ức bị anh hôn đến mức mất hết mọi nhận thức, không thể thở nổi.
Suốt cả quá trình,cô chỉ mơ mơ màng màng, nhưng lại cảm thấy rất muốn khóc.
Đó là những giọt nước mắt khi cực kì hạnh phúc.
Đây là nụ hôn đầu tiên của hai người.
Quý Thành Dương cảm thấy mình sắp đắm chìm trong sự ngoan ngoãn dịu dàng của cô, khiến anh gần như cố chấp muốn nụ hôn này sâu hơn. Khi tất cả đã có sự bắt đầu, ta sẽ phát hiện ta kết quả đáng sợ của việc tình cảm bị tích trữ quá lâu. Anh mê đắm cảm giác này,bàn tay ve vuốt vành tai cô, những đường nét trên gương mặt nghiêng, và cổ…
Kỷ Ức bị cảm giác vuốt ve quá đỗi xa lạ này kích thích, toàn thân cô run lên, và co người lại phía sau.
Chỉ mỗi động tác né tránh nhỏ xíu này thôi cũng khiến Quý Thành Dương dừng hết mọi hành động lại.
Cuối cùng anh cũng nhận ra mình khao khát muốn được tiếp tục làm gì, anh vội vã thả người trong vòng tay mình ra, chầm chậm kéo dài khoảng cách giữa họ thêm một chút: “Đo nhiệt độ trước đã, được không em?”
Kỷ Ức khẽ thở dốc, ngơ ngác mở tròn mắt nhìn anh, một giây sau, cô lại cúi xuống tránh ánh mắt sâu thẳm mà đầy cảm xúc của anh, sau đó nhìn xuống chiếc chăn mỏng đắp trên người: “Vâng…”
Cô nghe thấy tiếng nhịp tim mình đập điên cuồng, ánh mắt cũng dao động.
Quý Thành Dương nhấc cái nhiệt kế lên đưa vào người cô qua cổ áo, chiếc nhiệt kế mát lạnh bị nhét vào dưới nách cô: “Nếu như em thật sự mắc phải bệnh SARS, thì bây giờ nhất định anh cũng đã bị lây nhiễm. Em đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em.”
Kỷ Ức cảm thấy cả người cô như đang bừng cháy,cô chẳng nhớ nổi mình đã đo nhiệt độ và ăn cơm uống thuốc như thế nào.
Lúc Quý Thành Dương vào bếp để rửa bát, cô nằm nghiêng xuống cái gối mà anh đã từng dùng, nhắm mắt lại, hồi tưởng cảm giác chân thực khi họ hôn nhau vừa nãy. Thuốc anh mang cho cô uống có thành phần gây buồn ngủ, trái tim cô như đang bị thiêu cháy, không rõ là vì sự ngại ngùng muộn màng hay vì sốt cao mãi không hạ nên chầm chậm thiếp đi.
Tối hôm ấy, cô hạ sốt.
Sáng sớm hôm sau, cuối cùng cô cũng được tắm nước nóng dưới sự cho phép của Quý Thành Dương. Từ tối hôm qua cô đã không thể nào chịu nổi mùi mồ hôi rất nồng của cơ thể mình sau khi đã hạ sốt. Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ và mặc lên người bộ quần áo thể thao màu hồng nhạt lần trước để lại trong tủ quần áo của anh, Kỷ Ức đi dép lê và ra ngoài phòng khách.
Quý Thành Dương nằm trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, anh nghe thấy tiếng cô đi vào phòng, mệt mỏi đến mức chẳng muốn mở mắt ra. Anh dùng giọng nói chậm rãi bình thản không hề mất sức và cũng không có chút che đậy nào để nói cho cô biết rằng trong bếp có bữa sáng mình đã làm từ hôm qua, cô có thể bỏ vào lò vi sóng để hâm nóng lên rồi ăn. “Dù không muốn cũng phải ăn một ít.” Anh nói vậy.
Quý Thành Dương đã tắm từ lúc ba, bốn giờ sáng khi mệt mỏi nhất. Anh mặc trên mình chiếc áo sơ mi dài tay màu đen từ thời đại học, tay áo sắn lên một chút, tay trái chống lên trên tay ghế sô pha, đầu tựa vào cánh tay, có vẻ như anh nằm không mấy thoải mái, muốn quay người sang để gối vào cánh tay bên kia và ngủ thêm một lát.
Trong không khí, Quý Thành Dương đã thấy cảm giác ấm áp của riêng phái nữ hòa lẫn hương thơm của loại sữa tắm mà anh quen thuộc nhất.
“Có phải anh mệt mỏi lắm không?” Kỷ Ức chầm chậm tiến đến gần ghế sô pha, dịu giọng hỏi anh.
Lông mi của Quý Thành Dương khẽ động đậy, nhưng vì anh vẫn thấy rất mệt nên không hề mở mắt ra.
Kỷ Ức mím môi, mỉm cười.
Không phải ai cũng trải qua những chuyện như thế này, trong giai đoạn cao điểm, những triệu chứng mắc phải lại vô tình giống hệt căn bệnh chết người kia, cô thực sự đa vô cùng tuyệt vọng. Rồi lại giống như nhận được phiếu khám bệnh chính xác sau khi chẩn đoán lầm… Bây giờ cô cảm thấy mọi thứ đều tuyệt đẹp, thậm chí còn thấy được ngồi ở đây ngắm nhìn anh là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này.
“Phải.” Anh trả lời cô, có vẻ khá hứng thú, “Bị em giày vò nên mệt.”
“…Lúc sốt chắc em làm khổ anh nhiều lắm?” Kỷ Ức hơi áy náy, nhưng cô vẫn khẽ giọng phản bác, “Uống thuốc xong em lại ngủ mà…”
Quý Thành Dương thực sự đã mệt mỏi rồi, mọi cơ bắp trên người anh đều đau nhức, mỏi nhừ.
Nỗi sợ hãi bắt nguồn từ việc anh sợ rằng cuộc sống của mình từ bây giờ sẽ thay đổi, nhưng thay đổi thành thế nào thì vẫn chưa thể đoán ra được.
Một ẩn số khiến người ta khủng hoảng.
May thay, bây giờ, lúc này đây, vẫn chưa có bất cứ gì thay đổi.
Anh hít thở thật khẽ, cứ như đã chìm vào giấc ngủ sâu, Kỷ Ức nhìn anh, như thể nhìn anh bao nhiêu cũng không đủ.
“Nhanh ăn sáng đi em.” Cuối cùng anh cũng không kiềm chế được nụ cười, mở lời thúc giục cô. Sau đó Quý Thành Dương cảm thấy mùi hương nơi cánh mũi ngày càng gần hơn, trong giây phút mở choàng mắt ra, anh thấy đôi môi cô chạm vào môi mình.
Kỷ Ức rất nhanh chóng tách ra, cô cảm thấy mình sắp bị bệnh tim, chỉ riêng động tác như thế này thôi mà đã phải âm mưu đến tận mấy phút, khiến tất cả sức sống vừa mới hồi phục được của co dường như đều cạn kiệt.
Quý Thành Dương yên lặng.
Mười mấy centimet là một khoảng cách cực kỳ nguy hiểm, nhất là khi hai người vừa mới vượt qua một lần sợ bóng sợ gió, người này dồn hết tâm sức lo lắng cho sức khỏe, thậm chí là tính mạng của người kia mà nói, thì thật sự qua nguy hiểm.
Anh thậm chí còn thấy cảm giác này không hề dễ chịu chút nào.
Kỷ Ức dốc hết can đảm nhìn chăm chú vào mắt anh.
Đây là dũng khí to lớn nhất của cô tồi, Kỷ Ức ngỡ rằng mình có thể nói được thành lời, rằng, Quý Thành Dương, từ nhỏ đến giờ em đã thích anh rồi. Còn nữa, thực ta từ giờ đến hai năm nữa vẫn còn tất nhiều tháng nữa, nhưng… tiếc là dù chỉ một chữ cô không thể nói thành lời. Cô cắn chặt môi dưới, nhìn anh đầy mong chờ.
Nếu như lần này cô thật sự mắc phải bệnh SARS thì giờ này cả hao người đã phải ở trong bệnh viện. Hoặc cô đã thành một trong số những người tử vong đang không ngừng tăng lên.
Có một vài chuyện, không cần phải qua cố chấp. Anh nghĩ.
Quý Thành Dương ngầm thở dài rồi kéo cô lại gần, ôm vào trong lòng.
Hoàn toàn không bị kích động bởi những giọt nước mắt không ngừng của cô, trongg tim cũng không có cảm giác bất lực và bức bối vì cô khóc, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được cơ thể mềm mại và tuyệt vời của người con gái nằm trong vòng tay mình. Cảm giác này hoàn toàn khác với lần anh bế cô đến bênh viện băng bó vết thương lúc nhỏ, cũng hoàn toàn khác với buổi đêm ở New Zealand kho anh bế cô lên tránh những đợt sóng biển.
Nhưng vào giây phút bế cô từ dưới đất lên ngồi vào long, Quý Thành Dương mới hoàn toàn triệt để ý thức được cảm giác của anh đối với cô, đó là sự khao khát ham muốn của một người đàn ông đối cới một người phụ nữ.
Đó là lằn ranh cảm xúc đã được nuôi dưỡng rất nhiều năm, được đúc kết bằng thời gian quyến luyến rất dài.
Anh hôn lên môi cô đúng như ước nguyện, đung cảm giác của lần thử đầu tiên để tiếp tục khám phá… Chỉ có điều hành động thuer nghiệm muốn được thân mật hơn này đã đủ để khiến anh hoàn toàn nuốt trọn hết tất cả hơi thở của cô.
Không giống, hoàn toàn không giống với tối qua.
Kỷ Ức hoàn toàn bị mê hoặc bởi nụ hôn của anh,bất giác thuận theo ý thức và mọi hành động của anh để áp sát vào người Quý Thành Dương. Tuy có rất nhiều điều còn bỡ ngỡ, nhưng cô vẫn muốn trao tặng hết mọi thư mà anh mong muốn.
Trong căn phòng tĩnh lặng, hai người vốn đã yêu nhau từ rất lâu trong thế giới riêng của mình, dường như đều đắm chìm vào một vòng xoáy mà cả hai đều không muốn thoát ra. Quý Thành Dương hôn cô sâu thật sâu, cảm nhận được sự bỡ ngỡ và ngại ngùng của cô, cũng cảm nhận được đôi chân thon dài cùng thân thể mềm mại ấy đang dính sát trên người mình.
“Tây Tây…” Tay anh không ngừng vuốt ve sống lưng cô.
Cơ thể của Kỷ Ức đang nỗ lực đón nhận anh.
“Tây Tây…” Anh gọi tên cô.
Cô mơ màng ngơ ngác, hoàn toàn không biêt mình đã trả lời chưa.
Cô khẽ run lên, cảm nhận được bàn tay ấm nóng của anh men theo làn da trượt về phía trước. Có tiếng mở khóa áo khe khẽ, anh kéo mở chiếc áo thể thao của cô, từ bên trong, áo lót của cô bị mở ra, chỉ thấp thoáng che được phần ngực nổi lên. Thậm chí anh đã có thể nhìn thấy những cảnh sắc thoắt ẩn thoắt hiện bên trong.
Quý Thành Dương cúi xuống áp tràn vào phần ngực mềm mại của cô, nghe thấy tiếng mình thở ra khe khẽ một hơi.
Trong lồng ngực anh có âm thanh rất lớn.
Cơ thể anh sắp bung ra những sự rung động nguyên thủy nhất, sự ham muốn được thân mật chiếm hữu cùng cực này khiến một người vốn đã ở bên cạnh chăm sóc cho Kỷ Ức từ nhỏ như anh không thẻ nào nói nổi thành lời, không tài nào tiếp tục được. Nhưng Kỷ Ức không hề hay biết, cô thậm chí còn không ý thức được sự thay đổi trên người Quý Thành Dương, cơ thể cô cứ như không còn thuộc về bản thân, toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Mồ hôi trên cơ thể cô khiến cả người anh càng thêm đắm chìm sâu hơn vào trong nỗi ham muốn.
Nếu tiếp tục thì thật sự sẽ khó khăn lắm.
Quý Thành Dương chỉnh quần áo cô lại, sau đó dùng cả hai tay nâng mặt cô lên, đặt lên môi cô nụ hôn thật sâu như để hút hết tất cả không khí và ý thức trong cô: “Tây Tây…anh yêu em!”
Đây là lần đầu tiên Kỷ Ức nghe thấy sự đáp lại cho tình cảm của mình một cách mạnh mẽ như thế này, giọng nói của anh dũng cảm hơn cô, kiên định hơn cô, không hề có chút hoài nghi, cũng không hề chứa đựng sự thấp thỏm về tương lai. Đầu óc cô quay cuồng, mắt hoa lên. Toàn thân không còn chút sức lực nào, cô dựa vào ngực anh, mặc anh ôm lấy mình vào lòng thật chặt.
Quý Thành Dương nhanh chóng ngồi dậy, anh nhìn cô một cái thật kĩ rồi đứng dậy làm cơm trưa cho cô. Kỷ Ức vẫn ngồi đó bần thần một hồi, sau đó mới đi tìm dép của mình, định vào bếp theo anh. Nhưng khi cúi xuống lấy dép, cô mới chợt ý thức được việc khóa áo thể thao của mình đã bị kéo xuống, đến áo lót bên trong cũng chỉ còn mắc trên cánh tay…
Trong bếp, có âm thanh bát đũa bằng sứ va vào chậu rửa bằng inox.
Kỷ Ức hoảng loạn bối rối vòng tay ra sau lưng gài lại khóa áo lót, kéo khóa áo lên trong tiếng nước chảy xối xả ấy.
Cô không dám theo anh vào bếp nữa mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc giường mình đã ngủ suốt hai ngày qua một cách thẫn thờ. Sau đó cô vội vã gỡ vỏ chăn và ga giường ra, trên đó chỉ toàn vết tích đã ngủ lại của cô, đều ướt đẫm mồ hôi do cô bị sốt… Cô ôm đống vải màu xanh đậm ấy lên và đi vào phòng tắm, nhét vào máy giặt, nhưng chẳng hề tìm thấy bột giặt.
Cô đành phải chầm chậm đi đến bên cửa bếp, khẽ hỏi: “Bột giặt ở đâu?”
Quý Thành Dương đang rửa nồi, bát đĩa đũa thìa tích trữ suốt hai ngày qua, thậm chí anh còn rửa cả những đồ vẫn chưa dùng đến, tất cả bát đũa còn lại trong kệ đều bị anh lôi ra hết. Anh xầm giẻ rửa bát, tay dính đầy bọt xà phòng, ngước lên nhìn cô, thoáng sững sỡ: “Ngoài ban công!” Nhưng sau đó anh rất nhanh khựng lại, nói: “Có lẽ là dùng hết rồi!”
Mái tóc ngắn của anh trông có vẻ hơi rối do khi nãy bị toát mồ hôi, sau đó lại dùng tay vuốt qua loa. Anh xả nước nóng ra để rửa bát, hơi nóng bốc lên khiến các đường nét trên gương mặt trông càng thêm thanh tú.
Anh nhìn cô, dường như vẫn đang suy nghĩ xem có còn chút nào dự trữ hay không.
“Em đi mua!” Kỷ Ức lập tức cụp mắt xuống, ánh mắt hạ xuống dưới một chút,nhìn vào chân anh nói, “ Em sẽ về ngay thôi!”
Cô nói xong liền vôi vã đi khỏi.
Khi Quý Thành Dương nghe thấy âm thanh sập cửa, vẻ mặt thoáng qua một chút lạ lùng. Cuối cùng anh cũng nghĩ ra, trong nhà dường như vẫn còn túi bột giặt mới chưa mở đang đặt trong góc nào đó ngoài ban công, nếu như cô cho anh thêm một phút thì anh có thể sẽ nhớ ra và nói cho cô hay. Tiếc là Kỷ Ức lai ngượng ngùng bối rối nên không thể chờ được.
Quý Thành Dương mím môi, mỉm cười tự chế nhạo bản thân. Anh lúc này quả thật rất giống với một cậu nhóc mới lớn đang ngây ngô đắm chìm trong tình đầu tuyệt đẹp. Ánh mắt anh không giây phút nào là không bám theo Kỷ Ức, cho dù cô không ở bên cạnh thì cũng không hề ảnh hưởng đến việc hình ảnh cô cứ ngập tràn trong đầu óc anh.
Quý Thành Dương chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại như thế này. Chỉ có thể nói rằng anh đã đánh giá bản thân quá cao.
Khoảng cách tuổi tác là một sự cám dỗ rất lớn.
Quý Thành Dương, tình cảm của mày đối với Kỷ Ức có phải bắt nguồn từ sự cám dỗ này không?
Trong những ngày tháng mà trước mắt chỉ có bóng tối, Quý Thành Dương đã từng dùng thái độ lạnh lùng nhất, lí trí nhất để kiểm tra vấn đề này. Đối với mệnh đề tình yêu, đàn ông thường bị lên án là đồ máu lạnh, chỉ biết dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, không kháng cự được cám dỗ hoặc không coi tình yêu là trọng tâm. Có thể nói, khi xã hội thay đổi từ chế độ mẫu hệ sang chế độ phụ hệ, qua qua trình phát triển lâu dài suốt mấy ngàn năm qua, quả thật đã khiến đàn ông so với phụ nữ thì coi trọng những thứ khác hơn là tình cảm.
Sự tồn tại của những suy nghĩ khách quan này không nói lên được rằng, trong trái tim người đàn ông không có hình bóng người phụ nữ mà họ muốn hết lòng che chở.
Khi Quý Thành Dương đang học đại học đã từng bàn luận với bạn cùng phòng về vấn đề này. Anh đặt ra một giả thiết, nếu người mình yêu không nhìn thấy ánh sáng thì liệu ta có chấp nhận chia sẻ đôi mắt của mình để cô ấy được thấy ánh mặt trời hay không?
Lúc ấy chỉ đơn thuần là một giả thiết nhạt nhẽo, nhưng nhiều năm trôi qua, khi trở về tổ quốc, anh lại tìm thấy đáp án cho tình cảm của mình trong bóng tối tuyệt đối. Khi đôi mắt không thể nhìn thấy, anh đã nghe thấy tiếng Kỷ Ức thổn thức bên cạnh. Điều mà anh nghĩ đến khi đó là, nếu như đôi mắt này thật sụ không thể nhìn thấy được nữa, thậm chí mất cả tính mạng… thì anh vẫn mong những khó khăn trắc trở mà cô bé phải chịu sẽ ít đi một chút.
Sau khi suy nghĩ này qua đi, Quý Thành Dương cuối cùng nhận ra, anh đã trả lời được câu hỏi mà chính mình đặt ra nhiều năm về trước.
Anh đang thỏa thuận với ông trời, dùng đôi mắt của mình để đổi lấy việc Kỷ Ức được an ổn trưởng thành dưới ánh nắng mặt trời.
Tuy lúc đầu mệnh đề mà anh dặt ra có hơi hà khắc và cực đoan, nhưng điểm quan trọng nhất của giả thiết này là:
Khi ta thay đổi từ ích kỉ trở thành vô tư, nghĩa là đã bắt đầu một tình yêu chân chính và khắc cốt ghi tâm.
Cho dù anh có hiểu được tình yêu này đã bắt đầu như thế nào hay không, nhưng kể từ ngày cô gặp nạ tứ bề khốn đốn ấy, khi cô lao vào lòng anh tìm kiếm một sự an ủi ngắn ngủi, anh đã xác định được rằng tình cảm mà mình dành cho Kỷ Ức, chính là tình yêu.
Trong ký ức của Quý Thành Dương, mùa xuân năm 2003 có rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Tháng Ba, anh quay về từ Nga, dịch SARS đang nhanh chóng lan rộng tại Bắc Kinh, Quảng Châu và Hồng Kiing, tình yêu của anh và cô đã âm thầm bắt đầu trong thời điểm đầu xuân lạnh lẽo ấy.
Ngày hai mươi, liên quân Anh – Mỹ cuối cùng đã phát động hành động quân sự đối với Irap. Nếu như chiến tranh Afghanistan vẫn còn bị một lớp màn che phủ thì chiến tranh Irap đã là hành động báo thù quân sự thực sự. Bởi vì bệnh SARS đang lan rộng tai Trung Quốc nên thủ tục xuất cảnh của Quý Thành Dương gặp phải một số vấn đề, dù chiến tranh đã nổ ra, anh vẫn phải tạm thời ở lại trong nước làm một người rảnh rỗi.
Trong thời gian đó, bố của Quý Thành Dương phải trải qua một cuộc phẫu thuật lớn. Khi nằm trên giường bệnh, trước mặt tất cả con trai con gái,ông đã yêu cầu Quý Thành Dương phải từ bỏ công việc hiện tại, nhưng anh chỉ im lặng không đáp.
“Tối nay em muốn ăn gà Kung Pao không?” Quý Thành Dương hỏi qua điện thoại.
Anh thật sự rất rảnh rỗi, khi những người khác đều trốn trong nhà để tránh dịch thì riêng anh lại đang đẩy xe lượn trong siêu thị gần như không một bóng người. Vì ít khách đến mua sắm nên các mặt hàng cũng rất ít ỏi, trong tủ đông dài mấy mét chẳng có được mấy hộp đồ ăn.
“Được ạ!” Giọng nói của Kỷ Ức vang lên, hơi thở cô hơi gấp gáp, có lẽ cô vừa mới chạy ra khỏi phòng học để đến lớp học kế tiếp. “Anh có thể mua nhiều lạc một chút không? Em thích ăn lạc trong món gà Kung Pao lắm.”
“ Không vấn đề.” Quý Thành Dương đáp, “Anh mua đồ xong sẽ đến đón em.”
“Hôm nay phải muộn hơn một tiếng, em vừa bị tăng thêm một tiết nữa.”
“Không sao, anh có thể ngồi trong xe đọc tài liệu.”
Sau khi cúp máy, anh tiếp tục mua sắm.
Nhưng siêu thi quá thiếu thốn hàng hóa như thế này quả là không xứng với hai chữ “mua sắm”.
Chỉ vọn vẹn có vài phút mà anh lại có hai cuộc điện thoại nữa, một là của anh hai, tức bố của Quý Noãn Noãn.
Trong điện thoại, anh hai cực kì kích động, Noãn Noãn đã bỏ học liên tục rất nhiều ngày, thường xuyên không tìm thấy đâu. Anh hai và chị dâu sau khi bàn bạc có vẻ đã quyết sẽ đưa Noãn Noãn ra nước ngoài du học trước dự định, gặp đúng lúc có bệnh dịch nên đành phải hoãn lại. Thế nhưng họ vẫn rất không an tâm, muốn nhờ Quý Thành Dương khuyên bảo giúp. “Mó rất ngưỡng mộ cậu, còm hơn cả ngưỡng mộ người cha quân nhân như anh!” Anh hai nói, “Cậu có còn nhớ lúc nhỏ, nó lúc nào cũng thích nắm tay cậu và nói rằng muốn đổi bố không?”
Anh vẫn nhớ, nhưng anh là một người đàn ông chưa kết hôn chưa có con cái, thực sự không biết phải nói chuyện với một cô bé đang ở tuổi thanh xuân như thế nào, nhất là khi phải bàn luận về chuyện tình cảm và tương lai.
Người xuất thân từ gia đình quân đội thường khong có thói quen trò chuyện nhiều qua điện thoại, sau khi nói rõ sự việc họ liền cúp máy.
Cuộc điện thoại thứ hai có thể coi là tin tốt lành, chuyện sang Irap đã có tiến triển. Quý Thành Dương đặt hết đồ ăn vừa mua vào cốp xe rồi đi thẳng đến đài truyền hình,tình cờ gặp mấy phóng viên phụ trách mục tin chính trị đương thời. Họ đều đã từng là phóng viên ngoại trú nên đều quen biết nhau cả, bèn dừng lại trò chuyện vài câu.
Những người đó cũng bị hoãn khá nhiều lịch trình do ảnh hưởng của dịch bệnh, ở trong nước chẳng có việc gì làm nên đang hỗ trợ đồng nghiệp chạy tin chuyên đề SARS. Có người đang làm chủ đề “Cấm đoán nơi trường học” tại các trường đại học và cao đẳng lớn, anh bạn nà đã chụp được rất nhiều cặp tình nhân đang tâm sự quyến luyến nhau qua dãy hàng rào sắt.
Đó đều là những mối tình non nớt, trong tình hình bệnh dịch nguy hiểm này, trong những nỗi sợ hãi hoảng sợ này, họ càng không ngần ngại thể hiện mong muốn được gần bên nhau. “Cậu xem mấy cặp tình nhân này đúng là chẳng hề sợ chết!” Anh bạn phóng viên mở những tấm ảnh chụp được trong máy ra cho Quý Thành Dương xem: “Tôi trông thấy bao nhiêu cặp mang đồ ăn vặt đến cho nhau, thậm chí còn có những đôi hôn nhau qua hàng rào sắt nữa chứ!”
Những người này đều là phóng viên chính trị, cùng một kiểu với Quý Thành Dương.
Nói thẳng ra, những phóng viên chính trị của Trung Quốc này, một khi đã ra đến chiến trường là lập tức sẽ tự động trở thành kí giả mặt trận, thường ngày sẽ chạy tin về chính trị các nước. Họ đều đã được mở rộng tầm mắt và được nhìn thấy những cảnh sinh ly tử biệt. Đối với họ, chỉ có những tình cảm thật sự trong hoàn cảnh gần như đường cùng này mới thật sự chinh phục được người khác.
Trong từng bức ảnh, những gương mặt phơi phới thanh xuân đầy xa lạ cứ liên tục lướt qua.
“Đợi đã.” Quý Thành Dương bỗng lên tiếng, “Cho tôi xem lại tấm ảnh trước đó nào!”
Quay lại bức ảnh trước đó, anh không nhìn thấy cặp tình nhân trẻ tuổi đang ôm nhau trong khung hình, mà chỉ nhìn thấy một thiếu nữ đứng gần đó, cô đang quay mặt về cặp tình nhân này…
“Bức ảnh này được đấy, cô bé kia vừa hay quay đầu lại nhìn về phía đôi tình nhân, nên tôi chụp lại ngạy!”
“Gửi tấm này vào email cho tôi nhẹ!” Quý Thành Dương gõ nhẹ ngón tay lên gương mặt nhìn nghiêng của thiếu nữ, “Mà thôi, anh vào văn phòng của tôi một lát đi, tiện anh chuyển ảnh cho tôi luôn.”
Anh bạn phóng viên kia bật cười: “Có chuyện gì mà phải vội thế? Tấm ảnh này có liên quan gì đến cậu vậy?”
Ánh mắt của Quý Thành Dương rất sâu sắc, anh mỉm cười đầy kín đáo nhưng phong độ cực kỳ: “Cậu không những phải đưa ảnh cho tôi mà còn phải xóa cả ảnh gốc đi nữa.”
“Hả?”
“Người cậu chụp là bạn gái của tôi.” Anh thẳng thắn.
….
Anh bạn phóng viên kia sứng sờ nhìn sang hai người đứng cạnh, ba người họ lập tức xúm vào săm soi bức ảnh thêm một hồi, dường như đến lúc này mới hiểu được điều Quý Thành Dương nói nghĩa là gì. Một trong số họ giơ tay ra khoác lên vai Quý Thành Dương: “Thằng ranh này được lắm, khá đấy!” Tuy cảm khái như thế, nhưng mọi người vẫn có cảm giác đó là lời nói dối. Dù sao Quý Thành Dương cũng qua nổi tiếng trong ngành này, nhưng dường như anh lại chẳng mấy khi liên quan đến phụ nữ, tạo cho người khác cảm giác rằng đây là con người không đến gần nữ sắc.
Ví như khi đàn ông ngồi tán chuyện cới nhau khó tránh được những chuyện đùa vô thưởng vô phạt về giới tính, nhưng Quý Thành Dương trước nay không hề tham gia. Thỉnh thoảng khi mọi người tụ tập, có ý ghép đôi làm mối, những người độc thân cũng đều phối hợp để thử xem có ai thích hợp và muốn hẹn hò hay không, thế nhưng Quý Thành Dương lại là ngoai lệ.
Ấy vậy mà bây giờ lại có một cô bạn gái là sinh viên đại học trên trời rơi xuống.
Ừm, hóa ra tẩm ngầm tầm ngầm mà đấm chết voi.
Kỷ Ức đi trong tòa thư viện, hỏi thăm xem ở đâu có bản đồ thé giới, khi tìm đến giá bày theo hướng dẫn thì phát hiện ta ở đó có ba bản khác nhau, cuối cùng chọn loại to nhất. Thanh toán xong và bước r a bên ngoài thì nhận được điên thoại của Quý Noãn Noãn, vừa nhét bản đồ thế giới vào trong ba lô, cô vừa ấn phím nghe: “A lô, Noãn Noãn à?”
“Tây Tây.” Giọng nói của Quý Noãn Noãn có chút nghẹn ngào, cô bạn lạnh lùng gọi tên cô, “Tớ hỏi cậu một chuyện.”
“Sao thế?” Cô nhận ra có điều không ổn.
“Cậu sống chung với chú út của tớ à?”
Câu hỏi của Noãn Noãn cứ như một quả mìn bỗng nhiên ném xuống đáy hồ, lập tức đập tan tất cả mọi sự bình yên yên tĩnh lặng.
Tim cô như thắt lại: “Không, bọn tớ không sống chung với nhau.”
Thực ra họ đúng là đang sống cùng nhau, nhưng là vì Quý Thành Dương không muốn Kỷ Ức ở lại trong kí túc xá, tránh tiếp xúc rộng với mọi người nên mới bảo cô tạm thời ở lại nhà anh. Thế nhưng cô không biết phải giải thích như thế nào.
Giọng nói của Quý Noãn Noãn run lên, cô bạn đã khóc: “Tớ đang ở nhà chú út, tớ nhìn thấy quần áo của cậu ở đây, lẽ nào tớ nhìn nhầm ư?”
“Quý Thành Dương sợ tớ ở lại trường sẽ phải tiếp xúc với quá nhiều người, nên bảo tớ tạm thời ở lại đó, bọn tớ không sống chung với nhau…”
“Ai cho phép cậu gọi chú ấy là Quý Thành Dương?”
“Noãn Noãn.” Kỷ Ức cảm thấy tim mình cũng bắt đầu đau đớn, “Cậu bình tĩnh nghe tớ từ từ giải thích, cậu phải tin tớ...”
“Kỷ Ức, câu có phải là con người không? Sao cậu có thể ở cùng với chú út của tớ?” Noãn Noãn thổn thức, không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào, cô bạn chỉ muốn chất vấn, chất vấn vì sao Kỷ Ức lại làm như vậy, “Cậu là bạn thân nhất của tớ, sao cậu có thể ở cùng với chú út của tớ? Câu điên rồi sao? Có phải cậu đã điên rồi không?”
“Tớ luôn thích anh ấy, anh ấy cũng thích tớ…”
“Đừng có nói với tớ những chuyện như thế! Chú út của tớ điên rồi, cậu cũng điên rồi! Từ nhỏ câu đã gọi chú ấy là chú, làm sao có thể sống chung với chú ấy được… Cậu đáng sợ quá đấy Kỷ Ức, câu không hề quan tâm đến tớ, câu đã từng nghĩ đến tớ chưa? Từ nhỏ tớ đã sùng bái ngưỡng mộ chú út, còn hơn cả sùng bài bố tớ… Cậu căn bản chẳng hề nghĩ đến tớ…” Quý Noãn Noãn bắt đầu nói năng không đầu không đuôi, cô bạn khóc đến mất cả tiếng, “Sao cậu có thể sống chung với chú út của tớ?”
Quý Thành Dương trong trái tim Noãn Noãn là một người có lý tưởng đáng ngưỡng mộ và nhân cách không chê vào đâu được.
Tuyệt đối không thể có bất kỳ nhược điểm nào, không thể giống với bất kỳ ai.
Nhưng Noãn Noãn lại phát hiện ra Quý Thành Dương và Kỷ Ức yêu nhau, chú út của mình sống chung với một cô gái ở bậc cháu, cô gái này lại chính là bạn thân nhất của cô. Bị người mình tôn trọng nhất và bạn thân nhất đồng thời phản bội, lừa dối;tín ngưỡng trong giây lát đã bị sụp đổ hoàn toàn, dường như có một cơn đại hồng thủy ồ ạt dâng lên cuốn phăng tất cả ý chí và lí trí của cô. Còn hơn cả trời sập..
Kỷ Ức không thể thốt nên lời, nước mắt trào ra khó kiềm chế nổi.
Cô cứ đứng ở ngay cửa chính của cửa hàng sách, luống cuống không biết phải làm sao. Cứ như ai đó đưa tay vào dưới xương sườn, bóp nghẹt trái tim cô. Cô chưa bao giờ thấy Quý Noãn Noãn như thế này, tất cả mọi lời giải thích mà cô đã từng nghĩ đến đều vô dụng. Kỷ Ức đã tưởng tượng ra biết bao nhiêu cách mà Quý Noãn Noãn sẽ phản ứng, cô sợ nhất chính là phản ứng như thế này, nỗi phẫn nộ chân thực nhất.
Kỷ Ức không còn lời nào, thậm chí cô cũng không dám lặp lại lời mình đã nói, rằng mình yêu Quý Thành Dương, cô sợ sẽ làm Noãn Noãn kích động.
Sự bùng nổ mất kiểm chế của Noãn Noãn nằm ngoài dự liệu của cô, cô chưa bao giờ nghe thấy Noãn Noãn khóc đến mức này, cảm giác yếu đuối và tuyệt vọng bị sụp đổ trong một giây ấy khiến Kỷ Ức cảm thấy mình chính là kẻ tôi đồ đã phản bội lại tình bạn.
Kẻ tội đồ tuyệt đối.
“Tây Tây, sao cậu có thể ở bên cạnh chú út của tớ, cậu có bao giờ nghĩ cho tớ chưa?”
Noãn Noãn khóc đến mức hoàn toàn sụp đổ, cô chỉ có thể lặp đi lặp lại câu này.
Điện thoai của Kỷ Ức dần dần hết pin và hoàn toàn ngắt máy.
Mặt cô đẫm nước mắt khi nhìn xuống màn hình điên thoại tối thui, cô chạy ra khỏi tòa nhà ấy, muốn gọi taxi, nhưng trong thời điểm này, xe taxi vốn là một thứ xa xỉ. Cô chạy qua rất nhiều con đường, nhưng chỉ nhìn thấy một chiếc xe taxi duy nhất đã có người. Cô chạy theo xe rất lâu, mãi cho đến khi chiếc xe khuất bóng.
Cuối cùng cô chạy đến hết sức mới hoang mang ngơ ngác rồi chầm chậm ngồi sụp xuống bên cạnh đường.
Câu chất vấn cuối cùng của Noãn Noãn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô, Noãn Noãn khóc đến mức giọng nói yếu ớt mà nói với cô rằng: “Cậu căn bản chẳng hề nghĩ đến tớ, Kỷ Ức, cậu căn bản chưa bao giờ nghĩ đến tớ…”
Từng lời nói của Noãn Noãn cứ hiện lên, đâm thẳng vào tim cô như những lưỡi dao sắc nhọn.
Cô chưa từng nghĩ đến Noãn Noãn, tình cảm này luôn được cô che giấu từ đầu đến cuối, được cô coi như một bí mật. Tất cả mọi chuyện bùng nổ quá nhanh, không hề nằm trong phạm vi tưởng tượng của cô. Cô vẫn luôn gọi anh là “Quý Thành Dương”, không chịu gọi là “chú út Quý” nữa, cô vẫn luôn âm thầm đấu tranh với bí mật nhỏ này, bỏ qua việc anh là bậc cha chú của cô, bỏ qua việc anh là chú út của cô bạn thân thiết từ nhỏ Noãn Noãn vẫn kính yêu coi trọng nhất. Bởi vì cô vẫn luôn tin rằng, tình yêu đơn phương này của cô sẽ chầm chậm biến mất khi cô lớn lên.
Thậm chí cô còn từng nghĩ rằng, sẽ có ngày cô đến tham dự lễ cưới của Quý Thành Dương, khi anh bị những người bạn bè thân thiết đến chung vui chuốc rượu, cô sẽ nói với anh rằng, Quý Thành Dương, em vẫn luôn thích anh, từ khi còn nhỏ, em đã bắt đầu coi anh là mục tiêu và thần tượng duy nhất của em.
Tất cả những điếu này cô đều đã tưởng tượng ra hết rồi.
…
Nhưng mọi chuyện đều đã thay đổi.
Tất cả đều phát triển theo chiều hướng hạnh phúc. Cô yêu anh, đắm chìm trong tình cảm mà cô đã từng không dám mong đợi, quên đi bản chất thật sự của vấn đề. Vai vế của họ không giống nhau, từ nhỏ họ đã coi nhau như người nhà, anh là chú của cô, nhưng cuối cùng lại không thể kiềm chế được mà thay đổi mối quan hệ này thành tình yêu nam nữ.
Đối với bất kì ai, sự thay đổi này cũng là một điều khó mà chấp nhận nổi, thậm chí họ còn suy tưởng đến những thứ bẩn thỉu nhất…
Tất cả những sạp báo, những tòa nhà xung quanh cô đều đã đóng cửa, trên đường cũng chẳng còn mấy người qua lại.
Kỷ Ức vì khi nãy xúc động nên giờ có chút hoang mang. Cô gắng sức trấn an chính mình, đi tìm trạm xe buýt gần nhất. Lúc cô ngước lên nhìn bảng chỉ dẫn tại trạm, nước mắt vẫn vong quanh trong đôi mắt. Kỷ Ức không ngừng cầu khẩn, nhanh chóng tìm ra lộ trình của mình, cũng may ở đây cũng rất nhiều xe đi về phía nhà của Quý Thành Dương. Cuối cùng, sau khi đổi xe hai lần, cô xuống tại một bến gần với cầu Đầm Tích Thủy.
Khi cô đi đến con đường nhỏ nơi có khu nhà mà Quý Thành Dương đang ở, bỗng nhiên, có ánh sáng đèn xe chiếu thẳng về phía cô.
Xe phanh gấp trước mặt cô.
Kỷ Ức sững sờ khựng lại, nhìn ngược lại ánh sáng từ đèn xe, cô trông thấy Quý Thành Dương xuống xe, đi về phía cô không nói một lời. Đôi mắt anh không kiềm chế nổi sự phẫn nộ: “Tại sao em tắt máy? Tại sao em không gọi cho anh trước để báo cho anh biết em đang ở đâu?”